← Quay lại trang sách

Chương 96 & 97 CHẠY TRỐN

Sự công bố gây nên một ấn tượng mạnh giữa tòa. Ngay lập tức vang lên những tiếng kêu đồng loạt trong đám đông. Đấy không phải là tiếng kêu kinh ngạc. Không! Nó còn nói lên nhiều hơn thế. Đấy là sự biện hộ cho bị cáo và buộc tội một nhân chứng điên cuồng nhất trong tất cả.

Những lời khai của Zep Xtump đã chứng minh tội lỗi của Kolhaun, nhưng tất cả đã nghi ngờ hắn sớm hơn, và theo mức độ khám phá các sự kiện, sự nghi ngờ càng tăng lên. Giờ đây tất cả đều rõ rằng Moric Giêran vô can và không cần phải xử chàng vì tội giết Henri Pôindekter.

Tất cả đều tin rằng kẻ giết người là Kacxi Kolhaun. Mảnh giấy bị cháy dở là mắt xích cuối cùng trong chuỗi chứng cớ, và cho dù đây chỉ là tang vật gián tiếp, động cơ giết người vẫn còn là bí mật như trước, nhưng trong số những người có mặt chắc gì đã tìm được ai còn nghi ngờ kẻ nào đã gây ra tội ác.

Sau khi các vị hội thẩm lần lượt xem xét chiếc phong bì, người ta lại để cho nhân chứng nói, vì ông tuyên bố còn chưa nói hết. Ông kể vì sao ông sinh nghi ngờ, sự nghi ngờ đó buộc ông đi lần theo dấu vết trong đồng cỏ, về phát súng của Kolhaun trong rừng và về việc sau đó viên đại úy chạy đuổi theo kỵ sĩ không đầu, việc đổi ngựa. Cuối cùng ông kể tỉ mỉ về màn kịch trong rừng, khi hắn đã tóm được kỵ sĩ không đầu.

Sau đó ông im lặng, dường như chờ đợi những câu hỏi.

Nhưng chẳng còn ai nhìn vào ông nữa. Tất cả đều biết rằng ông đã kể xong câu chuyện của mình, mà nếu chưa xong đi nữa thì chứng cớ cũng đã quá đầy đủ.

Những người có mặt thậm chí không muốn chờ đợi cho đến khi tòa bế mạc.

Sự chậm lại như vậy không hợp với những con người chỉ vừa mới là nhân chứng của việc công lý đi nữa thì bị lừa dối, và cùng với nó là cả họ nữa, và giờ đây, khi lương tâm cắn rứt, họ lớn tiếng yêu cầu.

- Thả ngay người Iếclăng ra, chàng không có tội gì cả! Chúng tôi không cần thêm chứng cớ gì nữa. Tất cả đã rõ rồi! Thả ngay chàng ra!

Cũng vang lên những tiếng khác không kém phần kiên quyết:

- Bắt giữ ngay Kacxi Kolhaun! Đưa hắn ra tòa. Chính hắn đã gây ra tội ác! Chính vì vậy mà hắn vu khống chàng Muxtanger! Nếu hắn không có tội, thì hắn phải chứng minh được điều này. Người ta sẽ xử hắn một cách công minh, nhưng cần phải xử hắn. Chúng tôi chờ đợi lời nói của ngài, ngài chánh án! Hãy ra lệnh tống giam Kolhaun! Hãy để tên tội phạm thay vào chỗ người vô tội!

Lúc đầu chỉ có vài giọng nói, nhưng sau đó tiếng kêu lôi cuốn tất cả những người tụ tập.

Viên quan tòa không dám chống lại sức mạnh của đa số và bất chấp trình tự đã được thiết lập, người ta gọi Kacxi Kolhaun ra trước tòa.

Người mõ tòa ba lần xướng tên hắn. Không có tiếng trả lời. Tất cả đưa mắt tìm Kacxi Kolhaun.

Chỉ có Zep Xtump nhìn được vào hướng cần nhìn.

