9: Bữa trưa bốn mươi phút: Kitty Jackson hé lộ về tình yêu, danh tiếng, và Nixon!
JULES JONES ĐƯA TIN
Ngôi sao màn bạc luôn trông nhỏ bé trong lần đầu ta gặp họ, Kitty Jackson không phải ngoại lệ, nhưng cũng có thể cô ấy ngoại lệ theo nhiều cách khác.
Thật tình, từ nhỏ bé chưa chính xác; cô ấy bé xíu xiu - một tiểu cảnh người trong chiếc đầm không tay màu trắng, ngồi bên chiếc bàn cuối một quán ăn ở Madison Avenue, đang nói chuyện điện thoại. Khi tôi ngồi xuống, cô mỉm cười với tôi rồi đảo mắt ra hiệu về chiếc điện thoại. Mái tóc cô mang màu vàng mà ta thấy nhan nhản khắp nơi, “highlight”, hôn thê cũ của tôi gọi vậy, nhưng ở Kitty Jackson nó hòa quyện giữa vàng óng và nâu mang vẻ vừa tự nhiên hơn vừa đắt giá hơn ở Janet Green. Gương mặt cô (Kitty) là kiểu mặt chẳng có gì xinh đẹp giữa những gương mặt khác, chẳng hạn như trong một lớp học phổ thông: mũi hếch, miệng rộng, mắt xanh to tròn. Nhưng ở Kitty Jackson, vì những nguyên nhân nào đó không rõ - tôi nghĩ cũng chính là những nguyên nhân khiến mái tóc highlight của cô trông cao cấp hơn mái tóc highlight thường tình (của Janet Green) - khuôn mặt bình thường này tỏ ra rất phi thường.
Cô vẫn nói chuyện điện thoại, và năm phút trôi qua.
Cuối cùng cô tắt máy, gập chiếc điện thoại lại thành hình giống như chiếc đĩa mềm to cỡ một cái bánh bạc hà tráng miệng rồi cất vào trong chiếc túi xách da bóng nhỏ màu trắng. Rồi cô bắt đầu xin lỗi. Tôi lập tức thấy rõ ràng rằng Kitty thuộc về nhóm ngôi sao dễ mến (Matt Damon) chứ không phải nhóm ngôi sao khó tính (Ralph Fiennes). Các ngôi sao trong nhóm dễ mến cư xử như thể họ giống hệt bạn (ở đây chính xác là tôi) để bạn thích họ và viết những lời ngọt ngào về họ, một chiến lược hầu như luôn thành công mặc dù mọi phóng viên đều quá ư chán ngấy với ý tưởng trang bìa của Vanity Fair là kết quả mong muốn của Brad Pitt được dẫn phóng viên đi tham quan nhà anh ta. Kitty xin lỗi về mười hai vòng lửa tôi phải nhảy qua và về hàng dặm than đỏ xèo xèo mà tôi phải phóng như bay trên đó để dành được đặc ân có bốn mươi phút cùng cô. Cô xin lỗi vì đã dành sáu phút đầu tiên của chừng ấy phút để nói chuyện với một người khác. Loạt lời xin lỗi của cô nhắc tôi nhớ tại sao tôi ưa chuộng các ngôi sao khó tính hơn, những người bọc mình trong danh hiệu ngôi sao điện ảnh và nhổ bọt qua các kẽ hở. Có gì đó quá khích ở những ngôi sao không thể tỏ ra dễ mến, mà sự mất tự chủ của đối tượng là chi tiết buộc phải có trong phóng sự về ngôi sao.
Người phục vụ nhận order của chúng tôi. Và vì mười phút chuyện phiếm tôi trao đổi ban đầu với Kitty không có gì đáng bàn tới, nên thay vào đó tôi sẽ đề cập đến (trong những đoạn footnote đem một thoáng cổ điển vào những bình luận của thời đại văn hóa pop) chuyện rằng khi bạn còn là một ngôi sao điện ảnh trẻ trung với mái tóc vàng và là một gương mặt rất dễ nhận ra từ một bộ phim mới chiếu mà lợi nhuận của nó chỉ có thể được giải thích bằng ước đoán rằng mỗi người Mỹ xem nó ít nhất hai lần - mọi người đối xử với bạn theo một cách có phần khác - đúng hơn là hoàn toàn khác - cách mà họ đối xử với, chẳng hạn, một gã đầu hói, vai xuôi, da bị chàm bội nhiễm nhẹ, đang bước sang tuổi xế chiều. Bề ngoài mọi thứ vẫn như cũ - “Xin lỗi, cô muốn dùng gì ạ?” v.v - nhưng ngay đằng sau đó là sự bối rối của anh chàng bồi bàn vì biết về danh tiếng của đối tượng tôi đang gặp. Và chính xung nhận biết đó cũng lập tức tỏa ra mọi ngóc ngách của quán ăn ấy - kể cả những bàn ở xa tới nỗi chắc họ chẳng thể nào trông thấy chúng tôi - với sự đồng thời mà chỉ có thể giải thích bằng cách sử dụng các định luật cơ học lượng tử, nhất là các đặc tính của thứ gọi là các hạt bị vướng víu.[6]
Từ khắp nơi, mọi người quay lại, nhìn quanh, nghển cổ, vặn mình, vô tình nhổm dậy từ các ghế khi họ vật lộn với khao khát được lao tới bên Kitty và giựt xuống từng lọn tóc và quần áo của cô.
