BUỒN VUI MỘT THỦA Nụ hôn đầu
Chiều đi uống bia với thằng Bùi Thanh Hải, mừng nó được cái giải vàng phim bên Mỹ, bị cảm về nằm lơ mơ đến 10 giờ. Bỗng có cú điện thoại, nói nhớ ai đây không?
Nghe giọng nạ dòng, biết ngay tình xưa nghĩa cũ, vội vàng nói ngay sao không nhớ. Đu đưa một hồi mới nhận ra là Th.
Còn nhớ như in nụ hôn đầu đời, làm sao quên Th. được.
Hồi học lớp 10, tối tối hẹn Th. ra bãi cát, tối nào cũng định bụng hôn nó một cái, mà chịu. Hai đứa cứ ngồi nói loanh quanh hết chuyện thầy Tiến, sang chuyện cô Giao, lớp mình thế này lớp nó thế kia, con A nói gì, thằng B nói gì, thế thôi nhưng ngây ngất con cà cưỡng.
Nói mãi không chán, nhưng khuya rồi phải về. về tới nhà thì tiếc mình vẫn không hôn nó một cái.
Nào có biết hôn là gì đâu. Chỉ nhìn thấy người lớn hôn trẻ con trên má, chỉ vậy thôi, ngoài ra chưa thấy ai yêu hôn nhau mà học theo. Phim Việt Nam, phim Trung Quốc bố bảo cũng không dám hôn. Phim Liên Xô có hôn nhau, nhưng đến đoạn hôn nhau thì bị che ống kính.
Trăm sự nhờ cố vấn Chanh. Nghe anh kể yêu em này em kia, đè em này em kia, nó cấu thế nào, cắn thế nào rồi kêu ôi anh ơi, ôi anh ơi.... Nghe sướng rêm. Anh kể cả trăm lần vẫn sướng.
Anh Chanh nói chúng mày phải hôn môi, phải đấu lưỡi. Đầu tiên phải thế này... nghe chưa, sau phải thể này... nghe chưa, nó quậy mặc cha nó, cứ đè cổ xuống mà hôn.
Nghe anh nói xong thì háo hức lắm, chỉ mong đến tối để hôn nó một phát. Nhưng đến tối lại tịt. Cứ loanh quanh hết chuyện thầy Tiến, sang chuyện cô Giao, lớp mình thế này lớp nó thế kia, con A nói gì, thằng B nói gì, thế thôi.
Rồi về.
Lại nằm tiếc ngẩn ngơ.
Anh Chanh mắng cho ngu. Mày phải nói ra chứ, mày không nói làm sao nó cho. Con gái sĩ diện hão, mày không nói, nó có thèm muốn chết cũng không cho mày đâu.
Tối đó mình ra trước, đi lòng vòng quanh chỗ ngồi, hít một hơi, nói Th.. cho anh hôn em cái! Lại hít một hơi, nói Th., cho anh hôn em cái. Nói đi nói lại hàng trăm lần, thấy trơn mồm rồi, chắc mẩm quả này hôn được. Đến khi Th. ra, lại tịt. Hít đi hít lại hàng chục lần vẫn không sao mở mồm.
Hết lớp 10 vẫn tịt. Trong khi thằng Lộc, thằng Hải, thằng Hiển khoe đã đấu lưỡi với nàng ra sao thì mình vẫn tịt. Tức thế.
Sau đó mình đi Hà Nội học, Th. đi văn công tỉnh đội. Th. không biết hát, được cái xinh, giọng đẹp, văn công lấy vào làm giới thiệu.
Hết năm thứ nhất mình về hè, đúng lúc văn công tỉnh đội về diễn. Cả tối cứ nơm nớp chờ xong để gặp Th.
Tan diễn, mình chạy ra sau sân khấu, đúng lúc Th. đi ra, nó ôi một tiếng rồi kéo mình chạy biến đi. Mình với Th. ngồi bên nhau, Th. cúi đầu nhổ có, cái cổ Th. trắng ngần dưới ánh trắng.
Mắt mình hoa lên, ôm chặt Th. hôn lấy hôn để, chỉ hôn ở cổ thôi vì Th. cứ cúi mặt nấc nấc, mình tường nó khóc nên thôi. Ngu thế không biết.
Tuy vậy cũng đã sướng rêm người. Tối nay hôn cổ, tối mai hôn môi. Nhất định. Anh Chanh dạy rồi, chỉ cần động được vào tụi nó một lần, lần sau tha hồ.
Ngày sau dài hơn thế kỉ rồi tối cũng đến. Chưa bao giờ thấy một chương trình văn nghệ dài như thế, mình đi đi lại lại, không sao xem được, ruột gan nôn nao.
Tan diễn mình chạy ngay sau sân khấu, không thấy Th. đâu, hỏi ai cũng nói mới chạy đâu đó.
Loanh quanh khu tẩy trang cho đến khi người ta về hết vẫn không thấy Th. đâu. Mình cứ đi đi lại lại quanh sân vận động lúc này đã không một bóng người, cho tới thật khuya.
Mình đi lại phía hàng rào, định bụng đái cái rồi về, không ngờ thấy Th. đang đứng ôm một anh bộ đội. Hai người đang hôn nhau, hôn môi đàng hoàng.
Bốn chục năm rồi nhớ đến giây phút ấy vẫn còn đắng.
Chẳng biết vui hay buồnNhũng ngày đầu mới vào lính mình đóng quân ở Mía, cách thị xã Sơn Tây chừng bảy, tám cây số. Đợt huấn luyện mình chẳng có gì nổi trội, trừ bắn súng ra, môn nào cũng trung bình. Kém nhất là môn ném lựu đạn, suốt cả kì huấn luyện chưa một lần mình ném trúng đích. Riêng bắn súng thì hết chê, ba phát 30 điểm thường xuyên, thi thoảng mới 28, 29 điểm.
Tóm lại thỉnh thoảng mới được C trưởng khen, còn lại đều bị chê ròng. Thế mà trong tiểu đội thằng nào cũng nể mình, nói gì chúng nó cũng nghe. Mình không phải tiểu đội trường nhưng mặc nhiên là tiểu đội trưởng, kể cả thằng tiểu đội trưởng nó cũng nghe mình răm rắp. Không hiểu sao, có lẽ vía mình át hết vía chúng nó.
Cả tiểu đội trú quân tại nhà mẹ Là. Mẹ cũng thương mình nhất, lúc nào mình tập về cũng kéo mình ra sau hồi dúi cho mình một cái gì đó để ăn.
Cạnh nhà có cô L. 22 tuôi, thích mình lắm. Hễ thấy mình là cô lấy hòn sỏi ném một cái rồi ngoảy đít chạy vừa chạy vừa cười.
Nhưng mình không thích cô L. Một là cô không đẹp, hai la đã có chồng, ba là mình đã đánh đu với ba cô trường trung cấp thương nghiệp đủ mệt rồi, đang tính thảy đi một cô mà chưa biết làm thế nào.
Một tối mình đi chơi với em M. về, thấy cô L. đứng chờ đầu ngõ, gọi anh Nập! Mình quay lại, cô ta ôm chầm lấy nấc lên, nói em tội nắm anh Nập ơi!
Hóa ra hoàn cảnh cô này tội thật. Lấy chồng bốn năm không có con, gia đình chồng bảo điếc, chửi bới khinh rẻ, đuổi về nhà ba bốn lần, cô phải khóc lóc xin ở thêm lại năm nữa, nếu không có con thì cô sẽ ra đi.
Cô bảo không có con là tại chồng chứ cô vẫn bình thường. Cô đề nghị xin mình một đứa con. Mình hứa sẽ giúp dỡ, nhưng không ngủ với cô mặc dù cô rất muốn.
Tối về mình họp tiểu đội lại, nói tình hình như thế thằng nào muốn giúp cô ta không? Cả tiểu đội nhìn nhau rồi nhìn mình. Mình tưởng chúng nó ngại, nói hoàn cảnh người ta thương tâm thế, chúng mày không muốn giúp à?
Thằng Tí nói tâu có (thằng Tí nói âm đ ra âm t). Mày cử ai thì cử chứ chúng tao thằng nào không muốn. Cả lũ lúc đó mới ồ lên đúng đúng, mình nhẹ cả người.
Mình cử thằng Th., không phải vì mình quí nó, thiên vị, mà vì thằng này bác sĩ, nó biết tính toán ngày tháng để chóng có con. Thắng Th. sướng quá nhảy cẫng, hú lên một tiếng như bò rống.
