3: Hỏi xem tớ có bận tâm không
Tối muộn hôm đó, khi chẳng còn chỗ nào nữa để đi, chúng tôi lui tới nhà Alice. Scotty lái chiếc xe tải nhỏ, hai chúng tôi chen chúc trên buồng lái cùng cậu, bật ầm ầm các đĩa nghe thử của Stranglers, Nuns, Negative Trend, hai người khác đành ngồi ở phía sau, nơi suốt đời lồng lộng, lắc lư trong gió mạnh khi Scotty lên đồi. Tuy nhiên, nếu là tôi với Bennie thì tôi ước được ngồi sau, vì như thế tôi có thể nép vào vai cậu trong gió lạnh, và ôm cậu trong chốc lát khi xe đi trúng ổ gà.
Lần đầu chúng tôi tới Sea Cliff, nơi Alice sống, nó đã chỉ lên một quả đồi sương phủ khắp những tàng cây bạch đàn và bảo trường cũ của nó ở trên đó: ngôi trường nữ thục mà giờ đây các em gái nó đang học. Học sinh lớp sáu thì mặc váy yếm xanh lục và đi giày nâu, lớn hơn thì mặc chân váy xanh dương và áo thủy thủ màu trắng, đi giày tùy ý. Scotty nói, Bọn tớ xem chúng được không? Và Alice bảo, Đồng phục của tớ hả? Nhưng Scotty đáp, Không, các em gái được cho là của cậu ấy.
Nó dẫn đường lên cầu thang, Scotty và Bennie đi ngay sau nó. Cả hai đều mê mẩn nó, nhưng Bennie là người yêu nó say đắm. Còn Alice lại yêu Scotty, tất nhiên rồi.
Bennie đã bỏ giày, tôi quan sát đôi gót chân nâu nâu của cậu ta sục trong tấm thảm trắng như kẹo bông, dày tới nỗi phủ bọc từng bước chân của chúng tôi. Jocelyn và tôi vào sau cùng. Nó ghé sát vào tôi, và trong hơi thở thì thào của nó có mùi kẹo cao su cherry bao bọc lấy mùi năm trăm điếu thuốc chúng tôi vừa hút. Tôi không ngửi thấy mùi rượu gin mà bố tôi đã lén đưa cho chúng tôi uống lúc đầu hôm, rót vào các lon Coke để có thể uống dọc đường.
Jocelyn nói, Nhìn nhé, Rhea. Mấy đứa em gái của nó sẽ có tóc vàng.
Tôi nói, Làm sao mà biết?
Cậu ấm cô chiêu luôn có tóc vàng. - Jocelyn nói. - Chắc do vitamin.
Hãy nghe tôi, tôi không tin chuyện đó. Tôi biết tất cả những người Jocelyn biết.
Cả căn phòng tối om chỉ có một ngọn đèn ngủ màu hồng. Tôi dừng ở bậu cửa và Bennie cũng khựng lại, nhưng ba người kia thì đi tới tụ tập ở khoảng trống giữa hai giường. Các em gái của Alice đang nằm nghiêng say ngủ, chăn quấn quanh vai. Một đứa trông giống Alice, tóc gợn sóng sáng màu, đứa kia tóc đen, giống Jocelyn. Tôi sợ chúng sẽ tỉnh và phát hoảng khi thấy chúng tôi đeo vòng xiểng, bấm khuyên, và mặc áo phông rách rưới. Tôi nghĩ: Lẽ ra chúng tôi không nên ở đây, Scotty không nên đề nghị vào đây, Alice không nên đồng ý, trừ khi nó đồng ý với tất cả mọi thứ Scotty yêu cầu. Tôi nghĩ: Tôi muốn nằm xuống một trong mấy cái giường và ngủ.
E hèm, tôi thì thào với Jocelyn khi chúng tôi rời khỏi phòng. Tóc đen.
Nó thì thào lại, Lạc loài.
Một chín tám mươi đã gần tới, ơn Chúa. Đám hippy đã già đi, đã trở nên lẩn thẩn vì rượu chè và giờ thì họ đang xin ăn trên các góc phố khắp San Francisco. Tóc tai rối bời, và đôi chân trần của họ to cộ xám xịt như đôi giày. Chúng tôi phát ngấy họ.
Ở trường, chúng tôi dành từng phút rảnh rang ở đường Pit. Đó không hẳn là đường pit theo nghĩa chuẩn; nó là một dải đường biên của các sân chơi. Chúng tôi thừa kế nó từ các Dân-đường-Pit năm ngoái nay đã tốt nghiệp, nhưng chúng tôi vẫn lo sợ khi đi vào đó nếu ở đấy đã có các Dânđường-Pit khác: Tatum, đứa mặc đồ tập hiệu Dankin mỗi ngày một màu khác nhau, hoặc Wayne, đứa trồng cần sa sinsemilla trong tủ quần áo của nó, hoặc Boomer, đứa lúc nào cũng ôm chặt lấy mọi người kể từ khi gia đình nó đi trị liệu điện sốc. Đi vào đó tôi rất căng thẳng, trừ khi có Jocelyn ở đấy, hoặc là tôi (với trường hợp của nó). Chúng tôi dựa dẫm vào nhau.
Vào những ngày ấm áp, Scotty chơi guitar. Không phải chiếc điện tử mà cậu chơi trong những buổi diễn của Flaming Dildos, mà là một chiếc lap steel guitar[3] được chơi theo một cách khác hẳn. Scotty đã tự tay làm nhạc cụ này: uốn cong gỗ, dán lại, phủ sen-lắc. Mọi người tụ tập xung quanh, khi Scotty chơi đàn thì không ai có thể làm ngơ. Có lần cả đội bóng của trường đại học phải từ dưới sân trèo lên để nghe, mặc đồ thể thao và đi tất dài màu đỏ, nhìn quanh ngơ ngác như thể không hiểu vì sao bọn họ lại lên đây. Scotty có sức hút mạnh mẽ. Và nếu có ai không yêu cậu thì cũng bởi lý do này.
Ban Flaming Dildos có rất nhiều cái tên: Crabs, Croks, Crimps, Crunch, Scrunch, Gawks, Gobs, Flaming Spiders, Black Widows. Scotty và Bennie đổi tên xoành xoạch, Scotty phun sơn đen khắp mặt chiếc guitar của cậu và chiếc bass của Bennie, rồi cậu vẽ tên mới và phun sơn lên chữ.