Tôi hỏi Kitty cảm giác thế nào khi luôn là trung tâm chú ý.
“Kỳ lạ” - cô nói. - “Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột. Ta cảm thấy như mình chẳng hề xứng đáng.”
Thấy chưa? Dễ mến.
“Ôi, thôi nào” - tôi nói, rồi tung ra một lời khen ngợi diễn xuất của cô trong vai một cô gái nghiện ngập vô gia cư trở thành tay súng FBI/người biểu diễn đu dây trong phim Oh, Baby, Oh - kiểu nịnh hót trơ trẽn khiến tôi tự hỏi tôi thích chết bằng tiêm thuốc độc hơn hay là sống ở vị trí phóng viên mảng ngôi sao hiện thời của mình. Lẽ nào cô ấy không tự hào ư?
“Tôi đã tự hào” - cô nói. - “Nhưng ở mặt nào đó, tôi thậm chí không biết mình sẽ làm gì nữa. Với bộ phim mới của mình, tôi càng cảm thấy...”
“Khoan đã!” - Tôi nói to, dù người bồi bàn vẫn chưa tới bàn chúng tôi, mà thậm chí có khi cái khay anh ta đang bê còn chẳng phải của chúng tôi. Bởi vì tôi không muốn nghe về bộ phim mới của Kitty; tôi không thể bớt quan tâm tới nó và các bạn cũng thế, tôi biết; chuyện tào lao của cô về vai diễn đầy thử thách và mối quan hệ chân tình với đạo diễn và vinh hạnh to lớn khi được hợp tác với một ngôi sao dày dạn như Tom Cruise là viên thuốc đắng mà cả hai chúng tôi phải nuốt để đổi lấy đặc quyền được dành chút thời gian bên cạnh Kitty. Nhưng hãy kéo dài việc đó càng lâu càng tốt!
May mắn thay, đấy là khay của chúng tôi (thức ăn tới rất nhanh khi bạn ăn tối cùng một ngôi sao): salad Cobb của Kitty; burger pho mát, khoai tây chiên và salad Caesar của tôi.
Một chút lý thuyết khi chúng tôi yên ổn ăn trưa nào: cách xử sự của người phục vụ với Kitty rõ ràng mang kiểu cách của sandwich, với lớp đế bánh mì là lối cư xử nhàm chán và hơi mệt mỏi của anh ta đối với mọi khách hàng, lớp giữa là cảm giác cuồng loạn điên rồ mà anh ta cảm thấy bên cạnh cô gái mười chín tuổi nổi tiếng này, và lớp bánh mì trên cùng là nỗ lực kìm hãm và giấu giếm lớp giữa lạ thường ấy bằng một cách hành xử nào đó ít nhất là gần giống với lớp đế nhàm chán và mệt mỏi vốn là quy chuẩn của anh ta. Tương tự, đế bánh mì của Kitty Jackson mà tôi đoán là “con người cô”, hay lối ứng xử của Kitty Jackson trong khu ngoại ô Des Moines nơi cô sinh trưởng, đạp xe đạp, tham gia vũ hội ở trường phổ thông, giành điểm số tốt, và lôi cuốn nhất là phi ngựa nhảy rào, nhờ thế mà cô giành được cả mớ huy chương và cúp, và ít nhất là trong một thời gian ngắn, hưng phấn với ý nghĩ trở thành vận động viên đua ngựa. Phía trên lớp đó là phản ứng bất thường và có lẽ hơi bấn loạn trước danh tiếng mới nổi - lớp giữa của sandwich - và trên lớp đó nữa là nỗ lực của chính cô để được xấp xỉ như lớp số một bằng cách thủ vai con người bình thường của cô, hay con người trước đây, bản ngã của cô.
Mười sáu phút trôi qua.
“Người ta đồn” - tôi nói, miệng vẫn đầy ứ hamburger nhai dở nhằm cố ý chọc tức đối tượng của tôi, để đâm thủng tấm khiên phòng bị làm bằng sự dễ mến và để khởi động nỗ lực mòn mỏi kiên trì giữ tự chủ của cô - “rằng cô đang qua lại với bạn diễn.”
