← Quay lại trang sách

Chương 4 CHI TIẾT TRONG MỘT CÂU CHUYỆN

Đó là đầu tháng 6 năm 2011. Tôi ở Lima khoảng hai tuần cùng Sofía, vợ mình, chuẩn bị cho mấy tháng thực địa tiếp theo tại các mỏ dầu tại sa mạc Talara, phía tây bắc Peru, nơi chúng tôi sẽ đo nhiệt độ của các giếng dầu bị bỏ hoang cho bản đồ địa nhiệt của Peru. Chúng tôi ở nhà chú Eo và dì Guida, tối nay họ có một bữa tiệc nhỏ để chia tay. Tôi ngồi cạnh dì Guida.

“Andrés yêu quý!” dì nói, tiếng Tây Ban Nha của người Brazil bản ngữ. “Cứ như con chỉ vừa mới tới ấy!” Tôi khẳng định với dì rằng mấy tháng nữa, chúng tôi sẽ trở lại Lima.

Dì Guida hỏi tôi: “Nghiên cứu được hai năm rồi, con có tìm thấy điều gì thật sự khiến con ngạc nhiên chưa?”

Tôi nhấp một ngụm pisco. Câu trả lời chuyên nghiệp sẽ là cái gì đó về việc lập bản đồ năng lượng địa nhiệt tiềm năng của Peru. Nhưng cuộc gặp gỡ tuần trước với nhà địa chất già vẫn còn trong tâm trí tôi. Có thể vì pisco hay niềm kiêu hãnh vẫn còn bị tổn thương của tôi, nhưng điều gì đó khiến tôi cởi mở với dì về những nỗ lực tìm ra sự thật trong câu chuyện của ông và những câu hỏi ngớ ngẩn tôi đã đặt ra cho các nhà khoa học có tiếng.

“Có lẽ nó chỉ là một câu chuyện thôi dì ạ,” tôi kết luận. “Nhưng con vẫn tò mò về nó.”

Dì Guida bối rối. Dì nói một cách chậm rãi: “Andrés, nhưng có một con sông nước nóng rộng trong rừng. Dì từng ở đó. Dì đã bơi ở đó.”

Tôi biết dì Guida nói đùa. “Thôi nào, dì” tôi nói và cười.

“Thật đấy,” dì khẳng định với vẻ mặt nghiêm túc.

Chú Eo, ngồi phía bên kia dì Guida, xen vào: “Dì con không đùa đâu. Con chỉ có thể bơi ở đó sau một cơn mưa lớn và ở các khúc có nước mát hơn.”

Tôi choáng váng. Chú Eo là một nhà phân tâm học nổi tiếng. Chú nói một cách chính xác, chú sẽ không thêm thắt vì một câu chuyện.

“Dì nghiêm túc chứ?” Tôi hỏi lại.

“Nó là một nơi linh thiêng, được bảo vệ bởi một pháp sư siêu phàm,” dì Guida bảo.

“Dì là bạn của vợ vị pháp sư đó, bà ấy là một y tá,” chú Eo nói tiếp.

Dì Guida gật đầu: “Họ có một trung tâm chữa bệnh tên là Mayantuyacu và con sông chảy ngay phía trước trung tâm đó. Nó rộng bằng một con đường hai làn, nước chảy xiết.”

Tôi biết dì từng làm công tác bảo tồn và xã hội với các cộng đồng bản địa ở Amazon. Tuy nhiên, tôi vẫn không tin. Tôi chộp lấy iPhone và tìm kiếm “Mayantuyacu”. Không có kết quả nào. Điều này khiến Guida và Eo rất bất ngờ, họ khăng khăng các bệnh nhân nước ngoài thường xuyên ghé thăm trung tâm chữa lành này. Họ cũng đã được một người bạn làm việc với cộng đồng Asháninka mời tới đây.

“Vậy nó ở đâu?” tôi hỏi, kéo ứng dụng Google Earth lên màn hình điện thoại.

“Trong rừng, ở đâu đó giữa Amazon của Peru,” dì Guida nói. “Từ Pucallpa tới đó mất khoảng bốn giờ – con có thể đi bằng ô tô, sau đó đi ca nô máy và đi bộ.”

