← Quay lại trang sách

10: Ngoài cơ thể

Các bạn của bạn đang giả vờ là đủ kiểu khác nhau, và công việc đặc biệt của bạn là đối chất với họ về điều đó. Drew nói cậu ta sẽ vào thẳng trường luật. Sau một thời gian học tập, cậu ta sẽ tranh chức thượng nghị sĩ bang. Rồi thượng nghị sĩ Mỹ. Sau cùng, tổng thống. Cậu ta xếp đặt tất cả những điều này theo cách giống như bạn nói, Sau khi xem Hội họa Trung Quốc hiện đại, tôi sẽ đi tập gym, rồi tới làm việc ở thư viện Bobst cho đến giờ ăn, nếu bạn vẫn còn lập kế hoạch, thật ra bạn không lập nữa - nếu bạn vẫn còn đi học, thật ra bạn nghỉ rồi, nhưng chắc chỉ là tạm thời thôi.

Bạn nhìn Drew qua những lớp khói cần sa lướt trong ánh nắng. Cậu ta đang dựa lưng vào chiếc sofa nệm cứng, cánh tay cậu vòng quanh Sasha. Cậu ta có khuôn mặt bư với vẻ ê-lại-đây-nào và mái tóc đen, cậu ta có thân hình cường tráng - không phải với cơ bắp cuồn cuộn như bạn, mà giống như loài thú, chắc hẳn có được nhờ bơi lội thường xuyên.

“Chỉ có điều đừng cố nói là cậu đã không nuốt khói đấy” - bạn nói với cậu ta.

Ai nấy cười ồ lên, trừ Bix, người đang ngồi bên máy tính, và trong chừng nửa giây bạn cảm thấy mình thật là một gã hài hước, thế rồi bạn chợt nghĩ ra rằng có lẽ họ chỉ cười vì họ biết bạn đang cố gắng để hài hước, mà họ thì luôn sợ bạn sẽ lao qua cửa sổ xuống đường East Seventh nếu bạn thất bại, dù chỉ với một việc rất nhỏ.

Drew rít một hơi dài. Bạn nghe thấy tiếng khói rọc rạch luồn trong ngực cậu ta. Cậu ta đưa tẩu cho Sasha, cô đưa qua cho Lizzie mà không hề hút.

“Tớ hứa, Rob” - Drew lào khào với bạn, vẫn ngậm khói - “nếu có ai hỏi, tớ sẽ bảo với họ rằng cần sa tớ đã hút với Robert Freeman Jr rất hảo hạng.”

Từ “Jr” đó mang ý châm biếm có phải không? Cần sa này chẳng hiệu quả như mong đợi: Bạn chỉ lơ mơ bằng uống một cốc rượu. Bạn quyết định, không, Drew không châm biếm. Drew là một người ủng hộ - mùa thu năm ngoái, cậu ta là một trong những kẻ kiên trì phát tờ rơi trên Washington Square và ghi danh cho sinh viên đi bầu cử. Sau khi cậu ta và Sasha kết đôi, bạn bắt đầu giúp cậu ta - chủ yếu là với đám vận động viên trong trường vì bạn biết cách nói chuyện với họ. Huấn luyện viên Freeman, được biết tới như là bố già nhà bạn, gọi kiểu cách của Drew là “rừng rú.” Họ cô độc, bố già nói - kẻ trượt tuyết, người đốn củi - không phải một đội cầu thủ. Nhưng bạn biết hết về các đội; bạn có thể nói chuyện với mọi người trong các đội (chỉ Sasha biết bạn chọn NYU vì ba mươi năm rồi trường này mới có đội bóng đá). Vào ngày thành công nhất, bạn ghi danh được mười hai cầu thủ Dân chủ, khiến Drew phải kêu lên khi bạn đưa giấy tờ cho cậu ta: “Cậu có khả năng thu hút đấy, Rob.” Nhưng bạn chưa bao giờ ghi danh cho chính mình, vấn đề nằm ở đó, và càng trù trừ lâu, bạn càng cảm thấy xấu hổ về điều này. Rồi mọi sự thành ra quá trễ. Ngay cả Sasha, người biết mọi bí mật của bạn, cũng không hay biết rằng bạn chưa bao giờ bỏ phiếu bầu cho Bill Clinton.

Drew vươn tới hôn Sasha ướt át, và bạn biết chắc cần sa đang khiến cậu ta cương cứng vì bạn cũng cảm thấy thế - nó khiến răng bạn đau nhức mà muốn xoa dịu được bạn chỉ có thể tìm đánh ai đó hoặc bị đánh. Ở trường phổ thông, bạn luôn đánh nhau khi cảm thấy thế này, nhưng giờ sẽ chẳng ai đánh nhau với bạn cả - chuyện bạn cắt cổ tay bằng một con dao rọc giấy ba tháng trước và chảy máu tới suýt chết dường như là một trở ngại. Nó hoạt động như một từ trường, làm mọi người đơ ra với một nụ cười động viên trên môi. Bạn muốn cầm một cái gương lên và hỏi: Chính xác thì các cậu nghĩ nụ cười đó sẽ giúp được gì cho tớ?

“Chẳng ai hút cần sa mà trở thành tổng thống cả, Drew” - bạn nói. - “Chuyện ấy sẽ không bao giờ xảy ra.”

“Đây là giai đoạn thử nghiệm tuổi trẻ của tớ” - cậu ta nói, với một vẻ nghiêm túc hẳn sẽ rất buồn cười với một người không sinh trưởng tại Wisconsin. - “Vả chăng, ai sẽ nói với người ta cơ chứ?”

“Là tớ” - bạn đáp.

“Tớ cũng yêu cậu, Rob” - Drew nói, cười to.

Ai đã nói tớ yêu cậu? Bạn suýt hỏi.

Drew nâng tóc Sasha lên bện thành sợi. Cậu hôn vùng da dưới hàm cô. Bạn đứng lên, nhìn quanh. Căn hộ của Bix và Lizzie bé tí, giống như nhà đồ chơi, đầy cây và mùi của cây (ẩm ướt và có hương cây), vì Lizzie thích cây. Các bức tường phủ kín bộ sưu tập poster Phán xét cuối cùng của Bix - những con người trần truồng, trông như trẻ con, chia ra thành thiện và ác, người thiện vươn lên trong những cánh đồng xanh mơn và ánh sáng vàng óng, người ác thì biến mất vào miệng của ác quỷ.

Cửa sổ mở rộng, bạn trèo ra cầu thang thoát hiểm. Cái lạnh tháng ba khiến vùng xoang bạn kêu lọc xọc.

Một giây sau Sasha chui ra thang thoát hiểm cùng bạn. “Cậu đang làm gì đấy?” - Cô ấy hỏi.

“Không biết” - bạn nói. - “Gió mát.” Bạn tự hỏi bạn còn có thể tiếp tục nói những câu hai-chữ trong bao lâu nữa. - “Trời đẹp.”

Bên kia đường East Seventh, hai bà già vừa vắt khăn tắm lên bậu cửa sổ và đang tì khuỷu tay lên đó trong khi nhìn xuống con đường phía dưới. “Nhìn kìa” - bạn nói, chỉ tay. - “Do thám.”

“Tớ thấy lo lắng lắm, Bobby, khi cậu ở ngoài này.” - Sasha nói. Cô ấy là người duy nhất luôn phải gọi bạn như thế, bạn đã là “Bobby” cho tới năm lên mười, nhưng theo bố già bạn bảo thì đó là đặt theo tên một đứa con gái.