Người thợ săn già chạy tới con ngựa già của mình. Nó vẫn đứng cạnh con ngựa tía như cũ. Với sự nhanh nhẹn, làm kinh ngạc tất cả những người có mặt Zep nhảy lên lưng con ngựa của mình và phi khỏi gốc cây sồi.

Đồng thời tất cả lại nhìn thấy có một ai đó khác luồn giữa những con ngựa bị buộc trên đồng cỏ. Hắn chuyển động lén lút, hình như hắn đang sợ hãi bị người ta chú ý, nhưng rất nhanh và rõ ràng là đang đi tới một chỗ xác định.

- Hắn đấy! Kacxi Kolhaun! - Có ai đó kêu lên.

- Hắn định chuồn! - Người khác nói.

- Đuổi theo hắn! - Giọng nghiêm khắc và đầy uy quyền của ngài quan tòa vang lên. - Đuổi theo hắn và giải hắn tới đây.!

Không phải nhắc lại. Những lời cuối cùng chưa kịp nói xong thì mười người đã lao tới chỗ con ngựa của mình.

Kolhaun đã tới được nơi con muxtang xám của hắn đang đứng ở mép bãi. Đấy chính là con muxtang mà hắn dùng để đuổi theo kỵ sĩ không đầu cách đây không lâu. Con ngựa hãy còn đang đóng yên cương.

Kolhaun đã nhận ra cảnh rối loạn dưới gốc cây và những tiếng kêu cũng đã vang tới tai hắn. Hắn hiểu người ta đã nhìn thấy hắn.

Bây giờ thì không phải giấu giếm làm gì nữa, hắn lập tức nhảy lên yên và lao vào đồng cỏ.

Năm mươi kỵ sĩ điên cuồng lao theo hắn, phấn chấn lên vì lời dặn dò:

- Dù sống hay chết cũng đưa hắn về đây.

Nhưng có cần phải nói điều này không? Những người lao vào cuộc đuổi bắt hoàn toàn không cần một mệnh lệnh chính thức nào, họ nổi giận vì tội ác hèn hạ và họ muốn trả thù cho Henri Pôindekter, người mà họ yêu mến và kính trọng.

Chưa bao giờ trong cuộc đời, viên đại úy giải ngũ lâm vào nguy cơ như vậy, ngay cả khi ở trên bãi chiến trường đẫm máu của trận đánh Beuna-Vixta hay ở bar Ôbeđôphê khi hắn nằm sóng soài và khẩu súng lục của chàng Muxtanger kề sát vào thái dương hắn.

Viên đại úy nhận thức được điều đó. Đó là nguyên nhân vì sao hắn vừa thúc ngựa như điên vừa giận dữ và khiếp hãi ngoái cổ lại phía sau.

Nhưng trong cái nhìn của hắn chưa thấy nỗi tuyệt vọng, mặc dầu thật đáng sợ, và sự tức giận của những người báo thù rượt theo sau lưng hắn cũng chưa làm mất hy vọng cuối cùng của hắn. Đúng, hắn vẫn còn hy vọng. Hắn biết rằng hắn cưỡi trên con ngựa rất nhanh và trước mắt hắn là rừng.

Thật ra đến đó còn những mười dặm. Nhưng mười dặm chẳng là cái gì. Hắn phi với tốc độ hai mươi dặm một giờ, qua nửa tiếng là hắn đã lọt vào rừng.

Phải chăng ý nghĩ này đã động viên hắn? Chắc gì. Hắn biết rằng hắn không thể trốn trong rừng. Bởi trong số những người đuổi theo, không ít hơn mười người dò theo vết có kinh nghiệm, mà đứng đầu họ chính là Zep Xtump.

Vậy thì cái gì đã làm cho hắn chưa tuyệt vọng? Tại sao hắn không quy thuận cái số phận, có lẽ, đã an bài đối với hắn?

Hay đây chỉ là bản năng tự vệ mù quáng?

Hoàn toàn không. Kẻ giết Henri Pôindekter đâu phải điên. Trong ý định chạy trốn công lý đáng sợ, hắn không đặt hy vọng ở con ngựa nhanh nhẹn của mình, con ngựa đang lao như tên trên đồng cỏ, không đặt hy vọng vào đám cây rừng ở phía trước.