Chúng tôi không hiểu họ quyết định dùng một cái tên nào đó như thế nào, vì Bennie và Scotty ít khi nói gì. Nhưng họ đồng tình với nhau về mọi thứ, có thể là thông qua trực giác. Jocelyn và tôi viết lời tất cả các bài hát rồi viết giai điệu cùng với Bennie và Scotty. Chúng tôi hát những bài ấy trong buổi diễn tập, nhưng chúng tôi không thích lên sân khấu. Alice cũng không thích - điều duy nhất mà chúng tôi và nó giống nhau. Bennie mới chuyển tới năm ngoái từ một trường trung học ở Daly City. Chúng tôi không biết cậu sống ở đâu, nhưng thỉnh thoảng sau khi tan trường chúng tôi tới thăm cậu ở hãng Revolver Records, ở Clement, nơi cậu làm việc. Nếu Alice đi cùng cả bọn, Bennie sẽ xin nghỉ giữa buổi rồi cùng ra ăn bánh bao ở quán bánh Trung Hoa bên cạnh, khi màn sương mù giăng giăng qua những ô cửa sổ. Bennie có làn da nâu sáng và đôi mắt tuyệt đẹp, cậu luôn chải dựng ngược tóc kiểu Mohawk với màu đen bóng như đĩa than. Cậu thường nhìn Alice, nên tôi không thể nhìn cậu cho thỏa.
Dưới con đường nối liền với Pit là chỗ bọn con trai đường phố tụ tập, chúng mặc áo khoác da đen sì và đi giày trang trí xủng xoảng, đầu tóc thì đen thui bù xù như tổ quạ. Đôi lúc chúng nói chuyện bằng tiếng Tây Ban Nha với Bennie, cậu mỉm cười với chúng nhưng chẳng bao giờ trả lời. Tại sao chúng lại nói tiếng Tây Ban Nha với cậu? Tôi nói với Jocelyn, và nó nhìn tôi rồi nói, Rhea, Bennie là trai đường phố. Rõ rành rành thế còn gì?
Nghe điên rồ quá, tôi nói, mặt nóng ran. Cậu ấy là người Mohawk. Cậu ấy còn chẳng bạn bè gì với chúng.
Jocelyn nói, Đâu phải cứ trai đường phố là đánh bạn với nhau. Rồi nó nói tiếp, Tin tốt lành là gái nhà giàu không kết trai đường phố. Thế nên rốt cuộc cậu ấy chẳng bao giờ có được Alice đâu.
Jocelyn biết tôi đang mong đợi Bennie. Nhưng Bennie mong đợi Alice, cô nàng đang mong đợi Scotty, kẻ đang mong đợi Jocelyn, đứa biết Scotty lâu nhất nên khiến cậu ta thấy an toàn, tôi nghĩ thế, vì dù Scotty rất cuốn hút, với mái tóc tẩy trắng và bộ ngực nở vòng cung mà cậu thích phơi trần khi ra ngoài lúc trời nắng. Ba năm trước mẹ cậu uống thuốc ngủ chết. Từ đó Scotty trở nên lặng lẽ hơn, và mỗi khi trời lạnh cậu run bần bật như có ai rung lắc.
Jocelyn đáp lại Scotty, nhưng nó không yêu cậu. Jocelyn mong đợi Lou, một người đàn ông đã cho nó đi nhờ xe. Lou sống ở LA, nhưng anh ta nói lần tới đến San Francisco anh ta sẽ gọi cho nó. Chuyện này đã từ mấy tuần trước.
Không ai mong đợi tôi. Trong câu chuyện này, tôi là đứa con gái không ai mong đợi. Thường là chuyện của những đứa con gái béo, nhưng vấn đề của tôi hiếm hơn, đó là tàn nhang: trông như có ai ném hàng nắm bùn lên mặt tôi. Khi tôi còn nhỏ, mẹ bảo như thế rất đặc biệt. Ơn trời là tôi sẽ tẩy được chúng, khi tôi đủ tuổi và có thể tự mình chi trả. Từ giờ tới đó tôi sẽ đeo vòng xiểng và nhuộm tóc xanh lá, vì làm sao người ta có thể gọi tôi là “con bé mặt tàn nhang” khi tôi có tóc xanh lá?
Jocelyn đã cắt ngắn mái tóc đen lúc nào trông cũng ươn ướt, và dùng kim nhọn xuyên lên tai mười hai cái khuyên tôi cho nó mà không cần tới đá lạnh. Nó có gương mặt lai Trung Hoa xinh đẹp. Vẻ mặt rất khác biệt.
Jocelyn và tôi đã làm mọi thứ cùng nhau từ lớp bốn: lò cò, nhảy dây, vòng tay xủng xoẻng, kho báu chôn vùi, trốn tìm, trò chị em, gọi điện hú họa, cần sa, coke, an thần. Nó đã nhìn thấy bố tôi nôn mửa vào hàng rào bên ngoài tòa nhà chúng tôi, và tôi đã ở bên nó trên đường Polk cái đêm nó phát hiện ra người đang được ôm ấp bởi một thằng trong đám con trai mặc áo da bên ngoài bar White Swallow chính là bố nó - mang tiếng là đang “đi công tác” - trước khi ông ấy bỏ nhà đi. Thế nên tôi vẫn không tin nổi tôi đã lỡ mất cái ngày nó gặp người đàn ông ấy, Lou. Nó đang vẫy xin đi nhờ xe xuống phố thì anh ta tấp con Mercedes đỏ vào rồi chở nó tới một căn hộ mà anh ta thường ở khi tới San Francisco. Anh ta bật đáy của cái bình xịt Right Guard và một tép cocaine rơi ra. Lou tét vài roi lên cái mông trần của Jocelyn rồi họ làm hai phát từ đầu tới cuối, không tính lần nó quỳ dưới anh ta. Tôi bắt Jocelyn kể đi kể lại từng chi tiết của chuyện này cho tới khi tôi biết mọi điều nó biết, thế là chúng tôi lại hòa nhau.
Lou là một tay sản xuất âm nhạc có mối thân tình với Bill Graham. Trên tường nhà anh ta treo nhiều album được chứng nhận đĩa vàng đĩa bạc và hàng nghìn chiếc guitar điện tử.