“Làm sao?” - bạn nói. - “Tầng ba. Gãy tay. Hoặc chân.

Tệ nhất.”

“Xin hãy vào trong đi.”

“Yên, Sash.” - Bạn dừng lại trên bậc cầu thang bằng sắt lưới dẫn lên các cửa sổ tầng bốn.

“Tiệc chuyển ra ngoài này rồi à?” - Drew tuồn ra ngoài cửa sổ phòng khách, hạ lên cầu thang thoát hiểm và dựa vào lan can để nhìn xuống đường. Ở bên trong nhà, bạn nghe Lizzie trả lời điện thoại - “Chào mẹ!” - cố xua cần sa ra khỏi giọng nói. Bố mẹ cô đang từ Texas tới thăm, điều đó có nghĩa là Bix, anh chàng da đen, sẽ qua đêm ở trong phòng lab kỹ thuật điện, nơi anh đang làm nghiên cứu Ph.D. Bố mẹ của Lizzie cũng chẳng ở với con gái - họ ở khách sạn! Nhưng nếu Lizzie ngủ với một gã da đen trong cùng thành phố mà bố mẹ cô đang ở thì họ sẽ biết ngay.

Lizzie thò người ra ngoài cửa sổ. Cô đang mặc một chiếc váy xanh bé xíu và đi đôi bốt da bóng cao lên quá đầu gối. Cô đã là một nhà thiết kế thời trang cho chính mình rồi.

“Người bảo thủ?” - Bạn hỏi, thất vọng nhận ra đó là một câu ba chữ.

Lizzie quay sang bạn, đỏ mặt. “Cậu đang nói tới mẹ tớ đấy à?”

“Thì thế.”

“Cậu không thể nói theo cách đó trong nhà tớ được, Rob” - cô nói, sử dụng giọng kiềm chế mà tất cả bọn họ đều dùng kể từ khi bạn trở lại Florida.

“Tớ không.” - Bạn chỉ vào thang thoát hiểm.

“Hoặc trên thang thoát hiểm của tớ cũng thế.”

“Đâu phải” - bạn chỉnh cô. - “Bix nữa. Vẫn sai. Của phố.”

“Đồ điên, Rob” - Lizze nói.

“Cậu điên” - bạn nói, cười nhăn nhở với cảm giác thỏa mãn khi nhìn thấy cơn giận thật sự trên một mặt người. Im lặng hồi lâu.

“Bình tĩnh đi” - Sasha nói với Lizzie.

“Cái gì? Tớ phải bình tĩnh á?” - Lizzie nói. - “Cậu ta thật khốn kiếp. Từ khi cậu ta trở lại tới giờ.”

“Mới có hai tuần thôi” - Sasha nói.

“Tớ yêu thích cách họ nói về tớ như thể tớ không hề ở đây” - bạn bình luận với Drew. - “Họ có nghĩ tớ chết rồi không?”

“Họ nghĩ cậu đã hóa thạch.”

“Họ đúng.”

“Tớ cũng thế.” - Drew trèo lên thang thoát hiểm cho tới khi cậu ta ở trên bạn mấy bậc rồi dừng lại ở đó. Cậu ta hít một hơi dài, thưởng thức nó, và bạn cũng hít thở. Ở Wisconsin, Drew đã săn được một con nai sừng tấm bằng cung tên, lột da nó, xẻ thịt ra thành từng mảnh, bỏ vào ba lô mang về nhà, chân mang giày đi tuyết. Mà cũng có thể cậu ta nói đùa. Cậu ta và các anh em trai của cậu dựng căn nhà gỗ bằng tay trần. Cậu lớn lên bên cạnh một hồ nước, và mọi buổi sáng, kể cả mùa đông, Drew bơi ở đó. Giờ cậu ta bơi ở bể bơi NYU, nhưng clo làm cậu đau mắt, mà cảm giác cũng khác lắm, cậu ta nói, khi có mái nhà phía trên mình. Tuy nhiên, cậu ta vẫn bơi ở đó suốt, nhất là những khi buồn hoặc căng thẳng hoặc cãi nhau với Sasha. “Chắc cậu lớn lên cùng bơi lội nhỉ” - cậu ta nói khi lần đầu nghe bạn sinh ra ở Florida, và bạn đáp, Tất nhiên. Nhưng thực tế là bạn chưa bao giờ thích nước - một điều về bạn chỉ Sasha mới biết.

Bạn loạng choạng bước từ bậc thang tới đầu kia chiếu nghỉ của cầu thang thoát hiểm, nơi có một cửa sổ nhìn vào góc phòng nhỏ chỗ đặt máy tính của Bix. Bix đang ngồi trước máy tính, tóc tết thành những bện dài dày bằng cỡ điếu thuốc, đang gõ thư gửi các sinh viên sau đại học khác để họ đọc trên máy tính của họ, và đang đọc thư trả lời của họ. Theo Bix, hiện tượng gửi-thư-qua-máy-tính này sẽ trở nên rất vĩ đại - vượt qua điện thoại. Anh rất giỏi dự đoán tương lai, và bạn chưa bao giờ thực sự thách thức anh - có thể vì anh lớn tuổi hơn, có thể vì anh da đen.

Bix nhảy bật lên khi thấy bạn dòm từ bên ngoài cửa sổ, với bộ dạng mặc quần jean rách và áo bóng đá, thứ đồ mà bạn mới mặc lại, vì lý do nào đó. “Chết tiệt, Rob” - anh ta nói. - “Cậu đang làm cái gì ngoài đó thế?”

“Ngắm anh.”

“Cậu vừa làm Lizzie tức điên lên đấy.”

“Xin lỗi.”

“Thế thì vào đây nói với cô ấy đi.”

Bạn trèo vào qua cửa sổ của Bix. Có một poster Phán xét cuối cùng treo phía bên phải trên bàn làm việc của anh, từ nhà thờ Albi. Bạn nhớ điều đó từ lớp học Lịch sử Nghệ thuật năm ngoái, một lớp học mà bạn yêu thích tới mức bạn thêm lịch sử nghệ thuật vào công việc chính của mình.

Bạn tự hỏi phải chăng Bix theo đạo.

Trong phòng khách, Sasha và Lizzie đang ngồi trên sofa nệm cứng, trông có vẻ nghiêm nghị. Drew vẫn đang ở bên ngoài cầu thang thoát hiểm.

“Xin lỗi” - bạn nói với Lizzie.

“Được rồi” - cô ấy nói, và bạn biết bạn nên bỏ qua, ổn rồi, bỏ qua thôi, nhưng một động cơ điên cuồng nào đó trong bạn sẽ không cho phép bạn dừng lại: “Tớ xin lỗi vì mẹ cậu là một người bảo thủ. Tớ xin lỗi vì Bix có cô bạn gái người Texas. Tớ xin lỗi vì tớ là đồ kinh khủng. Tớ xin lỗi đã làm cậu căng thẳng vì tớ đã cố tự sát. Tớ xin lỗi đã cản mũi buổi chiều tươi đẹp của cậu...” Cổ họng bạn thắt lại và mắt bạn ngập nước khi bạn quan sát khuôn mặt họ chuyển từ lạnh lùng sang buồn bã, và tất cả chuyện này có vẻ cảm động da diết, chỉ có điều bạn không hoàn toàn ở đó, một phần của bạn đang ở cách đấy mấy mét, hoặc ở trên cao, suy nghĩ, Tốt, họ sẽ tha thứ cho bạn, họ sẽ không bỏ rơi bạn, và vấn đề là, ai mới thực sự là “chính bạn” người đang nói và làm gì gì đó kia, hay người đang quan sát?