Từ đó tối nào cũng vậy, cứ đến 10h30 là nó cắp nilon ra đi. Thằng Tí tức mình lắm nói tao ăn ở với mày có đến nỗi nào sao mày cho thằng Th. tịt một mình? Mình dỗ nó, nói: được rồi sau ba tháng nếu con L. không có con với thằng Th. thì tao cử mày.
Chẳng dè được hai tháng thì cô L. trúng thai, cũng là lúc đơn vị được lệnh chuyển quân, tiểu đội có chín thằng tản ra tám hướng, chỉ thằng Tí là cùng đơn vị với mình.
Suốt ba tháng ở Quảng Ninh - gái Quảng Ninh hết chê hi hi - mình kiếm được ối cô, thằng Tí vẫn không kiếm được cô nào, thỉnh thoảng lại túm áo mình năn nỉ: mày kiếm em nào cho tao tịt với. Nhưng mình không kiếm được cô nào hoàn cảnh như cô L., đành chịu.
Ba năm sau tình cờ quay lại Sơn Tây, gặp cô L. ở chợ, cô vứt rổ rau nói anh chờ em tí, rồi tất tả chạy về nhà bồng thằng cu chạy ra. Thằng cu thật kháu, giống thằng Th. y chang.
Cô nói đi nói lại ơn anh Nập nắm nắm. Đời mình chưa có ai cảm ơn mình rối rít như thế. Thằng Th., thì đã chết ở biên giới Tây Nam rồi. Cô L. biết tin, lén để tang Th. một năm.
Chiều nay uống bia Vân Hồ một mình bỗng gặp cô L. Lúc đầu mình không nhận ra, L. nói mãi mới nhớ. Cô bây giờ già quá, hom hem, tóc bạc. Mới hơn năm chục tuổi sao mà già thế.
L. nói sau đó thằng chồng em cũng biết, nó đuổi em ra khỏi nhà. Mình nói bây giờ em ở với thằng cu, hay lấy chồng mới? L. nói gái chửa hoang, chó nó thèm lấy em. Thằng cu cũng không ở với em.
Mình hói sao thì L. khóc nghẹn, nói con em hết vô tù lại ra tù anh ơi. Ba chục tuổi đầu vào tù 11 lần, toàn tội ăn cắp thôi. L. khóc một hồi rồi ngẩng lên quệt nước mắt, nói biết thế ngày xưa em không nhờ anh có phải hay hơn không. Mình nghẹn đắng.
Bạn cũCái móng chân cái chân phải của mình không hiểu sao nó cứ mọc quặp vào thịt, nhiều khi đâm sâu quá, nhiễm trùng, chân sưng vù. Mình thỉnh thoảng lại phải di cắt móng chân.
Sáng nay đi cắt cái móng chân tại tư dinh ông giáo sư tiến sĩ D. Ông này làm ở bệnh viện Bạch Mai, nghỉ hưu, mở phòng khám tư, khách rất đông vì ông chữa bệnh hiệu quả, nhẹ nhàng, giá rẻ. Đơn thuốc ông cấp chưa khi nào quá 100.000 đồng.
May cái, ông này hay xem ti vi nên chẳng cần giới thiệu, ông vồ vập nhũn nhặn làm cho mình rất nhiệt tình.
Đang làm bỗng cả nhà ông nhốn nháo, chạy rần rật, nói năng thầm thầm thì thì, mặt mày ai nấy nghiêm trọng. Ông ấy rỉ tai, nói anh chịu khó chờ chút nhé, sếp thằng con đến chơi.
Ngó ra cửa, hóa ra thằng X., bạn học cấp hai với mình.
Nhớ mãi một buổi tối mùa hè 1971, cả chục thằng tắm giếng, thi nhau vuốt chim cho thẳng, móc gàu nước lên. Chim thằng Diệp khỏe nhất, nó đứng hai tay chống nạnh, cái gàu treo ở chim hơn chục phút không rơi.
Mình cũng trụ được bốn, năm phút. Thảm thương nhất là chim thằng X chim nó ngắn một mẩu, gàu móc vào cứ tuột ra.
Ba chục năm sau thằng X. làm sếp to, sếp volga đen không phải chuyện vừa, mình đứng xếp hàng trong hàng cấp sở của tỉnh đón nó. Nó đi qua, phết bàn tay qua tay mình, nói khỏe chứ! Mình chưa kịp nói lại, nó đã đi qua.
Tối tính chiêu đãi, quan chức trong tỉnh hầu hết đều lớn tuổi hơn nó, cứ khúm na khúm núm hét dạ anh lại thưa anh tội lắm.
Nó đi lại chỗ mình, đứng sau lưng mình, vui vẻ bóp bóp vai mình, nói ông này bạn học với tôi, học giỏi lắm chuyên giải toán cho tôi. Không ngờ ông lại là nhà văn.
Nỏ cúi xuống, vẻ thân thiện, vuốt vuốt tóc mình, nói phải không Lập nhỉ? Mình biết nó nói lỡm, dịch ra là: thế mà bây gìờ tao đang ngồi trên đầu mày Lập nhi! Nhưng mình chẳng làm gì được, chỉ ngồi cười trừ.
Cú quá, tối nằm tức không ngủ được. Chợt nhớ đến chim của nó, nghĩ bụng mẹ mày, mày làm to nhưng chim mày có một mẩu thế thì đời mày cũng có ra cái đ. gì. Thế là lại vui, ngủ ngon, he he.
Bây giờ thân tàn ma dại, có mỗi móng chân cũng đi cắt năm lần bảy lượt, nó thì vẫn ngựa xe đề huề. Nhưng mình không cú nữa. Tối nay chắc ngủ ngon. Chỉ hơi hơi tội nghiệp con chim nó thôi. Tự nhiên nhớ con vợ phốp pháp đang đến tuổi hồi xuân của nó. Ngày xưa con mẹ này cũng thích mình, hi hi...
Xóm bảy vợChiều nay moi tủ tìm mấy bài sân khấu cho cái Nhàn tìm mãi không ra lại thấy bài phóng sự Xóm bảy vợ của mình.
Nhanh thật, mới đó đã ngót nghét 20 năm.
Hồi mới làm Cửa Việt, tòa soạn đóng ở thị xã Quảng Trị I thằng Dục (Lê Đức Dục), thằng Hoan (Đinh Như Hoan) tới tòa soạn, nói dưới Hải Lăng có ông bảy vợ lập thành một xóm gọi là xóm bảy vợ. Nghe hay đi với chúng nó liền.
Có cái xóm bảy vợ thật, ở làng Câu Nhi, cuối huyện Hải Lăng, giáp ranh với đất Thừa Thiên, cách đường quốc lộ không đầy cây số. Mình qua lại đây cả trăm lần mà không hề biết.
Anh Xuân Đức viết tiểu thuyết Tượng đồng đen một chân, kể một ông thầy lang cua cả bảy chị em làm vợ... là từ cái xóm này đây.
Trưởng xóm là ông Trần Chu, hồi đó ông mới 60 tuổi, nghe nhà báo đến thích lấm, ngồi kể vanh vách cả buổi chiều.
Cái tên Xóm bảy vợ là có từ thuở ông mới có bảy vợ. Thực sự ông có 14 vợ, bảy bà ở xóm này, ba bà ở Đông Hà, hai bà ở Đà Nằng, một bà đi Mĩ, còn một bà ốm đau đã chết.
Ông có sáu chục đứa con, 123 cháu. Quả là đại đội con, tiểu đoàn cháu.
Ông dắt ba thằng đi từng nhà chỉ các bà vợ, cười oang oang, nói mụ ni tui cua ở... mụ ni tui cua ở... Các bà đều đã già, trông ai cũng lam lũ, xơ xác, nhưng hồi xưa chắc ngon, ít nhất cũng phong nhũ phì đồn.
Mình hỏi các cô biết bác đã có nhiều vợ vẫn về với bác à? Ông nói về chớ. Thằng Dục nói họ vẫn yêu bác như thường à? Ông nói yêu chớ, không yêu răng về.
Cái xóm này vào thời kì cao điểm lên tới 11 bà. Mình hỏi nhiều thế sao bác đủ sức nộp thuế cho hết? Ông nói được chớ, gấp đôi cũng được. Ba thằng trợn mắt thè lưỡi.
Thằng Dục nói bác làm sao tài vậy, kể chúng cháu nghe với. Ông cười hè hè nói thì cứ tụt quần ra mần thôi, khó chi.
