Chương 38
Quá hai mươi hai giờ một chút, tôi quay lại nhà an toàn ở Great Falls và làm theo đúng thủ tục, hạ cầu treo xuống.
Một khi đã vào trong khu phức hợp, tôi nhận thấy một chiếc xe khác, động cơ đang nổ. Lái nó là một cấp dưới trẻ tuổi từ tổ chức của chúng tôi.
Cậu ta nhận ra tôi, liền tắt máy và xuống xe. Anh chàng người Mỹ gốc Phi tóc tai cắt tỉa gọn gàng, khoảng ba mươi tuổi, gật đầu rồi đến bên cạnh tôi trên các bậc thềm hàng hiên. Tôi có thể trông thấy mũi cậu ta giật giật khi đến gần và nhận ra tôi đã quen với cái mùi cháy xém. Tôi không thể cảm nhận được nó nữa.
“Chào Geoff.”
“Corte. Anh khỏe không?”
“Ổn.” Tôi liếc nhìn vào trong xe cậu ta, đang ngồi trên ghế trước là một thanh niên, với mái đầu cắt cua tròn và đôi mắt nhìn tôi chỉ một thoáng rồi quét khắp khu đất.
“Chúng tôi đã đợi ngoài này, như anh bảo.”
Geoff đã đón một đặc vụ FBI, tên là Tony Barr, tại một điểm hẹn trên đường giữa nơi này và nhà anh ta, một nơi mà Freddy và tôi đã đồng ý. Vì thời gian tạm ngừng bắn với Westerfield là khá mong manh, tôi đã quyết định sẽ không nói thẳng cho bất kì ai ngoài tổ chức của tôi biết về vị trí nhà an toàn. Tôi lo sợ ủy viên công tố Mỹ có thể phát hiện rồi đích thân xuống thẩm vấn nhân chứng ngôi sao mới nổi của anh ta trong vụ án gian lận tài chính MPD.
Ngoài ra, nói chung tôi rất hạn chế tiết lộ thông tin theo bất kì dạng nào.
“Thẻ đâu?” Tôi hỏi. Liên quan đến Loving thì cẩn thận không bao giờ thừa.
Nhưng Geoff nói rằng văn phòng Freddy đã gửi đến văn phòng chúng tôi một bức ảnh của Barr và hệ thống nhận diện khuôn mặt xác nhận cậu ta là đặc vụ.
“Ấn tượng không?” Hất đầu về phía ghế trước.
“Quân nhân, tập trung, có kinh nghiệm về thời gian chiến thuật. Không nói nhiều.” Freddy đã chấm điểm Barr rất cao.
“Chờ một phút nhé. Cả hai cậu.”
“Được, Corte.”
Tôi bước đến cửa trước, nhấn vào bàn phím rồi mở ra.
Tôi hài lòng khi thấy gia đình Kessler không ở gần tầm nghe. Maree cũng vậy. Ahmad và Garcia có mặt ở đó; họ đã biết chiếc xe từ trụ sở tới nhưng không hiểu tại sao nó lại ở đây.
Tôi nói với Rudy Garcia, “Nói chuyện một lúc được không?”
“Tất nhiên, thưa sếp.”
Tôi dặn Ahmad kiểm tra vòng ngoài, cậu ta đi ngay lập tức.
“Tôi đã nói chuyện với Đặc vụ Fredericks trên đường tới đây.” Tôi bảo Garcia.
“Vâng, thưa sếp. Ý tôi là, Corte.”
“Ông ta rút cậu khỏi nhiệm vụ.”
Người đàn ông im lặng; sự tĩnh lặng trên gương mặt cậu ta tương đương với tiếng thở hổn hển vì sốc.
“Tôi xin lỗi, thưa sếp. Tôi không hiểu.”
“Tôi đã tới gặp vợ cậu, Cheryl, khoảng nửa tiếng trước. Tại nhà cậu.”
Quai hàm cậu ta rủ xuống một chút.
“Anh…?”
“Khi tôi gọi lúc nãy, cậu cho tôi biết cậu đã nói chuyện với cô ấy. Về con trai cậu và trận bóng - đó là cách tôi biết. Thế nên tôi tới gặp cô ấy.”
