← Quay lại trang sách

PHẦN II - LƯU LẠC

Hướng nào cũng có đánh nhau, Anh Hà đang ở Phú Lâm chắc không sao. Nghĩ thế, tôi nói với Vân:

- Mình lên phía trên tìm mẹ với chị.

Vân im lặng theo lời tôi, hai đứa chạy lúp xúp lên hướng Thạch Thành. Mưa ngớt hạt nhưng bầu trời còn một màu xám xịt. Đất bị cày xới nhảo nhẹt dưới chân, thỉnh thoảng một tràng súng liên thanh nổ dòn phía sau, bọn tôi lại ngồi thụp xuống một thân cây bật gốc hay một ụ đất nào đó tránh đạn. Làng xóm hoang tàn đổ nát bên những hố bom toan hoác đất tươi và, trên cánh đồng lúa mênh mông xanh rì, hai đứa trẻ chạy xiêu vẹo trong màn mưa trắng đục. Bọn tôi đến gần cây Da “thần” hồi nào không hay. Đạn bom chẳng chừa một ai, cây Da to là thế mà giờ chỉ còn trơ lại trụ gốc. Một tán lá sum suê biến đâu mất, những thân rễ khổng lồ lòng thòng bao quanh cũng được cắt gọn. Cây Da “thần” huyền bí của tuổi ấu thơ giờ gần như không còn nữa. Dưới gốc ngay mặt đất có một cái lổ đen ngòm trơ ra, miệng to áng chừng bằng cái nia. Một giọng nói phát ra từ trong hốc cây:

- Trời đất! Bom đạn thế mà bọn bây đi ngơ ngơ ngoài đó vậy hở? Vô đây nhanh lên tụi con!

Bác Ký nhà ở sau chợ lồm cồm chui ra kéo hai đứa ngồi xuống gần hốc cây. Tôi kể giọng lào khào, tiếng được tiếng mất. Càng kể càng tủi thân hai đứa khóc òa:

- Con Hai với con mẹ Dũng hồi tờ mờ sáng bác gặp ở ngoài soi, nghe đâu tụi nó lên bán ở quãng Đồng Bò, mà tụi bây…

Vân nức nở:

- Con đi tìm mẹ, con sợ lắm…!

Bác Ký xoa đầu Vân, định kéo hai đứa vô hốc cây thì từ phía hướng ga Gò Mầm tiếng gì “ì ì” như sấm rền, trên nền trời nhiều chấm đen xuất hiện. Tiếng ai đó hốt hoảng:

- Xe tăng! Máy bay Chuồn Chuồn bà con ơi!

Không ai bảo ai, trong hốc cây chừng sáu người vội vã bò ra chạy tán loạn lên hướng Cầu trên, tôi kéo Vân chạy theo. Những đợt “càn” trước ít sợ, về sau càng ác liệt hơn, xóm thôn tiêu điều hơn, nhà cháy, người chết nhiều hơn! Bọn chúng tôi không biết mình phải dừng lại ở nơi nào? Phía sau là máy bay, xe tăng và súng nổ, phía trước kẻ gồng người gánh, trâu bò heo qué cứ thế mà chạy.

Đến tối xẩm, hai đứa đói lả không đi nổi, ngồi bệt bên rìa đường. Vân thều thào:

- Hà em ơi! Đi không nổi nữa, Vân đói, mệt quá!

Tôi không nói gì, thất thểu bước qua đường đẩy cửa một ngôi nhà gần đó, cửa mở toan, vắng tanh không một bóng người. “Con không đủ sức đi nữa rồi má ơi!” Tôi ngã phịch xuống nền đất lạnh ngắt, tai nghe “ung ung” như có con gì chui vào. “Không thể nằm ở đây được nghe Hà em, phải đi tìm mẹ tìm chị Hai, ngoài kia còn có Vân nữa!” Tôi tự nhủ vậy và cố lê người vào sâu trong nhà tìm một cái gì đó – khát quá! Nhìn trên trang thờ giữa nhà có một nải chuối đã ngã sang đen. Không đủ sức bắt ghế với tới được, tôi cố tựa mạnh người vào phên vách, dùng cả sức lực còn lại lay mạnh, nải chuối rơi xuống. Có được cái để ăn người bỗng nhiên khỏe ra, tôi lần mò xuống bếp, ảng nước khô rang đành phải cầm nải chuối đen thui đem ra hai đứa cùng ăn!

