Chương 11 NHỮNG LINH HỒN CỦA RỪNG
Từ giờ, với con, mọi chuyện sẽ khác,” Đại sư nói trang nghiêm. Chúng tôi đi bộ lên thượng nguồn trong ánh nắng buổi sáng sớm. “Dòng sông đã rửa tội cho con bằng hơi nước. Hôm qua, chúng ta đã rửa tội cho con với cây cỏ. Giờ rừng biết con không phải là một mối đe doạ – con ở đây để giúp đỡ.”
Tôi nhìn ông hoài nghi, nhưng ông chỉ mỉm cười. “Con còn bị muỗi cắn không?” ông hỏi.
Tôi nhìn cánh tay và chân. Không có vết cắn mới. Tôi dừng bước, cố nhớ lại. Có phải tôi đã bôi thuốc chống côn trùng? Không, tôi đã tắm trước buổi lễ và không bôi thuốc chống côn trùng sau đó. Đại sư mỉm cười, vẻ hiểu biết.
“Chúng sẽ không còn làm phiền con nữa đâu,” Đại sư nói.
“Sao ngài biết được?”
Ông ngưng, cặp mắt đen nhấp nháy và nói: “Con có khoa học của con, ta có khoa học của ta,”
Trong lúc chúng tôi đi, tôi bối rối vì những lời của Đại sư: được rửa tội bằng hơi nước và giờ được rửa tội bằng cây cỏ.
Sau đó, tôi nhận ra: palo santo là gỗ, thuốc lá là lá cây và nước hoa được làm từ hoa. Mỗi thứ đại diện một bộ phận của cây. Khói của cây đang cháy tượng trưng cho hơi nước của sông.
Đại sư và Brunswick dừng bước và quay sang rìa đường. Dùng dao rựa, họ bắt đầu phát quang lối mòn cũ cỏ mọc um tùm, dẫn xuống một triền dốc. Chúng tôi có thể nghe thấy dòng sông dậy sóng bên dưới, nhưng nó bị cây cối rậm rạp che khuất cả. Tôi đi theo họ, đi hết con dốc xuống dưới bờ sông đá.
Ở đây, dòng sông rộng khoảng 25 bộ*. Nước sông màu ngọc lam tuyệt đẹp, dòng chảy ổn định và mạnh. Nắng chói chang trên đầu, bờ sông cảm giác như nóng hơn thường ngày, mồ hôi của Đại sư, Brunswick và tôi rơi lã chã.
* 7,62 mét.
Âm thanh của dòng sông ở đây rất khác – tiếng gầm gào của nó được thay thế bởi sự hòa vào lặng lẽ của vô số dòng suối. Nhiều tảng đá màu ngà voi bên bờ sông bị biến màu bởi những đường màu gỉ sắt do các dòng nước trong, nóng bốc hơi chảy qua mà thành, hai bên bờ sông là những dải màu xanh lá cây và màu vàng (có khả năng là các thảm tảo hoặc vi khuẩn). Nơi dòng nước nóng xuất hiện trên mặt đất, trầm tích khoáng sản đã tạo thành những hình dạng tuyệt vời tương tự những dải san hô biển. Đây đúng là thiên đường của một nhà khoa học địa nhiệt.
Đại sư nhận thấy sự phấn khích của tôi. “Đây là Những dòng nước thiêng. Những linh hồn hùng mạnh trú ngụ ở đây,” ông nói trang trọng. “Chúng tinh khiết và rất nóng. Hãy lấy đôi chân con làm mắt để biết bước chỗ nào. Hãy nhìn xung quanh, nhưng phải rất cẩn thận đấy.”
Tôi khảo sát các dòng suối trong lúc Đại sư và Brunswick bắt đầu phát quang một con đường mòn khác bên bờ sông.
Khoảng mười lăm phút sau, Đại sư gọi tôi. Hình dáng ông và Brunswick xuất hiện như những chiếc bóng qua làn hơi nước dày đặc. Họ đang ở phía dưới hạ lưu khoảng hai mươi thước Anh*, đứng thành hàng một trên lối đi mới phát quang.
* 18,3 mét.
Lối đi hẹp nằm ở nơi con dốc đứng đột ngột đâm thẳng xuống dòng sông bên dưới. Bàn chân này sát trước chân kia, tôi cẩn thận đi tới chỗ họ. Những nơi lối mòn lầy bùn lại được bao phủ bởi lớp thực vật mới cắt, trơn trượt. Thỉnh thoảng, những cơn gió nhẹ bao bọc tôi trong hơi nước, hạn chế tầm nhìn đáng kể.
