← Quay lại trang sách

Chương 82 CÁI GÓI KỲ LẠ

Xuyên qua rừng, người thợ săn già không vội vã đi theo vết viên đại úy, dường như ông định đi cả ngày và không việc gì phải vội.

Xong nếu nhìn vào mặt ông có thể đọc được sự sốt ruột ghê gớm và nỗi lo âu. Ông cựa quậy luôn trên yên và căng thẳng nhìn về phía xa.

Zep Xtump hầu như không chú ý tới dấu vết của Kolhaun: Để khỏi lạc mất nó, chỉ cần liếc mắt là đủ. Con ngựa cái già cũng đi theo vết đó được, không cần gì đến ông.

Tuy nhiên người thợ săn già chậm không phải vì dấu vết không rõ ràng, ngược lại ông không định để mất bóng Kolhaun. Nhưng bấy giờ hắn có thể nhìn thấy ông, điều này sẽ ngăn cản Zep đạt được ý định của mình.

Chuyển động chậm và thận trọng, nhưng không dừng lại một phút nào, cuối cùng Zep đã tới nơi mà Kolhaun nhìn thấy ảo ảnh.

Giờ đây sương đã tan, ảo ảnh đã biến mất, mép xanh lơ của bầu trời chạm vào đồng cỏ xanh lục.

Những gì mà ông nhìn thấy làm ông quan tâm: Hai hàng móng và vết móng thứ hai là của con ngựa mới của Kolhaun. Zep đã đo vết của nó.

Không khó khăn gì ông đoán ngay được con ngựa nào đi trước. Ông biết vết của nó cũng rành như biết vết con ngựa của mình.

- Có nghĩa là tên vô lại dù sao cũng gặp được nó. - Zep vừa nói vừa xem cả hai dấu vết. - Nhưng đây còn chưa có nghĩa là hắn sẽ tóm được nó. Ngoài ra, ai mà biết được. Con muxtang có thể cho hắn đến gần khi thấy hắn cũng cưỡi một con muxtang. Mà nếu như vậy... Nếu như vậy... Thì ta đứng đây làm gì. Bây giờ không phải là lúc giẫm chân một chỗ. Nếu Kolhaun đuổi kịp nó và đạt được cái hắn muốn, lúc đó thật chẳng khác nào đi tìm gió trên cánh đồng, ta sẽ không còn làm gì được nữa. Cần phải nhanh lên mới được! Đi mau, bà già của ta! Hãy đuổi theo con ngựa xám vừa đi qua đây được nửa tiếng. Hãy tỏ ra là mày cũng biết chạy không kém gì nó!

Mặc dầu người thợ săn không rời con dao, thúc vào sườn con ngựa bằng cái đinh thúc độc nhất đó, nhưng con ngựa vẫn chạy với nước chạy bình thường. Đòi hỏi tốc độ lớn hơn ở nó là chưa cần thiết, Zep vẫn cứ đi thận trọng và quan sát phía trước như cũ.

- Xét theo hướng của dấu vết. - Người thợ săn già nhận định. - Ta có thể xác định chính xác hắn đi đâu. Hầu như tất cả mọi con đường đều tụ hội ở đó, nơi chàng trai tội nghiệp đã tới và không còn trở về nữa. Thì sao nào! Nếu không cầu nguyên cho chàng thì cần phải bắt tên vô lại đã cướp mất cuộc sống của chàng phải trả giá. Còn có thể nghi ngờ cho ai nữa, nếu không phải là hắn... Dừng lại nào! Hắn kia rồi! Còn kia là người không đầu! Họ đang phi hết tốc lực! Rồi, quỷ tha ma bắt, con ngựa xám đã đuổi kịp! Họ phi về phía chúng ta. Ta với mi chưa cần trốn. Nhưng dù sao cũng phải đứng im. Đừng động đậy! Nếu không hắn có thể nhìn thấy đấy. Đúng vậy, hắn đang quá bận tâm với trò chơi của mình nên không nhìn thấy gì hết ngoài cái đang ở trước mặt hắn... Thế đấy, ta cũng chờ đợi điều này. Thẳng tới con đường rừng. Nào, ngựa của ta, đi thôi!

Không rời mắt khỏi con đường rừng, Zep đi tới.

Mặc dầu cả hai kỵ sĩ, từ lâu đã khuất sau chỗ ngoặt nhưng người thợ săn vẫn không đi ra giữa con đường rừng mà đi dọc theo những bụi cây viền quanh bìa rừng.