Ai đi qua thấy hoàn cảnh của bọn tôi đều thương và động viên:

- Mẹ không sao đâu, ở trên này bình yên hơn dưới kia! Tụi con rồi sẽ gặp mẹ với chị thôi.

Nghe họ nói thế chúng tôi bớt sợ, lủi thủi đi theo. Dường như trận này đánh lớn hay sao mà thấy thỉnh thoảng có những chú bộ đội đi ngược chiều. Tôi mong sao được gặp anh Sơn của tôi. Trên này làng xóm ít bị tàn phá hơn dưới kia, nhưng nhà cửa, vườn tượt cũng tiêu điều, vắng lặng. Vân quay sang người đàn bà gánh hai đứa nhỏ trong thúng:

- Dì ơi! Sông Đồng Bò còn xa không hả dì?

- Xa cháu ạ!

Bà chỉ tay về phía trước:

- Mấy người kia lên Đồng Bò đấy, nhà tui lên mé trên lánh nạn vài hôm rồi về. Sao mấy cháu đi một mình, ba mẹ đâu? Lạc à!

Vân nhớ mẹ tủi thân khóc rấm rức. Thế là chúng tôi quyết định - “Trên đường lên nhà ngoại Vân sẽ hỏi thăm tin tức mẹ và chị Hai”. Hai đứa lại nhập bọn với nhóm người đi trước. Quả thật, nếu đừng lo chuyện đạn bom, đừng buồn vì lạc mẹ, đừng nghĩ đến nhà cửa cháy rụi thì đi như thế này cũng thích. Từ bé đến giờ bọn tôi chỉ biết loanh quanh Phú Thứ, mở mắt đã thấy cánh đồng, mương dẫn thủy, những chiếc xe ngựa lại qua trên đường cái quan mỗi ngày. Còn người quen đến độ nghe tiếng đã biết mặt. Giờ cái gì cũng lạ, cũng mới. Bụng đói? Gặp gì ăn nấy. Đôi khi một vắt cơm với dúm muối é hai đứa cùng chia nhau ăn, một cục thịt mặn chát nhưng sao ngon lạ lùng! Cũng có lúc dăm trái ổi xanh, chùm mận non sương của vườn nhà ai bỏ trống. Miệng khát? Lu nước bên chái nhà hoang, con suối róc rách uống căng bụng lại lên đường.

Chân Vân sưng đỏ tấy vì dẫm phải mảnh bom đã có vẻ trầm trọng. Hôm qua Vân sốt, mê ú ớ suốt đêm, tôi đành xé cái túi áo ở ngực thấm nước đắp lên đầu Vân (ngày xưa tôi sốt ba vẫn làm thế). Sáng nay mọi người lên đường rất sớm, hai đứa tôi thức dậy đã không còn thấy ai. Do Vân bị sốt nên tôi dìu vào lùm cây ngủ cho đỡ gió, giờ trơ trọi hai đứa chẳng còn biết hướng nào mà đi. Tôi đỡ Vân đứng lên, người nóng hầm hập như cục than, chân đau lê không nổi tôi dìu được một đoạn hai đứa ngã lăn quay. Cứ thế, cả hai không biết theo lối nào cứ nhắm hướng những ngọn núi mờ xa mà đi. đến trưa mới thấy một nhóm tản cư tới gần, thấy tôi cõng Vân xiêu vẹo, nhìn bàn chân của nó sưng húp, những người đi trên đường đưa một vốc muối bảo hòa nước rửa vết thương và ái ngại nhìn bọn tôi:

- Cháu ơi! Ở đây không có làng xóm gì, cháu cố đưa em đi đi.