Ông kể ông ở nhà riêng, không ở chung với bà nào, cứ nửa đêm, đợi con cháu ngủ là ông xách quần đi hết nhà này sang nhà khác, hết một vòng đến ba giờ sáng, về uống vài chén rượu lại xách quần đi một vòng nữa, rồi ngủ đến tám giờ sáng mới ra đồng.
Ông kể đôi khi cao hứng ông kêu ba bà tới mần một lúc, bà nào cũng no đủ, không bà nào thắc mắc.
Thằng Hoan nói nhưng các cô ở gần nhà nhau làm sao mà đoàn kết? Ông nói đoàn kết chớ, bà mô kêu ca ghen tuông, tui đè cổ mần cho cả đêm, trợn mắt ra, sau không dám kêu ca nữa.
Ba thằng chắp tay vái ông, nói sư phụ! Sư phụ!
Mình về viết một bài phóng sự dài, thêm muối thêm ớt, nổi tiếng khắp tỉnh, lan ra cả nước. Nhiều báo trong nước đăng lại, ti vi nghe tiếng xách máy về quay.
Ông sợ quá, sợ bị coi là đa thê, vi phạm pháp luật công an bắt. Không biết có ai dọa, ông hớt hải tìm về thị xã gặp mình, nhăn nhó khẩn khoản, nói nhờ anh đính chính lại cho, không chết tui. Mình nói ai bắt cứ bảo cháu, giám đốc sở công an Trương Hữu Quốc là bạn cháu mà, bác khỏi lo đi.
Ông vẫn khỏng tin. Mình giả vờ gọi điện, nói anh Quốc à, trường hợp ông Trần Chu các anh xử lí thế nào?... Không xử lý gì cả à?.. Vâng cảm ơn anh.
Nghe vậy ông mừng lắm.
Mình nói đáng lẽ tỉnh phải khen thưởng bác. Bác quản lí cả cái xóm nhiều vợ, đông con, lắm cháu bao năm rồi không có chuyện gì xảy ra là rất tài. Nhiều nhà một vợ hai con đúng pháp luật lại cãi nhau đánh nhau suốt ngày.
Ông cười ngượng nghịu nói tài cán chi anh, trăm sự nhờ vào... cu tui cả thôi.
Đại caHi hi không ai biết mình đã từng làm đại ca trong giới giang hồ ở Quảng Ninh. Chuyện thật như bịa đối với một thằng đến miếng vỏ khoai cũng không biết lại làm đại ca một băng giang hồ khét tiếng khu Mông Dương.
Xưa, cũng vì không biết đánh nhau mà mình chịu nhục với người yêu. Năm thứ ba Bách khoa chở em xinh tươi nhất khoa Sử năm thứ nhất đại học Tổng hợp đi chơi tất nhiên bằng xe đạp của thằng Tuất, nịnh nọt cả tuần nó mới cho mượn một buổi.
Một thằng đèo bồ đi qua mình, cô bạn mình vô tình đá phải chân con bồ nó làm rơi dép. Giá xin lỗi nó một câu chắc không sao nhưng cô bạn mình mải nói chuyện không để ý. Thằng đó dừng xe lấy dép rồi đạp dấn lên đi ngang mình để cho con bồ nó ra rả chửi cô bạn mình.
Cô bạn mình xin lỗi ba bốn lần nhưng nó vẫn không tha, vẫn ra rả chửi. Mình đạp dấn lên nó đạp dấn lên, mình dừng lại nó dừng lại, mình rẽ đi đâu nó rẽ đi đó, tức thế.
Khi đó nếu mình lên tiếng mắng con bồ nó, nói bạn tôi đã xin lỗi cô rồi sao cô nói dai thế, là lập tức đánh nhau, mà đánh nhau thì chắc chắn mình thua vì thằng này to con, gấu lắm. Không gì nhục bằng bị thằng khác đánh đòn trước mặt bạn gái, mình đành ngậm hơi nuốt tiếng.
May gặp anh Mĩ, hai đứa này hóa ra là học trò của anh, chúng nó lặn mất tăm. Thoát nhưng mà thấy nhục quá, đêm cú không ngù được, nó làm nhục người yêu mình mà mình không dám làm gì nó, tức kinh, nghĩ thế nào cũng phải đi học võ.
Hà Nội chẳng thấy có lò võ nào, Hà Tây nghe nói có mấy lò nhưng xa quá, xe cộ không có đi học làm sao. Thằng Quốc Anh nói nó có võ, nó chém tay không một phát vỡ đôi viên gạch. Mình năn nỉ nó, tốn không biết bao nhiêu phở, chè đỗ đen nó mới chịu dạy cho.
Hóa ra nó cũng chỉ có trò chém gạch vỡ đôi, đá song phi thôi, học được hơn tuần thì bỏ. Giấc mơ võ vẽ tiêu tan.
Đi bộ đội lên khu Mông Dương, khu này đến bây giờ vẫn còn nhiều đám giang hồ chuyên làm nghề bảo kê than thổ phỉ, thằng nào thằng nấy đen sì, vâm váp, khỏe hơn trâu.
Hồi đó đói kém, nhiều băng đảng sinh ra để cướp giật trấn lột, ở Quảng Ninh càng nhiều. Lính tráng đi đâu cũng có bầy nhưng cũng không dám đi đêm, sợ lắm.
Một hôm mình ra quán uống rượu say, vừa ra khỏi quán thì thấy một đám đánh mấy thằng lính trung đoàn te tua. Đang có rượu, máu yêng hùng nổi lên, lính tráng thường bao che nhau, mình và mấy thằng nữa xông vào. Ỷ thế gần cổng trung đoàn, thua thì chạy về cũng mau. Chẳng dè mình đá một cú, không biết vào thế kiểu gì mà thằng đầu đảng lộn hai vòng, bất tỉnh. Tụi nó vác đại ca bỏ chạy, mình và cả hội nghênh ngang đi về. Sướng lắm.
Nhưng sau đó thì lo, thế nào chúng nó củng trả thù, suốt tuần không dám đi đâu. Sáng Chủ nhật ngủ dậy, chưa kịp ăn sáng thì trực ban gọi ra cổng có khách. Mình hỏi ai, trực ban nói không biết, có chục thằng mặt mày hầm hố lắm.
Mình lạnh người. Nghĩ mãi không biết ra hay không ra. tụi này đã trả thù thì có trốn lên trời cũng không thoát. Thôi ra, một là lạy chúng nó xin tha, hai là để cho chúng nó dần cho một trận rồi thôi. Cứ ra, kiên quyết không để chúng nó dụ mình xa cổng trung đoàn. Gần cổng, thế nào cũng có người ra cứu. Mình nghiến răng đi ra mặt vênh lên, khệnh khạng y hệt anh hùng ra pháp trường nhưng trong bụng thì run lắm.
Mình đi ra, hất hàm hỏi: gì đây? Tự nhiên cả chục thằng phủ phục xuống dưới chân mình. Mình đứng đơ không hiểu vì sao. Thằng bị mình đá, sau này mới biết tên nó là Long cụt - nó cụt một ngón chân cái, nói mời anh đi uống với tụi em chén rượu. Mình nói chúng mày muốn trả thù thì chơi đi, đừng có lừa tao. Thằng Long cầm tay mình nhăn nhỏ, nói anh ơi anh nói thế tội em, tụi em đến đây vì cú đá thần sầu của anh, phục anh quá, muốn mời anh chén rượu thôi.
Mình tin, đi theo chúng nó, uống một trận thỏa thuê, nghe chúng nó nịnh, rưọu vào ba hoa tao học lò này lò kia, môn phái này môn phái kia, toàn những lò, môn phái sách kiếm hiệp hồi vào miền Nam đọc được mấy cuốn, hi hi.
Thế mà chúng nó tin, tôn làm đại ca, chính xác là năn nỉ mình làm đại ca. Thằng Long cụt nói đại ca không phải làm gì hết, đại ca chỉ cho chúng em núp dưới danh đại ca mà thôi.
Về sau mới biết thằng Long cụt khét tiếng khu Mông Dương, cú đá của mình vì thế mà cũng khét tiếng giới giang hồ Mông Dương, hi hi. Thế là mình làm đại ca băng Đá Đen, suốt ba tháng không làm gì, thỉnh thoảng chúng nó cho ít thuốc lá, ít tiền, tuần nào cũng mời đi nhậu, thế thôi, không phải làm gì sất.
