← Quay lại trang sách

Chương 36

Đặc vụ FBI không tiến tới tra tay tôi vào còng, còn tôi thì nghĩ rằng ở mức độ nào đó công tố viên hẳn sẽ thích gây ấn tượng hơn là thấy tay tôi bị trói. Nhưng tôi không chắc.

Tôi nhìn những người từng ngồi trong chiếc xe thứ hai. Họ cũng mặc áo khoác FBI và có thể đã đích thân bắt giữ tôi nhưng đang nghe theo lệnh của Freddy, là người cấp cao hơn và là cấp trên đúng nghĩa của họ.

Freddy bước đến giữa chúng tôi, như một trọng tài.

“Jason.” Ông ta gật đầu với các đặc vụ khác đi theo Westerfield tới đây.

“Tôi muốn bắt giữ anh ta. Tôi muốn một người khác tiếp quản vụ trông trẻ.”

Tôi không chắc lời buộc tội thực tế sẽ là gì. Dùng xe tải bọc thép nhưng không chuyên chở thứ bạn đã nói rằng mình sẽ chuyên chở không phải là một tội liên bang.

“Anh ta đã nói dối sĩ quan của tòa án liên bang. Đó là tội.”

Tôi nghĩ lại nhưng không dám chắc mình đã làm thế. Tôi không nhớ nổi chính xác mình đã dùng từ gì. Nói vậy không có nghĩa là tôi không thể bị bắt ngay từ đầu, ngay cả nếu những lời buộc tội bị hủy bỏ. Chuyện ấy đã từng xảy ra với tôi một lần.

Westerfield liếc nhìn về phía tôi.

“Tôi muốn gia đình Kessler được chuyển về trung tâm D. C. ở gần tôi. Tôi muốn đích thân thẩm vấn Ryan. Và chuyện này sẽ xảy ra ngay lập tức.”

“Tôi không thể làm thế,” tôi nói.

“Giao họ lại cho tôi hoặc ai đó mà Aaron Ellis giới thiệu. Cậu làm thế rồi trao cho tôi quyền tiếp cận thẩm vấn Kessler, đổi lại tôi sẽ không theo đuổi các cáo buộc nữa.”

“Tôi không thể làm thế,” tôi nhắc lại.

Freddy, giữa trận tennis.

“Đặc vụ Corte, tôi nghĩ chúng ta đã ở trong ngành này quá lâu rồi, đừng chơi game nữa,” Westerfield nói.

“Một nhà tù không phải là chiến lược đúng đắn, Jason. Anh cứ liên tục ép buộc. Tôi không còn lựa chọn nào khác. Công việc ưu tiên của tôi là bảo vệ các thân chủ an toàn.”

“Rất thú vị khi nghe điều đó. Ấn tượng của tôi là anh cảm thấy công việc đầu tiên của anh là cắm mũi lao móc vào con cá voi trắng. Đặc vụ Frediricks? Tôi có thể trông thấy cái còng tay không, s’il vous plait (1)?” Freddy, người làm việc cho Westerfield còn nhiều hơn cho tôi, tuy nhiên có vẻ như muốn đứng về phía tôi. Ông ta đáp, “Dù cho cậu ấy có làm gì cũng vì công việc thôi, Jason. Gia đình họ an toàn rồi.”

“Nhưng tôi không thể không để ý cậu ta đang ở đây, chứ không phải ở bên họ… Và trên hết, Loving đã trốn thoát.” Anh ta phẩy tay về phía căn nhà đang cháy.

Điều này thì đúng, dù tôi không mong đợi tìm thấy hắn ở đây. Tôi quan tâm nhiều hơn tới những đầu mối dẫn tôi tới cuộc đời hắn - tất nhiên, bây giờ, chúng đã biến thành tro bụi và than hồng.

Westerfield liếc nhìn về phía đặc vụ FBI cao cấp.

“Anh sẽ bắt giữ cậu ta chứ?”

“Có lẽ là không.”

Một tiếng thở dài khó chịu. Tay công tố viên nhìn về phía tôi, “Corte, thậm chí anh còn để hụt mất kẻ chủ mưu rồi.”