Tôi lại gắng đỡ Vân đứng lên. Hai đứa sức vóc sàn sàn nhau, bình thường Vân nhẹ hều, đừng nói là đỡ đứng lên, vác trên vai có khi còn được nữa là. Nhưng nay quả thật tôi không làm nổi. Tôi đã cố hết sức kéo Vân đứng dậy tựa vào người tôi, cả hai đã muốn té nhào, tay chân như không nghe lời, cứ run run như sắp khụy xuống:

- Cố lên!

Tôi nói trong hơi thở, kéo tay Vân vắt ngang cổ, hai đứa tha nhau đi liu xiu. Đồng bằng lùi dần phía sau, những trảng rừng thưa cây cối lúp xúp khô màu bạc phếch. Đoàn người tản cư bơ phờ, mệt mỏi dù có muốn cũng chẳng ai giúp được gì chúng tôi. Sự đói khát, buồn vì nhớ nhà nhớ cha mẹ, anh chị đã làm hai đứa kiệt sức. Hơn nữa, Vân lại đau, chân sưng tấy đỏ ửng, lê từng bước nên nhóm người đi trước cứ mỗi lúc một xa dần. Chừng xế trưa, bóng nắng đã ngã ra sau lưng, bụng đói cồn cào miệng khô đắng dẻo queo, tôi dìu Vân lê đến một bụi cây ngồi nghỉ. Móc trong cạp quần vắt cơm với dúm muối é đưa sang Vân:

- Vân ăn đi, ráng ăn cho hết để có sức khỏe nghe!

Vân thều thào, mặt mày tái xanh như không còn tí máu:

- Hà em ăn đi Vân chưa thấy đói…Vân mệt quá!

Cầm vắt cơm khô khốc trong tay, bụng tôi bỗng cồn cào tợn. Vắt cơm khi đêm của những người tản cư tốt bụng đã lọt thỏm trong cái dạ dày háu đói, tiêu tan nhanh trong từng bước đi. Không phải là cục cơm bé tẹo để dành lại này mà đến mười cục có lẽ tôi cũng ăn cái vèo! Quả là cái đói khi tưởng tượng nó không thể khủng khiếp, nó không làm cho người ta thấy quay quắc, tức ngực thắt lòng, hoa mắt ù tai như thế này. Tôi đói đến xây xẩm mặt mày:

- Vân cố mà ăn đi, Hà em đói sơ sơ mà, chỉ có khát nước thôi. Mà phải ăn để còn có sức đi tìm mẹ chứ!

Vân gượng ngồi dậy, cười méo xệch:

- Thôi, Vân một nửa Hà em một nửa nghe!

Tôi nài thêm rồi hai đứa cùng bẻ vắt cơm chấm với muối é ăn ngon lành. Vắt cơm bé quá nên đến miếng cắn thứ ba chỉ còn một mẩu không lớn hơn ngón tay, tôi đâm hối tiếc: “Giá ăn từ từ nhai thật kỹ thì có phải thích hơn không!” Mẩu cơm cuối cùng tôi bỏ từng hột vào miệng nhai nhóp nhép. Chưa thấm tháp gì so với bao tử trống rỗng nhưng cũng êm êm được cái ruột. Vân vẫn còn đang cầm nắm cơm trong tay miệng nhai trệu trạo. Tôi động viên:

- Ráng ăn đi Vân, vừa đi mình vừa tìm nước uống, với lại phải đi cho qua đoạn này chớ lỡ ban đêm mà vắng teo thế này thì eo ơi!

