← Quay lại trang sách

Chương 80 GÁC CỔNG

Một lúc sau, Zep hiện ra từ dưới những lùm cây, mà từ đó ông đã quan sát cuộc đổi ngựa. Ông ra khỏi lùm cây chỉ khi Ixiđôra và Kolhaun đã đi khuất. Zep dừng lại như do dự xem nên đi theo ai.

Xong lẽ hoàn toàn không phải như vậy: Ông dừng lại để suy nghĩ cho kỹ càng như ông vẫn thường hay làm.

Những ý nghĩ của ông bận bịu vì cuộc giao dịch vừa rồi: Ông nghe hết lời nói chuyện và lời đề nghị của Kolhaun. Điều này như đánh đố Zep hay nói đúng hơn là làm ông suy nghĩ. Kolhaun cần phải đổi ngựa để làm gì?

Zep biết rằng cô gái Mếchxich nói đúng: Thực sự con ngựa Mỹ đáng giá rất nhiều so với con muxtang. Ông cũng biết rằng Kacxi Kolhaun không phải là loại người có thể lừa gạt được trong việc đổi chác ngựa. Tại sao hắn lại làm một cuộc giao kèo bất lợi như vậy?

Người thợ săn già bỏ chiếc mũ phớt của mình ra và vuốt mái tóc bù xù đến hai lần, sau đó ông vuốt đâu và nhìn xuống đất, dường như đang tìm câu trả lời trong cỏ.

- Ở đây chỉ có thể có một nguyên nhân. - Cuối cùng ông lẩm bẩm. - Con muxtang xám này nhanh hơn con ngựa Mỹ, điều này thì không còn nghi ngờ gì. Và ngài Kacxi lựa chọn nó cũng chính vì vậy. Khác đi thì ma quỷ nào bắt hắn chịu mất con ngựa mà ở đâu trong Têchdớt này hắn chẳng nhận được bốn con muxtang, ở Mếchxich còn có thể được gấp đôi cơ? Ta cho rằng hắn đổi lấy nó vì đôi chân của nó. Nhưng để làm gì?... Chà, đây rồi! Hình như ta đã đoán ra. Hắn cần... Hề hề... đúng, giờ thì ta hiểu rồi... hắn cần con ngựa để đuổi kịp cái người không đầu kia. Đúng, chính vì thế mà hắn cần. Rõ như ban ngày. Hắn đã thử bằng con ngựa Mỹ, nhưng không kết quả. Tự ta đã thấy điều này. Giờ đây hắn hy vọng sẽ đuổi kịp nó trên con muxtang, nếu kỵ sĩ này lọt vào mắt hắn, chắc chắn Kolhaun sẽ đi tìm kiếm. Bây giờ hắn trở về Kaxa đel Korvô rõ ràng là để ăn uống một chút. Hắn sẽ ở lại đó. Không bao lâu sẽ có ai đó nhìn thấy hắn lần nữa trên đồng cỏ, người này sẽ không ai khác là Zep Xtump... A, nào, con vật. - Ông vừa nói tiếp vừa quay lại con ngựa cái của mình. - Mày nghĩ rằng sẽ về nhà ư? Lầm rồi, con bồ câu nhỏ. Mày phải ăn cỏ ở đây còn lâu, có thể cả đêm. Nhưng không sao, bạn già của ta! Cỏ ở đây không tồi, và mày đủ thời gian bứt bao nhiêu tùy ý... Thế đấy. Ăn đi, ăn cho đến no thì thôi.

Cùng với những lời này, Zep tháo hàm thiếc ra khỏi mõm con ngựa và ném dây cương lên mỏ yên để không cản trở con ngựa. Sau đó Zep để nó lại trong rừng, nơi không lâu trước đó ông đã ẩn mình, còn bản thân ông thì đi theo dấu vết Kolhaun.

Qua hai trăm acđơ thì rừng kết thúc, nhường chỗ cho bình nguyên trải rộng. Phía đối diện, nhìn thấy rõ dinh cơ Kaxa đel Korvô.

Trên nền trắng của mặt tiền dinh cơ nổi rõ hình dáng của một kỵ sĩ, qua một phút người đó biến mất sau cánh cổng.

Zep biết đó là ai.