Nhưng mình biết thế nào cũng có lúc chúng nó dùng mình, khi có đầu đảng khác mạnh hơn thằng Long cụt muốn xâm khu Mông Dương. Nghe nói thằng Thắng Điên ở Hà Tu đang muốn nhảy về làm ăn ở Mông Dương mình sợ mất ăn mất ngủ.
Ngoài mặt vân vênh vênh, vẫn ba hoa, vẫn nhận lộc chúng nó nhưng kì thực lo thắt ruột. Lỡ may thằng Thắng điên bò về thì nhất định mình phải lĩnh ấn tiên phong đương đầu với nó. Khi đó chết nhục là cái chắc.
May thay quân chủng chỉ đích danh vào sư 375 ở Đà Nẵng, mình mừng hơn cha chết sống lại, tót đi liền. Thoát khỏi Mông Dương nhẹ cả người, hơn hai chục năm không dám quay lại, bây giờ mới dám kể, he he.
Không biêt mây đại ca đang ăn trên ngồi trốc có tâm trạng như mình khi làm đại ca không? Chắc có hi hi.
Niệu liệu phápTối qua ủng hộ anh châu Á thắng anh châu Âu sung sướng trắng đêm, cảm, mệt, lại thêm mấy anh bạn trẻ gọi đi uống rượu ở Hồ Tây, về nhà tính làm một giấc không viết lách gì, chợt nhận được comment thằng Thịnh, nhắc đến “Niệu Liệu pháp”, nó bảo viết đi.
Thì viết.
Vào khoảng năm 1985, 1986 chi đó nhà mình ở 24 Lê Lợi.Huế, cạnh nhà thằng Thịnh, sát ngay Hội Văn nghệ Bình Trị Thiên, 26 Lê Lợi.
Sáng đó không biết có việc gì mình sang Hội sớm, thấy chú Khuyến phó chú tịch hội, đứng đái ở hàng rào.
Ông cầm cái ca, đái vào đấy, đầy ca thì bưng vào, trông điệu bộ kính cẩn ca nước đái lắm.
Tưởng chú sưng chân, đau chân đái ra để bóp, ai dè chú ngửa cổ tu hết nửa ca, khà một tiếng rất ngon lành.
Mình trợn mắt hỏi chú mần chi rứa? Chú không nói không rằng tu hết nửa ca còn lại, lại khà một tiếng ngon lành. Mình cười hè hè, nói chú ni e điên. Ông nói ua cái thằng ni không biết chi hết à, niệu liệu pháp, cả nước đang thực hành. Mình hỏi niệu liệu pháp là chi, ông cười to nói ngu lắm, rồi ném cho mình một tập tài liệu, nói xem đi.
Mình xem qua, thấy lối tuyên truyền tào lao, đức Phật nói sao, Giê su nói sao, ông thủ tướng nước nào sáng sáng uống một ca nước đái mà chữa được bệnh tiểu đường bà thị trường phố nào đó ở Pháp ung thư giai đoạn cuối uống một trăm ca thì khối u tan, thêm trăm ca nữa thì các ổ di căn biến mất. Toàn chuyện trên trời, mình cười phì nói ri mà chú cũng tin.
Ông trợn mắt nói cả thành phố Huế uống hết mình tao đâu, không tin mày hỏi anh Tường (Hoàng Phù Ngọc Tường) anh Điềm (Nguyễn Khoa Điềm).
Vừa lúc anh Điềm xách cặp đi vào, mình hỏi ngay, anh gật đầu nghiêm trang, nói ừ, mình thực hiện lâu rồi.
Không dám hỏi gì thêm anh Điềm, mình ra khỏi phòng cứ ngơ ra không biết sao mà đến anh Điềm cũng uống nước đái từ lâu rồi.
Mình xuống gác, thấy anh Vinh Nguyễn vừa đái xong, cầm cái ca đặt lên bàn thờ vái hai vái rồi tu sạch cả ca. Anh nói tao uống mới một tuần mà đại tràng cơ bàn đã ngon lành.
Cạnh nhà Vinh Nguyễn là nhà chị Hà Khánh Linh, chị đang bưng cái bô từ toilet vào, rót vào cái cốc thủy tinh, nâng cái cốc nước đái lên ngắm nghía rồi nhấp từng ngụm ngon lành. Chị nói chị mới uống có ba buổi sáng mà cái xoang của chị 10 phần đã đỡ đến sáu, bảy.
Rồi chị nói về các giáo lí Phật đã ngụ hết cho mọi người hãy uống nước đái của chính mình, trải qua hơn hai nghìn năm ông gì đó bên Ấn Độ mới ngộ ra cái từ “nước nguồn” mà đức Phật nhắc đi nhắc lại nhiều lần chính là nước đái.
Mình vẫn không tin, chạy lên anh Tường. Anh đã uống xong ca to, đang ngậm một mồm nước đái, đầu gật gật, ra hiệu đúng đấy đúng đấy.
Anh đang ngậm nước tiểu cốt đế vững chân răng. Răng anh không vấn đề gì, nhưng anh Vĩ (Tô Nhuận Vĩ) nói răng chắc chim chóc mới bền, của ông không bền, ông cần củng cố chân răng. Anh Tường ngậm chân răng bằng nước tiểu rất lâu, một ngày nhiều lần là vì lý do đó.
Chị Dạ (Lâm Mỹ Dạ) la rầm trời, nói nghe ai mà uống nước đái vậy hả trời, ông Tường ơi là ông Tường, văn hóa ơi là văn hóa.
Anh Tường nhìn chị Dạ, cái nhìn khinh thường, nói em thì biết cái chi. Rồi anh vỗ vai mình ân cần, nói về thực hiện đi em, tôốk lắm tôốk lắm.
Mình về cơ quan kể cho anh Văn Lợi nghe, anh cười nói tao uống cả nửa năm rồi, ông Điềm là tao bày cho đó.
Anh kéo tay mình nói nhỏ này, ngày xưa tao không biết tại sao mà thằng Nguyễn Quang Hà đêm nào cũng quất năm, sáu phát. Hóa ra nó uống nước đái mà dấu không cho ai biết.
Mình hỏi Văn Lợi anh uống thấy răng. Anh nói mắt tao sáng lên hẳn, còn một đêm được ba phát, phát nào phát nấy bà xã mình sướng rêm.
Mình về nói với vợ, vợ kêu lên tởm rứa mà anh cũng tin à.
Vừa lúc anh Vĩ đến, anh trợn mắt khoa chân múa tay nói bên Nga ông ốp gì đó đã nghiên cứu ra trong nước tiểu có chất gì chất gì, bên Nam Tư ông Vich gì đó đã thí nghiệm thành công trên một ngàn ca bệnh nhân chữa bệnh bằng nước tiểu hiệu quả như thế nào.
Thằng Thịnh (Thế Thịnh) bồng con sang nói ông Vũ Thắng nhờ uống nước tiểu mà ông trụ được một ngày ba, bốn cuộc họp. Cả báo Dân đã uống hết rồi, ông Thích tổng biên tập báo Dân còn uống ngày ba ca, sáng trưa chiều tối chứ không chỉ uống buổi sáng không đâu.
Mình và vợ mình tin như điếu đổ. Sáng mai chồng đái vợ đái. nâng niu cái ca nước đái còn quá nước sâm.
Vợ uống vào một ngụm rồi nôn thốc nôn tháo, từ đó khiếp không uống nữa.
Mình mắng vợ có ca nước tiểu cũng không nuốt nổi thì làm cái gì tốt.
Nói rồi mình tu sạch cả ca nước tiểu của mình. Khốn nạn tối hôm trước bia rượu nốc đầy bụng, nước tiểu khẳn mùi bia rượu cũng cố nuốt cho xong, nêu gương cho vợ.
Mình uống được một tuần, sáng nào cũng cố nuốt hết ca nước đái khẳn mùi bia rượu. Sau nghĩ mình có bệnh tật gì đâu, sao tự hành mình khổ thế này, rồi lặng lẽ bỏ.
Ngô Minh hỏi mình mày uống nước tiều chưa. Mình nói phét uống cả tháng rồi tuyệt lắm, chỉ uống nửa tháng thôi bệnh dạ dày tự nhiên hết sạch, chuyện ấy khỏe cực kì, một đêm năm, sáu phát.
Mắt Ngô Minh sáng lên nói rồi rồi, tao về uống ngay.