Câu này làm cô chú ý. Tôi đã muốn hỏi thẳng thừng cô như thế hơn, vì vốn biết với cách thức chật vật bóng gió đặt những câu hỏi riêng tư thì sẽ mất quá nhiều thời gian để khiến các đối tượng khó tính nổi cáu và mất quá nhiều thời gian để khiến những đối tượng dễ mến khéo léo e thẹn tránh né.
“Chuyện đó hoàn toàn không chính xác!” - Kitty kêu lên. - “Tom và tôi có tình bạn tuyệt vời. Tôi yêu Nicole. Chị ấy là hình mẫu của tôi. Tôi đã từng trông con cho họ.”
Tôi ngoác miệng cười hết cỡ, một động thái vô nghĩa hoàn toàn chỉ nhằm làm cho đối tượng nao núng và bối rối. Nếu tôi có vẻ lỗ mãng một cách không cần thiết, thì các bạn hãy nhớ lại rằng tôi được chia cho bốn mươi phút, gần hai mươi phút trong đó đã qua rồi, và để tôi nói thêm, rằng nếu bài báo đó vứt đi - nghĩa là, nếu nó thất bại trong việc vén mở một mặt nào đó của Kitty mà các bạn chưa từng thấy trước đây (như những bài báo của tôi - người ta nói vậy - hé lộ được chuyện Leonardo DiCaprio săn nai sừng tấm, Sharon Stone đọc Homer, Jeremy Irons mò cua bắt ốc) - thì thà bị giết đi còn hơn, vì như vậy sẽ làm suy giảm sâu hơn nữa tiếng tăm của tôi ở New York và Los Angeles, rồi sẽ kéo dài “chuỗi thất bại quái gở mà cậu đang mắc phải, cậu bạn ạ” ( - Atticus Levi, bạn tôi và là biên tập viên, đã nói vậy trong bữa ăn trưa tháng trước).
“Tại sao anh lại cười như thế?” - Kitty nói, giọng gay gắt.
Thấy chưa? Hết dễ mến.
“Tôi đang cười à?”
Cô tập trung trở lại vào món salad Cobb. Tôi cũng vậy. Vì tôi không còn gì nhiều để nói, quá ít ngõ vào chốn thiêng nội tâm của Kitty Jackson, thế nên tôi giảm xuống tới chỗ quan sát và giờ thì đang dừng lại với chuyện là trong bữa trưa, cô ăn tất cả rau diếp, khoảng 2 miếng thịt gà rưỡi và mấy lát cà chua. Cô bỏ qua: ô liu, pho mát xanh, trứng luộc, thịt muối và trái bơ - nói cách khác, tất cả những phần của salad Cobb mà thực sự khiến nó trở thành salad Cobb. Về phần nước sốt, thứ mà cô đã yêu cầu “để riêng”, cô không động đến ngoại trừ đúng một lần nhúng đầu ngón tay trỏ vào rồi mút chút nước sốt đó.[7]
“Tôi sẽ kể cô nghe tôi đang nghĩ gì” - cuối cùng tôi lên tiếng, đấu dịu sự căng thẳng réo rắt đã hình thành bên bàn của chúng tôi. - “Tôi đang nghĩ, mười chín tuổi. Phim bom tấn phía sau cô ấy, một nửa thế giới này nhảy múa dưới mưa bên ngoài cửa sổ nhà cô ấy, thế thì cô ấy có thể tới đâu tiếp theo? Cô ấy còn có thể làm gì nữa?”
Trên khuôn mặt Kitty tôi thấy rất nhiều điều: cảm giác nhẹ nhõm vì tôi không nói điều gì đó tệ hơn, điều gì đó về Tom Cruise, và hòa lẫn với cảm giác nhẹ nhõm đó (và phần nào là vì nó) là một mong ước thoáng qua được xem tôi cao hơn là một gã lập dị mang máy ghi âm khác - được xem tôi như một người hiểu được sự khác biệt lạ thường của thế giới của cô. Tôi ước điều đó thành sự thực biết bao! Tôi chẳng khao khát gì hơn là hiểu được sự khác biệt trong thế giới của Kitty - để vùi sâu vào trong sự khác biệt đó chẳng bao giờ chui ra. Nhưng điều tốt nhất tôi có thể hy vọng là che giấu được thực tế trần trụi rằng chẳng thể có điểm chung thật sự nào giữa chúng tôi và rằng tôi xoay sở để làm được vậy trong hai mươi mốt phút vừa qua là cả một chiến thắng.