- Từ đây, - Người thợ săn lẩm bẩm. - ta có thể nhìn thấy lúc nào hắn đi ra. Ta chờ hắn, thậm chí nếu phải chờ đến tận sáng! Nào, hãy cố mà chờ...

Thoạt tiên Zep quỳ, sau đó, ông ngọ nguậy và ngồi xuống dựa lưng vào gốc cây xiêm gai. Rồi ông lấy từ trong cái bị không đáy của mình một chiếc bánh dẹt bột ngô, một miếng thịt lợn rán và một cái chai. - Xét theo mùi vị thì nó chứa một thứ uýtki nguyên chất.

Sau khi ăn xong một nửa chiếc bánh ngô với thịt, ông gói phần còn lại cất vào bao. Sau đó ông uống khá nhiều trong chiếc chai, hút một tẩu thuốc, rồi ngả mình vào gốc cây xiêm gai và đặt chéo hai tay lên ngực bắt đầu nhìn vào cổng Kaxa đel Korvô.

Ông ngồi như vậy hai tiếng đồng hồ, mắt không rời khỏi dinh cơ.

Nhiều người đi ra khỏi cổng, đàn ông và đàn bà. Dù cho khoảng cách xa, nhưng nhìn màu quần áo khiêm tốn của họ và nước da đen có thể đoán ra đó là những người hầu. Ngoài ra tất cả họ đều đi bộ. Mà người Zep chờ, nếu xuất hiện thì chỉ có cưỡi ngựa thôi.

Khi mặt trời lặn, Zep ngừng quan sát, nhưng chỉ đề tìm một chỗ thuận tiện hơn. Khi ánh hoàng hôn màu tím hạ xuống mặt đất, ông từ từ đứng lên, dựa vào gốc cây, như thể tư thế này thuận tiện hơn cho ông suy nghĩ.

“Rất có thể con cáo này xuất hiện ban đêm. - Ông suy luận thầm. - Hoặc trước khi rạng đông. Ta cần biết hắn đi theo hướng nào... Mang theo ngựa chẳng có nghĩa lý gì. - Ông vừa nói tiếp vừa nhìn về hướng con ngựa. - Nó chỉ quấy rầy ta thôi. Ngoài ra, thời gian này đêm sáng trăng, một ai đó trong số người da đen sẽ để ý tới nó. Tốt hơn hết là để nó lại đây, đã không nguy hiểm mà nó lại được ăn no.”

Zep đến chỗ con ngựa, tháo yên cương, buộc nó vào gốc cây bằng một sợi dây dài, sau đó ông lấy chiếc chăn cũ ra khỏi yên, vắt nó qua tay, ông đi về hướng Kaxa đel Korvô.

Ông bước đi không đều đặn - khi nhanh, khi chậm, lúc thì chờ để những bóng đêm che khuất ông.

Sự thận trọng này không phải là thừa. Đi qua đồng cỏ trống rất khó giấu. Những gốc cây đơn độc rải rác, chúng cách nhau những khoảng cách rất lớn. Từ các cửa sổ của dinh cơ có thể nhìn thấy rõ ông chạy tới chỗ chúng, từ sân thượng thì còn rõ hơn nữa.

Thỉnh thoảng ông dừng lại, đợi cho hoàng hôn thật thẫm lại.

Khi tia sáng mặt trời cuối cùng tắt hẳn, Zep đã ở cách dinh cơ không quá hai trăm acđơ.

Người thợ săn già đã đạt được mục đích cuộc hành trình. Chỗ ông đến có thể nghỉ qua đêm.

Cách đó không xa có một bụi cây lòa xòa. Nằm dài dưới gốc, Zep bắt đầu quan sát cổng dinh cơ.

--o0o--

Cả đêm dài người thợ săn không lần nào nhắm cả hai mắt một lúc. Một trong hai con mắt của ông không rời chiếc cổng. Chỉ nhìn vẻ nghiêm trang không bình thường của ông lập tức hiểu rằng ông đang bận tâm vì một công việc rất quan trọng.

Lúc đầu sự thao thức đơn điệu của ông bị phá vỡ bởi tiếng lào xào của các giọng nói, đôi khi những trận cười phá lên từ phía các căn lều của những người nô lệ. Nhưng những người da đen có vẻ gìn giữ hơn mọi khi. Không nghe thấy âm điệu dương của những chiếc vĩ cầm và tiếng nhạc vui vẻ của chiếc đàn băngjô thường vẫn vang lên tối tối trong những khu vực của họ.