Ông đi cách sao để nhìn được con đường một khoảng phía trước đồng thời sao cho ông và con ngựa của ông không bị nhìn thấy, nếu như có ai đó đi ngược lại.

Thật ra ở đây ông không chờ phải gặp ai và ít khả năng nhất là con người mà ông sắp nhìn thấy.

Nghe tiếng súng, Zep không ngạc nhiên. Ông đã chờ đợi nó ngay từ phút nhìn thấy cuộc đuổi bắt. Thậm chí ông còn hơi ngạc nhiên vì không nghe thấy nó sớm hơn. Khi viên đạn réo lên, người thợ săn nhận ra tiếng của khẩu súng săn, ông biết khẩu súng này thuộc về ai.

Nhưng người thợ săn già rất đỗi ngạc nhiên khi chưa đến năm phút sau tiếng súng, chủ nhân của nó hiện ra từ sau khúc ngoặt và lao đi như chạy trốn cái chết vậy.

- Quay lại, sao nhanh thế? - Zep lẩm bẩm khi nhìn thấy Kolhaun. - Lạ thật... Có cái gì đó đã xảy ra. Hê hê! Hắn đào tẩu như ma đuổi theo sau. Hay là cái người không đầu bây giờ lại đuổi theo hắn chăng? Ơn đền ơn oán trả oán. Hình như thế. Ta sẽ chẳng tiếc một đồng đôla để nhìn thấy cảnh này. Ha ha ha!

Trước lúc ấy người thợ săn đã nhảy khỏi yên và đưa con ngựa vào sâu trong đám cây để tên kỵ sĩ đang chạy trốn không trông thấy họ.

Nhưng tên này đang phi trong trạng thái kinh hoàng như vậy thì chắc gì đã nhìn thấy Zep, thậm chí nếu như ông đứng ngay giữa đường.

- Trời đất! - Người thợ săn thốt lên trong ý nghĩ của mình khi nhìn thấy khuôn mặt biến dạng vì khiếp đảm của Kolhaun. - Nếu không phải là ma đuổi theo hắn thì có nghĩa là ma đã nhập vào hắn. Cả đời ta chưa bao giờ nhìn thấy một khuôn mặt nào đáng sợ như vậy. Vợ hắn rồi sẽ khổ! Tiểu thư Luiza đáng thương! May ra nàng thoát khỏi, không lấy phải một tên vô lại như vậy làm chồng. Có việc gì thế nhỉ? Không có ai đuổi theo hắn, mà hắn thì lại tiếp tục bỏ chạy. Hắn chạy đâu bây giờ nhỉ? Phải theo hắn mới được.

- A, hắn trở về nhà! - Zep vừa kêu lên vừa đi ra khỏi bìa rừng. Ông trông thấy Kolhaun đang phi nước đại về dinh cơ Kaxa đel Korvô. - Quay về nhà, chắc chắn là như vậy rồi!... Còn chúng ta, bà bạn già. - Zep nói tiếp khi con ngựa xám vừa khuất dạng. - Chúng ta hãy đi về hướng khác để xem xem hắn đã làm gì.

--o0o--

Mười phút sau, Zep đã nhảy khỏi con ngựa già và nhấc chiếc đầu chàng trai bị giết lên khỏi mặt đất.

Người thợ săn già thận trọng cầm nó trên tay và cho dù khuôn mặt bị biến dạng đi vì cái chết, dây đầy máu me, nhăn nheo nhưng ông đã nhận ra những đường nét cao quý.

Zep thử tháo chiếc mũ ra khỏi cái đầu chết, nhưng dù cố gắng đến mấy ông cũng không làm được, chiếc đầu đã trương lên nhiều.

Vẫn cầm chiếc đầu trên tay, Zep dịu dàng ngắm nhìn khuôn mặt chàng trai.

- Ôi, Chúa tôi! - Cuối cùng người thợ săn kêu lên. - Món quà gì dành cho người cha và người chị thế này! Thôi, đừng đem nó đến cho họ làm gì. Cần phải chôn nó ở đây và không nói một lời nào hết... Không, như vậy không được. Dù cho đây không phải là một tang vật nhưng nó có thể giúp đỡ gỡ ra một cái gì đó. Một nhân chứng khủng khiếp, nếu đem nó ra tòa!

Nói xong, Zep lấy từ trong yên ngựa ra chiếc chăn cũ và cẩn thận gói cái đầu cùng với chiếc mũ lại.

Sau đó, khi đã treo cái gói kỳ lạ này lên mỏ yên, ông ngồi lên con ngựa già của mình, vừa đi ra khỏi rừng vừa đăm chiêu suy nghĩ.