Tôi tập trung bước đi. Mồ hôi tràn xuống mặt. Mỗi hơi thở sâu và chậm, mỗi bước đi được tính toán kỹ lưỡng.
Cuối cùng tôi cũng tới chỗ Đại sư và Brunswick. Chỉ đến lúc đó, tôi mới chú ý đến tiếng sóng vỗ ầm ào. Qua không khí ẩm ướt dày đặc và hơi nóng ngột ngạt, tôi thấy một xoáy nước lớn phía dưới chúng tôi chưa tới một bước chân, nhưng xoáy dữ dội.
“Đây là La Bomba,” Đại sư nói. (Máy Bơm). “Hãy cực kỳ cẩn trọng ở đây.”
Lời cảnh báo của ông là không cần thiết. Hơi nóng dữ dội – gần như không thể chịu được – và có cảm giác nóng hơn rất nhiều những chỗ khác tôi từng đến trên dòng sông này. Dù là một ngày oi ả, những đám mây hơi nước dày đặc từ sông bốc lên buộc chúng tôi phải nheo mắt để bảo vệ mắt khỏi không khí nóng đến cháy da cháy thịt. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều nước nóng với tốc độ dòng chảy mạnh đến như vậy – và chắc chắn không ở một vị trí bấp bênh như thế này. Một cú trượt chân có nghĩa bị bỏng cấp độ ba ngay lập tức và tôi sẽ không dễ dàng thoát ra khỏi đó. Bong bóng vỡ trên khắp mặt nước và một chùm hơi bốc lên dày đặc bên trên. Không có chỗ cho một bước chân sơ sảy, cũng như không có chút xao lãng nào cho một suy nghĩ vô bổ. Bản năng mang lại cho tôi sự nhạy bén, chế ngự bởi một sự tập trung duy nhất: mỗi hơi thở, mỗi bước chân, mỗi suy nghĩ đều có chủ ý và được tính toán. Không có chỗ cho sai lầm.
Tôi biết mình không có nhiều thời gian ở đây nhưng tôi khẩn khoản muốn hiểu hệ thống kỳ lạ này. Từng chút một, tôi bắt đầu cộng gộp những sự thật trước mắt: mật độ của hơi nước màu trắng dù nhiệt độ không khí nóng, cường độ của bong bóng vỡ, nhiệt lượng gần như không thể chịu được. Nheo mắt, tôi lướt qua khung cảnh phía bên kia vũng nước sôi sùng sục. Tôi nhận thấy mặt sông bị vỡ vụn ra ở rất nhiều nơi như thể những hạt mưa đang rơi xuống – nhưng hoàn toàn không có mưa, chỉ có bong bóng từ dưới hiện ra. Tôi đưa mắt dõi theo những đứt gãy, vết nứt dài trong đá, dưới vách núi ở phía đối diện với dòng sông và sâu dưới nước. Bong bóng đến từ những vết đứt gẫy. Vết đứt gẫy thường đóng vai trò như những “động mạch” của Trái đất, là những con đường cao tốc cho nước chảy qua Trái đất. Đó chính xác là những gì đang xảy ra ở đây – dòng sông được gia nhiệt bởi những suối nước nóng xuất phát từ những vết đứt gãy.
Tôi hết sức kinh ngạc. Không phải đây chỉ được coi là một huyền thoại sao? Một sự phóng đại?
Trong hoài nghi, tôi quay sang những bọt nước. Tôi không chắc liệu chất khí không mùi, không màu này chỉ là hơi nước hay là một thứ gì đó kì lạ hơn.Tôi đang nghĩ làm thế nào có thể để lấy được một mẫu và ước gì tôi đã mang chiếc nhiệt kế theo. Tôi cần dữ liệu vững chắc để xác nhận những gì mình đang chứng kiến. Có phải dòng sông đang thực sự sôi?
Một giọng nói vang lên trong đầu tôi: Andrés, nếu ngươi là một kẻ chinh phục đang sợ hãi và bị lạc trong rừng, ngươi sẽ không thể chạy loanh quanh với một chiếc nhiệt kế. Và ngươi biết chính xác ngươi gọi điều này là gì. Khi trạng thái không rõ ràng biến mất, tôi cho phép mình được tận hưởng khoảnh khắc ấy, thưởng thức từng hơi thở với khí nóng dữ dội.
Trong suốt một thời gian dài, tôi đã thầm hi vọng Sông Sôi xứng đáng với tên gọi của nó và trong khoảnh khắc khám phá này, nó xứng đáng – ít nhất là về định tính. Tôi vẫn cần xác thực một cách định lượng các đo lường nhiệt độ nhưng lúc này, tôi đứng đó và bị mê hoặc bởi xoáy nước sùng sục, nổi sóng của La Bomba, vừa sung sướng, vừa nhẹ nhõm.