Sao tôi cứ không ngừng đặt - “lồng” thì có vẻ đúng hơn - bản thân tôi vào câu chuyện này? Bởi vì tôi đang cố gắng lẩy ra những dữ liệu có thể đọc được từ một cô gái mười chín tuổi rất rất dễ mến; tôi đang cố gắng xây dựng một câu chuyện không chỉ bật mở những bí mật lụa là trong trái tim non trẻ của cô mà còn chứa đựng cả hành động, sự phát triển, cùng với - Chúa phù hộ cho tôi - gợi lên một số ý nghĩa. Nhưng vấn đề của tôi là thế này: Kitty là một hiện tượng. Điều thú vị nhất ở cô là ảnh hưởng của cô lên người khác, và thật ngẫu nhiên người sẵn có đời sống nội tâm dễ tìm nhất cho cuộc nghiên cứu chung của hai chúng tôi tình cờ lại là chính tôi - thật ra thì đó là yêu cầu (“Tôi năn nỉ cậu đấy; làm ơn hãy làm cho được điều đó để tôi không bị xem như một thằng ngu khi phân công việc này cho cậu” - Atticus Levi, trong cuộc điện thoại cách đây chưa lâu phản ứng khi tôi bày tỏ với cậu rằng tôi đã chán ngấy viết tiếp về tiểu sử của các ngôi sao) - khi câu chuyện được viện dẫn về bữa trưa của tôi với Kitty Jackson thực ra là câu chuyện về vô vàn ảnh hưởng của Kitty Jackson lên tôi trong suốt bữa ăn nói trên. Và vì những tác động đó khó lòng hiểu được, bạn phải nhớ rằng Janet Green, bạn gái của tôi trong ba năm và là hôn thê một tháng mười ba ngày, đã đá tôi hai tuần trước để theo một gã viết hồi ký, kẻ có cuốn sách mới ra kể tỉ mỉ về sở thích thời thiếu niên của hắn là thủ dâm trong bể cá của gia đình (“Ít nhất thì anh ấy cũng làm việc cho chính mình!” - Janet Green, trong cuộc điện thoại cách đây chưa lâu mà qua đó tôi cố chỉ ra sai lầm cô vừa mắc phải khủng khiếp cỡ nào).
“Tôi không ngừng băn khoăn về điều ấy, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo” - Kitty nói. - “Đôi khi tôi tưởng tượng mình đang nhìn lại chính thời điểm này, và tôi nghĩ, đại loại, mình sẽ đang đứng ở đâu khi mình nhìn lại? Thời điểm này sẽ trông như khởi đầu của một cuộc đời vĩ đại hay... hay gì đó?”
Chính xác thì “một cuộc đời vĩ đại” được định nghĩa thế nào trong từ điển ngôn ngữ của Kitty Jackson?
“Ôi, thôi nào.” - Cười khúc khích. Đỏ mặt. Chúng tôi trở lại với dễ mến, nhưng là một kiểu dễ mến khác hơn trước.
Chúng tôi vừa xích mích, và giờ chúng tôi đang làm hòa. “Danh tiếng và vận may?” - Tôi gợi chuyện.
“Phần nào. Nhưng cũng có thể chỉ là - hạnh phúc. Tôi muốn tìm tình yêu đích thực, tôi không quan tâm điều đó nghe sến tới mức nào. Tôi muốn có con. Chính vì thế trong bộ phim mới này, tôi nhập tâm sâu sắc tới vậy trong vai người mẹ mang thai hộ...”
Nhưng những nỗ lực mang tính chất sinh-lý-học-Pavlov của tôi nhằm kìm hãm thành tố PR trong bữa trưa của chúng tôi đã thành công; Kitty im bặt. Tuy nhiên, ngay khi đang chúc mừng mình với chiến thắng này, tôi bắt gặp Kitty liếc xéo đồng hồ đeo tay (Hermès). Cử chỉ đó tác động tới tôi thế nào ư? À, tôi cảm thấy đang trôi tuột vào bên trong mình là một nồi hầm bốc khói của giận dữ, sợ hãi và thèm muốn: giận dữ bởi cô oắt con này, vì những nguyên nhân cực kỳ phi lý, đang có quyền lực với thế giới hơn cả đời tôi có được, và một khi bốn mươi phút của tôi kết thúc, chẳng có gì ngoại trừ hành vi tội phạm có thể thúc đẩy tạo ra giao điểm giữa lối đi vô danh tiểu tốt của tôi với con đường sừng sững uy nghi của cô; sợ hãi bởi vì, vừa liếc nhìn đồng hồ của mình (Timex), tôi phát hiện ra rằng ba mươi trong số bốn mươi phút đó đã trôi qua, và cho tới lúc này tôi vẫn chưa có “sự kiện” nào để làm trọng tâm cho bài báo về ngôi sao của mình; thèm muốn vì cổ nàng thon dài, với sợi dây vàng long lanh quấn quanh. Đôi vai nàng, lộ ra nhờ phần thân kiểu áo yếm màu trắng của chiếc đầm mùa hạ, thật mảnh mai, rám nắng và duyên dáng, giống như hai con chim câu bé bỏng. Nhưng nói thế thì nghe như đôi vai ấy không quyến rũ, trong khi chúng quyến rũ vô cùng! Với từ “chim câu” tôi muốn nói rằng chúng (đôi vai nàng) trông ngon lành tới nỗi tôi thoáng tưởng tượng mình đang tẽ tất cả những chiếc xương nhỏ nhắn đó ra rồi nút bằng hết thịt trên từng chiếc một.[8]
Tôi hỏi Kitty cảm giác trở thành biểu tượng sex thế nào.
