← Quay lại trang sách

Chương 35

Thiết bị hẳn phải được làm bằng lựu đạn hoặc thuốc nổ nhựa loại nhỏ gắn kèm với một thùng xăng lớn. Tôi có thể ngửi thấy mùi hôi đặc trưng, hung hăng của nhiên liệu cháy. Trong vài giây, ngọn lửa dữ dội cháy lên các bức tường và thiêu rụi các tấm ván. Tôi đá cửa hầm ngầm đóng lại nhưng ngọn lửa và hơi nóng vẫn bật tung nó ra, khi lửa cuốn theo hình xoắn ốc ào ra ngoài và bắn lên cao.

“Freddy, cò ai ở dưới đó không?” Tôi hét lên.

Ông ta gọi, “Không. Sau khi khám xét xong họ lên gác cả rồi.”

Tôi định tiến về phía trước tới phòng làm việc. Thế nhưng cứ mỗi lần tôi bò được vài mét qua làn khói, thì lại có ánh lửa khác bùng lên và tôi phải lăn ngược lại nếu không muốn hai lông mày và làn da mình bị bắt lửa. Tôi nhìn xung quanh tìm kiếm nước hoặc bình chữa cháy hay thậm chí là một cái chăn mình có thể dùng để bảo vệ bản thân, còn tới lấy các cuốn album và những hộp giày, cứu vớt lại càng nhiều càng tốt.

Tôi cho rằng Freddy không tin tưởng vào tầm quan trọng của đồ vật gợi nhớ như tôi nhưng ông ta biết rằng đây là chuyên môn của tôi - giải quyết những kẻ moi tin và sát thủ từ vị thế chiến lược, hơn là chiến thuật - và giúp tôi đẩy đồ nội thất về phía các ống thông gió và ném các tấm thảm vào những ngọn lửa phụt lên từ các tấm ván sàn. Tôi không nghĩ chúng tôi có thể kiểm soát được lửa - nó sẽ thắng - nhưng ít nhất chúng tôi có thể kiềm chế các ngọn lửa đủ lấu để lấy được những cuốn sách.

Chúng tôi thử trong ba, bốn phút nhưng cuối cùng hơi nóng quá dữ dội, khói khiến mắt chúng tôi không nhìn thấy gì. Tôi đã suýt nôn ọe vì khói và tro bụi. Đầu tôi ngày càng nhẹ bẫng và tôi biết mình mà ngất ở đây sẽ đồng nghĩa với cái chết. Ngạt khói, hai mắt chúng tôi nước mắt chan hòa, buộc phải rút lui. Căn phòng khách giờ đây là một biển lửa và bếp cũng vậy. Chúng tôi lấy chân đá mở cánh cửa sổ bên và lăn ra mặt đất bên ngoài. Nhóm các đặc vụ còn lại đang ở gần đó, và nghĩ rằng lửa có thể là nghi binh, họ đang núp sau những cái cây, vị trí hợp lí để tay bắn tỉa hạ gục bất kì ai chạy thoát khỏi căn nhà.

Nhưng chẳng có phát súng nào. Tôi không ngạc nhiên. Tôi biết Loving đã bỏ đi rồi.

“Báo cáo đi!” Freddy quát lên. Các đồng đội của ông ta gọi lại thông báo tình trạng của mình. Tất cả họ đều bị thương. Một người bị bỏng nhẹ còn một người khác bị thủy tinh cắt nước vào từ ông nước trong vườn gần đó hắt xuống tầng hầm - một nỗ lực vô ích, tất nhiên. Tuy nhiên, không có ai bị thương nặng.

Không, nạn nhân duy nhất ở đây là quá khứ của Henry Loving.

Tôi đưa tay dụi đôi mắt nhức nhối, tự hỏi như tôi suy đoán, liệu rốt cuộc đây có phải là một cái bẫy ngay từ đầu.

Tôi đã sống sót nhưng trong ván game này, tôi đã giành phần thua.

Kéo cắt giấy…

Tiếng lửa rú rít to đến nỗi vào lúc chúng tôi nghe thấy tiếng còi hú, các xe cứu hỏa gần như đã tới sát căn nhà.

Freddy nói, “Một hộp giày đựng các bức ảnh trong đó. Hắn đã phá hủy tất cả mọi thứ khác. Nhưng tại sao hắn lại cứu nó? Có thứ gì bên trong vậy?”

Một câu hỏi hay và là câu hỏi mà tôi biết mình sẽ nghiền ngẫm vào sáng mai. Có phải trong hộp giày là những bức ảnh của chị gái hắn không? Hay là ảnh của hắn và cô ta? Noi nào đó hắn muốn tới? Những bức ảnh chụp một cabin trong rừng hay một cái hồ ở đâu đó nơi hắn đã lên kế hoạch nghỉ hưu? Tôi không nói gì chỉ nhìn chằm chằm cơn lốc xoáy cuồng nộ đã từng là căn nhà gia đình. Tôi quay bước về xe mình và gọi tới căn nhà an toàn tại Great Falls kiểm tra các thân chủ của mình.

Tuy nhiên, tôi không đi được xa.

Hai chiếc xe tải đen, với các ngọn đèn hiệu màu xanh và đỏ trên nóc, phanh kít cách đó không xa và một nhóm nhỏ nhảy ra ngoài, tiến thẳng về phía tôi.

Đôi mắt tôi tạm thời nhắm lại khi nhận ra ai đang đi đầu: Jason Westerfield và Chris Teasley, trợ lí của anh ta, có lẽ không có ngọc trai rồi. Cô ta mặc áo khoác kéo; tôi không nhìn thấy bất cứ sợi dây chuyền nào.

Nhẽ ra rôi không nên ngạc nhiên khi thấy hai người này. Tất nhiên, giờ tôi nhận ra Westerfield hẳn đã biết về căn nhà và rằng có lẽ tôi đang ở đây, bởi vì chúng tôi có tên trong hồ sơ: Chúng tôi đã tới gặp thẩm phán liên bang xin lệnh khám nhà để lục soát căn nhà của gia đình Loving. Công tố viên đã phóng xe thẳng tới đây để tìm thằng cha đã nói dối mình và gửi đến hắn một chiếc xe tải bọc thép trống trơn.

Tôi đã hi vọng anh ta sẽ hài lòng với mấy lời quát mắng trước mặt lính và tôi có thể quay lại với công việc, nhưng anh ta có kế hoạch riêng. Anh ta nhìn về phía Freddy, đang đứng gần đó, rồi tuyên bố, bằng giọng nói to hơn mức tôi nghĩ là cần thiết trong những hoàn cảnh này. “Bắt lấy anh ta. Ngay bây giờ.”