Sau rừng là biên giới. Đó chính là niềm hy vọng của hắn.

Phải nói rằng ở đó tồn tại hai biên giới. Một biên giới chia cắt hai dân tộc, được những người văn minh đặt ra. Giữa chúng tồn tại một hiệp ước về trao trả phạm nhân.

Thêm nữa, tên giết người có thể đánh lừa công lý (điều này vẫn thường xảy ra) khi vượt qua biên giới tội phạm sẽ thay đổi quốc tịch và nơi sinh sống.

Xong Kolhaun lại không chọn con đường này. Bởi hiệp ước giữa Têchdớt và Mếchxich đâu phải được giám sát thiếu nghiêm khắc. Hắn sợ phải mạo hiểm. Nỗi sợ hãi của hắn có thể hiểu được: Đấy là trò chơi quá nguy hiểm đối với một con người đã bị nhơ nhuốc bởi một tội ác ghê gớm như vậy.

Hắn phi tới Riô Grand không phải để vượt qua biên giới Mếchxich. Hắn còn nhớ một biên giới khác. Đó là những bộ lạc Kamantri hoang dã du mục, nó vô hình với tất cả những người da trắng. Chúng sẽ đón hắn như một người bạn bởi hắn đã làm đổ máu một trong những kẻ thù của họ. Trong những căn lều của người Indi, tên giết người tìm thấy không chỉ có chỗ trú chân. Hắn hy vọng vào sự hiếu khách và việc tiếp tục con đường công danh đẫm máu.

Đó là nguyên nhân vì sao Kolhaun không mất hy vọng thoát thân và chưa rơi vào tuyệt vọng. Và mặc dầu đang phi về Riô Grand, hắn đã dự định khi khuất sau những tán rừng là sẽ quay về hướng Lianô-Extakađô.

Hắn không sợ những nguy hiểm đợi hắn ở cùng sa mạc khủng khiếp này. Không có một tai ương nào có thể so sánh được với những cái đáng sợ đang đợi hắn phía sau lưng. Có thể sau đó hắn sẽ tiếc rằng hắn đã để mất gia sản, bạn bè, địa vị xã hội, những tiện nghi của thế giới văn minh. Hơn tất cả, đó là sự chia ly với con người mà hắn yêu đến mất trí. Có thể không bao giờ hắn còn được gặp nàng nữa.

Nhưng giờ đây thậm chí hắn chẳng còn thời gian để nghĩ tới nàng. Bởi vì đối với một con người hèn hạ thì cuộc sống quý giá hơn tình yêu. Hắn hy vọng cuộc sống của hắn còn ở phía trước, cũng như hắn biết rõ cái chết đang đợi phía sau lưng.

Tên giết người lao đi với tốc độ mà con muxtang Mếchxich có thể đạt tới, con muxtang nhanh nhẹn như một con ngựa A Rập.

Rõ ràng con muxtang xám vẫn còn đang sung sức. Từ sáng sớm nó đã chạy hơn hai mươi dặm, hơn nữa toàn phi nước đại, nhưng nó không hề tỏ ra một dấu hiệu gì mệt mỏi. Cũng như tất cả những con muxtang, nó có thể chạy một mạch năm mươi, và nếu cần, đến một trăm dặm và không hề chậm lại.

“May mắn sao ta đã đổi được con ngựa cho cô nàng Mếchxich! - Kolhaun nghĩ. - Nếu không có con muxtang của cô ta, có lẽ giờ ta đang đứng trước gốc sồi ảm đạm, trước mặt tòa và các vị hội thẩm để nghe đám đông đòi treo cổ ta.”

Kacxi Kolhaun không còn sợ điều này nữa. Hắn nghĩ rằng nguy hiểm đã qua. Liếc lại phía sau, hắn thấy các kỵ sĩ đã bị bỏ xa. Nhìn phía trước, trên trảng cỏ xanh màu ngọc bích hiện ra một dải rừng tối sẫm. Kolhaun cũng tin rằng hắn sẽ kịp đến đó và thoát thân.