Bạn rời nhà của Bix và Lizzie cùng Sasha và Drew, đi về hướng tây, về phía Washington Square. Cái lạnh khiến những vết sẹo trên cổ tay bạn co thắt. Sasha và Drew xoắn lấy nhau từ khuỷu tay, vai, tới túi áo, điều này có khả năng giúp họ ấm áp hơn bạn. Lúc trước, khi bạn trở lại Tampa, đang dần hồi phục, họ bắt Greyhound tới Washington D.C. để xem lễ khánh thành trung tâm thương mại và ở đó suốt đêm rồi ngắm mặt trời lên, đúng thời điểm đó (cả hai người họ cùng bảo) họ cảm thấy như thế giới bắt đầu chuyển dịch ngay dưới chân mình. Bạn cười khúc khích khi Sasha nói với bạn điều đó, nhưng từ đó, bạn thấy mình thường quan sát mặt người lạ trên đường và tự hỏi họ có cảm thấy như thế không: một thay đổi phải liên quan tới Bill Clinton hoặc một điều gì đó thậm chí còn to lớn hơn ở khắp mọi nơi - trong không trung, dưới lòng đất - rất rõ ràng với tất cả mọi người, trừ bạn.

Tới Washington Square, bạn và Sasha tạm biệt Drew, cậu ta tách ra để đi bơi và xua cần sa ra khỏi đầu. Sasha đang đeo ba lô, đi tới thư viện.

“Ơn Chúa” - bạn nói. - “Đi rồi.” Giờ bạn dường như không thể ngừng nói câu hai chữ được, dù bạn rất muốn ngừng.

“Tử tế nhỉ” - Sasha bình luận.

“Đùa thôi. Drew tuyệt.”

“Tớ biết.”

Cơn hưng phấn của bạn đang tản dần, để lại một mớ bùi nhùi nơi đáng lẽ phải là đầu bạn. Cảm giác phê rất mới với bạn - bạn không phê chính là lý do duy nhất Sasha đã chọn bạn trong ngày đầu tiên của buổi Định hướng cho sinh viên năm nhất năm ngoái, tại Washington Square. Xua ánh nắng của bạn đi bằng mái tóc đỏ nâu của cô, đôi mắt tinh anh của cô ấy nhìn bạn từ một bên chứ không phải từ trên xuống. “Tớ cần bạn trai giả” - cô ấy nói. - “Cậu sẵn lòng làm việc đó không?”

“Bạn trai thật của cậu thì sao?” - Bạn hỏi.

Cô ngồi xuống bên cạnh bạn và giãi bày: Ở trường phổ thông, khi còn ở LA, cô ấy đã bỏ nhà đi với tay trống của một ban nhạc vô danh, rời đất nước, rồi chu du một mình ở châu Âu và châu Á - thậm chí chưa bao giờ tốt nghiệp. Giờ, khi là sinh viên năm nhất, cô ấy đã gần hai mốt tuổi. Cha dượng của cô đã làm đủ cách để đưa được cô tới đây. Tuần trước, ông bảo rằng ông đang thuê một thám tử để đảm bảo cô ấy tự mình “vào nề vào nếp” ở New York. “Ngay lúc này có thể có người đang quan sát tớ đấy” - cô nói, nhìn qua quảng trường đông đúc trẻ con, dường như đứa nào cũng biết nhau. - “Tớ có cảm giác như có ai đó đang nhìn.”

“Tớ vòng tay quanh người cậu nhé?”

“Làm ơn.”

Bạn vừa nghe được ở đây đó rằng hành động mỉm cười khiến người ta cảm thấy hạnh phúc hơn; vòng tay quanh Sasha khiến bạn muốn bảo vệ cô ấy. “Tại sao lại là tớ?” - Bạn hỏi. - “Tò mò thôi.”

“Cậu dễ thương” - cô ấy nói. - “Hơn nữa, trông cậu có vẻ không nghiện.”

“Tớ là cầu thủ bóng đá” - bạn nói. - “Đã từng.”

Bạn và cô ấy phải mua sách; các bạn mua sách cùng nhau. Bạn tới thăm phòng ký túc của cô, ở đó bạn gặp Lizzie, bạn cùng phòng của cô ấy, làm điệu bộ tán thưởng khi bạn quay lưng đi. Vào năm giờ chiều, các bạn cùng chất đầy thức ăn lên khay, bạn ăn rất nhiều rau bina vì ai cũng nói cơ bắp bóng đá sẽ trở nên nhão nhoét khi bạn ngừng chơi. Các bạn cùng lấy thẻ thư viện, trở lại phòng ký túc của mình, rồi gặp nhau đi uống ở Apple vào tám giờ. Ở đó luôn đông nghịt sinh viên. Sasha không ngừng đảo mắt quanh, và bạn đoán cô ấy đang nghĩ về tay thám tử, thế nên bạn vòng tay quanh cô, hôn lên má cô và tóc cô, thứ mang mùi cháy, sự khôngthật của toàn bộ chuyện này khiến bạn thư giãn theo một cách mà bạn không bao giờ tìm được khi ở bên đám con gái quê nhà. Tới đó, Sasha giải thích bước 2: Mỗi người trong các bạn phải kể cho người kia một điều gì đó để hai người không bao giờ có thể thực sự thoát khỏi nhau.

“Cậu đã bao giờ làm thế này chưa?” - Bạn hỏi, hoài nghi.

Cô ấy đã uống hai ly vang trắng (bạn họa theo bằng two-to-one pha với bia) và đang bắt đầu ly thứ ba. “Tất nhiên là chưa.”

“Thế... Tớ kể cậu nghe tớ từng hay hành hạ mèo con, và chuyện đó sẽ khiến cậu không bao giờ muốn chơi xấu tớ?”

“Cậu làm thế thật á?”

“Điên à, không.”

“Tớ sẽ kể trước” - Sasha nói.

Từ năm mười ba tuổi, cô bắt đầu ăn trộm trong cửa hàng với đám bạn gái, giấu những chiếc cài tóc đính cườm và bông tai lấp lánh vào trong ống tay áo, xem ai có thể thoát được với nhiều thứ hơn, nhưng với Sasha chuyện này rất khác - nó khiến toàn thân cô sáng bừng lên. Sau đó, khi ở trường, cô sẽ lặp đi lặp lại từng bước của sự phiêu lưu đó, đếm từng ngày cho tới khi cả bọn có thể thực hiện lại hành động đó. Bọn con gái kia căng thẳng, tranh đấu, và Sasha cố hết sức để tỏ ra đúng như thế.

Ở Naples, khi cô hết sạch tiền, cô ăn trộm đồ trong các cửa hàng để bán cho Lars, người Thụy Điển, chờ tới lượt của cô trên sàn bếp nhà y cùng với một bầy trẻ con đói khát khác đang cầm ví của khách du lịch, đồ trang sức, hộ chiếu Mỹ. Chúng cằn nhằn về Lars, kẻ chẳng bao giờ đưa cho chúng phần thưởng xứng đáng. Nghe đâu y đã chơi sáo trong các dàn nhạc khi còn ở Thụy Điển, nhưng biết đâu nguồn tin đồn đó bắt đầu từ chính Lars. Chúng không được phép đi quá căn bếp nhà y, nhưng có người đã thoáng thấy một cái piano qua một cánh cửa đang đóng, và Sasha thường nghe thấy tiếng khóc trẻ con. Trong lần đầu tiên Sasha tới, Lars để cô chờ lâu hơn tất cả, xách một đôi giày đế bằng đính trang kim mà cô thuổng từ một cửa hiệu. Khi mọi người đã được trả tiền và đi khỏi, y ngồi xuống bên cạnh cô trên sàn gian bếp và cởi cúc quần.