Tháng sau Ngô Minh đến nhà ngồi thở ra, nói mọi người hợp nước đái hợp cả, riêng tao không hợp. Mình hỏi sao. Anh thở hắt ra nói chưa uống thì còn được một phát, uống rồi một nửa phát cũng hỏng lên hỏng xuống.
Mình nói cứng anh nói thế nào ấy chứ, cả thành phổ uống ai cũng kêu tốt.
Vài ngày sau thằng Thịnh đưa tờ báo có bài: Niệu liệu pháp phản khoa học, một trò lừa đảo cả hội mới ớ người ra.
Anh Điềm nói hội mình anh em dại quá toàn nghe người ta xui bậy. Anh Vĩ nói tuyên truyền rỉ tai nguy hiểm thế nào tôi đã nói rồi tiếc thay anh em trí thức cả lại không ai cảnh giác.
Anh Nguyễn Quang Hà cười ha ha ha nói tôi lừa các ông thế mà các ông cũng tin. Anh Văn Lợi nói Lập ơi tao thử trí thông minh mày, chứ đời nào tao uống. Mình cũng nói với Ngô Minh em trêu anh chứ có họa ngu mới đi uống nước đái. Ngô Minh cũng cười khe khe khe nói tao cũng lừa mày chứ sức mấy tao ngu.
Chỉ anh Tường là ngơ ngác quay đi quay lại, nói rứa a rứa a.
Nhạt giai... giai nhạt
Cô em họ mình rất xinh đẹp, bọn con trai vẫn đồn nhau ai về Ba Đồn không gặp Thu Vân coi như chưa về Ba Đồn. Đã đẹp lại thông minh giỏi giang. Thi tiếng Anh nhất tỉnh, thi đàn Organ nhì tỉnh, thi nấu ăn nhất huyện, lại còn đoạt ngôi á hậu cuộc thi hoa hậu biển của tỉnh nữa. Thế mà năm nay 31 tuổi vẫn chưa chồng.
Gái quê 25, 26 tuổi chưa chồng đã bị liệt vào danh sách gái ế, nó chừng ấy tuổi vẫn nói cười nhơn nhơn, mặc kệ ai muốn nói gì thì nói. Dì mình nói thằng Lập mày nói con Vân cho dì một tiếng, khéo không nó ế chồng con ơi
Mình gặp cái Vân, nó bảo em cũng mót chồng lắm chớ bộ, có điều lấy ai? Mấy ông hay hay thì vợ con cả rồi, còn lại nhạt hoét. Mình hỏi nhạt sao, nó nói anh nhà văn còn không biết lại đi hỏi em.
Thì ra nó cũng tích cực yêu, ba bốn anh lận, khổ cái anh nào cũng bị nó chê nhạt.
Anh thứ nhất cán bộ văn phòng huyện, con ông cốp, nghe nói chân chủ tịch huyện trước sau cũng vào tay anh ta, tính lại hiền lành ít nói, mặt đẹp như thánh thần, đại khái vào trong phong nhã ra ngoài hào hoa.
Đi xem phim, nó bảo phim Nga bây giờ chán nhi, anh bảo cũng tùy, có phim chán có phim không. Nó bảo con gái để tóc ngắn trẻ lâu, gọn, tiện, anh nhỉ. Anh nói cũng tùy, có cô để tóc ngắn hay, có cô đế tóc dài hay. Nó bảo bóng đá Việt Nam dạo này tiêu cực quá anh nhỉ, anh bảo cũng tùy lúc tiêu cực lúc không.
Điên tiết nó nói yêu đương bây giờ chán anh nhỉ. anh bảo cũng tùy, có lúc chán, có lúc không. Vài ba tháng chán ốm, nó bỏ.
Anh thứ hai một doanh nghiệp trẻ nổi tiếng, mới 32 tuổi đã là tổng giám đốc một tổng công ti danh tiếng, tiền nhiều như quân Nguyên, mỗi lần đón nó đi chơi, anh lái con Mẹc bóng loáng đỗ xịch, thiên hạ lác mắt.
Vào nhà hàng sang, nó bảo em có ông anh họ nhà văn đó, viết kịch bán phim Đời cát đó, giỏi lắm. Anh gật gật, nói em ăn món này không? Nó bảo tối qua em nghe một bài hát mới Phú Ọuang hay lắm. Anh gật gật rồi gắp cho nó món thức ăn, nói em tích cực ăn món này đi, đẹp da lắm. Nó nói cuốn Cơ hội của chúa mới ra hay lắm anh à, để em mua tặng anh một cuốn nha. Anh lại gật gật, nói món này phải chấm vào cái này mới ngon.
Điên tiết nó bảo bố anh vừa phát biểu trên ti vi hay cực kì, bố anh văn hóa cao nhỉ! Anh gật gật, nói em ăn đi chứ, mỗi món mấy chục đô, không ăn phí. Vài ba tháng chán ốm, nó bỏ.
Anh thứ ba là một nhạc sĩ nổi tiếng của tỉnh, đẹp trai, giao tiếp rộng, tiêu pha rộng rãi.
Nó nói nhạc Beethoven hay anh nhi, anh nói cũng hay. Nó nói anh có thích nhạc Trịnh không, anh nói cũng thích. Nó nói anh có mê Opera không, anh nói cũng mê. Nó bảo Ngọc Đại tài đấy chứ anh nhỉ, anh nói thằng ấy cũng tài. Nó bảo Dương Thụ hay đấy chứ anh, anh nói thằng ấy cũng hay. Nó nói Trần Tiến bụi đấy chứ anh, anh nói thằng ấy cũng bụi.
Điên tiết nó nói anh có quen Bảo Ninh không, anh nói mấy thằng nhạc sĩ trẻ chúng nó có quen anh thì quen, anh quen chúng nó làm gì. Vài ba tháng chán ốm, nó bỏ.
Anh thứ tư là tiến sĩ ngữ văn, du học Nga về, tiền bạc không nhiều nhưng sách đầy nhà, giao du toàn giáo sư tiến sĩ, bàn những chuyện trên trời, tầm quốc gia quốc tế.
Hôm đầu gặp gỡ anh nói Nít nói thế này thế kia, Mác nói thế này thế kia, Sác nói thế này thế kia. Nó hỏi anh biết Marquez nói thế nào không, anh nói anh nghiên cứu Tagor không nghiên cứu Marquez. Hôm sau đi nhà hàng, anh nói Sác nói thế này thế kia, Mác nói thế này thế kia, Nít nói thế này thế kia. Nó nói anh biết Kundera nói gì không, anh nói anh nghiên cứu Marquez không nghiên cứu Kundera. Hôm sau nữa đi tắm biến, anh nói Mác nói thế này thế kia, Sác nói thế này thế kia, Nít nói thế này thế kia. Nó nói anh biết Mạc Ngôn nói gì không, anh nói anh nghiên cứu Kundera không nghiên cứu Mạc Ngôn.
Điên tiết nó bảo anh biết Đức Khôi nói gì không, anh nói anh chi nghiên cứu Mạc Ngôn chưa nghiên cứu Đức Khôi. Nó nói Đức Khôi là bố em, ông chết lâu rồi, có đâu mà anh nghiên cứu.
Tóm lại cả bốn anh nó bỏ cả bốn. Mình nói thế mày định không lấy chồng à, nó bảo dào, thà kiếm thằng mằn mặn, xin nó đứa con nuôi, còn hơn đầu gối tay ấp với mấy thằng nhạt hoét.
Mình cho nó đọc cái chuyện cười Vũ Thanh Hoa vừa kể, nguyên văn thế này: Trọc phú kén rể cho con gái. Thôi thì lũ lượt. Kẻ “truyền thống”: áo thụng khăn đóng, lọng vàng, ngựa tía. Kẻ “tân thời”: complet, cavat, xe Mẹc... Anh nào cũng hào hoa phong nhã, cao siêu, trí tuệ... và thanh tao, chả thèm để ý đến “dục vọng” thấp hèn... Cô ái nữ xinh đẹp, thông minh của trọc phú bối rối quá, vì chả biết chọn anh nào bây giờ.
Có anh tên Lật nhà nghèo rớt mồng lơi, chả có của nả gì, được mỗi cải cực khoẻ... và to đều. Anh rất yêu cô gái nhưng không biết làm thế nào.
Ngày kén rể, ngựa xe như nước, các chàng rể khắp nơi đổ về với đủ sính lễ hàng hiệu, rồi văn thơ văn hóa văn hoa... đủ cả.
