Chương 32
Trông Frank Loving trẻ hơn tuổi mà duBois đã cho biết. Anh ta cắt tóc húi cua, cao và có thể hình cân đối mà hầu hết các bác sĩ ở tuổi anh ta đều vậy.
Anh ta cũng khá căng thẳng. Dễ hiểu thôi, xét đến chuyện ông anh họ giết người vừa ghé thăm mình - cùng nửa tá đặc vụ FBI có vũ khí vừa lục soát từng mét vuông nhà riêng của mình.
Anh ta sống trong căn nhà phố xa hoa tại Arlington, một căn hộ rộng hơn một nghìn mét vuông với những cây cột, cổng vòm và đồ trang trí kiểu rococo, tất cả đều đúc sẵn và đặt vào đúng chỗ một cách hoàn hảo. Các bức tường, nơi người ta thường nghĩ rằng sẽ treo những bức tranh vải vẽ những con gà lôi hoặc phong cảnh Venice hay tranh tĩnh vật thời Trung Cổ, nhưng lại được bao phủ một cách phi lí bằng các tấm poster thể thao. Chủ yếu là đội bóng của Redskins, còn gì khác được nữa?
Nhìn vào bếp, tôi có thể trông thấy những chiếc khăn mặt đẫm máu, các bao tiệt trùng màu trắng và cam từ các băng gạc hoặc công cụ và kim tiêm bỏ đi. Một chai Betadine nằm trên quầy bếp, một vết bẩn của chất sát trùng màu vàng có hình tròn làm dơ mặt đá cẩm thạch tím. Frank đã cố gắng chùi sạch nó đi.
“Tôi thực sự không biết anh ấy đang ở đâu,” Frank nói. “Thật đấy.”
Nhóm chiến thuật của Freddy đã kiểm tra xong căn nhà và phía bên ngoài, đang nói chuyện với những người hàng xóm có thể đã trông thấy Loving trong xe hắn.
Tôi đề nghị vị bác sĩ cùng tôi vào trong phòng làm việc, nhìn thẳng vào mắt anh ta, tôi nói, “Để tôi cho anh biết một chuyện, bác sĩ, khoảng một tiếng trước, anh họ anh vừa suýt bắt cóc và tra tấn một bé gái mười sáu tuổi hòng ép cha nó cung cấp thông tin cho mình.”
Đôi mắt mở to, anh ta có vẻ khiếp đảm khi nghe điều này. Anh ta thì thầm: “Tôi biết anh ấy là kẻ đào tẩu. Ý tôi là tôi gần như bị sốc khi thấy anh ấy còn sống. Lẽ ra tôi nên gọi cho ai đó ngay khi anh ấy bỏ đi nhưng… tôi đã không gọi.”
“Tại sao lại không?”
“Anh ấy là tôi sợ.”
Tôi nói, “Bác sĩ…” Sự tôn trọng chức danh sẽ giúp ích rất nhiều nếu bạn đang nói chuyện với một Bác sĩ Y khoa, tôi đã học được điều này từ việc bảo vệ vài người trong số họ. “Bác sĩ, chúng tôi thực sự cần sự giúp đỡ của anh.”
Người đàn ông nhăn nhó và nghịch nghịch đồng hồ đeo tay. “Nói thật nhé, tôi không biết anh ấy ở đâu cả. Làm ơn đi. Anh phải tin tôi.”
“Một cô bé mười sáu tuổi,” tôi chậm rãi nói, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lảng tránh của anh ta.
Anh ta ngồi thụp xuống. “Tôi biết nói gì với anh bây giờ?”
“Trước hết, hắn bị thương nặng đến thế nào?”
“Vết thương do đạn bắn ở vùng bụng, cao hơn xương hông bến trái bốn phân. Trong và ngoài. Tôi đã đốt vài mạch máu nhỏ, làm sạch rồi khâu lại. Ồ cả một mảnh đá nhỏ găm vào hông anh ấy nữa. Tôi đã lấy nó ra rồi, đốt các mạch máu và cũng khâu lại. Có phải anh đã bắn anh ấy không?”
“Phải.”
“Để cứu cô bé.”
Tôi gật đầu.
“Cô bé ổn cả chứ?”
“Về mặt thể chất.” Tôi để câu nói này lơ lửng một lúc. “Tôi cần phải tìm ra hắn. Anh có thể cho chúng tôi biết điều gì giúp ích được không? Xe chẳng hạn?”
“Anh ấy không đậu xe trước nhà, tôi biết thế. Anh ấy sẽ cuốc bộ đến từ một nơi khác. Nghe này, sĩ quan, tôi đã nghe tin tức về các vụ đấu súng. Tôi không biết đó là anh ấy. Anh ấy bảo mình bị cướp và thằng cha nào từ Đông Nam đã bắn anh ấy. Giá mà tôi biết…”
Anh ta đang nói dối, tôi có thể thấy, nhưng nghe như kiểu lật lọng tức thì điển hình khi nói chuyện với người thi hành luật pháp, hơn là kiểu nói dối của tòng phạm. Tất cả những gì tôi muốn là anh ta tập trung vào cuộc viếng thăm. “Hắn còn nói gì nữa? Nghĩ lại đi. Bất cứ điều gì.”