Trong nhiều tháng, cô giao dịch với Lars, thỉnh thoảng lại đến mà không cố mang theo thứ gì, chỉ cần tiền. “Tớ đã nghĩ anh ấy là bạn trai của tớ” - cô nói. - “Nhưng chắc là tớ không nghĩ thế nữa.” Giờ cô khá hơn, hai năm rồi không ăn trộm gì nữa. “Khi ở Naples, tớ không phải là tớ” - cô nói với bạn, nhìn ra quán bar đông đúc. - “Giờ tớ không biết đó là ai nữa. Tớ thấy thương cho cô ấy.”

Có thể từ cảm giác rằng cô ấy vừa thách thức bạn, hoặc rằng bất kể điều gì đều có thể nói ra được trong căn buồng sự thật mà bạn và Sasha giờ đây đang thấy mình ở trong đó, hoặc rằng cô vừa bung ra cái túi chân không mà một định luật vật lý nào đó đòi hỏi bạn phải lấp đầy, bạn kể với cô về James, đồng đội của bạn: Một đêm, hai đứa bạn chở hai cô gái đi chơi bằng xe của bố bạn, và sau khi bạn chở hai cô về nhà (sáng sớm - đó là một đêm liều lĩnh), bạn và James lái xe tới một chỗ kín đáo rồi có khoảng một tiếng riêng tư trong xe. Chuyện đó chỉ xảy ra đúng một lần, không có bàn bạc hay thỏa thuận gì; sau đấy hai đứa hầu như không nói chuyện lại.

Đôi khi bạn vẫn băn khoăn phải chăng bạn tưởng tượng ra.

“Tớ không phải gay” - bạn nói.

Kẻ trong xe hôm đó với James không phải là bạn. Lúc đó bạn ở một nơi khác, nhìn xuống, nghĩ, Gã gay đó lại đang mây mưa với một thằng con trai khác. Sao cậu ta có thể làm thế? Sao cậu ta lại muốn chuyện đó? Sao cậu ta có thể sống là chính mình?

Trong thư viện, Sasha dành hai giờ để đánh máy bài luận về thời niên thiếu của Mozart và lén uống Diet Coke. Nhiều tuổi hơn mọi người, cô cảm thấy mình chậm trễ - cô đang học sáu môn một học kỳ cộng với khóa học hè, thế nên cô có thể tốt nghiệp trong ba năm. Cô học chuyên ngành đúp thương mại/ nghệ thuật, giống bạn, nhưng bên lĩnh vực âm nhạc. Bạn vùi đầu lên cánh tay mình trên bàn và ngủ cho tới khi cô làm xong. Rồi các bạn cùng nhau bước ra trời tối, đi về ký túc trên đường Third Avenue. Bạn ngửi thấy mùi bỏng ngô trong thang máy - quả nhiên, cả ba đứa cùng phòng đều đang ở nhà, có cả Pilar, cô gái mà bạn hẹn hò vào mùa thu trước để nguôi ngoai sau khi Sasha kết đôi với Drew. Đúng lúc bạn bước vào, tiếng của ban nhạc Nirvana im bặt và cửa sổ mở ra. Giờ đây dường như bạn giống một giáo sư hoặc một viên cớm: Bạn khiến người ta căng thẳng tức khắc. Hẳn phải có một cách để hưởng thụ điều này.

Bạn theo Sasha vào phòng cô. Hầu hết phòng của sinh viên đều giống ổ chuột nhét đủ thứ linh tinh lỉnh kỉnh của gia đình - gối, thú nhồi bông, nồi điện và dép bông - nhưng phòng của Sasha hoàn toàn trống rỗng; năm ngoái cô xuất hiện với một cái vali duy nhất. Trong một góc phòng có cây đàn hạc mà cô thuê để tập chơi. Bạn nằm úp mặt trên giường cô trong khi cô lấy mũ chụp đầu và áo choàng tắm màu xanh rồi đi ra ngoài. Cô trở lại rất nhanh (không muốn bỏ mặc bạn một mình, bạn có cảm giác vậy), mặc cái áo choàng, đầu cô quấn khăn tắm. Từ trên giường bạn quan sát cô buông tóc ra và dùng một cái lược thưa để gỡ rối. Rồi cô cởi áo choàng ra và bắt đầu mặc đồ: quần áo lót ren màu đen, quần jean xé, áo phông đen bạc màu, giày Doc Martens. Năm ngoái, sau khi Bix và Lizzie dọn về với nhau, bạn bắt đầu qua đêm ở phòng của Sasha, ngủ trên cái giường trống của Lizzie, cách giường Sasha một mét. Bạn biết vết sẹo trên mắt cá trái của cô là từ một lần ngã rồi phải phẫu thuật vì không chữa trị đúng cách; bạn biết cả chùm nốt ruồi son xung quanh rốn cô và hơi thở mùi băng phiến khi cô vừa thứ giấc. Mọi người cứ đoán các bạn là một cặp - giữa bạn và Sasha sâu sắc vậy đó. Cô thường khóc khi ngủ, bạn trèo qua giường cô và ôm cô cho tới khi cô thở dịu xuống và chậm lại. Cô nhẹ bẫng trong vòng tay bạn. Bạn sẽ ngủ vùi mà vẫn ôm cô trong tay và thức dậy với cơn cương cứng nhưng cứ nằm yên thế, cảm thấy cơ thể này bạn đã biết rất rõ, làn da và mùi hương của nó, bên cạnh nhu cầu của chính bạn được làm tình với ai đó, chờ cho tới khi hai con người ấy hòa vào trong một thôi thúc duy nhất. Thôi nào, kéo tất cả vào nhau đi và hành động như một người bình thường để mà thay đổi, nhưng bạn sợ đưa ham muốn của mình vào thử nghiệm này, không muốn phá hủy mọi thứ với Sasha nếu mọi chuyện thất bại. Đó là sai lầm lớn nhất trong đời bạn, không làm tình với Sasha - bạn thấy điều này rõ ràng tới tàn bạo khi cô đem lòng yêu Drew, và nỗi hối tiếc cuồng điên quật bạn liên hồi khiến thoạt đầu bạn nghĩ bạn không sống nổi.

Đáng lẽ bạn phải vừa giữ lấy Sasha vừa trở nên bình thường, nhưng bạn thậm chí không thử - bạn đã từ bỏ cơ hội duy nhất Chúa ban cho, và giờ thì mọi chuyện đã quá muộn.

