5: Các em
Tất cả vẫn còn nguyên đó: bể bơi với gạch lát màu vàng và xanh lam từ Bồ Đào Nha, nước vỗ nhẹ nhàng vào vách đá đen. Ngôi nhà vẫn y như thế, chỉ khác là tĩnh mịch. Sự im lặng khó hiểu. Khí độc thần kinh? Dùng thuốc quá liều? Bị bắt vì gây rối trật tự? Tôi băn khoăn khi chúng tôi đi theo một cô giúp việc qua một chuỗi phòng trải thảm, bể bơi lấp lánh với chúng tôi qua mọi ô cửa sổ. Còn điều gì khác có thể chấm dứt những bữa tiệc không thể chấm dứt?
Nhưng nào phải thế. Hai mươi năm đã qua.
Anh đang ở trong phòng ngủ, trên một chiếc giường bệnh, mũi gắn ống. Cú đột quỵ thứ hai đã hạ gục anh thực sự - lần đột quỵ đầu không tệ lắm, chỉ một chân hơi run. Đó là điều Bennie nói với tôi trên điện thoại. Bennie thời trung học, bạn cũ của chúng tôi. Đệ tử của Lou. Anh tìm ra thông tin của tôi từ mẹ tôi, dù bà đã rời San Francisco nhiều năm trước để theo tôi tới LA. Bennie là người tổ chức, tập hợp mọi người thời xưa tới để chào tạm biệt Lou. Có vẻ như ngày nay ta có thể tìm bất kỳ ai qua máy tính. Anh đã tìm ra Rhea ở Seattle, với cái họ khác.
Trong nhóm bạn cũ, chỉ có Scotty đã biến mất. Chẳng máy tính nào tìm được ra anh.
Rhea và tôi đứng bên giường Lou, không biết phải làm gì. Chúng tôi biết anh từ cái tuổi mà không có chuyện một người bình thường bị chết.
Chỉ có những mối quan hệ, những dấu hiệu về sự lựa chọn tồi tệ nào đó của sự sống (chúng tôi đã cùng nhau hồi tưởng về những điều này, Rhea và tôi, trước khi tới thăm anh - nhìn chăm chú vào gương mặt mới của nhau qua chiếc bàn nhựa, thân thể quen thuộc của chúng tôi xưa kia đã trở nên già cỗi lạ kỳ). Tất nhiên là hồi đó có mẹ của Scotty, bà chết vì thuốc ngủ khi chúng tôi còn học phổ thông, nhưng bà không bình thường. Bố tôi nữa, vì AIDS, nhưng từ thời đó tôi đã chẳng bao giờ gặp ông. Tóm lại, đó là những hoàn cảnh bi thảm. Không giống thế này: chỉ định bắt buộc nằm trên giường, một mùi nặng nề lưu cữu của thuốc thang và thuốc tẩy thảm. Nó gợi tôi nghĩ tới bệnh viện. Không hẳn là cái mùi (bệnh viện không có thảm), mà là không khí chết chóc, cảm giác tách biệt khỏi mọi thứ trên đời.
Chúng tôi đứng đó, yên lặng. Mọi câu hỏi của tôi đều có vẻ vô lý: Sao anh lại trở nên già như thế? Nó xảy ra đột ngột, trong vòng một ngày, hay anh yếu đi từng chút từng chút một? Anh thôi tiệc tùng từ bao giờ thế? Những người khác đều già cả rồi, hay chỉ mình anh? Những người khác vẫn ở đây, đang trốn sau hàng dừa hoặc nín thở dưới nước, phải không? Anh bơi sải lần cuối là khi nào? Giờ xương của anh có đau nhức không? Anh đã biết trước chuyện này nhưng giấu nhẹm đi, hay nó bất ngờ phục kích anh?
Thế nên tôi nói “Chào Lou”, và đúng lúc đó Rhea nói “Ôi, mọi thứ vẫn y như cũ!”, và cả hai chúng tôi cùng phì cười.
Lou mỉm cười, và nụ cười ấy, dù với hàm răng vàng lạ lùng bên trong nó, rất quen thuộc, một ngón tay ấm áp chọc vào lòng tôi. Nụ cười của anh, nở ra trong cái không gian lạ lùng này.
“Các cô gái. Vẫn xinh đẹp rạng rỡ” - anh nói hào hển.