Buổi tập của ban Flaming Dildos tổ chức vào thứ Bảy, trong gara nhà Scotty. Khi Jocelyn và tôi tới đó, Alice đang cài đặt một cái máy thu âm mới mà bố dượng mua cho nó, có cả microphone thật sự. Nó là kiểu con gái thích máy móc - thêm một lý do để Bennie yêu nó. Tiếp theo là Joel, tay trống cố định của ban Dildos, được bố chở tới, bố nó ngồi đợi ngoài chiếc xe hơi suốt buổi tập, đọc những cuốn sách về Thế chiến II. Joel xuất sắc mọi môn học và đã nộp đơn vào Harvard, thế nên tôi nghĩ bố cậu chẳng đời nào đánh cược.
Nơi chúng tôi sống, quận Sunset, biển lúc nào cũng ở kề bên và nhà cửa đủ màu như trứng Phục sinh. Nhưng ngay giây phút Scotty sập cửa gara xuống, chúng tôi đột nhiên phát rồ, tất cả chúng tôi. Cây bass của Bennie bùng lên, và ngay lập tức chúng tôi gào thét các bài hát với những cái tên như “Pet Rock”, “Do the Math”, “Pass Me the KoolAid”, nhưng khi chúng tôi rú rít lên trong gara nhà Scotty thì lời bài hát nào cũng nghe như: fuck fuck fuck fuck fuck fuck. Chốc chốc lại có một thằng từ Band & Orchestra đập cửa gara vào thử giọng (Bennie mời tới), và mỗi lần Scotty kéo cánh cửa lên là chúng tôi lại chói mắt khi ánh ban ngày sáng rực đung đưa chiếu xuống chúng tôi.
Hôm nay chúng tôi thử kèn sax, kèn tuba, đàn banjo, nhưng sax và banjo cứ lấn át, trong khi tuba thu mình lại ngay khi chúng tôi bắt đầu chơi. Buổi tập sắp xong thì lại có tiếng đập cửa gara, Scotty kéo cửa lên. Một thằng đô con mặt đầy mụn mặc áo ban AC/DC đang đứng đó, cầm hộp đàn violin. Nó nói, xin hỏi Bennie Salazar?
Jocelyn, Alice và tôi đưa mắt nhìn nhau kinh ngạc, trong một giây cảm giác như chúng tôi là ba người bạn, như thể Alice là một phần của chúng tôi.
“Chào cậu” - Bennie nói. - “Tới đúng lúc lắm. Mọi người, đây là Marty.”
Ngay cả khi mỉm cười, khuôn mặt Marty cũng chẳng hề khả quan. Nhưng tôi e cậu cũng nghĩ y như thế về tôi, nên tôi không mỉm cười lại.
Marty cắm điện cây violin, và chúng tôi chơi bài hay nhất của nhóm, “What the Fuck?”
Em nói em là nàng công chúa
Em nói em là ngôi sao băng
Em nói chúng mình đi Bora Bora
Thế mà giờ mình ở chốn quỷ tha...
Bora Bora là ý tưởng của Alice - chúng tôi chưa từng nghe tới nơi ấy. Trong khi ai nấy gào rú điệp khúc (What the fuck? / What the fuck? / What the fuck?), tôi quan sát Bennie lắng nghe, nhắm mắt, mái đầu Mohawk giống như một triệu cái ăng-ten chĩa lên từ đầu cậu. Khi bài hát kết thúc, cậu mở mắt và cười khì khì. “Hy vọng cậu đã có nó, Al” - cậu ta nói, và Alice tua lại cái băng cho chắc.
Alice thu tất cả các băng cho chúng tôi rồi chuyển thành một cuốn băng hay nhất, còn Bennie và Scotty đánh xe từ club này tới club khác, cố thuyết phục người ta mời Flaming Dildos biểu diễn. Hy vọng lớn của chúng tôi đặt ở Mab, tất nhiên rồi: Mabuhay Gardens, ở Broadway, nơi tất cả các ban nhạc punk đều chơi. Scotty ngồi chờ trong xe tải trong khi Bennie thương thảo với bọn lỗ mãng trong các club. Chúng tôi phải cẩn trọng với Scotty. Hồi lớp năm, khi mẹ cậu bỏ nhà đi lần đầu, cậu đã ngồi cả ngày trên vệ cỏ bên ngoài nhà và nhìn trân trân lên mặt trời. Cậu cương quyết không đi học hay vào nhà. Bố cậu ngồi cùng cậu, cố đưa tay che mắt cậu, và sau khi tan học, Jocelyn cũng tới ngồi bên. Giờ trong tầm nhìn của cậu vĩnh viễn có những đốm xám. Cậu nói cậu thích chúng - chính xác câu của cậu là: “Tớ coi như đó là tăng thị giác.” Bọn tôi nghĩ chúng nhắc cậu ấy nhớ về mẹ.
Tối thứ bảy nào, sau buổi tập, chúng tôi cũng tới Mab. Chúng tôi nghe Crime, Avengers, Germ và hàng tỉ ban nhạc khác. Bar đó đắt chát chúa, nên đầu buổi chúng tôi dùng đồ uống lấy từ kho của bố tôi. Để đã thèm, Jocelyn phải uống nhiều hơn tôi, khi đã xỉn nó hít một hơi thật sâu, như thể cuối cùng nó đã được trở lại là chính mình.
Trong phòng vệ sinh rải rác hình graffiti của Mab chúng tôi nghe lỏm: Ricky Sleeper ngã sóng sượt trên sân khấu trong một buổi diễn, Joe Rees của Target Video đang làm một bộ phim hoàn chỉnh về punk rock, hai chị em mà chúng tôi thường gặp ở club này đang bắt đầu đổi tình lấy heroin. Biết rằng tất cả những điều này đưa chúng tôi trở nên thật hơn, nhưng chưa hoàn toàn. Cái gì biến một Mohawk giả thành một Mohawk thật? Ai quyết định? Làm sao ta biết được lúc nào điều đó xảy ra?
Trong suốt các show đó, chúng tôi nhảy slam-dance trước sân khấu. Chúng tôi huých thụi và xô đẩy, bị hất ngã rồi đứng lên cho tới khi mồ hôi của chúng tôi hòa trộn với mồ hôi các punk thực thụ, da chúng tôi chạm vào da họ. Bennie ít cuồng nhiệt hơn trong trò này. Tôi nghĩ cậu ấy tập trung nghe nhạc. Một điều tôi để ý thấy: không punk rocker nào có tàn nhang. Tàn nhang không tồn tại.
Một đêm, Jocelyn trả lời điện thoại và Lou nói, Chào người đẹp. Anh ta gọi hết ngày này sang ngày khác, anh ta nói, nhưng điện thoại cứ đổ chuông. Tại sao không thử gọi ban đêm? Tôi hỏi khi Jocelyn nhắc lại chuyện này.