Ra ngoài đời, Sasha vẫn nắm tay bạn hoặc vòng tay ôm bạn và hôn bạn - đó chỉ là vì tay thám tử. Hắn có thể ở bất cứ đâu, quan sát các bạn nặn bóng tuyết ở Washington Square, Sasha nhảy lên lưng bạn, đôi găng tay lông của cô để lại những sợi tơ trên lưỡi bạn. Hắn đã ẩn mình đồng hành cùng bạn, chào nhau qua những bát rau hầm bốc khói ở Dojo (“Tớ muốn anh ta nhìn thấy tớ ăn thức ăn bổ dưỡng” - cô nói). Đôi khi bạn đặt những câu hỏi nghiêm túc về tay thám tử đó. Cha dượng cô có đề cập lại về hắn không? Cô có biết chắc đó là đàn ông không? Cô nghĩ cuộc theo dõi này sẽ kéo dài trong bao lâu? Nhưng dòng suy nghĩ này dường như khiến Sasha bực mình, nên bạn bỏ qua. “Tớ muốn anh ta biết tớ hạnh phúc” - cô nói. - “Tớ muốn anh ta thấy tớ đã lại tốt đẹp, tớ vẫn có thể bình thường, sau tất cả mọi thứ.” Và bạn cũng muốn điều đó.

Khi gặp Drew, Sasha quên bẵng về tay thám tử. Drew là bằng-chứng-thám-tử. Ngay cả cha dượng cô cũng thích cậu.

Quá mười giờ, bạn và Sasha gặp Drew ở giao lộ Third Avenue và Saint Mark’s. Mắt cậu ta đỏ ngầu vì bơi; tóc còn ướt. Cậu ta hôn Sasha như thể họ đã xa cách một tuần. “Cô gái già của anh” - thỉnh thoảng cậu ta gọi cô như vậy, và yêu cái thực tế là cô đã từng sống độc lập ở một thế giới rộng lớn hơn. Tất nhiên, Drew chẳng biết gì về những điều tồi tệ Sasha trải qua ở Naples, và gần đây bạn có cảm giác cô đã bắt đầu quên, bắt đầu lại từ đầu là con người cô trong mắt Drew. Điều này khiến bạn phát điên vì ghen; tại sao bạn không thể làm được điều đó cho Sasha? Ai sẽ làm điều đó cho bạn?

Ở đường East Seventh, bạn đi ngang qua căn hộ của Bix và Lizzie, nhưng đèn đóm đã tắt cả - Lizzie ra ngoài cùng bố mẹ. Đường phố rất đông người, hầu hết có vẻ như đều đang cười đùa, và bạn lại tự hỏi về sự thay đổi mà Sasha đã cảm thấy lúc mặt trời mọc ở Washington, DC - phải chăng những người này cũng cảm thấy như thế, và tiếng cười của họ tới từ đó.

Ở Đại lộ A, ba người bạn đứng bên ngoài Pyramid Club, nghe nhạc. “Vẫn là ban nhạc thứ hai” - Sasha nói, thế rồi các bạn đi lên đường mua kem trứng ở sạp báo của ông chủ người Nga và ngồi uống trên ghế băng ở Tompkins Square Park, nơi mới được mở cửa lại mùa hè qua.

“Nhìn này” - bạn nói, xòe bàn tay ra. Ba viên thuốc màu vàng. Sasha thở dài; cô đang dần mất kiên nhẫn.

“Cái gì vậy?” - Drew hỏi.

“E.”[11]

Cậu ta bị thu hút bởi mọi thứ mới mẻ theo kiểu một người lạc quan - tin rằng nó sẽ làm phong phú cho cậu chứ không gây tổn thương. Dạo này bạn thấy mình đang đùa nghịch với phẩm chất này ở Drew, rải cho cậu ta từng vụn bánh mì một. - “Anh muốn làm điều này với em” - cậu ta nói với Sasha, nhưng cô lắc đầu. “Anh đã rất nhớ lúc em phê thuốc” - cậu ta nài nỉ.

“Ơn Chúa” - Sasha đáp.

Bạn hất một viên thuốc vào miệng rồi bỏ hai viên còn lại vào túi. Bạn bắt đầu cảm thấy E ngay khi các bạn vào trong club. Pyramid đông nghẹt. Ban Conduits đã nổi tiếng ở các trường đại học nhiều năm, nhưng Sasha tin rằng album mới của họ là vô cùng xuất sắc và sẽ được chứng nhận bội bạch kim. Cô thích tới sát sân khấu, ban nhạc đó ngay trước mặt, nhưng bạn cần khoảng cách xa hơn. Drew ở sát bên Sasha, nhưng khi tay guitar hàng đầu điên cuồng của Conduits, Bosco, bắt đầu quăng quật bản thân mòng mòng như một con quỷ, bạn để ý thấy cậu ta lùi ra sau.

Bạn vừa bước vào trạng thái hạnh phúc cồn cào râm ran, một cảm giác vui như trẻ thơ: lơ mơ không nhớ ra mình, giải thoát khỏi giọng đều đều nhắc bữa ăn, bài tập, nhà thờ và Nói năng với chị thế là không hay đâu, Robert Jr. Bạn đã muốn có anh trai. Giờ bạn muốn Drew là anh trai bạn. Khi đó các bạn sẽ cùng nhau dựng nhà gỗ và ngủ trong đó, nặn bóng tuyết bên ngoài cửa sổ. Bạn có thể giết nai sừng tấm rồi sau đó, bóng nhẫy máu và lông thú, cùng nhau cởi quần áo bên cạnh một đống lửa. Nếu bạn được thấy Drew trần truồng, chỉ một lần thôi, thì khao khát sâu thẳm, đáng sợ trong bạn sẽ tan đi.

Bosco đang quẳng đồ trên đầu bạn, áo của anh ta đã mất, tấm thân gầy guộc phủ tràn bia và mồ hôi. Đôi tay bạn đang lướt trên những múi cơ rắn chắc trên lưng anh ta. Anh ta vẫn đang chơi guitar, gào rú mà không cần micro. Drew thấy bạn và di chuyển lại gần, lắc lắc đầu. Trước khi gặp Sasha cậu ta chưa bao giờ đi xem ca nhạc. Bạn lôi ra một trong hai viên thuốc vàng còn lại và đặt vào tay cậu.

Một lúc trước có chuyện gì đó rất buồn cười, nhưng giờ bạn chẳng nhớ ra là gì. Drew có vẻ như cũng không nhớ, tuy nhiên cả hai đều co giật trong cơn kích động không cưỡng nổi. Sasha đã nghĩ các bạn sẽ chờ cô ấy bên trong sau buổi diễn, thế nên mất một lúc cô mới tìm được hai người bên ngoài vỉa hè. Mắt cô nhìn qua nhìn lại hai người dưới ánh đèn đường sáng gắt. “À” - cô nói. - “Hiểu rồi.”

“Đừng có giận” - Drew nói. Cậu ta đang cố gắng không nhìn bạn, nếu hai người nhìn nhau, các bạn sẽ tiêu đời. Nhưng bạn không thể thôi nhìn Drew.

“Em chẳng giận” - Sasha nói. - “Em thấy chán thôi.” Cô ấy đã được giới thiệu với nhà sản xuất của Conduits, Bennie Salazar, và anh ta đã mời cô tới một bữa tiệc. “Em đã nghĩ cả bọn có thể cùng đi” - cô nói với Drew - “nhưng anh phê quá rồi.”

“Cậu ấy không muốn đi với cậu” - bạn hét lên, cười tới mức nước mũi chảy ròng ròng. “Cậu ấy muốn tới với tớ.”

“Đúng thế” - Drew nói.

“Tốt thôi” - Sasha giận dữ đáp. - “Thế thì ai nấy đều vui.”