Ăn xong và được nghỉ ngơi nên tôi cũng thấy khỏe ra phần nào. Tôi đỡ Vân đứng dậy, hai đứa lại khập khiễng lên đường. Qua hết trảng rừng thưa bọn tôi gặp một con sông đang mùa cạn. Suốt từ sáng đến giờ không một giọt nước, cổ họng đắng nghét, khô queo nên cả hai men theo lối bò đi lần xuống bến nước. Lũy tre trên bờ bạc phết bị nước bào mòn trơ gốc như những ông già tụm nhau ngồi chuyện gẫu. Tàn tre xác xơ ngã nghiêng xuống dòng sông còn đôi chỗ trong xanh nước. Lá tre nổi lều bều, tôi dò chân xuống lấy tay khua khua nước vục uống vài ngụm đỡ khát, rồi lấy thế thật vững để Vân vịn vào người cúi xuống uống. Làn nước mát như chạy khắp người làm chúng tôi tỉnh hẳn ra, hơn nữa gió mát từ dưới sông phả lên, bóng tre che rợp một khoảng sông. Tôi đỡ Vân ngồi xuống vồng cát trên mép nước:

- Giá mà được ngủ một giấc Vân nhỉ!

Nói đến ngủ hai mắt tôi như muốn ríu lại, lơ mơ. Tôi ngáp dài, Vân nói như reo:

- Hình như đây là sông Đồng Bò hay sao ấy!

Tôi cố nhướng đôi mắt nặng trĩu nhìn sang bên kia bờ như để đoán nó là sông gì. Bờ bên xa tít tắp, tôi nhổm dậy:

- Dám sông Đồng Bò lắm! Từ hồi đi đến giờ có gặp sông nào to như vậy đâu!

Điểm đến đã gần kề nên hai đứa vui hẳn. Tôi vọt lên bờ nói vọng lại:

- Vân cứ ngồi đó nghỉ để mình coi thử có ai ở quanh đây không!

Mặt trời đã thấp dần về phía những ngọn núi. Cảnh vật đìu hiu, vắng lặng không một bóng người, đâu đó tiếng chim “bắt cô trói cột” cứ chập chờn khi gần khi xa. Tôi chẳng biết đi hướng nào – rẽ trái men theo bờ sông hay ngược sang phải, băng qua sông cũng chẳng được. Mà đây có phải sông Đồng Bò không? Nếu sông Đồng Bò thì nhà ngoại Vân ở đâu? Những câu hỏi cứ ẩn hiện trong đầu khiến tôi mệt lữ. Tôi vịn nhành cây nhoài người xuống sông:

- Nhà ngoại ở đâu Vân biết không?

- Về ngoại với mẹ đi đường cái quan, giờ đi thế này Vân đâu có biết!

Tôi nghĩ, nếu gặp nhà nào đó quanh đây hỏi thăm thì hay biết mấy, nhưng chẳng thấy bóng dáng một ai, không làng xóm nhà cửa. Mặt trời cứ thấp dần xuống dãy núi xa xa, bầu trời ửng đỏ ráng chiều. Chẳng biết giờ này mẹ tôi đang ở đâu? Chị Hai, anh Hà ở đâu? Mẹ Vân đang ở đâu? Mọi người có bị làm sao không? Nghĩ đến cảnh nhà cửa tan hoang, cháy rụi, gia đình tứ tán đôi mắt bỗng đỏ kè. Tôi lầm lũi men theo cành cây trườn xuống sông. Nhìn Vân ngồi khóc tỉ tê, cổ họng tôi nấc nấc mấy tiếng. Có lẽ nếu không nén lại tôi cũng đã khóc theo Vân. Mà hai đứa ngồi khóc ở đây lại chẳng được việc gì. Tôi nói giọng khàn đặc:

- Rửa mặt cho khỏe rồi đi!

Vân uể oải đứng lên. Cái chân sưng húp hôm qua không còn căng tròn nữa, có vẻ như đã bớt, tôi đỡ Vân leo lên bờ dốc. Nắng của ngày đã dịu lại, gió trên sông thổi lồng lộng, trời se se. Vân nhìn tôi:

- Nếu trời tối mà không tìm được nhà dân thì làm sao hở Hà em?