“Cảm giác chẳng giống cái gì cả” - cô nói, chán ngán và bực bội. - “Đó là thứ để người khác cảm nhận.”
“Đàn ông, ý cô là thế.”
“Có lẽ vậy” - cô nói, và một biểu cảm mới lướt qua khuôn mặt quyến rũ của cô rồi đậu lại đó, một vẻ mặt phải gọi là bỗng nhiên yếu ớt.
Tôi cũng cảm thấy như thế: bỗng nhiên yếu ớt. Nói cho đúng là, yếu ớt bao trùm. “Chúa ơi, tình huống này thực quá trớ trêu” - tôi nói, trong một khoảnh khắc khinh suất bộc lộ bản thân mà không có mục đích chiến lược nào và vì thế hẳn nhiên tôi lập tức thấy hối tiếc về điều đó. - “Tại sao chúng ta lại khổ sở dự vào?”
Kitty nghiêng đầu nhìn tôi. Tôi cảm thấy cô khám phá ra sự yếu ớt bao trùm lấy tôi, có khi còn đoán được một số nguyên nhân của nó. Nói cách khác, cô đang nhìn tôi với lòng thương hại. Giờ đây tôi có nguy cơ phải đầu hàng chướng ngại lớn nhất duy nhất này trong nghề phỏng vấn ngôi sao: để mặc cho đối tượng của tôi đảo chiều ánh đèn soi xét, tới đó thì tôi sẽ không thể thấy cô được nữa. Với một sự hấp tấp bất thình lình chỉ được báo hiệu trước bởi những giọt mồ hôi bứt rứt dọc đường chân tóc lùi lên cao ngất của tôi, tôi lấy một khoanh bánh mì to đùng thọc xuống tận đáy đĩa salad rồi tọng thẳng vào trong miệng giống như nha sĩ trồng răng. Và ngay lúc đó - ồ phải thôi - tôi cảm thấy râm ran ngứa ngáy muốn hắt xì hơi; rồi nó tới, Đức Mẹ ơi, bánh mì hay không phải bánh mì, chẳng gì có thể kìm hãm được tiếng hét to đồng loạt nổ ra từ mọi lỗ trên đầu tôi. Kitty sợ hãi; cô lùi phắt ra xa tôi, trong khi tôi giải quyết đống lộn xộn.
Thảm họa đã bị đẩy lùi. Hay ít nhất là đã bị chặn trước.
“Cô ạ” - tôi nói, khi cuối cùng cũng nuốt được miếng bánh mì và hỉ mũi mất tới gần ba phút - “tôi rất muốn đi dạo. Ý cô thế nào?”
Kitty đứng bật lên khỏi ghế trước viễn cảnh được giải thoát ra ngoài không gian thoáng đãng. Rốt cuộc đó là một ngày tuyệt diệu, ánh nắng tràn qua các ô cửa sổ của quán ăn. Nhưng niềm hào hứng của cô lập tức lắng lại bởi một cảm giác đề phòng ở phạm vi tương đương và đối lập. “Jake thì sao?” - Cô hỏi, nhắc tới người đại diện truyền thông của cô, người sẽ xuất hiện khi bốn mươi phút của chúng tôi hết và phất cây đũa thần của anh ta để xua tôi về chuồng.
“Anh ấy gọi điện rồi tới gặp chúng ta thì có được không?” - Tôi hỏi.
“Được chứ” - cô nói, cố hết sức để mang dáng vẻ của lớp đầu tiên với cơn phấn khích thực thụ mà cô đã cảm thấy, bất chấp cái lớp giữa thận trọng vừa xâm nhập. - “Chúng ta đi thôi.”