Hai người bạn ù té chạy khỏi cô. Niềm hân hoan làm cho hai bạn rộn ràng qua mấy dãy nhà, nhưng bạn cũng có cảm giác nôn nao, giống như một cơn ngứa mà nếu bạn cứ gãi liên hồi thì sẽ cào thủng da, cơ và xương, nghiền nát trái tim bạn. Tới một lúc, hai bạn phải dừng lại ngồi xuống một bậc tam cấp, dựa vào nhau, khóc thổn thức. Các bạn mua một nửa gallon nước cam ép rồi uống ở một góc đường, nước ép tràn xuống cằm cả hai và thấm vào áo phao. Bạn dốc ngược cái hộp vào miệng mình, để những giọt cuối cùng rơi xuống đáy họng. Khi bạn ném cái hộp đi, thành phố trở nên tối om xung quanh. Bạn đang ở Second Street và Đại lộ B. Người ta đang trao đổi những cái lọ bé xíu trong khăn tay. Nhưng Drew duỗi tay ra, cảm nhận E trong các đầu ngón tay. Bạn chưa bao giờ thấy cậu ta sợ; chỉ tò mò.

“Tớ thấy tệ” - bạn nói - “về Sasha.”

“Đừng lo” - Drew nói. - “Cô ấy sẽ tha thứ cho chúng ta thôi.”

Sau khi cổ tay bạn đã được khâu, băng bó và máu của ai đấy đã được bơm vào cơ thể bạn, bố mẹ bạn chờ sẵn ở sân bay Tampa cho chuyến bay đầu tiên cất cánh, Sasha gạt các ống truyền ra và trèo lên giường bạn ở bệnh viện St Vincent’s. Dù uống bao nhiêu thuốc giảm đau, cơn đau ở cổ tay bạn vẫn thùm thụp.

“Bobby?” - Cô thì thầm. Gương mặt cô gần chạm mặt bạn. Cô đang thở hơi thở của bạn, và bạn thở hơi thở của cô, mang mùi mạch nha do sợ hãi và thiếu ngủ. Chính Sasha là người phát hiện ra bạn. Chỉ cần mười phút nữa, họ nói thế. “Bobby, nghe tớ này.”

Đôi mắt xanh của Sasha áp sát vào mắt bạn, mi mắt đan vào nhau. “Ở Naples có những đứa trẻ lạc lối. Ta vốn biết chúng sẽ không bao giờ trở lại là chúng trước đây, hay có một cuộc sống bình thường. Nhưng cũng có những đứa khác mà ta nghĩ, có thể rồi chúng sẽ được thế.” - Cô nói.

Bạn cố hỏi Lars, gã Thụy Điển đó, là loại gì, nhưng câu hỏi mắc nghẹn.

“Nghe này” - cô nói. - “Bobby. Những chuyện đó sẽ hất văng tớ trong chớp mắt.”

Bạn mở mắt, mới hay đã không nhận ra nãy giờ mình lại nhắm mắt. “Điều tớ đang nói là, Chúng ta là những người sống sót” - Sasha nói.

Trong một thoáng đầu bạn quang tạnh những thứ u ám người ta đang bơm vào trong bạn: Giống như cô ấy đang mở phong bì và đọc một kết quả mà bạn đã khao khát được biết. Giống như bạn vừa bị bắt việt vị và phải thay đổi.

“Không phải tất cả mọi người. Nhưng có chúng ta. Được chứ?”

“Được.”

Cô nằm dọc bên cạnh bạn, mọi phần cơ thể của hai người chạm vào nhau, giống như bao nhiêu đêm trước khi cô gặp Drew. Bạn cảm thấy sức mạnh của Sasha thấm vào trong da bạn. Bạn cố ôm cô, nhưng hai bàn tay bạn như miếng bông nhồi, bạn không nâng nổi.

“Điều đó có nghĩa cậu không thể lặp lại chuyện này” - cô nói. - “Không bao giờ. Không bao giờ. Không bao giờ. Không bao giờ. Cậu có hứa với tớ không, Bobby?”

“Tớ hứa.” - Bạn nói thực lòng. Bạn sẽ không bội tín với Sasha.

“Bix!” - Lúc này Drew kêu lên. Cậu ta đang tung tẩy trên Đại lộ B, giày khua lộp cộp trên vỉa hè. Bix đi một mình, hai tay thọc trong túi áo khoác màu bộ đội.

“Chà” - anh nói, phì cười khi nhìn vào mắt Drew và thấy Drew đang phê cỡ nào. Cơn phê của bạn thì bắt đầu tản rồi. Bạn đã định dùng viên cuối, nhưng giờ bạn đưa mời Bix.

“Thật ra tớ không dùng thứ này nữa” - Bix nói - “nhưng luật là để lách mà, phải không?” Một người bảo vệ đã bắt anh rời khỏi lab; anh đi lang thang hai tiếng đồng hồ rồi.

“Và Lizzie đang ngủ” - bạn nói - “trong nhà cậu.”

Bix nhìn bạn bằng một ánh mắt lạnh lùng, khiến tâm trạng dễ chịu của bạn biến sạch. “Đừng có khơi chuyện đó ra nữa” - anh nói.

Các bạn đi cùng nhau, chờ cho Bix lên tới E. Lúc đó đã hơn hai giờ sáng, cái giờ mà (hóa ra) người bình thường về nhà đi ngủ, còn đám say xỉn, điên khùng, phê thuốc thì ở ngoài đường. Bạn muốn trở lại nhà và gõ cửa phòng Sasha, cánh cửa mà cô luôn để mở khi Drew không tới qua đêm.

“Ôi chao Rob” - Bix nói. Gương mặt anh dịu lại còn đôi mắt thì sáng rực và như thôi miên.

“Tớ đang nghĩ có khi tớ về nhà đây” - bạn nói.

“Không thể!” - Bix kêu lên. Tình cảm anh dành cho đám bạn của mình tỏa ra từ bên trong anh như vầng hào quang; bạn có thể cảm thấy nó soi rọi trên da thịt bạn. - “Cậu là nhân vật chính của vụ này mà.”

“Phải” - bạn lẩm bẩm.

Drew quàng tay quanh bạn. Cậu ta có mùi giống Wisconsin - rừng, lửa, suối - dù bạn chưa bao giờ tới gần nơi ấy. “Đúng đấy, Rob” - cậu ta nói, nghiêm túc. - “Cậu là trái tim đập thổn thức, đau đớn của chúng tớ.”

Cuối cùng các bạn chui vào một club về sáng mà Bix biết được ở Ludlow, đông kín những người quá phê không thể về nhà. Cả nhóm bạn nhảy cùng nhau, chia khoảng thời gian này ra hiện tại và ngày mai cho tới khi dường như thời gian trôi ngược. Bạn hút chung một điếu cần sa quấn chặt với một cô gái có tóc mái rất ngắn, để lộ ra vầng trán sáng trưng. Cô nhảy cạnh bạn, cánh tay vòng quanh cổ bạn, và Drew hét vào tai bạn qua tiếng nhạc: “Cô ấy muốn về nhà với cậu đấy, Rob.” Nhưng cuối cùng cô gái từ bỏ, hoặc quên mất - cũng có thể là bạn quên - và cô ấy biến mất.