Thứ bảy đó, sau buổi tập, nó đi với Lou chứ không đi với chúng tôi. Chúng tôi tới Mab, rồi tới nhà Alice. Dạo này chúng tôi lui tới đó như thể đó là nhà mình: chúng tôi ăn sữa chua mẹ nó làm trong cốc thủy tinh đặt trên máy ủ, chúng tôi nằm ườn trên sofa trong phòng khách, chân đi cả vớ gác lên thành ghế. Một đêm mẹ nó làm chocolate nóng cho chúng tôi, đặt lên khay vàng ròng đưa vào phòng khách. Bà có đôi mắt to mệt mỏi, cổ nhằng nhịt gân xanh. Jocelyn thì thầm vào tai tôi, Người giàu thích đãi đằng, để có cớ khoe đồ đẹp.
Tối nay, vì Jocelyn không ở đây, tôi hỏi Alice xem nó có còn những bộ đồng phục học sinh mà nó kể tới lâu lắm rồi không. Nó có vẻ ngạc nhiên, nói, Có. Tớ còn.
Tôi theo nó đi lên dãy cầu thang êm ả dẫn tới phòng thật của nó, căn phòng tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Phòng này nhỏ hơn phòng của các em nó, trải thảm xanh dương và dán giấy dán tường carô đen trắng. Giường nó nằm dưới một núi thú nhồi bông, tất cả hóa ra đều là ếch: xanh lá, xanh nõn chuối, hoàng yến, một vài con có đính chuồn chuồn nhồi bông trên lưỡi. Đèn ngủ có hình con ếch, cả cái gối cũng vậy.
Tôi nói, Tớ không biết cậu thích ếch thế, và Alice nói, Làm sao cậu biết được?
Trước đây tôi chưa từng ở một mình với Alice. Có vẻ như nó không nhã nhặn như lúc có Jocelyn ở bên.
Nó mở tủ, đứng lên ghế, rồi lôi xuống một hộp có đồ đồng phục bên trong: một bộ váy liền sọc xanh từ thời nó còn bé, một bộ váy rời thủy thủ khi lớn hơn. Tôi hỏi, Cậu thích bộ nào hơn?
Chả bộ nào, nó nói. Ai mà thích mặc đồng phục chứ?
Tôi nói, Tớ.
Đùa đấy à?
Đùa kiểu gì?
Kiểu mà cậu và Jocelyn cười phá lên với những chuyện đùa của hai đứa mà tớ chẳng hiểu ấy.
Cổ họng tôi khô cong. Tôi nói, Tớ sẽ không. Cười với Jocelyn.
Alice nhún vai, nói. Hỏi xem tớ có bận tâm không.
Chúng tôi ngồi lên thảm, mấy bộ đồng phục vắt trên đầu gối. Alice mặc quần jean rách, đánh mắt màu đen đậm, nhưng tóc nó dài và vàng óng. Nó không phải một punk thực thụ.
Một hồi sau tôi nói, Sao bố mẹ cậu cho phép bọn tớ tới đây?
Họ không phải bố mẹ tớ. Họ là mẹ và bố dượng.
Okay.
Họ muốn để mắt tới bọn cậu, tớ đoán thế.
Tiếng còi báo sương trên Sea Cliff thật ầm ĩ, như thể chỉ có chúng tôi trên một con tàu đang lướt qua màn sương dày đặc nhất. Tôi ôm đầu gối, ước sao Jocelyn đang ở đây.
Lúc này họ có đây không? Tôi nói khẽ. Để mắt ấy mà?
Alice hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Không, nó nói. Họ ngủ rồi.
Tay violin Marty thậm chí không phải học sinh phổ thông - cậu là sinh viên năm hai trường SF State, nơi Jocelyn, tôi và Scotty (nếu cậu qua được môn Đại số II) sẽ vào học năm tới. Jocelyn nói với Bennie, Nếu cậu cho thằng cha xấu xí đó lên sân khấu thì toi cơm đấy.
Tớ nghĩ chúng ta sẽ biết thôi, Bennie nói, rồi nhìn đồng hồ ra vẻ nghĩ ngợi. Trong hai tuần bốn ngày sáu tiếng không-rõ-bao-nhiêu-phút.
Chúng tôi nhìn cậu chằm chằm, chẳng hiểu gì. Rồi cậu bảo chúng tôi: Dirk Dirksen ở Mab đã gọi cho chúng tôi. Jocelyn và tôi ré lên rồi ôm chầm lấy Bennie, tôi cảm giác như bị điện giật, cơ thể thực sự của cậu trong vòng tay tôi.
Tôi nhớ từng lần tôi ôm cậu ấy. Mỗi lần tôi học được một điều: da cậu thật ấm, cậu cơ bắp không kém gì Scotty dù cậu chẳng bao giờ cởi áo.
Lần này tôi cảm nhận được nhịp tim cậu, thế nên tôi vuốt tay trên lưng cậu.
Jocelyn nói, Ai biết nữa?
Scotty, tất nhiên. Alice nữa, nhưng lúc sau chuyện này mới khiến chúng tôi bực mình.
Tôi có họ hàng ở Los Angeles, thế nên Jocelyn gọi cho Lou từ căn hộ của chúng tôi, ở đó cước phí không hiện lên hóa đơn điện thoại. Tôi vừa ra khỏi ga trải giường in hoa của bố mẹ tôi thì nó bấm điện thoại bằng cái móng tay dài đen nhánh. Tôi nghe tiếng một người đàn ông trả lời, và tôi giật bắn người khi anh ta là thật, Jocelyn không thêu dệt về anh ta, dù tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra chuyện như thế. Nhưng anh ta không nói, Chào người đẹp. Anh ta nói, Anh đã bảo để anh gọi cho em mà.
Jocelyn nói, Xin lỗi, bằng giọng yếu ớt trống rỗng. Tôi chộp lấy điện thoại rồi nói, Chào hỏi kiểu gì thế? Lou nói, Lạy Chúa tôi đang nói với ai thế nhỉ? Và tôi bảo là Rhea. Rồi anh ta hạ giọng nói, Rất vui được gặp em, Rhea. Nào, em chuyển máy cho Jocelyn được chứ?
Lần này nó kéo dây ra xa. Có vẻ như Lou nói là chủ yếu.