Tôi chuyển ánh mắt từ căn nhà sang anh ta. “Ý anh là sao? Chúng tôi đã loại trừ Graham. Giờ chúng tôi đang tập trung vào Ali Pamuk.”

“Pamuk cũng không phải kẻ chủ mưu. Anh đã nói y là kẻ khủng bố.”

“Tôi đã nói đó là một khả năng vì hầu hết các khoản tiền vốn đang xuất hiện tại Trung Đông. Thuộc cấp của tôi vẫn đang điều tra sự dính líu của y.”

“Cô duBois.”

“Đúng vậy.” Tôi tự hỏi làm sao anh ta biết cô ấy. Và - điều thú vị hơn là - làm sao anh ta biết tên này được phát âm không theo phong cách Pháp.

“Anh sai rồi, Corte. Anh đang xoay xung quanh Pamuk. Chúng tôi cũng đang tự điều tra. Tôi đã tìm ra kẻ chủ mưu rồi.”

“Là ai?” Freddy hỏi.

Tôi nhíu mày nhưng không nói gì.

Anh ta quay sang Teasley. “Chris, cô có thể cho Sĩ quan Corte và Đặc vụ Fredericks đây biết những gì chúng ta biết được không?”

Cô ta đáp, “Thám tử Kessler có dính líu vào một số việc hành chính nội bộ cho Sở Cảnh sát Thành phố.”

Tôi nói, “Về ngân sách, các tài khoản.”

“Vậy cậu biết chuyện đó?” Westerfield nói với sự hài lòng.

“Anh ta có nhắc đến, phải.”

“Và cậu không nghĩ rằng nó có liên quan?”

“Với Loving và kẻ chủ mưu ư? Không.”

Westerfield lại liếc nhìn về phía Teasley.

Cô ta nói tiếp, “Một năm trước, có vài vụ lộn xộn với các chi phí tại đồn cảnh sát. Các chi phí làm thêm giờ. Có vẻ như không lớn lắm. Nhưng người phụ trách dự thảo ngân sách báo cáo cảnh sát trưởng biết, ông ta nghĩ rằng sẽ hợp lí hơn khi nhờ ai đó - người làm ở bộ phận tội ác tài chính của họ - giám sát các sổ sách và tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra.”

“Có vẻ chỉ là chuyện vặt thôi,” Westerfield chen vào. “Nhưng điểm mấu chốt… nói cho anh ta biết điểm mấu chốt đi.”

Teasley nói tiếp, “Các tờ séc chi phí được xuất cho hàng chục ngàn dollas nhưng tiền cuối cùng lại nằm trong các tài khoản khác nhau của sở. Chuyện này diễn ra vài năm rồi.”

Tôi nhíu mày, “Ý cô cho rằng chuyện này là cố ý? Một kế hoạch nào đó hòng thó tiền từ ngân sách dành cho sở cảnh sát?”

“Chính xác,” Westerfield nói.

Hiểu vấn đề, Freddy nói, “Dù bất kì kẻ nào đứng sau chuyện này - có chức vụ cấp cao trong ngành cảnh sát hoặc chính quyền thành phố - cũng phải lo sợ vì Kessler có chuyên môn điều tra các tội ác về tiền bạc. Anh ta đang tiến rất gần tới việc phát hiện ra kẻ chủ mưu.”

Tôi lơ đãng nhìn ngôi nhà đang cháy rồi suy ngẫm, “Chức vụ cao trong chính quyền thành phố - đủ cao để tiếp cận được trực thăng của Sở Cảnh sát. Claire không thể tìm được một kế hoạch bay hoặc hợp đồng thuê máy bay nào.” Tôi nhăn nhó rồi lắc đầu. “Thậm chí cô ấy còn tự hỏi có phải máy máy lên thẳng của chính phủ đã được dùng để giải cứu Loving và tên đồng bọn không, nhưng tôi nói không, có khả năng là máy bay tư nhân. Tôi không nhờ cô ấy kiểm tra các nhật kí bay của sở cảnh sát. Lỗi của tôi.”

Westerfield không hả hê nhưng thích câu cuối cùng của tôi.