Chương 97

ĐUỔI THEO TÊN GIẾT NGƯỜI

Tên giết người có kịp thoát không? Nhiều người sợ điều này khi nhìn thấy Kolhaun lao như điên. Nhưng niềm hy vọng lại bùng lên khi Zep Xtump phi theo hắn. Niềm hy vọng càng tăng thêm khi hàng trăm kỵ sĩ, cả quân nhân và thường dân, lao đi nhập vào cuộc đuổi bắt.

Rồi nó biên thành niềm tin chắc chắn khi có thêm một kỵ sĩ nữa tham gia. Và mặc dầu chàng ra đi cuối cùng mọi người lại tin chắc rằng chàng sẽ vượt tất cả. Vì đấy chính là Moric Giêran cưỡi trên lưng con muxtang nhanh nhẹn của chàng.

Không để mất một phút, chàng lao tới con tía mà kỵ sĩ không đầu cưỡi nó cách đó không lâu.

Con ngựa nhận ra chủ, sau khi hý lên vui mừng, nó phi nước kiệu đến đón chàng.

Cuộc chia ly mới lâu làm sao, nhưng cũng chẳng còn thời gian cho nỗi vui mừng gặp gỡ. Chàng Muxtanger chỉ kịp thốt lên một lời để đáp lại tiếng hý mừng rỡ. Một khắc sau chàng đã nhảy được lên yên và giữ chặt dây cương. Không có vũ khí, chàng bèn hỏi xem ai có thể cho chàng mượn chiếc lăcxô của mình.

Và rồi ai đó ném cho chàng một cuộn dây đã buộc thòng lọng một đầu. Thêm một khắc nữa chàng đã phi đi.

Tất cả nhìn theo chàng, không còn ai nghi ngờ vào kết quả. Tên tội phạm không thể trốn tránh được cuộc xét xử. Phải đuổi kịp hắn, đưa hắn tới trước tòa dưới gốc cây, nơi cách đây chưa lâu hắn đã trí trá đưa ra những lời khai man.

Và người tóm được hắn sẽ chính là người mà sự dối trá của hắn đã đe dọa chàng bằng cái chết!

Tất cả hồi hộp nhìn con ngựa tía cùng với kỵ sĩ của nó lao trên đồng cỏ.

Có ai đó cũng nhìn về hướng đó, nhìn vào đồng cỏ xa xa, nhưng không như những người khác. Đó là một cô gái đang căng thẳng nhìn ra từ phía sau tấm màn của cỗ xe.

Không chỉ sự tò mò làm nàng hồi hộp. Cặp mắt của nàng buồn rầu khi nàng nhìn theo chàng Muxtanger, nàng thương hại kẻ chạy trốn, đôi môi hé mở của nàng thì thầm lời cầu nguyện: “Lạy Chúa, hãy xá tội cho kẻ giết người.”

Khi Moric rời khỏi đám đông, chàng nhận ra chàng còn cách người kỵ sĩ cuối cùng vài trăm acđơ.

Nhưng điều này không làm chàng ngại. Moric biết rằng trên con ngựa tuyệt vời của mình, chàng sẽ ở hàng cuối không lâu.

Con tía không phụ lòng tin của chàng. Dường như vui sướng vì thoát khỏi thứ hàng thô khó hiểu, vì cảm giác thấy sự đụng chạm sinh động đầu gối của chủ mình, con ngựa trung thành lao ra đồng cỏ với một nước phi khác hẳn, như muốn nói lên rằng, nó vẫn mạnh mẽ như trước, đôi chân của nó vẫn giữ được sự mềm mại.

Chỉ một lát sau Moric đã bắt kịp người phi sau cùng, vượt qua người đó, rồi một người khác, và thêm một người khác nữa, cho đến khi chàng dẫn dầu tất cả. Chàng lao vun vút qua những gò đống, mương xói, Trên cỏ mềm và trên đá nhọn cho đến khi những người người còn lại không còn nhìn thấy chàng cũng như Kolhaun đã từ lâu khuất dạng.