Tôi có thể ở lại nhìn dòng sông hàng giờ nhưng Đại sư và Brunswick lịch sự bày tỏ mong muốn được ra khỏi cái nóng nghẹt thở. Đi hàng một, chúng tôi chậm rãi, cẩn thận lần lại con đường mòn chênh vênh để trở lại Những dòng nước Thiêng. Khi đã an toàn trên bờ đá, tôi rối rít cảm ơn Đại sư đã đưa tôi tới đây. “Nhưng còn một điều nữa con không hiểu,” tôi nói. “Nếu phần này của dòng sông đặc biệt đến vậy, tại sao những con đường đến đây cây cối lại um tùm đến thế?”
Đại sư mỉm cười như một ông giáo khi thấy học trò hỏi đúng câu hỏi. “Chúng ta che giấu để bảo vệ,” ông giải thích. “Dòng sông này là thiêng liêng. Trong nhà thờ, khói bay ra từ hương và nến sẽ đưa những lời cầu nguyện của các con chiên đến với Chúa trời – còn ở đây, chính hơi nước của sông sẽ mang lời cầu nguyện của muông thú, cây cỏ, đá và tất cả tạo vật. Nó là một nhà thờ tự nhiên.”
“Trước đây rất lâu, từ thời cha ông, hầu như không có ai đến đây cả. Người ta sợ linh hồn của dòng sông và chỉ có những curandero giỏi nhất mới tới đây.”
“Ông cha dành cho dòng sông sự tôn trọng sâu sắc. Nhưng thời gian đã thay đổi. Thời kỳ Đại Văn Minh đã mang sự tiến bộ đến với rừng và giờ đây, chỉ một vài người già còn nhớ đến cái tên đích thực của dòng sông: Shanay-timpishka (sôi vì sức nóng của mặt trời).“Người ta rất dễ ngã gục trước bùa mê của thế giới hiện đại. Nó suýt nữa dụ được ta, nhưng dòng sông đã gọi ta về.”
“Điều gì đã xảy ra?” tôi hỏi.
“Khi đi vào rừng, ta rơi vào bẫy của thợ săn và bị bắn. Các bác sĩ ở bệnh viện nói ta sẽ không bao giờ đi lại được nữa. Ta vẫn còn những vết sẹo đây này.” Ông chỉ vào chân và bàn chân của ông, giờ thì tôi hiểu tại sao ông lại luôn đi tất dài hoặc mặc quần dài để che phần chân dưới.
“Nhưng ngài vẫn đi lại khá thoải mái,” tôi ngạc nhiên. “Ngài đã chữa lành như thế nào?”
“Sandra,” ông mỉm cười nói. “Bà ấy là y tá của ta ở bệnh viện, bà ấy đã nói với ta: Nếu ngài là một pháp sư vĩ đại đến thế, sao ngài không chữa lành cho chính mình? Bà ấy kêu gọi ta trở nên tốt hơn chính bản thân mình. Bà ấy đã đúng.”
“Với sự giúp đỡ của bạn bè và đôi nạng, ta rời bệnh viện đến đây, nhớ lại những câu chuyện ông cha từng kể về những linh hồn của rừng cũng như những loại thảo dược công hiệu. Cây Came Renaco đã cho ta thuốc của nó và cùng với hơi nước của dòng sông, xương và cơ bắp của ta bắt đầu được chữa lành. Họ nói ta sẽ không bao giờ đi lại được – nhưng ta đã chứng minh y học cổ truyền vẫn có giá trị. Thời kỳ Đại Văn minh cũng thường xuyên đánh giá thấp sức mạnh của cây cỏ, thậm chí những người trẻ cũng quên. Đây là lý do chúng ta lập ra Mayantuyacu – để những nghiên cứu cổ xưa về cây cỏ không bị thất truyền.”
Buổi tối hôm đó, tôi ngồi một mình dưới cây Came Renaco, ngắm nhìn dòng sông dậy sóng tràn qua.
“Sôi vì sức nóng của mặt trời”, tôi khẽ nói thành tiếng và suy nghĩ về người Amazon, những người từ lâu đã đặt tên này cho dòng sông. Tôi không phải là người đầu tiên tự hỏi sao dòng sông lại sôi.
Đối với người Amazon cổ đại, dòng sông bị mặt trời đun sôi là giả thuyết khả dĩ nhất. Giờ đây, con cháu họ nghĩ đó là vì núi lửa. Cho đến nay, dữ liệu của tôi gợi ý về một hệ thống thủy nhiệt mạnh. Có lẽ một ngày nào đó, hiểu biết khoa học “tiên tiến” của tôi về dòng sông cũng sẽ trở thành một sự giải thích hạn chế như mặt trời đun sôi thủa ban đầu.