Tôi nhanh chóng trả tiền ăn. Nào, tôi vừa soạn lại lộ trình nhỏ hẹp của chúng tôi vì một số lý do: Thứ nhất, tôi muốn chiếm thêm mấy phút nữa của Kitty trong nỗ lực vớt vát nhiệm vụ này và, theo một nghĩa rộng hơn, danh tiếng viết lách từng-đầy-hứa-hẹn-giờ-đang-suy-giảm của tôi (“Bác nghĩ có lẽ con bé đã thất vọng vì cháu không cố gắng viết thêm một cuốn nữa sau cuốn đầu tiên không bán được...” - Beatrice Green, qua tách trà nóng, sau khi tôi thổn thức lê chân lên cầu thang trước nhà bà ở Scarsdale, cầu xin lời giải đáp thấu đáo về sự ruồng bỏ của con gái bà). Thứ hai, tôi muốn nhìn Kitty đứng thẳng và di chuyển. Với điều cuối này, tôi đi theo phía sau trong khi cô dẫn đường ra khỏi nhà hàng, quanh co giữa những dãy bàn, đầu cúi xuống theo một phong thái của những phụ nữ vô cùng quyến rũ hoặc của người nổi tiếng (đấy là không nói tới những ai giống như Kitty, có cả đôi). Có một cách diễn giải điệu bộ và dáng đi của cô ra thành lời: Tôi biết tôi nổi tiếng và hấp dẫn khôn cưỡng - một sự kết hợp gần giống với tính phóng xạ - và tôi biết rằng mọi người trong căn phòng này đều ngây thộn ra trước tôi. Thật ngượng ngùng cho cả hai chúng ta khi phải nhìn nhau và nhận thấy nhận thức chung của chúng ta về tính phóng xạ của tôi và sự ngây thộn của các bạn, thế nên tôi sẽ cúi đầu để các bạn được thanh thản ngắm tôi. Giữa lúc tất cả điều này xảy ra, tôi quan sát đôi chân của Kitty, đôi chân thật dài, xét trong tương quan với chiều cao khiêm tốn của cô, thật nâu, và không phải kiểu nâu vàng ệch ở các tiệm nhuộm da đâu, mà là màu hạt dẻ nâu hung thắm thiết khiến tôi nghĩ tới - ừm, tới loài ngựa.
Central Park cách đó một dãy nhà. Thời gian đã trôi qua bốn mươi mốt phút và tiếp tục. Chúng tôi vào trong công viên. Nó xanh ngắt và cuốn hút với ánh sáng pha trộn bóng râm, mang lại ấn tượng như thể chúng tôi vừa cùng nhau lặn vào một hồ nước sâu phẳng lặng. “Tôi quên mất khi nào chúng ta bắt đầu rồi” - Kitty nói, xem đồng hồ. - “Chúng ta còn bao nhiêu thời gian nữa?”
“À, không sao đâu” - tôi lầm bầm. Tôi cảm thấy như mơ. Tôi đang nhìn cặp giò của Kitty khi chúng tôi bước đi (cố hết sức để không lết đi bên cạnh cô - một ý nghĩ cứ vụt qua tâm trí tôi) và khám phá ra rằng phía trên đầu gối rải rác có lông măng vàng óng tuyệt mĩ. Bởi vì Kitty còn quá trẻ và được nuôi dạy đàng hoàng, quá được bảo bọc khỏi sự độc ác vô cớ của người đời, tới giờ vẫn quá mù tịt rằng rồi đây cô sẽ bước sang tuổi trung niên và cuối cùng sẽ chết (có thể trong cô độc), bởi vì cô còn chưa thất vọng về bản thân, chỉ mới làm kinh ngạc bản thân và thế giới bằng những thành công sớm nở của chính cô, thế nên làn da - cái túi thơm nồng, căng tràn, mịn màng mà cuộc đời cứ khắc dấu lên đó những chuỗi thất bại cùng sự mệt nhoài của chúng ta - đang hoàn hảo. Với từ “hoàn hảo” tôi muốn nói là không hề chùng hay xọp hay gồ hay nhàu hay nhăn hay có bọng - tôi muốn nói rằng da cô như một chiếc lá, chỉ khác là không xanh. Tôi không tưởng tượng được một làn da như thế có thể có cấu tạo hoặc mùi vị khó ưa - có thể có một lúc nào đó, ví như (điều này thật không lý giải nổi), bị chàm bội nhiễm dù chỉ rất nhẹ. Chúng tôi ngồi bên nhau trên một sườn dốc rợp cỏ. Kitty đã lại bắt đầu nói chuyện theo nghĩa vụ về bộ phim mới của mình, bóng ma ám ảnh về sự trở lại của tay đại diện truyền thông rõ ràng đang nhắc nhở cô rằng quảng bá cho bộ phim nói trên là lý do duy nhất cô đi cùng với tôi.