Sau vài phút, Jocelyn suỵt tôi, Cậu ra ngoài đi. Đi!
Tôi ra khỏi phòng ngủ của bố mẹ, đi vào bếp. Có một chậu dương xỉ treo lủng lẳng từ trần xuống trên dây xích, những chiếc lá màu nâu be bé được thả vào chậu rửa. Tấm mành mang họa tiết trái dứa. Hai đứa em trai tôi đang ở bên ban công, ghép cành cây đậu cho bài tập khoa học của thằng út. Tôi ra cùng bọn chúng, mặt trời chói mắt tôi. Tôi cố ép mình nhìn thẳng vào nó như Scotty đã làm.
Một lát sau, Jocelyn ra. Niềm hạnh phúc bao phủ da dẻ tóc tai nó. Hỏi xem tớ có bận tâm không, tôi nghĩ.
Hồi sau nó nói với tôi Lou đồng ý: anh ta sẽ tới buổi diễn của Dildos ở Mab, và có thể anh ta sẽ cho chúng tôi hợp đồng thu âm. Đó không phải một lời hứa, anh ta đã cảnh báo, nhưng dù sao chúng ta sẽ có thời gian tuyệt vời, phải không, người đẹp? Chả phải lúc nào ta cũng thế sao?
Đêm diễn ra buổi diễn đó, tôi đi cùng Jocelyn tới gặp Lou để ăn tối ở Vanessi, một nhà hàng ở Broadway nằm cạnh quán Enrico, nơi khách du lịch và giới nhà giàu ngồi ngoài trời để uống cà phê Ireland và trố mắt nhìn khi chúng tôi đi ngang qua. Đáng lẽ chúng tôi nên mời Alice, nhưng Jocelyn nói, Có lẽ bố mẹ nó đưa nó tới Vanessi suốt ấy mà. Tôi nói, Là mẹ nó và bố dượng chứ.
Một người đàn ông ngồi cái bàn ở góc tròn, nhe răng cười với chúng tôi, và đó là Lou. Anh ta trông già tầm bố tôi, độ bốn ba. Anh ta có mái tóc vàng rối bù, gương mặt tôi cho là điển trai, theo kiểu đôi lúc xuất hiện ở các ông bố.
Tới đây, người đẹp, Lou nói chính xác thế, rồi anh ta đưa cánh tay về phía Jocelyn. Anh ta mặc áo denim xanh nhạt và đeo một chiếc vòng bằng đồng. Jocelyn vòng qua cạnh bàn tới nép gọn vào dưới cánh tay anh ta. Rhea, Lou nói, rồi đưa cánh tay kia lên tôi, thế nên thay vì ngồi xuống bên Jocelyn, như tôi vừa định làm, thì rốt cuộc tôi lại ngồi bên kia Lou. Cánh tay anh ta hạ xuống vai tôi. Và như thế, chúng tôi là những cô gái của Lou.
Một tuần trước, tôi xem menu bên ngoài Vanessi thì thấy mỳ ống và trai. Cả tuần qua tôi đã nghĩ sẽ gọi món đó. Jocelyn cũng chọn như thế, và sau khi chúng tôi gọi, Lou đưa gì đó cho nó qua dưới bàn. Cả hai chúng tôi đều ra khỏi bàn và đi vào phòng vệ sinh. Đó là một cái lọ nhỏ xíu màu nâu đựng đầy cocaine. Có một cái thìa bé xíu gắn vào một sợi xích, Jocelyn xúc hai thìa đầy cho một bên lỗ mũi. Nó hít rồi khẽ xuýt xoa và nhắm nghiền mắt. Rồi nó lại xúc một thìa đầy và đưa lên cho tôi. Khi trở lại bàn, tôi có hàng nghìn con mắt bừng sáng khắp trong đầu, thấy mọi thứ trong quán này cùng lúc. Có lẽ coke mà chúng tôi uống lúc trước không phải là coke thật. Chúng tôi ngồi xuống và nói với Lou về một ban nhạc có tên là Flipper, và Lou kể cho chúng tôi về một con tàu ở châu Phi không dừng khi tới bến mà chỉ đi chậm lại để mọi người nhảy lên nhảy xuống. Tôi nói, Em muốn thấy châu Phi! và Lou nói, Chúng ta đi cùng nhau cũng được, ba chúng ta, và nghe có vẻ như chuyện này sẽ xảy ra thật. Lou nói, Đất đồi ở đó màu mỡ đến đỏ au, và tôi nói, Em trai em đang ghép cây đậu, nhưng đất chỉ là đất nâu bình thường, và Jocelyn nói, Muỗi thì sao? Lou nói, Anh chưa thấy nơi nào trời đen thế và trăng sáng thế, và tôi nhận ra rằng tôi đang bắt đầu cuộc đời trưởng thành ngay lúc này, trong đêm nay.
Khi phục vụ mang đĩa mỳ ống và trai ra, tôi chẳng nuốt được miếng nào. Chỉ có Lou ăn: bít tết gần như sống, salad Caesar, rượu đỏ. Anh ta là kiểu người không ngừng di chuyển. Ba lần, người lạ tới bàn chúng tôi chào hỏi Lou, nhưng anh không giới thiệu chúng tôi. Chúng tôi nói miên man trong khi thức ăn nguội lạnh, và khi Lou ăn xong, chúng tôi rời Vanessi.
Tại Broadway, anh ta ôm chúng tôi mỗi đứa một bên. Chúng tôi lướt qua những thứ thường tình: một gã nhếch nhác đội mũ đuôi seo đang cố chèo kéo mọi người vào quán Casbah, vũ nữ thoát y uốn éo trên lối vào của các bar Condor và Big Al. Các punk rocker lượn lờ cười đùa rôm rả, khoe lực lượng. Xe cộ tấp vào dọc đường Broadway, người ta bấm còi và vẫy vẫy từ trong xe như thể tất cả chúng tôi đều thuộc về một đội khổng lồ. Với nghìn con mắt trong đầu lúc này tôi thấy cảnh này thật khác, như thể tôi là một người khác đang nhìn nó. Khi tàn nhang đã mất sạch, cả cuộc đời tôi sẽ giống thế này đây.
Tay gác cửa ở Mab nhận ra Lou nên lách ra cho chúng tôi vượt qua dòng người dài ngoằng đang chờ nghe Cramps và Mutants, hai ban sẽ chơi sau chúng tôi. Bên trong, Bennie, Scotty và Joel đang ở trên sân khấu sắp đặt mọi thứ cùng Alice. Jocelyn và tôi đeo vòng xiểng và khuyên trong phòng vệ sinh. Khi chúng tôi trở ra, Lou đã giới thiệu mình xong với cả ban. Bennie bắt tay Lou rồi nói, Thật vinh hạnh, thưa ông.