Tôi nghiên cứu địa hình trên điện thoại, cố gắng tới vị trí gần Mayantuyacu nhất có thể dựa trên những mô tả của chú và dì, cũng như kiến thức địa chất riêng của mình về nơi hệ thống địa nhiệt thường đến trên bề mặt. Độ phân giải hình ảnh vệ tinh rất thấp, nhưng tôi có thể nhận ra cái gì đó trông giống một địa hình bầu dục rộng lớn trải dài từ 3 đến 5 dặm *, cách Pucallpa khoảng ba mươi dặm * về phía Nam. Nó có một vành đai nổi bật và một vòm đất rộng nổi lên ở chính giữa.

* Khoảng 4,8 đến 8 kilomet.

* Khoảng 48 kilomet.

“Ở con sông đó”, tôi hỏi “có mùi lưu huỳnh – giống như mùi trứng thối không ạ?” Đó là hydrogen sulfide, loại khí có trong nhiều hệ thống núi lửa với mùi hôi thối đặc trưng.

“Không có mùi lưu huỳnh nào cả,” dì Guida nói, nhìn chú Eo, chú cũng gật đầu đồng ý.

“Dì chú có nhớ con sông chảy dài bao nhiêu không?” tôi hỏi.

“Chú không chắc nó dài bao nhiêu,” chú Eo đáp, “nhưng nó rất nóng trong vòng ít nhất 200 thước Anh*. Có rất nhiều khúc cua uốn lượn nên rất khó để đoán được quy mô thật sự của nó, nhưng đó là một khung cảnh dữ dội.”

* Khoảng 182,88 mét.

Tôi tiếp tục tìm kiếm trên điện thoại, hi vọng tìm thấy bất kỳ chỉ dẫn nào về Mayantuyacu hoặc một dòng sông linh thiêng ở đâu đó trên mạng. Vẫn không có gì. Dù biết khó có khả năng đó nhưng hi vọng mong manh được gặp dòng sông tôi từng nghe trong chuyện kể khiến tôi phấn khích.

Tôi chẳng để ý gì tới bữa tiệc nữa. Dì Guida đặt bàn tay dịu dàng lên cánh tay tôi và nói: “Có lẽ Ngài Google tối nay không vui”. Tôi cười yếu ớt với dì, thể hiện rõ sự thất vọng.

“Đừng lo”, dì nói “dì sẽ cho con số điện thoại và email của Mayantuyacu. Ngày mai con có thể liên lạc với họ”.

Tâm trí đã trở về thực tại nhưng tôi nóng lòng chờ hết đêm. Tôi cần biết nhiều hơn nữa.

Hôm sau, chúng tôi dậy sớm để bắt kịp chuyến bay tới vùng thực địa trong nhiều tháng tới tại Talara. Trước khi đi, tôi gọi tới số máy dì đưa cho và để lại tin nhắn. Đường dây điện thoại trong rừng chẳng có gì là chắc chắn nên tôi cũng gửi email. Khi hạ cánh, tôi kiểm tra cả hộp thư thoại và email. Không có hồi đáp.

Trong vài tháng tiếp theo, tôi nhiều lần cố gắng gọi điện và gửi email tới Mayantuyacu nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào. Niềm hi vọng và phấn khích biến thành nỗi thất vọng.

Tôi lục tung lại các tài liệu địa chất để tìm các báo cáo về một con sông nóng rộng lớn ở bất kỳ nơi nào gần Pucallpa. Không tìm thấy bất cứ thứ gì. Không có một dòng sông nào như thế trên các bản đồ của Chính phủ Peru. Nghiên cứu duy nhất tôi tìm thấy có nhắc đến những đặc tính địa nhiệt trong vùng là Khảo sát Địa chất Hoa Kỳ (USGS) năm 1965 tập hợp các suối nước nóng trên thế giới. Khảo sát này có mơ hồ nhắc tới “suối nước ấm, nhỏ” ở vòm đất Agua Caliente (Nước Nóng), đặc điểm tôi đã chú ý trên Google Earth.