Tôi nói với Freddy, “Và kẻ nào đó trong sở hẳn cũng sẽ tiếp cận được thiết bị của cảnh sát.”

“Thiết bị nào?” Westerfield hỏi.

Tay đặc vụ cấp cao đáp, “Tên đồng bọn của Loving từng thử lắp các máy theo dõi vào xe của Corte. Chúng cùng loại với các máy theo dõi được cảnh sát D. C. sử dụng.”

Westerfield cũng thích cả điều này và anh ta nhìn về phía Teasley, tự hỏi tại sao mảnh câu đố quan trọng này cô ta lại bỏ lỡ.

Tôi nghiêng đầu, nhíu mày suy nghĩ.

“Gì thế?” Westerfield hỏi.

“Đúng là Kessler có nhắc đến Thám tử trưởng Lewis vài lần. Ông ta đã bày tỏ sự quan tâm tới việc anh ta đang làm. Rất quan tâm. Lúc ấy tôi đã không nghĩ đến nó, nhưng tại sao tay phụ trách các thám tử này lại có hứng thú với vấn đề kế toán nào đó liên quan tới tất cả các phòng ban? Giao thông vận tải, Thông tin Liên lạc, Tuần tra, Hiện trường Tội ác? Mọi thứ.”

Có vẻ như tôi đã đóng góp hiệu quả vào vụ mới của Westerfield. “Câu hỏi hay.”

“Lewis…” Freddy trầm tư. “Tôi luôn tự hỏi về ông ta. Nghĩ rằng từng có những xì xào trong quá khứ.”

“Tôi không biết. Chỉ những lời xì xào thôi.”

Lúc này ủy viên công tố mới nói, “Corte, nghe này, anh đã rất mải mê với việc cố gắng dồn ép Loving đến nỗi hoàn toàn bỏ rơi kẻ chủ mưu rồi.”

Dồn ép con mồi và bỏ kẻ chủ mưu. Tôi đồ rằng tại tòa, trước mặt thẩm phán, anh ta không bao giờ dùng phép ẩn dụ một cách mạnh mẽ như thế.”

“Và Lewis, hay bất kì kẻ nào đứng đằng sau chuyện này, đều có cơ hội hủy bằng chứng và tiếp cận các nhân chứng khác, nhờ cậu. Tôi thực sự nghĩ rằng đã đến lúc trao vụ này lại cho người khác.”

Chúng tôi im lặng mất một lúc; bản hòa âm với các suy nghĩ của chúng tôi là tiếng lách cách và loảng xoảng của căn nhà đang lụi tài, những tiếng la hét của lính cứu hỏa. Những ánh đèn nhấp nháy gợn sóng lăn tăn trên từng chiếc lá gần đó.

Cuối cùng tôi hỏi, “Jason? Tôi nói chuyện riêng với anh được không?”

Chúng tôi bước sang một bên, đầu cúi gằm, tránh xa những người khác, khoảng ba mét hoặc hơn.

Westerfield liếc nhìn lại đống than hồng và những tia lửa.

“Tìm được đầu mối nào ở đó không?”

“Chẳng còn bất kì thứ gì hữu ích cả. Chúng tôi đã không tới đúng lúc.”

“Có ai bị thương không?”

“Không.” Tôi để ý đây là câu hỏi đầu tiên của anh ta về thương vong. Rồi nhìn chằm chằm những tia lửa đang bị hút lên trên trong đám mây khói mơ hồ, tôi nói, “Anh đã nhắc tới bằng chứng mà Lewis có thể phá hủy.”

Gật đầu.

“Nếu tôi bảo anh rằng Kessler đã mang theo tất cả thì sao. Tất cả các bảng tính, biên bản ghi nhớ, các sổ sách kế toán.”

“Ở nhà an toàn à?”

“Đúng vậy.”

Một tia nhiệt tình ánh lên trong mắt anh ta.

Tôi hạ giọng xuống nữa. “Được rồi, Jason, thế này nhé? Tôi sẽ thừa nhận mình đã hơi tập trung quá vào việc tóm Loving mà bỏ qua mất kẻ chủ mưu của hắn nhiều như tôi tôi… Một vụ bê bối tài chính khắp D. C. ư? Đó chính là chuyện mà kẻ chủ mưu sẽ lôi kéo Loving tham gia. Nó có thể lên tới cấp thượng tầng.”