Sau lời giới thiệu hài hước như thường lệ của Dirk Dirksen, ban Flaming Dildos mở màn với bài “Snake in the Grass”. Chẳng ai nhảy hay lắng nghe thật sự; họ vẫn đang di chuyển vào club hoặc đang giết thời gian chờ tới khi các ban họ tới nghe bắt đầu chơi. Thông thường Jocelyn và tôi sẽ ở ngay phía trước sân khấu, nhưng tối nay chúng tôi đứng phía sau, dựa lưng vào một bức tường cùng Lou. Anh ta đã mua cho chúng tôi cả gin và tonic. Tôi không chắc Dildos hay hay dở, tôi chẳng nghe nổi họ, tim tôi đập quá mạnh và hàng nghìn con mắt đang xăm xoi mọi góc trong phòng. Nhìn cơ mặt Lou thì có vẻ như anh ta đang nghiến răng.
Marty trình diễn bài tiếp theo, nhưng nó lóng nga lóng ngóng đánh rơi cây violin. Sự chú ý hiếm hoi của mọi người chỉ đến mức hét lên những lời rủa xả khi Marty lồm cồm cắm lại điện với cử chỉ hệt như ông thợ sửa ống nước. Tôi thậm chí không thể nhìn Bennie, mọi chuyện tệ quá.
Khi họ bắt đầu chơi bài “Do the Math”, Lou hét vào tai tôi, Ý tưởng violin là của ai?
Tôi nói, Bennie.
Đứa chơi bass hả?
Tôi gật, rồi Lou quan sát Bennie một chốc và tôi cũng nhìn cậu ta. Lou nói, Không giống người chơi nhạc lắm.
Có đấy, tôi cố giải thích. Vấn đề là cậu ấy...
Có gì đó ném lên sân khấu trông như thủy tinh, nhưng khi chấn vào mặt Scotty thì ơn Chúa chỉ là đá lạnh từ đồ uống. Scotty chùn lại nhưng vẫn chơi tiếp, rồi một cái vỏ lon Budweiser bay lên đập bộp vào giữa trán Marty. Jocelyn và tôi nhìn nhau hoảng sợ, nhưng khi chúng tôi toan cất bước thì Lou giữ chúng tôi lại. Dildos bắt đầu chơi “What the Fuck?” nhưng giờ thì rác rưởi đang liệng vèo vèo lên sân khấu, hòa theo tiếng cười khùng khục của bốn thằng đeo dây xích nối lỗ mũi với lỗ tai. Chốc chốc lại có một vỏ lon khác bay vào mặt Scotty. Cuối cùng cậu ấy nhắm mắt để chơi, và tôi tự hỏi liệu cậu ấy có đang nhìn thấy những vệt nâu đó hay không. Lúc này Alice đang cố xử trí mấy thằng ném rác rưởi, rồi đột nhiên mọi người nhảy slam-dance điên cuồng, nhảy mà thật ra giống đánh nhau. Joel đập trống như điên còn Scotty xé chiếc áo phông rồi quật vào mặt một thằng quẳng rác, trúng giữa mặt thằng ấy với tiếng kêu đánh sầm, rồi tiếp tục một thằng khác - pằng - giống như mấy thằng em tôi chơi trò quật khăn tắm, nhưng mạnh hơn. Sức hút của Scotty bắt đầu phát huy - mọi người quan sát cơ bắp để trần của cậu sáng lấp lánh mồ hôi và bia. Rồi một thằng ném rác cố nhảy lên sân khấu, nhưng Scotty đá trúng ngực nó bằng đế giày - đám đông thở hồng hộc khi thằng đó bay vèo ra sau. Giờ thì Scotty đang cười nhe răng sói, cái cười tôi chưa từng thấy ở cậu ta, và tôi nhận ra rằng, khác hẳn tất cả chúng tôi, Scotty đang giận sôi máu.
Tôi quay sang Jocelyn, nhưng nó lẩn đi đâu. Có lẽ một nghìn con mắt là thứ mách bảo tôi nhìn xuống. Tôi thấy những ngón tay Lou đang trượt trên mái tóc đen của Jocelyn. Nó quỳ trước anh ta, áp đầu vào anh ta, như thể âm nhạc là một tấm mành và chẳng ai còn nhìn thấy họ. Mà có lẽ không ai thấy thật. Cánh tay kia của Lou vẫn bọc quanh tôi, chắc là vì thế mà tôi không chạy, dù tôi có thể, vậy đó. Nhưng tôi đứng đấy trong khi Lou dí đầu Jocelyn liên tục vào anh ta tới nỗi tôi không hiểu sao nó còn thở được, cho tới khi có cảm giác như nó thậm chí không còn là Jocelyn nữa mà là một loài vật nào đó hoặc một cỗ máy đã hỏng. Tôi ép mình nhìn lên ban nhạc, Scotty đang quật chiếc áo ướt vào mặt người ta và đá họ, Lou chộp lấy vai tôi, siết mạnh hơn, quay đầu anh ta vào cổ tôi và rên rỉ nóng hổi ầm ào tới nỗi tôi vẫn nghe được giữa tiếng nhạc chát chúa. Anh ta gần sát rạt. Một tiếng nấc vỡ ra trong tôi. Lệ ứa ra từ mắt tôi, nhưng chỉ là hai con mắt trên mặt. Một nghìn con mắt kia đã khép rồi.
Những bức tường trong căn hộ của Lou treo đầy guitar điện tử và các album đĩa vàng đĩa bạc, đúng như Jocelyn nói. Nhưng nó chưa bao giờ đề cập rằng căn hộ ấy trên tầng ba mươi lăm, cách Mab sáu dãy nhà, cũng chưa từng nói thang máy ốp đá hoa cương xanh lục. Tôi nghĩ thế là bỏ qua quá nhiều điều.
Trong bếp, Jocelyn đổ bánh snack Fritos ra đĩa rồi lấy táo xanh ra khỏi tủ lạnh. Nó đã tỉnh thuốc, đi tới mời mỗi người một trái táo trừ tôi. Tôi nghĩ nó sợ nhìn tôi. Giờ ai là bà chủ thích đãi đằng đây? Tôi muốn hỏi.