Đến lượt mình, Lật xuất hiện với bộ dạng Adam chi mặc mỗi chiếc quần lót nhỏ gọi là “che nhẹ". Lật nói: Anh thich em lắm, anh chả phải vòng vèo nịnh bợ như bọn kia. Phí! Anh có “nhiêu đây” mời em xem. Ok, anh đón em về luôn!
Và tất nhiên cô gái theo Lật liền. Sau đó họ sinh được chín đứa con, sổng với nhau rất hạnh phúc
Mình hỏi nó có anh như anh Lật thì em có duyệt không nó cười gật đầu lia lịa, nói duyệt duyệt. He he...
Chín khúc buồn thiu1. Lâu lắm rồi mới hành phưong Nam. Một mình què quặt đi xa vừa có chút gì tủi thân. Xuống sân bay không ai đón. Một mình khập khểnh kéo va li đi trong nhà đợi, buồn thiu. Xưa đi đâu, đến cái là có năm bảy người bạn đón chào, vừa xuống ga liền kéo nhau vào nhà hàng ngay, đập phá say sưa. Nay thì không còn nữa. Cũng tại mình không muốn báo cho ai, vá có báo cũng không ai đến. Bạn bè mình già cả rồi, mệt mỏi cả rồi, không còn sung sức như xưa nữa. Cũng bia, cũng rượu, cũng gái gú nhưng nó diễn ra chậm chạp, uể oải. Đến cái tuổi phái co lắm mới ngồi được với nhau, ôi buồn.
2. Tối đầu tiên chỉ có mình, Thanh Vân, Công Ninh ngồi với nhau bên vỉa hè đầy mưa. Lần đầu thấy cơn mưa Sài Gòn kéo dài hơn hai tiếng. Những câu chuyện rời rạc, nhạt nhẽo, mệt mỏi. vẫn quí nhau thôi, yêu nhau thôi nhưng tuổi tác đã làm cho nhiệt huyết nguội dần đi. May có ba cặp đùi trần các em chân dài phim Tuổi yêu, những nụ cười vờ vĩnh yêu thương, vờ vịt kính trọng, vờ vịt thần tượng của các em cũng làm cho mình đỡ đi phần nào tủi thân. Biết chúng nó chỉ coi mình là thứ vứt đi nhưng chúng nó cố làm cho mình vui cũng quí hóa lắm rồi.
3. Uống rượu say, bò về phòng, nằm buồn. Có tiếng gõ cửa. A, khách sạn này cho gái vào! Mỏ' cửa thấy hai em. ngon lành, bụng mừng thầm. Không ngờ chúng nó thấy mình vội vàng cúi đầu chào lễ phép: con chào bác! Rồi vội vàng ngoảy đít ra đi. Mình đứng cười chảy nước mắt, thời trai trẻ của mình đã chết rồi, chết thật rồi. Hu hu.
4. X. hẹn mình đến một quán nghèo, cô ta biết tính mình không thích ngồi nơi sang trọng. X. đi một Meczedez đến, cầm tay trái mình mân mê, khóc, nói: Em chưa thấy anh ác với ai bao giờ, sao trời hành anh thế này? Ngồi với nhau, uống, nhìn nhau rưng rưng hơn hai tiếng. Rồi X. đi, nhắn tin không đáp, gọi điện không nhấc máy. Ừ thôi, thà quên nhau đi, nhớ nhau thêm khổ, đúng không em?
5. Xem kịch thấy thương Thành Lộc quá. Nó cũng già rồi, kiệt sức rồi. Thấy nó ráng vùng vẫy trên sàn, cố mua lấy tiếng cuời thiên hạ mà thương nó quá. Mình cũng già rồi, kiệt sức rồi, giống nhau cả thôi. Hu hu. Ngồi ăn cơm với nó. Nó nói còn mình uống, mình uống nó nói đến chiều tối vẫn mình uống nó nói, nó nói mình uống. Nó nói để quên, mình cũng uống cũng để quên, sắp hết thời vang bóng rồi, cả hai đều biết nhưng chẳng biết làm thế nào, hu hu.
6. Uống cà phê với Vinh Sơn. Nó bảo phim Trăng nơi đáy giếng làm kì khu lắm, tốn kém lắm. Làm xong thì ngồi sợ cục bắt cắt một cái thì chết. Lại phải đi Pháp làm lại hòa âm, mất chừng hai tỉ, tiền đâu. Cứ ngồi với nhau như thế đến trưa, cả mình và nó không ai muốn mời ai một li bia. Không phải không quí nhau, mà chán cái sự đời. Cứ nhớ đến cục kéo lại chán không muốn làm nữa, kể cả uống với nhau một li bia. Ô, hay chửa?
7. Nguyễn Nhật Ánh lúc nào cũng là một người bạn dễ chịu nhất. Cái thằng văn hóa chu toàn đến nỗi chưa bao giờ nói hớ một nửa câu để người khác phải mếch lòng. Nỏ thấy mình đang buồn, bèn đem chuyện bóng đá ra nói nói mãi không thấy mình hưởng ứng, lại đem chuyện gái ra để mua vui. Thấy nó đang cố gồng lên bàn cái đề tài nó không hề thành thạo mà thương nó quá. Mình ăn hết tô mì Quảng quán Đo Đo của nó rồi về. Nó cầm tay mình nói Lập hồi này sao vậy? Mình không trả lời vì mình biết nó thừa sức trả lời câu hỏi này rồi.
8. Mình với Lê Hoàng, Huy Đức ngồi với một người đẹp. Thực ra cũng không đẹp lắm nhưng lại quá nổi tiếng về sự đẹp, chỉ cái miệng tươi không chịu được, cú muốn cắn vào môi nó một phát. Ba thằng tranh nhau ba hoa, tranh nhau trổ tài sự sắc sảo, thông minh và dí dỏm. Khốn nạn. Nó kiên nhẫn ngồi nghe hơn hai tiếng rồi chào các anh rồi ngoảy đít đi. Mình nói với hai thằng: Tóm lại nó là cái gì mà tụi mình phải hao hơi tốn sức thế nhỉ? Lê Hoàng nói ở nhỉ rồi cười ha ha ha. Không mấy khi thấy Lê Hoàng cười to kiểu nhà quê như thế.
9. Hồng Ánh đưa mình ra sân bay, cứ nhắc đi nhắc lại: Ra Hà Nội cái là anh vào viện khám ngay nhé, khéo không hoại thư thì chết. Mấy ngày ở Sài Gòn nó chăm sóc mình còn quá em gái chăm anh trai. Mình ngồi uống đâu cũng thấy nó nhắn tin: Anh uống ít thôi nhé. Cứ sáng ra lại thấy nó nhắn tin: Tối qua anh có ngủ được không? Mấy đứa tốt như thế trời lại bắt phải cay cực, bất hạnh. Ngoài đời ai cũng tưởng nó sướng lắm, không ai biết nó khổ tâm vô cùng. Mình vào cửa sân bay, nó đứng nhìn theo. Thấy mình khập khiễng kéo cái va li nặng trĩu chắc nó thương lắm. Nhưng mình không ngoảnh lại, không một lần ngoảnh lại.
Chào Sài Gòn nhé, lần này vào sao buồn thế.
Chuyện maNăm 1989, chia tỉnh mình theo anh Tường (Hoàng Phủ Ngọc Tường) về Quàng Trị. Hội Văn nghệ thì đóng ở thị xã Đông Hà nhưng mình và anh Tường đều ghét ở Đông Hà, cả hai đều phản đối việc tỉnh chọn Đông Hà làm tỉnh lị, bèn về thị xã Quảng Trị, xin một dãy nhà cấp bốn của thị xã làm trụ sở tạp chí Cứa Việt.
Mình xây cái nhà riêng ở cạnh tạp chí luôn, cho tiện.
Anh Trần Quốc Vượng đi khảo cổ, ghé qua, chắp tay sau đít di đi lại trước cửa tạp chí, gật gù khen, nói ông Tường, ông Lập đếch biết gì về long mạch mà chọn nhà này hay ghê, vượng lắm đây.
Anh Tường nghe nói vậy thì mừng lắm, nhờ anh Vượng chọn cho cái phòng nghỉ của anh, anh Vượng chọn phòng cuối dãy, anh nói hướng Tây Bắc hợp mạng ông Tường.
Cái phòng ấy vừa làm phòng khách, vừa làm phòng nghi của anh Tường, cứ một tháng đôi lần anh từ Huế ra làm việc và nghỉ lại.
