← Quay lại trang sách

Chương 37

Căn nhà tuy nhỏ nhưng vững trải.

Khu vườn thật đẹp. Tôi không biết tên gọi các loại cây nhưng dưới các ngọn đèn phong cảnh công suất thấp, chúng dường như nhân lên nhiều lần và được cắt tỉa gọn gàng, sặc sỡ một cách tinh tế, các màu đỏ tía và xanh nước biển, có lẽ rất nhiều loài cây lâu năm có thể khiến Joanne Kessler phải tán thưởng.

Khi chúng tôi sống tại Woodbridge, Peggy đã thử làm vườn trong một mùa. Nó không kéo dài lâu.

Tôi dừng xe trên phố rồi xuống xe, cảm thấy xương trên lưng mình bỗng thò ra. Mùi khói vẫn bám theo tôi. Trong xe tôi đã thay bộ đang mặc bằng một chiếc quần jean và áo lên nhưng chưa tắm, tất nhiên, và cái mùi cay xè từ vụ hỏa hoạn tại nhà Loving bốc lên từ làn da tôi.

Tôi bước đến cửa trước rồi gõ cửa. Một người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp, khoảng ba mươi tuổi, mở cửa ra giữa chừng rồi thận trọng ngó tôi từ phía sau tấm rèm cửa dày. Tôi nhận ra cô ta từ nghiên cứu của Claire.

Cô ta xem xét thẻ của tôi, rồi vẫn thận trọng, cô ta hỏi mình có thể giúp gì.

“Tôi có thể vào không?”

“Có chuyện gì vậy? Có chuyện không ổn à?”

“Làm ơn.”

Cô ta để tôi vào trong nhà. Đây là căn nhà của trẻ em - các món đồ chơi, cốc chén, đồ thủ công và quần áo - và cô ta đang mang thai khoảng năm đến sáu tháng.

“Cheryl đúng không?”

Đầu cô gật nhẹ.

“Chúng tôi nghĩ không có gì cần phải lo lắng đâu.” Những lời nói đương nhiên khiến cô ta lo lắng ngay lập tức. Đôi mắt cô ta mở to.

“Tôi e rằng chúng tôi đang gặp chút rắc rối khi liên hệ với chồng cô.”

“Ôi lạy Chúa tôi, không? Anh ấy có bị thương không?”

Tôi nói để cô an tâm, “Chúng tôi không có lí do gì để tin là như thế. Nhưng chúng tôi không thể liên hệ được với cậu ấy qua điện đàm.”

Những giọt nước mắt rơi xuống trên gương mặt cô, Cheryl đang thở nặng nhọc khi buộc phải cúi xuống thu dọn những bộ đồ pajama trẻ con và các quần áo khác chất đống trên sàn. Tôi đã làm gián đoạn việc giặt giũ của cô ấy.

Tôi nói, “Chúng tôi biết cậu ấy đang làm nhiệm vụ giám sát ma túy nhưng điều phối tại trụ sở lại không biết là ở đâu. Cô có biết gì về chỗ cậu ấy đang ở không? Cậu ấy có nói gì với cô không?”

“Có, có.”

“Ở đâu?”

Cô cho tôi biết địa chỉ. Rồi nói thêm, “Nhưng tại sao lại không kết nối được ạ? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi không biết,” tôi buồn bã đáp. “Nhưng có một sở chỉ huy di động cách đó không xa. Chờ chút. Tôi sẽ gửi tin nhắn cho họ.”

Tôi nhìn xuống điện thoại của mình rồi gõ lên bàn phím ấn nút GỬI. Tôi có thể cảm thấy nỗi căng thẳng như dây đàn khi cô đi lại tới lui, nhìn chằm chằm chiếc điện thoại.

“Làm ơn…”

Khi tôi ngước mắt lên và mỉm cười. “Cậu ấy đang ở đó. Cậu ấy ổn. Là do điện đàm hỏng thôi. Bộ phận cung cấp của chúng tôi đang mang cái mới đến.”

“Ôi, cảm ơn Chúa.” Những giọt lệ liên tục rơi.

“Tôi xin lỗi đã quấy rầy cô.”

“Không, không. Anh ấy ổn cả chứ?”

“Vâng, cậu ấy không sao,” Tôi nhắc lại. “Ôi, nhưng hãy giúp tôi một việc nhé.”

“Vâng, tất nhiên rồi, bất kì chuyện gì.”

“Hiện giờ cậu ấy đang có nhiệm vụ theo dõi. Nên tốt hơn cô đừng gọi cho cậu ấy cho tới sáng mai nhé.”

“Tất nhiên rồi. Tôi nhẹ nhõm quá. Tôi không thể nói cho anh biết được. Tôi thật sự cảm thấy nhẹ nhõm quá,” cô nhắc đi nhắc lại như một cái máy. Tay lau nước mắt.

Tôi bước ra ngoài quay về xe của mình, lớp sỏi lạo xạo dưới chân và mùi khó vẫn vất vưởng quanh tôi.

Một khía cạnh của các trò board game khiến tôi thích thú đó là bạn có thể đóng vai một người khác. Chẳng hạn, trong trò Settlers of Catan theo phong cách Đức, do Klaus Teuber nổi danh thiết kế, bạn sẽ giống như thế - người khai hoang trên một hòn đảo bí ẩn. Để chiến thắng bạn cần phỉa phát triển các tài nguyên thành công hơn và nhanh chóng hơn đối thủ. Trong trò Agricola, một trò chơi theo phong cách Đức khác, bạn có mười bốn lượt trở thành một nhà nông thành công nhất trong số những người cùng chơi. Các trò chơi theo phong cách Mỹ, có xu hướng liên quan đến chiến đấu nhiều hơn các trò chơi châu Âu, có thể cho bạn cơ hội trở thành tướng quân hoặc đô đốc.

Trong công việc làm người dẫn dắt của tôi cũng vậy, thi thoảng tôi phải đóng vai trong các tiểu thuyết gia hư cấu. Thông thường ôi ưa thích diễn xuất, đặc biệt nếu mang lại những kết quả cực hữu ích trong việc bảo vệ các thân chủ của mình, như trong màn trình diễn của tôi với Stu Graham đầu giờ ngày hôm nay.

Nhưng có những lúc khi trò nhập vai khiến tôi thấy mình rẻ tiền, bẩn thỉu.

Màn trình diễn của tôi vừa rồi thuộc loại này.

Dù việc này là cần thiết nhưng cũng không làm nhẹ đi khả năng gương mặt đẫm nước mắt của người phụ nữ đó, đầy nỗi kinh hoàng trước tin tức tôi đưa ra lúc đầu, sẽ ám ảnh tôi một thời gian dài.