Trong phòng khác, Alice ngồi với Scotty, lúc này cậu ta mặc chiếc sơ mi Pendleton lấy từ trong tủ của Lou và trông cậu ấy có vẻ trắng nhợt run rẩy, có thể vì bị ném đồ vào người, có thể vì cậu biết rõ rằng Jocelyn có bạn trai và đó không phải là cậu, sẽ không bao giờ là cậu. Marty cũng tới đây; cậu ấy có vết rách trên má và một bên mắt thâm tím, và cậu ấy luôn mồm nói, Khủng khiếp quá, không với riêng ai. Joel đã lái xe thẳng về nhà, tất nhiên. Mọi người đồng ý rằng buổi biểu diễn đã diễn ra tốt đẹp. Khi Lou dẫn Bennie lên cầu thang cuốn dẫn vào phòng thu của anh ta, tôi bám theo. Anh ta gọi Bennie là “chàng trai” và giải thích cho cậu từng chiếc máy trong căn phòng nhỏ bé ấm áp với xốp đen ốp khắp các bức tường. Đôi chân Lou di chuyển không ngừng và anh ta ăn trái táo xanh rào rạo như thể nhai đá. Bennie liếc ra ngoài cửa, nhìn qua lan can về phía phòng khách để tìm hình bóng Alice. Tôi chỉ chực khóc nãy giờ. Tôi sợ là những gì xảy ra trong club có thể đã tác động mạnh tới Lou - và tôi cũng là một phần của cảnh đó.
Cuối cùng tôi đi xuống tầng. Trên đường tới phòng khách tôi để ý thấy một cánh cửa hé mở, một chiếc giường to ngay bên kia nó. Tôi đi vào và nằm sấp xuống tấm ga bằng nhung. Mùi nước hoa hương hạt tiêu sực nức quanh phòng. Căn phòng lạnh và tối om, hai bên giường có rất nhiều khung tranh. Toàn thân tôi đau nhức. Mấy phút sau có ai đó đi vào nằm xuống bên tôi, và tôi biết đó là Jocelyn. Chúng tôi không nói gì, chúng tôi chỉ nằm bên nhau trong bóng tối. Cuối cùng tôi nói, Đáng lẽ cậu phải kể với tớ.
Kể gì cơ? Nó nói, Nhưng tớ còn chẳng biết. Có quá nhiều điều, và tớ cảm thấy như có gì đó kết thúc, ngay đúng phút ấy.
Sau một hồi, Jocelyn bật ngọn đèn bên giường. Nhìn này, nó nói, cầm lên một khung ảnh có hình Lou trong bể bơi cùng bọn trẻ vây quanh, hai đứa bé nhất trông như còn tuổi bế bồng. Tôi đếm ra sáu. Jocelyn nói, Chúng là con anh ấy. Con bé tóc vàng, mọi người gọi nó là Charlie, nó hai mươi tuổi. Rolph, thằng này, nó bằng tuổi chúng ta. Nó đã đi châu Phi cùng anh ấy.
Tôi cúi sát bức ảnh. Lou trông rất hạnh phúc, giữa vòng vây của lũ con như một người cha bình thường, khiến tôi không tin nổi Lou hôm nay bên chúng tôi chính là Lou này. Rồi tôi để ý cậu con trai Rolph. Cậu ta có đôi mắt xanh dương, mái tóc đen và nụ cười ngọt ngào tươi sáng. Tôi có cảm giác cồn cào trong ruột gan. Tôi nói, Rolph đẹp trai, Jocelyn cười to rồi nói, Rất đẹp, đừng nói với Lou tớ bảo vậy nhé.
Một phút sau anh ta vào phòng ngủ, nhai rào rạo một trái táo khác. Tôi nhận ra Lou rất thích táo, anh ta ăn không ngừng. Tôi trượt xuống giường mà không hỏi anh ta, và anh ta đóng cửa lại sau lưng tôi.
Mất một giây tôi mới hiểu điều gì đang xảy ra trong phòng khác. Scotty đang ngồi khoanh chân, chơi guitar bằng cái lẫy vàng hình ngọn lửa. Alice ở phía sau cậu ta, vòng tay quanh cổ cậu, mặt nó sát mặt cậu, tóc nó rủ xuống lòng cậu ấy. Hai mắt nó nhắm nghiền sung sướng. Trong một thoáng tôi quên bẵng mất mình thực sự là ai - tất cả những gì tôi có thể nghĩ là Bennie sẽ cảm thấy ra sao khi nhìn thấy cảnh này. Tôi nhìn quanh tìm anh, nhưng chỉ thấy Marty đang nhìn chăm chú các album trên tường, cố ẩn mình. Rồi sau đó tôi để ý thấy âm nhạc tràn ra từ khắp mọi nơi trong căn hộ này cùng một lúc - sofa, tường, cả sàn nữa - và tôi biết Bennie đang ở một mình trong studio của Lou, rót âm nhạc xuống chúng tôi. Một phút trước là “Don’t Let Me Down”. Tiếp theo là “Heart of Glass” của Blondie. Giờ là “The Passenger” của Iggy Pop:
I am the passenger
And I ride and I ride
I ride through the city’s backside
I see the stars come out of the sky
Lắng nghe, tôi nghĩ, Cậu sẽ không bao giờ biết tớ hiểu cậu tới mức nào đâu.
Tôi để ý thấy Marty trù trừ nhìn qua phía tôi, và tôi biết chuyện này sẽ thế nào: Tôi là chó săn, tôi sẽ bắt được Marty. Tôi trượt cửa kính rồi đi ra ban công nhà Lou. Tôi chưa bao giờ nhìn San Francisco từ trên cao: nó mang sắc xanh đen mơ màng, với những ngọn đèn đủ màu và sương mù như khói xám. Những cái cầu tàu dài vươn ra ngoài vịnh tối thui. Trời có gió nhẹ nên tôi chạy vào trong lấy áo khoác rồi trở ra ngồi cuộn mình thật chặt trên một chiếc ghế nhựa màu trắng. Tôi nhìn sâu vào khung cảnh ấy cho tới khi bình tĩnh lại. Tôi nghĩ, thế giới này thật rộng lớn. Đó là điều chẳng ai giải thích nổi.
Một lát sau cánh cửa trượt mở. Tôi không nhìn lên, nghĩ rằng đó là Marty, nhưng hóa ra đó là Lou. Anh ta đi chân trần, mặc soóc. Đôi chân anh ta rám nắng tới ngả màu nâu sậm. Tôi hỏi, Jocelyn đâu?