Anh đang nói dối. Tôi đã bốn ba và Rhea cũng thế, cô đã kết hôn và có ba đứa con ở Seattle. Tôi không thể tin nổi điều đó: ba. Tôi trở lại nhà mẹ, cố lấy cho được bằng cử nhân ở UCLA Extension sau mấy lần chệch lối hỗn loạn kéo dài. “Tuổi hai mươi đứt quãng của con” - mẹ tôi gọi khoảng thời gian đánh mất của tôi là vậy, cố làm như nó bình thường và vui thú, nhưng nó bắt đầu từ trước khi tôi sang hai mươi và kéo dài quá tuổi hai mươi rất xa. Tôi luôn cầu nguyện cho nó qua đi. Có những buổi sáng, mặt trời trông rất vô lý bên ngoài cửa sổ phòng tôi. Tôi ngồi bên bàn ăn lắc lọ muối vào lớp lông măng trên cánh tay tôi, và một cảm giác cuộn lên trong tôi: Thế là hết. Mọi thứ đã qua rồi, trừ tôi. Những ngày ấy tôi biết mình không được nhắm mắt quá lâu, nếu không niềm vui thú kia sẽ thực sự bùng phát.
“Ôi Lou, bọn em như cái túi nhàu rồi, thừa nhận đi” - Rhea nói, đập mạnh vào bờ vai yếu ớt của anh.
Cô cho anh xem ảnh của bọn trẻ nhà cô, đưa ảnh sát mặt anh.
“Con bé xinh nhỉ” - anh nói về đứa lớn nhất, Nadine, mười sáu tuổi. Tôi nghĩ anh nháy mắt, cũng có thể là mắt anh bị nhặm.
“Thôi đi nhé, anh đấy” - Rhea nói.
Tôi chẳng nói gì. Tôi lại cảm thấy nó - ngón tay ấy. Trong lòng tôi.
“Các con anh thì sao?” - Rhea hỏi Lou. - “Anh có thường gặp chúng không?”
“Vài đứa” - anh nói, bằng thứ giọng mới rất lạ lùng.
Anh có sáu đứa con từ ba cuộc hôn nhân mà anh đã đâm đầu vào rồi sau đó đá văng đi. Rolph, đứa thứ hai, là đứa con anh yêu quý nhất. Rolph từng sống ở đây, trong căn nhà này, một chàng trai nhẹ nhàng với đôi mắt xanh lam thường chùng xuống một chút mỗi khi nhìn bố. Rolph và tôi cùng tuổi, chính xác. Cùng ngày sinh, cùng năm. Tôi từng hay tưởng tượng chúng tôi, hai em bé sơ sinh ở hai bệnh viện khác nhau, oe oe khóc cùng một lúc. Đã có lần chúng tôi đứng trần truồng bên cạnh nhau trước một tấm gương dài, cố phát hiện xem việc sinh ra cùng một ngày có để lại mối liên hệ nào trên chúng tôi không. Chúng tôi đã tìm ra một dấu tích nào đó.
Cuối cùng, Rolph thôi nói chuyện với tôi, thấy tôi vào phòng nào thì liền đi ra.
Chiếc giường lớn có ga màu tím của Lou đã không còn - ơn Chúa. Tivi mới, phẳng và dài, và hình ảnh trận thi đấu bóng rổ sắc nét đến đáng ngại, khiến cho căn phòng và thậm chí cả chúng tôi đều trông thật tồi tàn. Một anh chàng mặc vest đen đi vào, một bên tai đeo kim cương, anh ta vọc vạch mấy cái ống của Lou rồi kiểm tra huyết áp. Ở dưới chăn, những cái ống ngoằn ngoèo dẫn từ những bộ phận khác trên người Lou vào những cái túi nhựa trong. Tôi cố không nhìn vào đó.
Một con chó sủa. Mắt Lou nhắm nghiền lại, rồi anh khịt mũi. Tay y tá kiêm quản gia ăn mặc chải chuốt xem đồng hồ đeo tay rồi ra khỏi phòng.
Thế ra nó là như vậy đấy - thứ khiến tôi trả giá cả cuộc đời. Một người đàn ông hóa ra đã già, một ngôi nhà hóa ra đã trống không. Tôi không ngăn được, bật khóc. Rhea vòng tay ôm lấy tôi. Dù đã qua bao nhiêu năm như vậy, cô vẫn không lưỡng lự. Da cô đã nhão - làn da tàn nhang sẽ lão hóa sớm, Lou từng nói với tôi vậy, mà Rhea thì cả mặt tàn nhang. “Cô bạn Rhea của chúng ta” - anh đã nói - “cô ấy thật đáng thương.”