Một ý nghĩ đen tối vụt qua tâm trí tôi: tôi vẫn không loại trừ giả thuyết tai nạn mỏ dầu. Sự truyền miệng không được coi là tài liệu khoa học chính xác. Tôi cần tìm ra nghiên cứu Moran – nếu may mắn dòng sông đã được dẫn chứng bằng tư liệu – và cuối cùng, tôi sẽ biết liệu nó có tồn tại trước khi có sự phát triển hay không.
Ý nghĩ đó thật đau lòng. Nơi này và con người ở đây đã trở nên quan trọng với tôi. Tôi cảm thấy nó là một nơi đặc biệt – nhưng liệu các các dữ liệu có kể cùng một câu chuyện?
Xoa lên cánh tay và chân mình, tôi nhận ra không có vết côn trùng cắn mới nào. Có lẽ tôi chỉ không phân biệt được những vết cắn mới với những vết cũ – hoặc có lẽ một số hóa chất trong nước hoa của Đại sư có tác dụng như thuốc chống côn trùng tự nhiên. Phải có một sự giải thích khoa học. Nhưng tôi không thể trốn tránh được sự thật rằng có thứ gì đó rất khác: buổi lễ dường như đã có kết quả.
Tôi ngoái lại nhìn dòng sông, cố hiểu trạng thái lơ lửng của mình – nơi khoa học và tâm linh dường như cùng tồn tại hài hoà.
Thời gian còn lại trong tháng trôi qua nhanh như gió. Vào đêm trước ngày rời đi, tôi đến gặp Đại sư để nói lời tạm biệt, thấy ông đang nằm trên võng, hút mapacho. Tôi kéo một chiếc ghế nhựa tới cạnh ông và mở máy tính ra chỉ cho ông thấy đồ thị nhiệt độ của dòng sông dọc theo đường chảy của nó.
“Đây là nhiệt độ bọn con đã đo được,” tôi giải thích. “Cả nhóm đã lên thượng nguồn xa nhất có thể, nhưng Luis không muốn đi tới tận cùng đầu nguồn. Anh ấy nói có những linh hồn xuất hiện trước mặt bạn dưới hình hài một người thân trong gia đình trước khi bắt bạn đi.”
“Shapishicus,” Đại sư nói. “Chúng có thể ác hiểm. Tốt hơn là con không đi.” Tôi mỉm cười, tự hỏi làm sao hội đồng tiến sĩ có thể chấp nhận lời giải thích này.
“Như ngài thấy trên đồ thị,” tôi tiếp tục, “dòng sông khởi nguồn lạnh, rồi nóng lên, mát, lại nóng lên, mát đi một chút, rồi nóng lên tới nhiệt độ tối đa, trước khi từ từ nguội dần dọc theo đường chảy của nó và đổ vào Pachitea. Rất tiếc bọn con không thể đo được toàn bộ dòng sông – rừng quá dày. Nhưng con sẽ trở lại vì chuyện đó. Hiện giờ, các dữ liệu cho thấy tại nhiều vùng phun nước, nơi nước nóng từ các vết đứt gẫy đổ ra, nhiệt độ và lưu lượng nước của dòng sông tăng lên. Hi vọng của con là bằng cách so sánh những dữ liệu này với những phân tích nước và đá, con có thể xác định về mặt hóa học các tầng ngậm nước riêng biệt đổ vào các vùng đứt gẫy. Còn nhiều việc nữa phải làm.”
Đại sư nghiên cứu đồ thị và chỉ lên các điểm nhiệt cao nhất. “Trước đây ta chưa bao giờ nhìn thấy hồ Yacumama, hồ Sumiruna và các Dòng nước thiêng như thế này,” ông nói. Tôi nhận ra những nơi có ý nghĩa khoa học với tôi, bản thân chúng cũng có ý nghĩa tâm linh sâu sắc với Đại sư.
Ông mỉm cười đồng tình: “Đây là công việc tốt và quan trọng. Cảm ơn con.” Tôi phấn khích.
“Còn một điều nữa,” tôi nói, với vào ba lô. “Con đã tìm thấy cái này trong rừng khi đi cùng Luis.” Tôi đưa cho ông cặp hàu hóa thạch được gắn kết tự nhiên thành hình trái tim.
“Một encanto,” Đại sư nói. “Ta chưa từng thấy cái nào giống thế này.” Ông nhìn ngắm nó, rồi nhẹ nhàng nói: “Rừng đã trao tặng con trái tim của rừng. Hãy chăm sóc nó cẩn thận.”