Tôi rùng mình nổi gai ốc nhưng cố trấn tỉnh:

- Không sao đâu, sẽ gặp mà!

- Ước gì bi giờ được ăn cơm Hà em nhỉ!

Nhắc đến ăn bụng tôi bỗng cồn cào. Từ sáng đến giờ vắt cơm lọt thỏm trong bụng, giờ nó chỉ chứa nước và nước, đi cứ óc a óc ách. Hai đứa đi về mé phải. Mé phải đường mòn lớn hơn chắc có nhiều người đi, hai đứa nghĩ thế nên ra sức đi nhanh. Vừa đi tôi vừa căng mắt nhìn chung quanh xem có thứ gì có thể ăn được không. Cây cối xác xơ, đất bạc màu trắng phết. Đây đó những cụm sim tím sẫm trong rừng chiều. Mệt quá! Nhưng cả hai đều chẳng dám dừng lại nghỉ. Chợt phía trước có một vật làm tôi chú ý, tôi đi nhanh:

- Vân ơi, cứt bò!

Vân tròn mắt. Vật đen đen mằm cạnh bụi sim. Mùi nồng nồng, hăng hăng của phân bò phả vào mặt, tôi đưa ngón tay sờ lên ấn nhẹ xuống, bề mặt phân se se, ngón tay chìm trong cục phân to bằng cái bát. Tôi mừng rỡ reo lên:

- Mới ỉa chừng trưa nay!

Nó hốt hoảng đâm ngơ ngác:

- Hà em định… làm gì với nó?

- Làm gì là làm gì? Cứt bò có nghĩa là gần đây có nhà!

Bọn tôi như được tiếp thêm sức, đi nhanh hơn về phía trước. Trên trời, chim từng đàn bay về tổ. Ánh nắng nhợt nhạt dần, màn tối cứ lan nhanh. Bắt đầu từ những triền sâu, bóng nắng bò lên cao, con đường mòn cũng từng mảng, từng mảng nắng chờn vờn, lung lay rồi biến mất theo bước đi xiêu vẹo, khập khiễng của bọn tôi.

Trời tối! Vạt nắng cuối cùng rồi cũng yếu ớt tan biến. Đường mòn nhập nhòa, hai đứa không dám quay nhìn lui. Dường như có bước chân nào đó đi sau lưng, cứ dậm thình thịch, thình thịch! Một tiếng “rẹt” trong lùm cây, một tiếng “huýt” từ đâu đó làm cả hai giật thót người. Chưa bao giờ nỗi sợ hãi lại đến với chúng tôi khủng khiếp như thế! Chẳng biết từ lúc nào bàn tay nhỏ nhắn của Vân nằm gọn trong tay tôi như một sự chở che. Mà che chở cái nỗi gì khi một tiếng vỗ cánh của con chim nào đó “phạch phạch” là tôi lại run bắn lên, tim như muốn nhảy tót ra khỏi lồng ngực!

Vừa đói vừa khát, cộng với sợ hãi làm bọn tôi hoàn toàn suy sụp. Thật sự lúc này tôi và cả Vân đều không thể lê được bước chân, nhưng ngồi lại? có nghĩa là chấp nhận cùng thế giới đầy ma quái bao quanh. Những hình người kỳ dị lắc lư, vẫy tay cười “khặc khặc”. Bóng trăng non như lưỡi liềm trôi lơ lững trên cao, tỏa ánh sáng lờ mờ đủ để thấy con đường mòn và những bóng đen quái gỡ. Tôi mở căng mắt nhưng lại không dám nhìn vào bất cứ một vật nào. Cả hai đứa mệt phờ nhưng có lẽ chẳng ai dám thở. Thèm ngồi xuống quá! Đôi chân như không còn là của tôi, nó đi theo quán tính, có cho vàng bọn tôi cũng chẳng dám nhìn lui chứ đừng nói là ngồi lại.