Sự lặng lẽ u ám ngự trị trong dinh cơ không thể không tác động đến tâm trạng của những người nô lệ này.

Gần nửa đêm, tiếng người tắt dần. Đêm yên tĩnh thỉnh thoảng bị phá vỡ bởi tiếng chó sủa, đáp lại nó là tiếng rú từ xa của bọn chó sói.

Zep đã qua một ngày rất mệt mỏi, giấc ngủ chỉ chực xâm chiếm ông. Một lần tưởng như đã thiếp đi hoàn toàn ông phải đứng bật dậy, khởi động, sau đó ông lại nằm xuống, giấu đầu vào bụi cây, ông hút tẩu thuốc.

Cả đêm ông không rời mắt khỏi hai cánh cổng lớn của Kaxa đel Korvô. Nó hiện rất rõ trong ánh trăng, không một lần nào mở ra.

Rạng sáng, trước lúc mặt trời mọc, người thợ săn lại lần nữa thay đổi trạm quan sát. Bầu trời phía đông vừa hồng lên, Zep đã nhẹ nhàng trở dậy, ném chiếc chăn lên người, quay lưng về phía Kaxa đel Korvô, ông rời xa dinh cơ cũng bằng con đường đưa ông tới đây chiều hôm qua.

Lần nữa ông đi lúc thì nhanh lúc thì chậm, thỉnh thoảng đứng lại nhìn về phía sau.

Cuối cùng Zep đã tới được gốc xiêm gai, nơi ông đã ông ăn buổi tối dưới bóng của nó. Ở đây, sau khi ngồi xuống như ngày hôm qua, ông bắt đầu ăn sáng.

Nửa chiếc bánh ngô còn lại và chỗ thịt rán nhanh chóng biến mất. Sau chúng tới rượu uytxki trong chai.

Zep nhồi tẩu thuốc và đã định hút, nhưng bỗng nhiên ông đặt đá lửa lại trong bao.

Trên bức tường xanh bởi làn khói buổi sáng sớm của Kaxa đel Korvô xuất hiện một vệt sẫm - cánh cổng đã mở.

Cùng lúc đó một kỵ sĩ cưỡi một con ngựa không lớn lắm màu xám đi từ trong đó ra, cánh cổng đóng lại ngay sau lưng hắn ta.

Zep không quan tâm tới điều đó. Ông chỉ chú ý người lữ hành sớm này đi về hướng nào. Điều này không cần đến hai mươi giây. Cái đầu con ngựa và khuôn mặt người kỵ sĩ đã hướng về phía ông.

Ông không hề để mất thời gian để nhìn người kỵ sĩ và con ngựa. Ông tin chắc rằng đây chính là người kỵ sĩ đã đi qua chỗ này trên cũng con ngựa đó vào chiều hôm qua, ông cũng không nghi ngờ rằng kỵ sĩ sẽ đi ngang qua nơi ông.

Zep vội vàng chạy chạy tới con ngựa già của mình, nhanh chóng đóng yên cương và đưa nó tới những bụi cây, nơi từ đó có thể quan sát và không bị ai để ý.

Ẩn mình xong ông bắt đầu chờ người kỵ sĩ trên con ngựa xám đang đi gần lại. Ông biết rằng đó là Kacxi Kolhaun.

Ông tiếp tục đứng cho đến khi hắn đi ngang qua dải rừng và khuất sau đống cỏ, bao phủ bởi làn mây mù buổi sáng sớm.

Chỉ vào lúc bấy giờ Zep Xtump mới nhảy lên yên ngựa, dùng mũi dao chích vào con ngựa cái thay cho đinh thúc ngựa và phi về phía trước.

Ông đi theo Kacxi Kolhaun, nhưng không cố gắng giữ hắn trong tầm mắt.

Để làm gì? Cỏ còn đẫm sương sớm đối với người dò vết già là tờ giấy còn mới. Vết con muxtang xám cũng rõ rệt như những hàng chữ trên quyển sách in.

Và ông đọc được dễ dàng những hàng chữ này, khi ngựa của hắn chạy nước kiệu, thậm chí là nước đại.