“Ôi, Kitty” - tôi nói. - “Quên bộ phim đi. Chúng ta ra đây giữa công viên, trong một ngày tuyệt đẹp. Hãy bỏ mặc hai người đó lại phía sau chúng ta. Hãy nói chuyện về... về ngựa.”
Ôi vẻ mặt! Ôi ánh nhìn! Mọi phép ẩn dụ tầm thường nhất mà ta có thể nghĩ ra ùa vào trong trí tôi: ánh nắng xuyên qua vầng mây, hoa cười chúm chím, cầu vồng bí ẩn bất ngờ hiện lên. Xong. Tôi vừa với tay ra sau hoặc vòng quanh hoặc vào trong - tôi vừa chạm vào Kitty thực. Và vì lý do nào đó tôi không thể hiểu, những lý do chắc chắn phải được xếp ngang hàng với những bí ẩn cơ học lượng tử khó giải thích nhất, tôi trải nghiệm động chạm này với cảm giác khai mở, gấp gáp, như thể trong khi xóa bỏ khoảng cách giữa tôi và nữ diễn viên trẻ này, tôi đang được nâng lên khỏi vùng bóng đen tăm tối đang ùa tới.
Kitty mở chiếc ví trắng nhỏ rồi lấy ra một tấm ảnh. Ảnh một con ngựa! Với một cái xoáy trắng trên mũi nó. Tên nó là Nixon. “Giống như tên tổng thống?”[9] - Tôi hỏi, nhưng Kitty có vẻ ngạc nhiên trước sự liên hệ đó. “Chỉ là tôi thích âm thanh của cái tên đó” - cô nói, và mô tả cảm giác khi cho Nixon ăn một trái táo - con ngựa đón quả táo giữa hai hàm rồi nghiền nát ngay lập tức khiến nước táo trắng đục, bốc hơi trào cả ra. “Tôi hầu như chẳng tới gặp nó được” - cô nói, buồn man mác. - “Tôi phải thuê một người khác cưỡi nó vì tôi không bao giờ ở nhà.”
“Chắc nó cô đơn lắm khi vắng cô”.
Kitty quay sang tôi. Tôi tin rằng cô vừa quên mất tôi là ai.
Tôi bỗng muốn đẩy cô ngửa ra bãi cỏ, và tôi làm thế.
“Này!” - Cô kêu lên, giọng nghèn nghẹn và kinh ngạc nhưng chưa sợ hãi, chính xác là vậy.
“Giả vờ như cô đang cưỡi Nixon đi” - tôi nói.
“NÀY!” - Cô kêu lên, và tôi đưa tay bịt miệng cô. Kitty vật lộn phía dưới tôi, nhưng sự vật lộn ấy mắc kẹt bởi chiều cao của tôi - một mét chín - và cân nặng của tôi, một tạ hai, gần một phần ba trong số cân đó tập trung vào “đống bụng bèo nhèo” (- Janet Green, trong lần làm tình cuối cùng, thất bại của chúng tôi), thứ đang ghì chặt cô như một bao cát. Một tay tôi bịt miệng cô, tay kia luồn vào giữa hai tấm thân đang vặn vẹo của chúng tôi cho tới khi cuối cùng - phải! - tôi xoay sở cầm được cái khóa quần của tôi. Toàn bộ chuyện này đang tác động tới tôi thế nào ư? À, chúng tôi đang nằm trên đồi trong Central Park, nơi phần nào tách biệt, mà nói theo ngữ nghĩa, vẫn là chốn thanh thiên bạch nhật. Thế nên tôi cảm thấy căng thẳng, lờ mờ nhận ra rằng tôi đang đặt sự nghiệp và danh tiếng của mình vào vòng nguy hiểm với hành vi kỳ cục này. Nhưng hơn thế, tôi cảm thấy cơn - gì nhỉ? - giận dữ điên cuồng này phải xảy ra; còn gì khác có thể đáp ứng lòng mong mỏi của tôi được mổ Kitty ra như một con cá để ruột gan cô trượt ra ngoài, hoặc khao khát mang tính hệ quả và cá nhân của tôi được bẻ cô làm đôi rồi sục hai tay vào thứ nước trong veo, thơm ngát nào đó đang cuồn cuộn bên trong cô. Tôi muốn thoa nước ấy lên làn da khô ráp, “bị tràng nhạc”, xù xì của tôi với hy vọng rằng cuối cùng nó sẽ lành bệnh. Tôi muốn chơi cô (hiển nhiên) rồi sau đó giết cô, hoặc có thể giết cô bằng cách chơi cô (“chơi cô ấy tới chết” và “chơi cho cô ấy bại não” có thể xem là các biến thể trên mục đích căn bản này). Điều mà tôi không có ý định làm là giết cô rồi sau đó chơi cô, vì chính cuộc đời cô - cuộc đời trong nội tâm Kitty Jackson - là điều tôi khao khát chạm đến tới mức tuyệt vọng.