Các tài liệu của USGS đã trích dẫn nghiên cứu năm 1945 nhưng các nghiên cứu sớm hơn không nhắc đến bất kỳ đặc tính địa nhiệt nào. Nghiên cứu năm 1945 dẫn tôi tới một nghiên cứu năm 1939 khác, từ đó tôi biết được vòm đất là điểm khai thác dầu đầu tiên ở Amazon thuộc địa phận Peru – nhưng nó cũng không nhắc tới bất kỳ suối nước nóng nào. Tuy nhiên, nó lại dẫn tôi tới nghiên cứu địa chất đầu tiên và duy nhất về Agua Caliente được thực hiện trước khi phát triển dầu khí – một báo cáo năm 1933 của Moran và Fyfe.

Tài liệu này của Moran đã rơi vào “ngõ cụt”. Tôi tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm thấy một bản sao nào. Tôi sẽ phải tiếp tục việc tìm kiếm của mình ở Mỹ.

Nhiều tháng trôi qua, đợt nghiên cứu của tôi trên sa mạc kết thúc. Bấy giờ là cuối tháng Mười, chúng tôi trở lại nhà dì Guida và chú Eo ở Lima một tuần trước khi trở về Dallas.

“Con có tin tức gì từ Mayantuyacu chưa?” dì Guida hỏi.

“Chưa có gì ạ”, tôi trả lời. Tôi mở laptop ra tìm kiếm về Mayantuyacu lần nữa. “Con vẫn đang kiểm tra trực tuyến đây, hi vọng tìm thấy cái gì đó, nhưng – Ái chà!”

Dì Guida ngó nhanh vào xem màn hình máy tính. Nó kia rồi: www.mayantuyacu.com.

“Không thể tin được!” Tôi la lớn. “Ngài pháp sư có một trang web!”

“El Perú avanza.” Dì Guida cười lớn. Peru tiến bộ.

Trang web có cả số điện thoại, địa chỉ email và một địa chỉ cụ thể ở Pucallpa. Tôi thất vọng nhận ra đó chính là số điện thoại và email tôi đã cố gắng liên lạc.

“Giờ con đã có địa chỉ,” dì Guida nói với vẻ hi vọng, ngồi xuống cạnh tôi trên chiếc ghế sô-pha. “Nghe này, Andrés. Dì đã làm việc với các tộc người bản địa ở nhiều vùng Amazon. Những tộc người ở đây có mối quan hệ thú vị với thế giới hiện đại. Người Amazon chống lại người Inca và hầu hết những người ở đây chống lại người Tây Ban Nha – cho tới khi họ bị vây bắt và đối xử tồn tệ còn hơn con vật. Nói thật dì không ngạc nhiên khi họ chẳng bao giờ trả lời. Dì chắc họ đã nhận và đọc các email của con cũng như nghe các tin nhắn thoại con để lại. Nhưng con đã nói gì? ‘Xin chào, tên tôi là Andrés Ruzo, nhà địa chất học đang nghiên cứu về năng lượng địa nhiệt. Tôi được National Geographic tài trợ và đang làm việc ở Talara, tôi muốn tìm hiểu về địa điểm của ngài…’”

Khi nghe dì đọc to những lời này, sự ngốc nghếch của tôi mới rõ ràng làm sao. Dì Guida tiếp tục, với giọng nhẹ nhàng hơn: “Dì biết tại sao con trở thành một nhà địa chất. Dì biết tại sao con làm điều con làm và tại sao con lại nghiên cứu về năng lượng địa nhiệt. Dì biết con là chàng trai tốt, một người trung thực, đáng tin cậy, không bao giờ đẩy nơi linh thiêng của họ vào nguy hiểm – nhưng họ lại không biết điều đó. Hãy nghĩ tới tất cả những sự phát triển lớn lao ở Amazon. Các nhà địa chất đã ở tuyến đầu của những ‘tiến bộ’ trong vùng từ khi sự phát triển của ngành dầu mỏ, khí đốt và khai khoáng bắt đầu. Hãy nhớ Mayantuyacu là chốn linh thiêng nhưng đặt trong bối cảnh những sự ngược đãi lịch sử mà người Amazon phải gánh chịu… vậy có cần thắc mắc tại sao họ lại không hồi đáp các cuộc điện thoại của con không nhỉ?”

“Vậy con nên làm gì?” Tôi hỏi, giọng xen chút bực tức.

Dì Guida nói một cách cương quyết: “Chúng ta cần đi vào rừng.”