“Nói tiếp đi.” Ý là, hãy nghe đề nghị của cậu.

“Anh xem thế này được không nhé: Tôi sẽ gửi cho anh các bản sao của tất cả mọi thứ Kessler có. Đêm nay, ngay sau khi tôi quay về nhà an toàn. Nhưng tôi sẽ giữ lại chi tiết bảo vệ. Tôi sẽ kiểm soát gia đình Kessler và di biến động của họ.”

“Tôi muốn thẩm vấn anh ta.”

Tôi tranh luận. “Bằng điện thoại bảo mật nhé. Không gặp trực tiếp được.”

Tay ủy viên công tố cắn môi. “Sẽ có cãi vã,” anh ta nói. “Anh đã nói dối tôi thẳng thừng.”

“Chúng ta sẽ giải quyết chuyện này sau. Sauk hi Loving bị tóm và Lewis bị tống giam. Hoặc bất kì ai trong cảnh sát hoặc tòa thị chính đứng đằng sau nó.”

Gật đầu, rồi tiến tới và bắt tay.

Anh ta, Teasley cùng các đặc vụ khác quay lại với những chiếc SUV đen rồi bỏ đi, còn tôi phải nhận lấy một trong những ánh mắt đặc biệt của Freddy

“Cậu đang làm cái quái gì vậy, con trai?”

Tôi không nói gì mà chỉ gọi về nhà an toàn đề nghị Rudy Garcia cập nhật thông tin.

“Mọi thứ đều ổn, thưa sếp,” cậu đặc vụ nói. “Vừa kiểm tra bên West Virginia xong và xung quanh đều an toàn. Anh chàng ở đó còn nói, nếu anh gọi tới, nhớ bảo anh rằng con hươu đang ở đúng chỗ của nó. Anh ta bảo cứ nói thế anh sẽ hiểu.”

“Tốt. Các thân chủ thế nào rồi?”

Giọng anh ta trầm xuống.

“Hệt như một vở opera.”

Bản chất công việc của chúng tôi.

“Ông chồng và bà vợ lại cãi nhau. Về chuyện gì đấy rất điên rồ. Chẳng có ý nghĩa gì cả. Maree muốn chụp ảnh chân dung của tôi. Tôi từ chối và cô ta bắt đầu dỗi tôi. Cô bé này đúng là khó chịu.” Câu cuối này nói ra như một lời thì thầm. Cậu ta nói tiếp, “Ít nhất thì trận đấu đã tiếp tục. Đội Baltimore. Nhờ thế Ryan có việc để làm. Ở nhà chúng tôi là một gia đình Orioles. Còn sếp thế nào rồi?”

“Xin lỗi. Tôi phải tới Atlanta.” Các môn thể thao không hấp dẫn tôi nhiều nhưng do phải dành nhiều thời gian trong các phòng khách sạn và nhà an toàn với các thân chủ nam, tôi đã xem rất nhiều trận đấu và qua nhiều năm đã hình thành sự thích thú với bóng chày. Tôi thích những chiến thuật được áp dụng. Bóng đá thì không nhiều.”

Garcia nói tiếp, “Con trai tôi mới sáu tuổi nhưng vợ tôi bảo tôi là Brigham đã phạm phải sai lầm lớn khi cố gắng chặn bóng bằng gậy. Anh ta không hề để ý cây gậy của mình nó ra sao. Vui thật, nhưng Ryan và tôi cũng vừa nói đúng chuyện đó.”

“Và thằng nhóc nhà cậu chỉ mới sáu tuổi? Đó là môn thể thao nó chơi à?” Tôi hỏi.

“Có thể là bóng đá.”

Nhẽ ra tôi có thể nói rằng tôi đã từng làm huấn luyện viên cho một đội tuyển bóng đá trẻ con, nhưng tất nhiên tôi không nói. Tôi bảo cậu ta mình sẽ quay lại nhà an toàn càng sớm càng tốt, rồi ngắt máy và gọi cho Claire du Bois.

Chú thích:

1. Làm ơn.