Bác sĩ nhíu mày. “Anh biết đấy, chỉ một chuyện thôi. Anh ấy muốn oxit nitơ trong quy trình này - anh ấy không muốn bất tỉnh. Nhưng tôi chẳng còn tí khí nào. Nên tôi dùng một chút Propofol. Tác dụng rất ngắn hạn - loại thuốc họ thường dùng cho các ca khám nghiệm ruột kết. Anh ấy không bất tỉnh hoàn toàn nhưng rơi vào trạng thái đó, anh biết đấy? Tôi đang làm việc tôi luôn luôn làm với các bệnh nhân, đó là nói chuyện, khiến họ phân tâm. Anh ấy đã nói một chuyện mà lúc ấy tôi không hề nghĩ đến. Anh ấy bảo rằng mình không hạnh phúc vì họ đang mở rộng mọi thứ ở hạt Loudoun. Câu nói ấy khiến tôi ghĩ anh ấy đã tới nhà bố mẹ anh ấy. Gần Ashburn. Có thể anh ấy đang ở lại đó.”
Tôi biết nơi ấy. Khi Loving giết Abe, chúng tôi đã biết về căn nhà nơi hắn lớn lên. Nhưng nó đã được bán nhiều năm trước rồi. Chúng tôi không còn theo dõi nó nữa. Tôi cho bác sĩ biết chuyện này nhưng anh ta nói, “Ồ nó không hẳn là được bán đâu.”.
Tôi nhíu máy bảo anh ta nói tiếp.
“Về mặt ngữ nghĩa thì đúng. Vấn đề đó là Henry và chị gái anh ấy - những người thừa kế - đã bán nó với giá rẻ cho người đàn ông đang sở hữu căn nhà bây giờ. Nhưng ông ta đã đồng ý cho họ thuê lại trong… tôi nghĩ là hai mươi năm hay sao đó. Chị gái của Henry bị bệnh - giai đoạn cuối rồi - và tôi cho là anh ấy không còn muốn thừa kế căn nhà này nữa nhưng chắc chắn anh ấy muốn có một nơi để Marjoire sống cho đến khi chị ấy qua đời.”
Mối liên kết gia đình gần gũi duy nhất của Henry Loving là bà chị gái này, lớn hơn hắn vài tuổi. Cô ta bị ung thư nhưng nguyên nhân cái chết của cô ta xảy ra vài năm trước được cho là do tai nạn khi đi xuồng. Bạn trai cô ta, người đang lái chiếc xuồng máy khi say rượu trên sông Occoquan, không lâu sau đó cũng chết. Tôi đồ rằng Loving đứng đằng sau cái chết này; chàng thanh niên cũng bị chết đuối, nhưng là trong bồn tắm của mình - cho thấy những triệu chứng tương tự ở người bị trấn nước trong hai hoặc ba giờ đồng hồ.
Tôi không thể nhớ nổi căn nhà gia đìnhg ấy ở đâu. Frank Loving đã tìm thấy địa chỉ và tôi chép lại nó.
Sau đó tôi hỏi, “Giờ hắn còn dùng thuốc giảm đau không?”
“Anh ấy sẽ không mang bất kì viên Demerol hay Vicodin nào bên người đâu.”
Không, Loving sẽ chịu đựng cơn đau để giữ cái đầu lạnh.
“Tôi đã tiêm cho anh ấy vài mũi gây tê cục bộ dùng một lần để giảm đau. Cục bộ.” Frank nhìn xuống đôi bàn tay to lớn của mình. “Tôi nhớ anh ấy khi chúng tôi còn nhỏ. Anh ấy không bao giờ gây lộn với mọi người hay tham gia ẩu đả. Hoàn toàn ngược lại. Anh ấy trầm tính, lịch thiệp. Tôi nhớ anh ấy luôn luôn ngắm nghía.”
“Ngắm nghía cái gì?”
“Mọi thứ. Chẳng nói năng gì cả, chỉ nhìn thôi. Anh ấy thông minh. Thực sự thông minh. Môn học anh ấy giỏi nhất là lịch sử.”
Một trong những bằng cấp của tôi. Tôi không biết điều ấy ở Loving.
Tôi gọi: “Freddy?”
Tay đặc vụ xuất hiện ở cửa.
“Có đầu mối rồi. Đưa các nhóm tới Ashburn.” Tôi xé một tờ giấy trong sổ tay của mình có ghi địa chỉ mà Frank đã cho tôi. Tôi trao nó cho tay đặc vụ FBI. Tôi đã ghi nhớ nó rồi.