Tháng đầu anh ở phòng ấy không thấy anh nói gì, hỏi thì khen, nói mác lắm, mác lắm.
Một đêm, khoảng gần sáng anh sang nhà mình gõ cửa hỏi xin nước. Mình nói nước chúng nó đế cả phích đầy, anh uống hết rồi à. Anh không nói, ngồi một lúc lâu, mân mê cái mụn ruồi to đùng dưới cằm, miệng lẩm bẩm điều gì rất khó hiểu. Chợt anh nói Lập có rượu không, cho mình một chén. Mình lôi rượu ra, hai anh em ngồi hành lang uống.
Anh Tường trầm ngâm nhấp rượu, hồi lâu mới hỏi Lập ở đây lâu có thấy chi không. Mình nói không. Anh nói mình cũng rứa, nhưng hồi nãy thì sợ quá. Mình hỏi sao. Anh nói khoảng hai giờ sáng mình mở mắt thấy một anh bộ đội đứng sát giường luôn. Mình hỏi ai đó, anh vẫn đứng yên. Mình bật dậy thì anh đó biến mất.
Mình cười nói chắc anh chiêm bao, có nhũng giấc chiêm bao nó kéo dài đến khi mình tỉnh hẳn hoi cả hơn một giờ. Anh nói mình cũng đinh ninh rứa, cứ ngủ lại thôi, nhưng hồi nãy thì lạ quá. Mình ra sau hồi nhà đi tiêu, vào phòng thì thấy đúng anh bộ đội đó đang đứng cạnh giường mình. Mình hỏi chi rứa anh? Chưa hỏi xong câu thì anh đó biến mất.
Mình im lặng, động viên anh Tường mấy câu, nhưng trong bụng không tin. Hôm sau anh Tuờng vào Huế, mình ra phòng đó ngủ xem thế nào, ngủ cả tuần chẳng thấy gì.
Tháng sau anh Tường ra, mình nói em nằm cả tuần chẳng thấy chi. Anh Tường nói cũng có thể mình ám ảnh chiến tranh nhiều quá, thành ra rứa.
Tối đó uống rượu say, anh ngù ngon, mình hỏi anh có thấy chi không, anh nhăn răng cười, nói toàn thấy chó lẹo chắc.
Tối sau đúng ba giờ 15 phút sáng, mình nhớ chính xác vì khi đó đang viết, vừa nhìn đồng hồ, định tắt đèn đi ngủ thì nghe tiếng anh Tường gọi Lập ơi mau lên! Mình vọt sang phòng anh.
Anh Tường ngồi chồm hổm giữa nền nhà, đèn bật sáng choang. Mình hỏi răng, lại thấy à. Anh nói thấy, chút nữa mình cầm được tay anh đó.
Hai anh em pha trà ngồi uống. Anh nói mình ngủ một giấc, mớ mắt thấy anh bộ đội đó đứng cạnh giường. Lần ni mình im lặng vờ như ngủ, rồi bất thần vùng dậy chộp tay. Chộp được rồi chớ, kêu Lập đó, vừa kêu xong thì anh đó cũng hiến mất.
Hai anh em nhìn nhau chẳng biết nói gì.
Rất nhiều đêm sau anh Tường không thấy gi cả, có đến nửa năm anh Tường ngủ ngon giấc nhưng anh lại buồn, anh nói tại mình làm rứa, anh sợ anh đi rồi.
Chị Hương (Dương Thu Hương) từ Hà Nội về nhà mình chơi, mình hỏi chị thích ngủ nhà em hay ngủ phòng khách. Chị nói tao ngủ phòng khách, để vợ chồng chúng mày tự do, tao thì giàu tưởng tượng, ở nhà vợ chồng trẻ khó ngủ lắm.
Chị ngủ phòng khách đêm đầu không thấy gì. Đêm sau chị đập cửa rầm rầm, mở cửa, chị ào vào nói mày cút sang phòng mấy đứa trẻ con ngủ, đề tao ngủ với Hồng.
Mình hỏi chị thấy gì à? Chị kể tao vừa mở mắt thì thấy một anh bộ đội đứng cạnh giường. Lúc đầu tưởng thằng bố láo nào, chực đạp một phát cho dập của bố nó đi. Không ngờ tao chực co chân đạp thì anh ấy đã biến mất. Tao ra kiểm tra lại cửa ngõ, khóa chặt, bật đèn sáng trưng, cả bốn cái đèn bật hết. Chưa ngủ, vừa nhắm mắt thôi, mở mắt đã thấy anh bộ đội đứng cạnh giường. Tao chồm dậy thì anh ấy lại biến mất.
Chị Hương ngồi thừ, nói tao cũng không biết tâm trạng tao thế nào nữa, vừa sợ vừa thương, hay sao a... rất khó nói.
Hôm Bảo Ninh với thằng Nguyên (Phạm Xuân Nguyên) vào chơi, chúng nó cũng ngủ lại phòng đó. Mình kể chuyện anh Tưòng và chị Hương thấy ma cho chúng nó nghe. Bảo Ninh cười khẹc khẹc, nói mày lại nghe mồm ông Tường, bà Hương, mày có đảng viên không đấy hả hà!
Đêm đó uống rượu đến bốn giờ sáng mới ngủ. Mình quá giấc đang nằm thao thức thì nghe tiếng thằng Nguyên gọi. Mình ra mở cửa, thấy Bảo Ninh và Phạm Xuân Nguyên, hai thằng đứng dúm dó, mặt xanh như đít nhái. Bảo Ninh lầu bầu nói mẹ, ông đếch ngủ phòng đó nữa... mẹ, ông đếch ngủ phòng đó nữa. Mình hỏi sao, thằng Nguyên nói tụi tao thấy anh bộ đội đúng như mày kể.
Bảo Ninh gằn gằn, nói mẹ, cả hai thằng cùng thấy nha, không mày lại bảo bố mày nói láo.
Mình ngạc nhiên vô cùng.
Tối sau Bảo Ninh nói mày cút sang phòng khách ngủ để tụi tao ngủ đây. Mình cười nói các ông hay nhỉ, tôi sang ngủ với ma còn các ông về ngủ với vợ tôi à?
Bảo Ninh cười khi khì nói ờ nhỉ, quên quên.
Nói cho vui chứ tối đó mình cùng hai thằng sang phòng khách ngủ với Bào Ninh và Phạm Xuân Nguyên cho vui, nếu có thấy thì thấy một lần cho biết.
Ba thằng uống rượu nói phét tới khuya, nói đi nói lại mỗi chuyện văn học phản ánh của anh Sử (Trần Đình Sử), văn học nghiền ngẫm của anh Trà (Lê Ngọc Trà). Mình nói anh Sứ anh Trà cãi nhau bất phân thắng bại, tại sao không đề xuất văn học phản nghiền, anh nào cũng có phân, khỏi phải cãi nhau.
Ba thằng sướng cái văn học phản nghiền, tán nhăng tán cuội mãi, rồi ngù. Vừa chợp mắt Bảo Ninh bỗng vùng dậy hét vang, nói mẹ thằng Lập nha! Mình ngồi dậy hỏi sao. Bào Ninh nghiến răng dơ nắm đấm đe đe: Mày sờ tao. Mình cười phì nói bộ tôi không có sao phải sờ ông.
Bảo Ninh nói hay thằng Nguyên, đúng rồi thằng Nguyên. Thằng Nguyên vùng dậy ngơ ngác hỏi cái gì cái gì. Mình nói nghi ai lại nghi thằng Nguyên, của vợ nó... nó còn nhác sờ nữa là cái thứ của ông.
Bảo Ninh ngồi ngơ ngẩn nói rõ ràng có thằng sờ tao mà, tao đã ngủ đâu. Nó còn bóp một cái cực mạnh nữa mà.
Mình và thằng Nguyên chả tin, không thèm nói lại.
Bảo Ninh lại lôi rượu ra uống một mình, cứ lẩm bẩm hay là ông bộ đội hôm qua? Không, cái kiểu sờ không phải vuốt ve, nó có vẻ hận thù tao lắm. Hay là mấy tay lính cộng hoà?
Thằng Nguyên kêu lên thôi ngủ đi ông ơi! Bảo Ninh vừa chui vào màn vừa cằn nhằn hay là vợ thằng Lập sang sờ tao hì hì. Chẳng ai thèm nói lại, Bảo Ninh nằm im, rồi ngủ.