Trời hửng sáng khi ba người bạn rời khỏi club. Các bạn cùng nhau đi lên Leshko’s, trên Đại lộ A, ăn trứng bác và hàng núi khoai tây chiên, no căng rồi lảo đảo lại trở ra con phố chếnh choáng. Bix đi giữa bạn và Drew, mỗi tay ôm một người. Các cầu thang thoát hiểm lắc lư bên sườn các tòa nhà. Một tiếng chuông nhà thờ réo rắt vang lên và bạn nhớ ra: hôm nay là Chủ nhật. Dường như có ai đó đang dẫn đường tới Sixth Street băng tới East River, nhưng thật ra cả đám bạn đang nối đuôi nhau đi, giống như trên một bàn cầu cơ. Mặt trời chiếu sáng rực quang cảnh, quay mòng chói vào tròng mắt bạn như kim loại, ion hóa mặt sông nên bạn chẳng thấy được chút ô nhiễm hay rác rưởi nào phía dưới. Tất cả trông thật huyền bí, thiên đường. Nó khiến cổ họng bạn nổi cục nghẹn. Bix siết vai bạn. “Chào buổi sáng” - anh nói - “các quý ông.”

Các bạn đứng cạnh nhau bên bờ sông, nhìn ra, những vệt tuyết cũ còn sót bám vào dưới chân các bạn. “Nhìn nước kìa” - Drew nói. - “Tớ ước tớ có thể bơi trong đó.” Một phút sau cậu nói: “Hãy nhớ ngày hôm nay, ngay cả lúc chúng ta không còn biết nhau nữa.”

Bạn nhìn qua Drew, nheo mắt trong ánh nắng, và trong một giây đường hầm tương lai mở ra và biến mất, phía cuối nó là một phiên bản nào đó của “bạn”, đang nhìn lại. Và ngay lúc đó bạn cảm thấy nó - điều bạn vừa nhìn thấy trên những mặt người trên phố - căng tràn sự vận động, giống như một con sóng xa bờ, cuốn bạn tới nơi nào bạn chẳng thể nhận ra.

“Ồ, chúng ta sẽ biết nhau cả đời chứ” - Bix nói. - “Thời đại mất liên lạc sắp qua rồi.”

“Nói thế nghĩa là sao?” - Drew hỏi.

“Chúng ta sẽ gặp lại ở một nơi khác” - Bix nói. - “Tất cả những ai chúng ta đã mất liên lạc, chúng ta sẽ tìm ra. Hoặc họ sẽ tìm ra chúng ta.”

“Ở đâu? Bằng cách nào?” - Drew hỏi.

Bix ngập ngừng, như thể anh giữ bí mật này lâu tới nỗi anh e sợ chuyện sẽ xảy đến khi anh bung nó ra không khí. “Tớ hình dung nó giống Ngày phán xét” - cuối cùng anh nói, mắt nhìn sông. - “Chúng ta sẽ bay lên khỏi cơ thể mình và tìm thấy lại nhau trong hình hài linh hồn. Chúng ta sẽ gặp ở nơi mới đó, tất cả chúng ta bên nhau, và thoạt đầu chuyện ấy có vẻ lạ lùng, nhưng rồi chẳng bao lâu, dường như chuyện có lúc ta mất ai đó, hoặc ta biến mất, mới lạ lùng.”

Bix biết, bạn nghĩ - anh luôn biết, ngồi trước cái máy tính đó, và giờ anh đang truyền đạt kiến thức. Nhưng bạn lại nói: “Thế cuối cùng cậu sẽ tìm gặp được bố mẹ Lizzie chứ?”

Sự ngạc nhiên đậu ngay lên gương mặt Bix, và anh cười phá lên, một tiếng cười vang cuồn cuộn. “Tớ không biết, Rob” - anh nói, lắc đầu. - “Có lẽ không... có lẽ phần đó sẽ không bao giờ thay đổi. Nhưng tớ muốn nghĩ như thế kia.” Anh dụi mắt, đôi mắt bỗng có vẻ mệt mỏi, rồi nói: “Nhắc mới nhớ, tới giờ về nhà rồi.”

Anh bước đi, tay thọc trong túi áo khoác nhà binh, nhưng chỉ một loáng sau, cảm giác giống như anh đã biến mất thật sự. Bạn lôi điếu cần sa cuối cùng ra khỏi ví rồi hút cùng Drew, đi về phố. Dòng sông tĩnh lặng, không có bóng con thuyền nào, hai ông già móm mém đang câu cá dưới chân cầu Williamsburg.

“Drew” - bạn gọi.

Cậu ta đang nhìn dòng sông với một vẻ lơ đãng do phê thuốc, khiến mọi thứ dường như đều đáng được xem xét. Bạn cười, căng thẳng, và anh ta quay lại. “Sao?”

“Tớ ước chúng ta có thể sống trong căn nhà gỗ đó. Cậu và tớ.”

“Nhà gỗ nào nhỉ?”

“Ngôi nhà mà cậu dựng. Ở Wisconsin.” - Bạn thấy vẻ bối rối trên mặt Drew, và bạn nói thêm - “Nếu có thật một căn nhà gỗ.”

“Tất nhiên là có căn nhà gỗ.”

Cơn phê của bạn cô đọng không khí, rồi tới khuôn mặt Drew đang hồi phục lại với một vẻ thận trọng mới làm bạn thấy sợ. “Thế thì tớ sẽ nhớ Sasha” - cậu ta chậm rãi nói. - “Cậu không nhớ à?”

“Tớ không thực sự hiểu cô ấy” - bạn nói, nghẹt thở, hơi tuyệt vọng. - “Cậu không biết người cậu sẽ nhớ là ai đâu.”

Một nhà kho khổng lồ đã chắn giữa con đường và dòng sông, và bạn đi dọc bên nó. “Có điều gì tớ không biết về Sasha sao?” - Drew hỏi vẫn với giọng thân thiện bình thường, nhưng mà nó khác - bạn cảm thấy cậu ta đã quay đi, và bạn bắt đầu hoảng sợ.

“Cô ấy từng là điếm” - bạn nói. - “Làm điếm và ăn trộm, đó là cách cô ấy sống sót ở Naples.”

Khi bạn nói ra những lời này, một tiếng rú bắt đầu gào lên trong tai bạn. Drew dừng bước. Bạn tin chắc cậu ta sẽ đánh bạn, và bạn chờ đợi điều đó.

“Chuyện đó thật điên rồ” - cậu ta nói. - “Thật kinh khủng khi cậu nói thế.”

“Hỏi cô ấy xem” - bạn gào lên, để tiếng nói to hơn tiếng rú đó. - “Hỏi gã Lars người Thụy Điển đã từng chơi sáo mà xem.”

Drew lại bước đi, đầu cúi xuống. Bạn đi bên cạnh cậu ta, bước chân bạn cho thấy nỗi sợ hãi của bạn: Mày vừa làm gì? Mày vừa làm gì? Mày vừa làm gì? Mày vừa làm gì? Câu FDR[12] này cứ lặp đi lặp lại trong đầu bạn, thủy triều cuộn dâng, xăng chảy tràn trong phổi.

Drew dừng lại. Cậu ta nhìn bạn qua không khí lờ mờ, ám dầu, như thể cậu chưa từng thấy bạn bao giờ.

“Ôi, Rob” - cậu ta nói. - “Cậu chính xác là kẻ khốn nạn.”

“Cậu là người cuối cùng biết đấy.”

“Không phải tớ. Sasha.”

Cậu ta quay người bỏ đi thật nhanh, để bạn lại một mình. Bạn đuổi theo cậu ta, nghẹn thở với niềm tin điên rồ rằng chặn được Drew là sẽ khỏa lấp được tổn hại mà bạn vừa gây ra. Cô ấy chưa biết, bạn tự nhủ, cô ấy vẫn chưa biết.