“Cậu có ba đứa con” - tôi sụt sùi trong mái tóc cô.
“Suỵt.”
“Còn tớ có gì chứ?”
Theo tôi nhớ thì bọn trẻ ở trường trung học giờ toàn làm phim, chơi máy tính. Làm phim trên máy tính. Một cuộc cách mạng, tôi nghe người ta thường nói thế. Tôi đang học tiếng Tây Ban Nha. Buổi tối, mẹ tôi kiểm tra tôi bằng flash card.
Ba đứa trẻ. Đứa lớn nhất, Nadine, đã gần bằng tuổi tôi ngày tôi gặp Lou. Mười bảy tuổi, đi nhờ xe. Khi đó anh đang lái chiếc Mercedes đỏ. Năm 1979, đó có thể là khởi đầu của một câu chuyện hấp dẫn, một câu chuyện có thể xảy ra bất cứ điều gì. Giờ thì đó là lời kết. “Tất cả chuyện đó chẳng vì lý do nào cả” - tôi nói.
“Điều ấy không bao giờ đúng” - Rhea nói. - “Chỉ là cậu chưa tìm ra lý do đó thôi.”
Suốt đường đời, Rhea luôn biết mình đang làm gì. Dù khi nhảy, dù khi khóc. Dù khi thác loạn, cô cũng còn nửa tỉnh.
Tôi thì không.
“Tớ đã lạc lối” - tôi nói.
Không ngờ hôm ấy thời tiết rất kinh khủng, nắng trắng trời. Buổi tối, khi mẹ đi làm về trông thấy tôi, bà nói: “Thôi tiếng Tây Ban Nha đi”, rồi hai mẹ con cầm những chiếc ô nhỏ xíu đi tới bar Virgin Marys. Với âm nhạc của Dave Brubeck trên dàn loa, chúng tôi sẽ chơi domino hoặc đánh bài rumi. Khi tôi nhìn mẹ, bà mỉm cười với tôi, bao giờ cũng thế. Nhưng nỗi mệt mỏi phủ trên gương mặt bà.
Khoảng im lặng thành thử lại khôn ngoan, và rồi chúng tôi thấy Lou đang quan sát chúng tôi. Đôi mắt anh vô hồn, tôi ngỡ như anh đã chết. “Chưa hề. Ra ngoài. Nhiều tuần” - anh nói, húng hắng ho. “Chẳng muốn.”
Rhea dựng giường lên. Tôi đi tới phía sau anh, treo lọ nước truyền lên giá đẩy. Khi chúng tôi đẩy anh dọc căn nhà, tôi thấy sợ ghê người, như thể tổ hợp ánh nắng và giường bệnh có thể gây nên một vụ nổ. Tôi sợ rằng Lou thật sẽ ở ngoài ấy, bên cạnh bể bơi nơi xưa kia anh thường nằm bên chiếc điện thoại đỏ có dây nghe dài ngoằng, một bát nho xanh, và Lou thật ấy với Lou này sẽ xông vào đánh nhau. Sao ông dám? Chưa từng có người già nào trong nhà tôi cả, mà tôi cũng chưa hề già đi tí nào. Tuổi tác, sự xấu xí - chúng đã chẳng có chỗ ở đây. Chúng không bao giờ được phép từ bên ngoài xâm nhập vào.
“Kia” - anh nói, ý bảo bên bể bơi, như vẫn vậy.
Vẫn có một cái điện thoại ở đó: một chiếc màu đen không dây nằm trên chiếc bàn thủy tinh nhỏ, bên cạnh là một cốc sinh tố. Tay y tá kiêm quản gia hay một người làm nào đó khác đã sải cánh bay nhanh qua những bãi đất trống.
Hay là Rolph? Có thể nào Rolph vẫn ở đây, chăm sóc cha cậu? Rolph ở trong ngôi nhà này ư? Và rồi tôi sẽ gặp lại cậu, y hệt như xưa, thời mà chỉ cần nghe tiếng bước chân là tôi biết cậu dù chẳng nhìn lên. Chỉ qua chuyển động của không khí thôi. Một lần, chúng tôi đã trốn sau bể bơi này sau một buổi biểu diễn, Lou cứ gọi ời ời: “Joc-elyn! Jocelyn!” Còn Rolph và tôi cười khúc khích trong khi tiếng nhạc điện tử bập bùng trong lồng ngực chúng tôi. Về sau tôi nghĩ: Nụ hôn đầu của mình. Nụ hôn ấy thật điên cuồng. Tất cả những gì tôi có thể làm cho cả cuộc đời, tôi đã làm hết vào lúc đó.