Rốt cuộc, tôi chẳng làm cả hai điều ấy.
Chúng ta hãy quay lại thời khắc đó: một bàn tay bịt miệng Kitty và cố hết sức để ghì cái đầu khá quyết liệt của cô, tay kia lóng ngóng với khóa quần, thứ mà tôi đánh vật mãi chưa kéo xuống được, có lẽ bởi vì những chuyển động quằn quại của cô phía dưới tôi. Thật không may, thứ mà tôi không kiểm soát được là đôi bàn tay của Kitty, một trong hai đã tìm được đường tới chiếc ví trắng, nơi hàng loạt thứ đang ẩn mình: bức ảnh con ngựa, chiếc điện thoại bằng cỡ miếng khoai tây chiên, vốn đang reo liên tục suốt mấy phút qua, và một cái hộp nhỏ mà tôi đoán là bình xịt Mice, hoặc một dạng hơi cay nào đó, dựa trên tác động của nó khi xịt thẳng vào mặt tôi - một cảm giác nóng tới lòa đi ở vùng quanh mắt kèm với nước mắt tuôn trào, một cảm giác lạ lùng trong cổ họng, nghẹn thắt và buồn nôn kinh khủng, tất cả những cảm giác này thúc giục tôi nhảy chồm lên và gập người lại trong cơn đau cực độ (vẫn ghì Kitty dưới đất bằng một bàn chân), tới lúc đó cô tận dụng thời cơ lấy một vật nữa trong cái ví nói trên: một chùm chìa khóa có gắn kèm con dao Swiss Army bé, dù lưỡi dao nhỏ và cùn nhưng cô vẫn tìm cách cắm phập xuyên qua được ống quần kaki và xẻ vào bắp chân tôi.
Lúc này thì tôi đang tru tréo như một con trâu bị vây hãm, còn Kitty thì bỏ chạy, đôi chân màu hạt dẻ của cô chắc chắn là đang lốm đốm điểm hoa nắng xuyên qua tàng cây, dù tôi quá đau để có thể nhìn.
Tôi nghĩ tôi phải gọi đó là điểm kết bữa trưa của chúng tôi. Tôi có thêm hai mươi phút, dễ dàng.
Điểm kết của bữa trưa, phải, nhưng là mở đầu của vô vàn thứ khác: trình diện trước một bồi thẩm đoàn đông đúc, tiếp đến là bản cáo trạng tội cố gắng cưỡng hiếp, bắt cóc và tấn công tàn bạo; đời tù nhân hiện thời của tôi (bất chấp những nỗ lực phi thường của Atticus Levi để nâng tiền bảo lãnh tôi lên năm trăm nghìn đô) và bản án lơ lửng trước mắt, bắt đầu vào tháng này - vào đúng ngày, may mắn làm sao, bộ phim mới của Kitty, Whip-poor-will Falls, công chiếu trên toàn quốc.
Kitty gửi vào tù cho tôi một lá thư. Cô viết: “Tôi xin lỗi về bất kể phần nào tôi đã gây ra trong sự suy sụp cảm xúc của anh, và vì đã đâm [nguyên văn] anh.” Trên mỗi chữ i có một vòng tròn và kết thúc có một mặt cười.
Tôi đã nói gì với các bạn nhỉ? Dễ mến.
Tất nhiên, chút rắc rối giữa chúng tôi đã vô cùng hữu ích với Kitty. Những tít báo trang nhất, tiếp theo là hàng loạt bài báo liên miên bày tỏ sự cảm thông lo lắng, những bài xã luận và những bài trang áp chót bàn về cơ man những chủ đề liên quan: “Gia tăng nguy cơ bị tấn công ở người nổi tiếng” (New York Times); “Sự bất lực của một số đàn ông khi dùng bạo lực để đối phó với cảm giác bị khước từ” (USA Today); “Các biên tập viên tạp chí cần kiểm tra bệnh tình của những phóng viên tự do kỹ càng hơn” (New Republic); và “Sự thiếu thốn bảo vệ ban ngày ở Central Park”[10]. Kitty,nữ thánh tử đạo bù nhìn trong mớ bung xung này, đang được phe vé như Marilyn Monroe ở thế hệ của cô ấy, mà thậm chí Kitty đâu có chết.
Bộ phim mới của cô ấy có lẽ sẽ đứng đầu, dù nó ra sao đi nữa.