Chừng nào Drew còn trong tầm mắt, cô ấy còn chưa biết. Bạn len lén theo cậu ta dọc bờ sông, có lẽ khoảng cách giữa hai người chừng sáu mét, nửa đi nửa chạy cho kịp.

Cậu ta quay lại một lần: “Biến đi! Tớ không muốn gần cậu!” Nhưng bạn cảm thấy cậu ta bối rối không biết phải đi đâu, phải làm gì, và điều đó trấn an bạn. Vẫn chưa có điều gì xảy ra.

Tới giữa cầu Manhattan và cầu Brooklyn, Drew dừng lại bên một chỗ có thể gọi là bãi biển. Khắp chỗ đó toàn là rác rưởi: lốp xe cũ, đồ bỏ đi, gỗ vụn, kính vỡ, giấy bẩn, và túi nylon cũ đang dần dần tụ lại bên East River. Drew đứng trên đống ngổn ngang này, nhìn ra, và bạn chờ đợi cách phía sau cậu ta vài mét. Rồi cậu ta bắt đầu cởi đồ. Thoạt đầu bạn không tin chuyện đó xảy ra; áo khoác cậu lột ra, áo len, hai áo phông và áo ba lỗ. Và kia là tấm thân trần của Drew, khỏe mạnh và rắn chắc đúng như bạn đã tưởng tượng, nhưng gầy hơn, đám lông đen trên ngực cậu ta mang hình lưỡi xẻng.

Vẫn mặc quần và đi giày, Drew đi tới chỗ bãi rác gặp con sông. Một phiến bê tông góc cạnh chìa ra, móng bỏ đi của cái gì đó đã bị quên lãng từ lâu, và cậu ta leo lên trên đó. Cậu ta cởi dây giày rồi tháo giày ra, rồi hất luôn quần jean và quần lót. Dù đang sợ kinh hoàng, bạn vẫn cảm thấy mê ly trước vẻ đẹp và sự thô lỗ của cảnh một người đàn ông cởi đồ.

Cậu ta liếc nhìn lại bạn, và bạn thoáng thấy phía trước trần truồng của anh, đám lông đen và đôi chân rắn rỏi. “Tớ đã luôn muốn làm thế này” - cậu ta nói với giọng bằng lặng, rồi hít một hơi thật sâu, nhảy xuống, lặn nông, khỏa ầm ầm trên mặt nước sông East River, và vừa như hét lên vừa như thở hổn hển.

Bạn trèo lên phiến bê tông và bắt đầu cởi quần áo ra, đờ đẫn vì sợ hãi nhưng vẫn rung động bởi cảm giác nôn nao rằng nếu bạn có thể chế ngự nỗi sợ hãi này thì nó sẽ có ý nghĩa gì đó, chứng minh được một điều gì đó về bạn. Những vết thẹo nhói lên vì lạnh, chim bạn đã sun lại bằng cỡ quả óc chó và cơ bắp của bạn đã bắt đầu nhão ra, nhưng Drew thậm chí chẳng nhìn bạn. Cậu ta đang bơi: những đường bơi sải của một người mạnh mẽ khỏe khoắn.

Bạn lóng ngóng nhảy xuống, cơ thể bạn rơi bộp xuống nước, đầu gối bạn đập vào một vật cứng phía dưới mặt nước. Cái lạnh bủa vây quanh bạn, rút cạn hơi thở của bạn. Bạn bơi điên loạn để ra khỏi đống rác, bạn tưởng tượng dưới đó có những móc câu han rỉ và móng vuốt đang với lên để cắt hạ bộ và hai chân bạn. Đầu gối bạn đau buốt vì va phải vật nọ.

Bạn ngoi đầu lên thì thấy Drew đang bơi ngửa. “Chúng ta có thể ra khỏi đâychứ?” - Bạn hét lên.

“Phải, Rob” - cậu ta trả lời với giọng lạnh lùng khác. - “Giống cách chúng ta đã chui vào.”

Bạn không nói gì nữa. Bạn phải vận hết sức lực mới có thể đứng nước và hít thở. Cuối cùng cái lạnh áp vào da bạn bắt đầu mang cảm giác gần giống như hơi ấm nhiệt đới. Tiếng hú trong tai bạn dịu xuống, và bạn thở lại được. Bạn nhìn quanh, kinh ngạc trước vẻ đẹp cổ tích bao bọc bạn: nước đang uốn quanh một hòn đảo. Một con tàu lai dắt xa xa đang chìa ra lớp đệm cao su. Tượng Nữ thần Tự do. Tiếng xe cộ ầm ầm trên cầu Brooklyn, thứ trông giống như lòng của cây đàn hạc. Chuông nhà thờ, phô nhạc và réo rắt, giống như giai điệu mà mẹ bạn ngân nga trên hiên nhà. Bạn đang chuyển động rất nhanh, và khi tìm kiếm Drew, bạn không thể tìm thấy anh ta nữa. Bờ cách đó rất xa. Một người đang bơi gần bờ, nhưng cách xa tới nỗi khi người ấy dừng bơi, luống cuống vẫy tay, thì bạn không thể nhận ra đó là ai. Bạn nghe láng máng tiếng hét - “Rob!” - và nhận ra bạn đã nghe thấy tiếng đó một lúc rồi. Nỗi sợ xén ngang bạn, mang lại sự gắn kết trong suốt với những thực tế tự nhiên: Bạn bị cuốn vào một dòng chảy - có nhiều dòng chảy trong con sông này - bạn đã biết điều đó từ trước - nghe về nó ở đâu đó mà quên mất - bạn hét lên, nhưng cảm thấy sự nhỏ bé trong giọng mình, sự hững hờ rung chuyển của nước xung quanh bạn - tất cả chuyện này chỉ xảy ra trong một giây.

“Cứu! Drew!”

Khi bạn vùng vẫy, biết rằng mình không được sợ - sợ hãi sẽ rút kiệt sức lực của bạn - tâm trí bạn lụi đi như nó vẫn vậy - rất dễ dàng, rất thường xuyên, đôi khi chính bạn cũng chẳng biết - bỏ mặc Robert Freeman Jr. một mình xoay sở với dòng chảy trong khi bạn rút về một khung cảnh rộng lớn hơn, con sông và những tòa nhà, phố phường và đại lộ giống như những dãy hành lang bất tận, ký túc đông nghịt sinh viên ngủ li bì, không khí cô đặc hòa chung hơi thở của họ. Bạn luồn qua cửa sổ để mở ở phòng Sasha, lướt trên bậu cửa xếp hàng những món đồ lưu niệm cô mang về từ các chuyến du lịch: một vỏ sò trắng, một bức tượng nhỏ ngôi chùa màu vàng, một đôi xúc xắc màu đỏ. Chiếc đàn hạc của cô ở trong góc cùng một chiếc ghế gỗ nhỏ. Cô đang ngủ trên chiếc giường hẹp, mái tóc đỏ cháy của cô ngả tối sầm trên nền tấm trải. Bạn quỳ xuống bên cô, hít vào mùi hương quen thuộc giấc ngủ của cô, thì thầm vào tai cô những lời hỗn độn Tớ xin lỗi và Tớ tin ở cậu và Tớ sẽ luôn bên cậu, bảo vệ cậu, và Tớ sẽ không bao giờ rời bỏ cậu, Tớ sẽ ôm ấp lấy trái tim cậu suốt quãng đời còn lại của cậu, cho tới khi nước hất vào vai và ngực khiến tôi choàng tỉnh và tôi nghe Sasha hét vào mặt tôi: Cố lên! Cố lên! Cố lên!