Chỉ có một trong số những người đuổi bắt là còn nhìn thấy chàng. Ông cưỡi trên lưng một con nghẽo đáng thương nhất mà người ta có thể tưởng tượng ra. Làm sao mà giải thích được cái gì đã làm cho nó chạy nhanh đến thế. Đó là một thứ đinh thúc lạ lùng: một con dao săn nhọn thỉnh thoảng lại chọc vào mông nó. Zep Xtump đã giục con ngựa của mình một cách khắc nghiệt như vậy. Nhưng dù có như vậy đi nữa thì con ngựa già kia cũng không sức đâu mà bì được với con ngựa của chàng Muxtanger. Thực ra Zep không hy vọng vào điều đó. Mong muốn duy nhất của ông là không để mất dạng con ngựa tía, và ông đã thành công.

Còn một người nữa cũng nhìn thấy con ngựa tía đang lao đi tuy rằng hắn chỉ nhìn qua vai. Đó là kẻ chạy trốn.

Kolhaun chưa kịp tin vào sự thoát thân chắc chắn của hắn thì khi nhìn lại phía sau hắn đã kịp thấy con ngựa tía. Trên lưng nó không phải là cái xác chết không đầu mà là một kỵ sĩ đối với hắn còn đáng sợ hơn nhiều: Moric Muxtanger, chính cái con người mà hắn đã bằng mọi cách ráng sức để tiêu diệt. Đó là người báo thù mà hắn biết là không thể nào dứt ra được.

Cơn run sợ chạy khắp người hắn lạnh buốt. Hắn cảm thấy hắn đang chống lại chính số phận và tiếp tục cuộc vật lộn này là vô nghĩa. Không còn tin tưởng rằng sẽ thoát, hắn thôi không giục con ngựa nữa. Ngay lúc ấy hắn nhận ra là rừng đã gần kề. Hắn liền bắt con ngựa của mình phải có một sự cố gắng cuối cùng để lọt vào được rừng cây.

Trước mặt hắn mở ra con đường rừng. Kolhaun kịp phi được khoảng nửa dặm. Hắn đã tới gần khúc ngoặt. Tiếp theo hắn sẽ dễ dàng trốn sau những đám cây.

Hắn biết quá rõ nơi này. Đó là một nơi bất hạnh đối với hắn. Lần này liệu đó có là nơi xui xẻo hay không?

Rõ ràng là có! Hắn cảm thấy điều này và bỗng dưng mất hết tự chủ. Tiếng vó ngựa đã nghe được rất gần. Giọng của chàng Muxtanger vang lên bắt hắn dừng lại.

Không, hắn đã không kịp rẽ ngoặt, không kịp giấu mình. Kêu lên một tiếng, hắn dừng phắt ngựa lại. Đó là Tiếng kêu tuyệt vọng và căm hờn giống như tiếng rú của con báo khi bị đàn chó bao vây. Kèm theo tiếng kêu là một động tác rất nhanh, rồi ánh lửa lóe lên tung ra một đám khói nhỏ và một tiếng nổ chói tai vang lên. Đó là một phát súng lục.

Nhưng viên đạn không xuyên đúng mục tiêu.

Một tiếng vút như tiếng cành cây mềm dẻo quất vào không khí đáp lại tiếng nổ. Trên không trung hình như có một con rắn dài tung mình ra.

Kolhaun kịp nhìn thấy nó qua màn khói. Con rắn rơi thẳng vào hắn.

Không đủ thời gian để bóp cò lần thứ hai, cũng không đủ thời gian để né vòng lăcxô. Một giọng nói vang lên: “Đầu hàng đi, tên giết người!” Kacxi Kolhaun chỉ còn kịp nhận thấy con ngựa tía quay ngoắt lại và khoảnh khắc sau đó hắn có cảm giác như bị ném từ đài xử giảo xuống.

Hắn không còn nghe thấy gì, nhìn thấy gì nữa. Bị giật ra khỏi yên, người bị đập mạnh xuống đất, hắn ngất đi.