Trong gương, ngực Rolph nhẵn thín. Không có lấy một tì vết. Tì vết có khắp nơi trên thế gian. Tì vết là tuổi trẻ.
Khi chuyện đó xảy ra, trong phòng ngủ bé tí của Rolph, nắng xuyên qua tấm mành sọc, tôi vờ như nó mới mẻ. Cậu nhìn vào mắt tôi sâu thẳm, và tôi cảm thấy mình vẫn có thể bình thường biết bao nhiêu. Chúng tôi đều nhẵn thín, cả hai chúng tôi.
“Đâu rồi. Thứ đó” - Lou hỏi, ý nói tới bảng điều khiển để dựng cái giường. Anh muốn ngồi thẳng dậy và nhìn ra như trước đây vẫn thế, trong bộ đồ bơi màu đỏ, đôi chân rám nắng tỏa mùi clo. Điện thoại trong tay anh và tôi giữa hai chân anh, lòng bàn tay anh trên đầu tôi. Có lẽ lúc đó chim chóc cũng hót ca, nhưng chúng tôi chẳng nghe thấy gì qua tiếng nhạc. Hay vì lúc này nhiều chim chóc hơn?
Cái giường cót két khi nó nâng anh dậy. Anh nhìn ra, mắt tìm kiếm. “Anh già rồi” - anh nói.
Con chó lại sủa. Nước chao động dưới hồ bơi, như thể có ai đó vừa nhảy vào, hoặc ra.
“Rolph thì sao?” - Tôi hỏi, những từ đầu tiên sau từ “Chào.”
“Rolph” - Lou nói, chớp mắt.
“Con trai anh đó? Rolph?”
Rhea lắc đầu với tôi - giọng tôi quá to. Đôi khi tôi thấy một cảm giác giận dữ tràn ngập trong đầu và gạch xóa dòng suy nghĩ của tôi như viên phấn. Ông già đang chết dần trước mắt tôi đây là ai? Tôi muốn con người khác cơ, gã đàn ông ích kỷ, tàn phá, kẻ xoay tròn tôi giữa hai chân y ở ngay giữa trời đây, nhúi đầu tôi bằng bàn tay rảnh, trong khi anh ta cười rổn rảng trên điện thoại. Chẳng bận tâm rằng tất cả các phòng trong tòa nhà đều nhìn xuống hồ bơi - phòng của con trai anh chẳng hạn. Tôi có một đôi điều cần phải nói với gã ta.
Lou đang cố nói gì đó. Chúng tôi ghé lại sát, lắng nghe.
Thói quen, tôi đoán vậy.
“Rolph không vượt qua được” - anh nói.
“Anh đang nói gì thế?” - Tôi hỏi.
Giờ thì ông già ấy đang khóc. Nước mắt rỏ xuống mặt anh.
“Hỏi làm gì chứ, Jocelyn?” - Rhea hỏi tôi, và trong khoảnh khắc ấy, muôn mảnh não bộ tôi tìm được ra nhau, và tôi nhận ra rằng tôi đã sẵn biết về Rolph. Và Rhea cũng đã biết - mọi người đều biết. Một bi kịch cũ mèm.
“Nó đã. Hai mươi tám tuổi.” Tôi nhắm mắt.
“Lâu lắm rồi” - anh nói, từng từ thoát ra từ lồng ngực khò khè của anh. - “Nhưng.”
Phải, lâu rồi. Hai mươi tám thì lâu lắm rồi. Ánh nắng làm mắt tôi đau nhức, tôi nhắm mắt lại.
“Mất một đứa con” - Rhea lầm bầm. - “Em không thể tưởng tượng nổi chuyện đó.”