Một tiếng động nhẹ từ trong bụi cây ven đường hay một con vật đi ăn đêm dẫm lên lá rụng cũng đã làm tôi và Vân giật thót người, run bần bật, tôi lại bóp chặt tay Vân như để trấn an. Hai đứa, cứ thế truyền cho nhau thêm vững dạ. Đang đi Vân khựng lại, tôi thều thào:

- Gì thế Vân?

Vân im lặng vễnh tai về phía trước. Trong không gian tỉnh mịch, lòa nhòa của bóng đêm có tiếng gì “phò phò” như ai đó đang thổi lò rèn. Tôi muốn biết tiếng gì lắm và nó ở đâu? Nhưng lại không dám nhìn. Tôi đoán:

- Giống như… tiếng… người thở!

Chưa nói dứt câu, Vân ôm chầm lấy tôi run như cầy sấy:

- Trời ơi, ma!

Tôi nổi da gà lạnh toát cả sống lưng, hai đứa ôm cứng lấy nhau khụy xuống. Không đường thoát rồi, trước sau, phải trái đầy những bóng tối ma quái: - “Chạy đằng nào?” Hai đứa ôm lấy nhau khóc thét lên: - “Mẹ ơi! Mẹ ơi!” Vang toáng rừng đồi. Tiếng “phò phò” lúc thưa lúc nhặt, có lúc thật khẻ như tiếng thở dài, chú ý lắm mới nghe được. Sau trận khóc khàn cả cổ và rồi bọn tôi vẫn y nguyên, tôi bắt đầu bình tỉnh trở lại, Vân lạnh ngắt tay chân, người còn đang run. Tôi nói:

- Hình như… nó rên!

Vân úp mặt vô lưng tôi van xin:

- Lạy Hà em… Đừng có nói!

Tôi nghĩ: - “Nếu ma sao nó không bay lại chỗ bọn tôi, nếu ma sao nó không “hớp hồn”, “rút ruột” hai đứa. Tuy rất sợ nhưng tôi cũng tò mò, đưa tay quờ quạng trên lối mòn tìm hòn đá, cầm cục đá trên tay tôi bậm miệng ném vào nơi phát ra tiếng “phò phò”. Hòn đá vụt khỏi tay: - “Bịch” nơi đó vọng lại: - “Ụm… bò!” Tôi lay lay Vân:

- Nghe gì không? Hình như… con bò!

- Ma… bò!

- Ma người le lưỡi mới sợ, chứ ma bò…

Buột miệng nói vậy cho nhỏ Vân yên tâm nhưng tôi cũng sợ. Dù ma gì cũng là ma! “Ụm… bo… o… bò!” Tiếng kêu “ụm bò” đứt quãng, như linh cảm điều gì tôi đứng lên:

- Tiếng kêu đó… không phải nhát mình đâu! Giống như tiếng kêu cứu ấy.

Vân níu áo tôi, van lơn:

- Sợ lắm Hà em ơi! Đừng tới đó mà!

- Mình không tới đó, nhưng để xem thử…

Vân nắm vạt áo phía sau của tôi gì lại, tôi cố đi tới. Đương nhiên Vân không thể đứng đó một mình. Thế là cả hai dùng dằn từng bước một nhích về đằng trước. Tiếng “phò phò” rõ dần, được phát ra từ một đống đen thui. Tôi cầm thật chặt tay Vân vừa để Vân bớt sợ và cũng để cho tôi thêm can đảm. Khi thấy một đống đen thui nó run bắn lên ngã nhào vào người tôi. Tôi đẩy nhẹ Vân sang một bên, đưa tay mò tìm hòn đá, ném vào cái đống đen thui, to lù lù phía trước: - “Bịch!” Trong bóng tối dường như nó “nhúc nhích”. Sự sợ hãi của Vân đến cực độ, nó hét lên một tiếng, buông vạt áo của tôi chạy thục mạng về phía sau, tôi vụt theo chụp lại. Nỗi hoảng sợ đã khiến Vân chẳng còn nghĩ được gì. Trong hoàn cảnh này cả hai sẽ chết mất nếu mỗi đứa riêng lẻ một mình trơ trọi trong bóng đêm “hai đứa cần có nhau”! Tôi nghĩ thế nên cố rượt theo. Chạy được vài bước Vân ngã sóng soài trên đường. Tôi vừa dỗ dành vừa ra vẻ trách móc:

- Lần sau đừng có bỏ chạy nữa nghe.

Vân mặt mày dáo dác, lồm cồm ngồi dậy khóc thút thít:

- Mình sợ quá!

Tôi đưa tay về cái đống đen ngòm:

- Chắc … nó là con bò, Con bò sắp chết!

Để đáp lại lời nói của tôi, từ phía bóng đen ấy vang lại tiếng”bò” rõ to, đùng đục như thể đã cố hết sức tàn, như thể cầu xin được giúp đỡ. Thanh âm phát ra sao tha thiết! Không còn nghi ngờ gì, tôi cầm tay Vân:

- Đúng là con bò bị gì rồi!

Hai đứa dò từng bước đầy cảnh giác, mom mem đến gần bóng đen. Dường như biết có người sắp đến “bóng đen” cựa quậy đứng lên: - “Bò... ò… ò!” tôi buột miệng:

- Bò thiệt rồi!

Con bò cố đứng lên bỗng khụy xuống. Bọn tôi tiến đến, nó mừng rỡ rên “phò phò”, tôi đưa tay sờ nhẹ, nó rung rung làn da, quay đầu về phía tôi. Nó gượng cố đứng lên, lại ngã Tôi cúi xuống đưa tay mò mò trong bóng đêm, bàn tay chạm vào vật gì lạnh ngắt đầy những răng sắt, tôi la lớn:

- Con bò bị dính bẫy!

Vân dè dặt nép sau lưng tôi, đưa bàn tay về phía trước sờ vào cái bẫy. Bỗng nó hoạt bát hẳn lên:

- Nhà ngoại cũng có cái này, cậu mình hay dùng nó để bẫy chồn với lại heo rừng.

Tôi vuốt vuốt cái chân bị kẹp của nó, con bò rên khe khẽ đưa cái mũi ươn ướt, êm êm cọ vào tay. Tôi loay hoay mở vòng kẹp của chiếc bẫy, không biết đường nào mà lần. Vòng sắt đầy răng nhọn ôm cứng chân trước con bò. Tôi quay sang Vân:

- Vân có biết cách mở không?

- Kéo mạnh hai bên bánh răng ra, mình thấy cậu vẫn làm thế!

Tôi một bên, Vân một bên hai đứa cố sức lôi thật mạnh, chẳng ăn thua gì. Con bò có vẻ rất đau, chân của nó giật giật như bị kinh phong. Vân nói:

- Hay Hà em mở sợi dây cũng được, tụi mình không kéo nổi cái bẫy đâu!

Sợi dây được mở ra, chiếc bẫy vẫn còn kẹp phần dưới chân bò. Nó gượng đứng lên như người đau mới khỏe, đi xiêu vẹo quanh bọn tôi. Có lẽ trời cũng đã khuya lắm! Sương đêm ướt đẩm lưng hai đứa. Và cũng thật lạ, từ khi có con bò bọn tôi trở nên vững tâm hơn trong bóng đêm. Con bò được giải thoát, dẫu rằng ngàm sắt của chiếc bẫy vẫn ôm chặt ống chân, nhưng nó đi được, đi khập khiễng theo lối mòn, bọn tôi cũng líu quíu theo bên nó, bóng đêm bớt dần vẻ rùng rợn.