Bảo Ninh có rượu vào nó ngủ giống y chang một cuộc chiến tranh. Gằn gằn, gừ gừ, chóp chép miệng, bất chợt đập tay đánh chân, bất chợt gầm lên tao bắn hết, tao giết hết.
Minh không sao ngủ được, cố nằm im cho chúng nó ngủ.
Chợt thằng Nguyên đập đập tay, nói Lập Lập mày ngủ chưa? Mình nói chưa, sao. Nó nói đúng là có người sờ mày ạ. Nỏ cũng bóp tao một cái cực mạnh. Mình nói lạ nhi, sao nó không sờ tao. Thằng Nguyên ngồi dậy thẫn thờ nói tao cùng không biết nữa, nhưng có người sờ tao thật. Tao đã ngủ đâu.
Hai thằng ngồi dậy vừa rượu vừa trà cho đến sáng, nghĩ mãi không hiểu vì sao ma lại đi mò thế nhỉ.
Mình kể cho vợ nghe, vợ mình nói em kể cho chị Lí rồi, chị nói chắc là hồn ma anh Thi.
Anh Thi là tên chồng chị Lí, hi sinh năm 1972 ở thành cổ thị xã Quảng Trị. Khi đó chị Lí đang ớ Thanh Hóa, mới 25 tuổi, chưa con. Hòa bình, chị vào thị xã Quảng Trị, tìm kiếm cả năm không thấy hài cốt anh Thi đâu, có người nhận chị vào công ty lương thực, chị ở lại làm ăn đây luôn, không ra quê nữa.
Chị nói chẳng phải ở quê không có việc, chị đang là kế toán trưởng công ti lương thực ngoài đó chớ, tự dưng vào đây không thích ra nữa, thấy cái căn hộ ở đây người ta để lại, ruột gan tự dưng nóng cồn cào, vay tiền mua cho bằng dược. Bao nhiêu nhà rẻ không mua, cứ muốn mua cho được căn hộ đây thôi. Có khi anh Thi xui chị.
Ngày nào chị cũng nhắc anh Thi, anh Thi. Hễ sang chơi, câu trước câu sau là anh Thi liền.
Vợ mình kể chuyện ma ở phòng khách, chị mừng lắm, nói có khi anh Thi đó. Chị chạy mời thầy mời thợ cúng vái cá đêm. Thầy điểm huyệt gần giếng, đào lên chẳng thấy gì, chỉ thấy một khẩu AK gỉ rét.
Chị buồn, khóc, nói không phải anh Thi, nếu là anh Thi tại sao không hiện hồn cho chị thấy, cứ hiện hồn cho mấy người đâu đâu.
Nói vậy nhưng thỉnh thoảng chị lại sang hỏi anh Thi có hiện hồn nữa không? Vợ mình nói có, nhưng toàn nghe mấy ông kể ma sờ họ thôi. Chị cười nói không có đâu, mấy ông bịa đó, anh Thi hiền lành nghiêm túc lắm.
Anh Tường từ Huế ra, vẫn ngủ ở phòng khách, nhiều tháng không nói gì, một hôm mình hỏi anh ngủ đấy, có thấy hiện tượng ai đó sờ mình không? Anh ngạc nhiên nói răng ông biết? Mình kể chuyện Bảo Ninh và thằng Nguyên bị ma sờ.
Anh ngồi yên, cười khậc một tiếng nói rứa mà mình tưởng mụ Lí nhà bên ngứa nghề mò sang sờ mình. Mình đang nghĩ bụng mụ ni tìm sai địa chỉ.
Anh kể nó sờ nhiều lần lắm, vuốt vuốt nữa, hay lắm, giống đàn bà làm chớ không phái đàn ông. Mình cười nói có khi con ma đó là pê đê.
Nửa năm sau Hòa Vang và Nguyễn Lương Ngọc đi bộ xuyên Việt ghé qua thăm mình, nghỉ lại hai ngày. Việc hai ông này đi bộ nhanh hơn ô tô nhiều chuyện vui lắm, nhưng hai ông về trời rồi, tha. Hi hi.
Mình không kể chuyện ma cho Hòa Vang, Nguyễn Lương Ngọc nghe, sợ chúng nó sợ.
Sáng trước khi đi, Hòa Vang cầm tay mình ra sau hồi nhà nói thầm vẻ quan trọng: Tôi nói ông, ông đừng nói lại thằng Ngọc nghe chưa. Thằng Nguyễn Lương Ngọc là một pê đê chính hiệu. Mình hỏi sao ông nói vậy. Hòa Vang nói nó sờ soạng tôi cả đêm. Tôi đã nằm riêng ra rồi, nó vẫn mò tới sờ soạng.
Mình gọi riêng Nguyễn Lương Ngọc ra, giả làm bộ nghiêm trọng, nói này Hòa Vang có sờ soạng ông không? Nguyễn Lương Ngọc ngạc nhiên nói sao ông biết. Mình nói Hòa Vang là một pê đê chính hiệu. Nguyễn Lương Ngọc kêu to: Thôi đúng rồi, tôi cũng nghi mà không dám nói, hắn sờ tôi cả đêm.
Mình cười, nói cho hai thằng nghe chuyện anh Tường, Bảo Ninh, thằng Nguyên bị ma sờ, cả hai trợn tròn mắt, xanh mặt, bảo ở lại một đêm nữa, không ở, đi luôn.
Cuối năm đó bỗng nhiên chị Lí chạy sang hớn hở đưa cho vợ chồng mình cái nhẫn bạc đã gỉ rét, nói anh Thi đây rồi! Mình hỏi sao. Chị nói đây là cái nhẫn chị tặng anh trước khi vào Nam. Hồi đó nghèo, chỉ kiếm được cái nhẫn bạc thôi, khắc đôi bồ câu rồi tặng anh. Vợ mình nói chị kiếm được ở đâu. Chị nói thằng Líp nhà em đó, chị thấy nó cầm chơi, hỏi nó, nó bảo nó thấy trên cỏ.
Vợ chồng mình chạy đi tìm thằng Líp, hỏi nó con tìm thấy cái nhẫn này ở đâu. Thằng Líp mới bốn tuổi, lúc cúc chạy ra đầu hồi trụ sở tòa soạn, chỉ tay nói chỗ ni nì.
Ở cái nơi thằng Líp chỉ là một cái lỗ nhỏ bằng đồng xu, năm sáu đường kiến lửa, kiến hôi từ nhiều hướng bò vào cái lỗ đó. Mình nói có khi hài cốt anh Thi dưới này cũng nên.
Chị Lí mời thầy cúng vái rồi đào. Bộ hài cốt hiện ra chị Lí òa khóc. Chị thắp một nắm hương nói có phái anh Thi thì hoá! Nắm nhang trong tay chị cháy bùng. Chị hét lên sung sướng đây rồi, chồng tôi đây rồi.
Mấy người đào phát hiện còn một bộ hài cốt nữa. Nhìn cái thế hài cốt mấy người đào phán đoán bộ hài cốt còn lại phía dưới khả năng là một lính cộng hòa. Họ nói khả năng hai người này vật nhau, bóp cổ nhau, rồi chết cả hai.
Chị Lí nói thôi thôi đừng đoán bậy, chẳng may là đồng đội anh Thi thì sao? Nói vậy rồi người ta không cho vào nghĩa trang liệt sĩ, tội nghiệp.
Bỗng một người kêu lên đây là hài cốt con gái. Anh này chìa ra một cái kẹp thép không rỉ và hai ba cái cúc sứ, màu hồng, đúng là cúc áo con gái.
Chị Lí rơi xuống ngồi bệt, mặt trắng bạch.
Một người đào nói è he, hai đứa ni rủ nhau ra đây vân vân, trúng bom chết thôi, đánh đấm chi mô. Người nói xưa trai gái cùng nhau một hầm chiến đấu là chuyện thường, đừng có nghĩ tào lao. Người nói chiến đấu cái chi, trai trên gái dưới mà chiến đấu cái chi, chắc rủ nhau ra đây vân vân rồi trúng bom thôi...
Chị Lí chồm lên, hét một tiếng rợn người: Câm mồm đi!
Chị Lí đem hài cốt anh Thí ra nghĩa trang liệt sĩ Ọuáng Trị, chôn cất đàng hoàng, cúng viếng tử tế, đúng trăm ngày. Sau đó chị bán nhà ra Thanh Hóa không bao giờ trở lại nữa.