Cơn giận dữ vò xé, nó quặn xiết từ bên trong tôi. Hai cánh tay tôi đau rã rời. Tôi thò tay xuống dưới giường bệnh của Lou, tôi nhấc nó lên rồi lật nhào cho anh ta trượt xuống hồ nước xanh, kim truyền văng khỏi tay anh ta, máu chảy tong tong, hòa vào nước khiến nước có màu vàng lờ nhờ. Tôi khỏe vậy đấy, dù sau bao nhiêu sự việc như thế. Tôi nhảy vào hồ theo anh ta, lúc này Rhea đang rú lên, tôi nhảy vào và dúi anh ta xuống, khóa đầu anh ta giữa hai đầu gối tôi và giữ chặt như thế cho tới khi anh ta mềm nhũn đi và chúng tôi yên lặng chờ đợi, Lou và tôi đang chờ đợi, rồi cuối cùng anh run rẩy, lắc lư giữa hai chân tôi, thở hắt ra khi sự sống trút bỏ khỏi anh ta. Khi anh ta đã im thin thít, tôi thả cho anh ta nổi lên mặt nước.
Tôi mở mắt ra. Chẳng có ai nhúc nhích nãy giờ. Lou vẫn đang khóc, đưa đôi mắt vô hồn nhìn quanh hồ bơi.
Qua lớp chăn, Rhea đang xoa ngực anh.
Đó là một ngày kinh khủng. Nắng đau buốt đầu tôi.
“Em nên giết anh” - tôi nói, nhìn thẳng vào anh. - “Anh đáng chết.”
“Thôi đi” - Rhea nói bằng giọng bà mẹ nghiêm khắc.
Bỗng nhiên, Lou nhìn vào mắt tôi. Có lẽ đó là lần đầu tiên trong cả ngày này. Cuối cùng tôi có thể nhìn anh, người đàn ông từng nói, Em là điều tốt đẹp nhất từng xảy đến với anh, và Rồi chúng ta sẽ xem cả thế giới chết tiệt này ra sao, và Sao anh lại cần em nhiều thế chứ? Và Tìm xe đi nhờ hả, bé con? Cười rạng rỡ giữa trời sáng rực rỡ, nắng đậu thành vũng trên chiếc xế đỏ tươi của anh. Nói anh nghe tới đâu nào.
Anh có vẻ sợ hãi, nhưng vẫn mỉm cười. Ông già ấy mỉm cười, trở lại, nói: “Quá muộn rồi”.
Quá muộn. Tôi nghiêng đầu nhìn lên mái nhà. Một lần Rolph và tôi đã ngồi đó suốt đêm, lén lút nhìn xuống bữa tiệc của Lou với ban nhạc của anh. Ngay cả khi tiếng ồn đã tắt, chúng tôi vẫn ở trên đó, lưng ngả trên mái ngói lành lạnh. Chúng tôi chờ mặt trời. Mặt trời lên nhanh, nhỏ, sáng và tròn. “Giống một em bé” - Rolph nói, và tôi òa khóc. Mặt trời mới mẻ mỏng manh này trong vòng tay chúng tôi.
Hàng đêm, mẹ tôi đánh dấu thêm một ngày nữa tôi ổn thỏa. Đã hơn một năm rồi, giai đoạn dài nhất của tôi trước nay. “Jocelyn, con còn cuộc đời rất dài phía trước” - bà nói. Và khi tôi tin bà, trong thoáng chốc, có một bức màn vén lên trước mắt tôi. Giống như bước ra khỏi một căn phòng tối bưng.
Lou lại nói. Cố nói. “Đứng hai bên. Anh. Được không, các em?”
Rhea nắm một bàn tay anh, và tôi nắm bàn tay kia. Bàn tay ấy không còn như xưa nữa, nó khô, nặng, u sần. Rhea và tôi nhìn nhau qua anh. Chúng tôi ở đó, ba chúng tôi, như trước kia. Chúng tôi trở lại điểm khởi đầu.
Anh đã thôi khóc. Anh đang nhìn thế giới của anh. Hồ bơi, gạch ngói. Chúng tôi chưa bao giờ tới châu Phi, hay bất cứ đâu. Chúng tôi hiếm khi ra khỏi ngôi nhà này.
“Rất hân hạnh được. Ở bên hai em” - anh nói, cố thở.
Nắm chặt bàn tay chúng tôi, như thể chúng tôi sẽ chuồn đi. Nhưng chúng tôi không vậy. Chúng tôi nhìn ra hồ bơi và chúng tôi lắng nghe tiếng chim hót.
“Một phút nữa” - anh nói. - “Cảm ơn, các cô gái. Một lần nữa. Như thế này.”