Ngủ, Lou nói. Anh ta đứng bên lan can, nhìn ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta đứng yên.
Tôi nói, Anh có còn nhớ khi bằng tuổi chúng tôi không?
Lou cười nhăn nhở với tôi, nhưng đó là phiên bản nụ cười của anh ta trong bữa tối. Tôi đang ở tuổi em, anh ta nói.
Hừ, tôi nói. Anh đã có sáu đứa con.
Đúng thế, anh ta nói. Anh ta quay lưng, chờ tôi biến mất. Tôi nghĩ, tôi chưa sex với gã đàn ông này. Tôi còn chẳng quen biết anh ta. Rồi anh ta nói, Anh sẽ không bao giờ già.
Anh đã già khú rồi, tôi bật lại.
Anh ta quay ngoắt lại trân trân nhìn tôi đang cuộn mình trên ghế. Em thật đáng sợ, anh ta nói. Em biết không?
Đó là tàn nhang, tôi nói.
Không phải là tàn nhang, mà là em. Anh ta cứ nhìn tôi chằm chằm, rồi nét mặt anh ta chừng như thay đổi và anh ta nói, Anh thích.
Không đâu.
Anh có thích. Em sẽ giữ cho anh trung thực, Rhea.
Tôi ngạc nhiên là anh ta còn nhớ tên tôi. Tôi nói, Quá muộn rồi, Lou.
Giờ thì anh cười, cười khanh khách, và tôi biết chúng tôi là đồng bọn, Lou và tôi. Dù tôi ghét anh ta, mà đúng là tôi ghét anh ta. Tôi vùng đứng lên khỏi ghế, đi tới lan can, cạnh anh ta.
Người ta sẽ cố thay đổi em, Rhea, Lou nói. Đừng để họ làm vậy.
Nhưng tôi muốn thay đổi.
Đừng, anh ta nói, thật đấy. Em đẹp lắm. Hãy để yên như thế.
Nhưng tàn nhang, tôi nói, và cổ họng tôi bỏng rát.
Tàn nhang này là phần tuyệt nhất, Lou nói. Sẽ có người phát điên phát dại vì những cái tàn nhang ấy. Anh ta sẽ hôn từng cái từng cái một.
Tôi khóc, tôi thậm chí không giấu giếm.
Này, Lou nói. Anh ta cúi xuống để mặt chúng tôi sát vào nhau, và nhìn chằm chằm vào mắt tôi. Anh ta trông bệ rạc, như thể ai đó đã giẫm lên da anh ta và để lại những lốt chân. Anh ta nói, Thế giới đầy những kẻ cặn bã, Rhea. Đừng nghe chúng - hãy nghe anh.
Tôi biết rằng Lou cũng thuộc đám cặn bã ấy. Nhưng tôi nghe.
Hai tuần sau đêm hôm ấy, Jocelyn bỏ nhà đi. Tôi phát hiện ra điều ấy cùng lúc với mọi người.
Mẹ nó tới thẳng căn hộ nhà chúng tôi. Bà và bố mẹ tôi và anh trai tôi bảo tôi ngồi xuống: Con biết gì? Cậu bạn trai mới đó là ai? Tôi bảo với họ đó là Lou. Anh ta sống ở LA và có sáu đứa con. Anh ta có mối thân tình với Bill Graham. Tôi nghĩ có lẽ Bennie biết thân thế thực sự của Lou, thế nên mẹ Jocelyn tới trường chúng tôi để nói chuyện với Bennie Salazar. Nhưng cậu ta rất khó tìm. Giờ thì Alice và Scotty đã thành cặp nên Bennie không tới Pit nữa. Cậu ta và Scotty không nói chuyện, dù trước kia họ như hình với bóng. Giờ thì như kiểu họ chưa bao giờ gặp nhau.
Tôi không thể thôi tự hỏi: Nếu tôi đã vằng ra khỏi Lou và tới đánh nhau với mấy thằng ném rác thì Bennie có đến với tôi như Scotty đến với Alice không? Điều duy nhất ấy có thể khiến mọi thứ khác đi không?
Nhiều ngày sau họ mới tìm ra tung tích Lou. Anh ta nói với mẹ Jocelyn rằng nó đã đi nhờ xe xuống tới tận nhà anh ta mà chẳng báo trước. Anh ta nói nó an toàn, anh ta sẽ chăm sóc nó, như thế tốt hơn là để nó vạ vật trên đường. Lou hứa sẽ đưa nó về khi anh ta lên thành phố vào tuần tới.
Tại sao không phải tuần này? Tôi tự hỏi.
Trong khi tôi đang chờ đợi Jocelyn, Alice mời tôi tới nhà. Chúng tôi đón xe bus từ trường, một quãng đường dài tới Sea Cliff. Ngôi nhà nó trông như nhỏ hơn trong ánh sáng ban ngày. Trong bếp, chúng tôi trộn mật ong với sữa chua mẹ nó tự làm rồi ăn mỗi đứa hai hũ. Chúng tôi đi lên phòng nó, nơi đặt tất cả lũ ếch, rồi ngồi lên ghế âm tường bên cửa sổ. Alice kể với tôi rằng nó đang định kiếm ếch thật rồi nuôi trong một viện bảo tàng. Nó bình tâm và hạnh phúc vì giờ Scotty yêu nó. Tôi không biết chắc nó thực thụ thật không, hay nó đã ngừng bận tâm nó có thực thụ hay không. Hay là đã ngừng bận tâm cái gì khiến một con người trở nên thực thụ?
Tôi tự nghĩ không biết nhà Lou có gần biển không? Jocelyn có ngắm sóng không? Họ đã bao giờ ra khỏi phòng ngủ chưa? Rolph có ở đó không? Tôi cứ chìm trong những câu hỏi ấy. Rồi tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích ùa tới từ đâu đó. Tôi hỏi, Ai đấy?
Em gái tớ, Alice nói, chúng đang chơi tetherball.
Chúng tôi xuống tầng rồi đi ra sân sau nhà Alice, nơi tôi chỉ mới đến vào buổi tối. Lúc này nắng rực rỡ, hoa rập rờn và cây chanh sai trái. Ở bên mép sân, hai đứa con gái nhỏ đang đập một quả bóng vàng chóe quanh một cái cột màu bạc. Chúng quay sang chúng tôi, cười rúc rích trong bộ đồ đồng phục màu xanh.