Cậu ta nhận ra chuyện này sẽ đi về đâu. Tôi đã nói cấm liên lạc cá nhân từ nhà an toàn. Cấm ngặt. “Tôi… Chỉ là cô ấy đang mang thai. Tôi muốn xem cô ấy thế nào. Như kiểu chỉ ba phút thôi. Tôi đã sử dụng điện thoại bảo mật.”
“Tôi nói với cô ấy tôi cần tìm cậu, có chuyện không ổn. Cô ấy bảo tôi là cậu đang ở Great Falls đối diện Harper Road.” Tôi không nhắc tới cú sốc và nỗi hoảng sợ người phụ nữ đã cảm thấy khi tôi trình thẻ và nói rằng chồng cô ấy mất tích.
Gương mặt tròn của cậu ta có vẻ đã phồng lên, hồng hào. Đôi mắt nhìn khắp sàn nhà.
“Tôi… tôi thậm chí không nghĩ đến chuyện đó… Ôi, chết tiệt. Cô ấy chỉ hỏi tôi có đang ở Đông Nam hay nơi nào đấy nguy hiểm không. Tôi nói chỉ như bữa sáng trên giường tại Great Falls thôi. Lạy Chúa, anh có nghĩ Loving đã phát hiện ra không?
“Không.” Trên đường tới đây, tôi đã nhờ Hermes tiến hành quét tín hiệu xung quanh nhà Garcia. Nếu Loving đang nghe trộm máy thu vẫn sẽ xuất hiện tại đó, hòng thu thập bất kì thông tin mới nào. Ông ta không thu được bất kì bằng chứng nào cho thấy hắn đã gắn máy thu gần đó. Trong thực tế, Loving có thể không biết Garcia là ai hoặc công việc cậu ta được giao là gì, cũng như không thể theo dõi vợ cậu ta. Nhưng chuyện này không liên quan.
“Cô ấy…?”
“Đặc vụ Fredericks đã đón cô ấy và đưa đến một địa điểm an toàn cùng các con của cậu. Tôi cũng sẽ đưa cậu tới đó, ở bên cạnh cô ấy. Chúng tôi sẽ giam riêng cả hai người cho đến khi việc này kết thúc.”
Anh ta gật đầu, vẻ đau khổ. “Tôi xin lỗi sếp. Tôi không biết phải nói gì nữa. Tất cả chuyện này đều mới mẻ với tôi. Công việc bảo vệ này.”
Tất nhiên là thế rồi. Nhưng tội trạng của cậu ta chẳng liên quan gì đến công việc trở thành người dẫn dắt hay cái bóng, mà là cậu ta đã không tuân thủ mệnh lệnh tôi đặt ra. Đơn giản thế thôi.
“Tôi không muốn bị sa thải, thưa sếp. Tôi không thể. Tôi yêu công việc của tôi.”
“Tôi hiểu, Rudy. Chúng tôi chỉ rút cậu khỏi nhiệm vụ này thôi. Tôi sẽ không tố cáo cậu đâu. Chuyện này xảy ra với sự nghiệp của cậu là chuyện giữa cậu với Đặc vụ Fredericks. Giờ thì gói ghém đồ đạc của cậu đi. Thuộc cấp của tôi ngoài kia sẽ đưa cậu đến chỗ vợ con cậu.”
“Rõ, thưa sếp. Cảm ơn vì đã không la mắng tôi, thưa sếp.”
Cậu ta không biết rằng sự hào phóng của tôi bắt rễ từ tính tư lợi đơn giản. Tôi không thể chịu được khi có cựu cấp dưới bất mãn - một kẻ biết rõ địa chỉ của các thân chủ của tôi, ngay cả nếu anh ta bị giam giữ. Phải sau khi vụ này kết thúc. Sau đó, thì tôi cóc quan tâm đến chuyện cậu ta có bị đuổi cổ hay không. Tôi sẽ khuyên Freddy rằng cậu ta đáng bị sa thải.
Những chiến lược hiệu quả. Hợp lý.
Một lúc sau Joanne lao bổ vào tiền sảnh. Cô ấy bước đến chỗ tôi, chớp mắt trước cái mùi và thứ mà tôi đồ là vết bồ hóng trên da mình. Cô buột miệng, “Con gái kế của tôi. Con bé sao rồi?” Ryan cũng đến cùng chúng tôi, hai lông mày nhướng lên.”
Tôi đã gọi cho họ từ trên xe, tất nhiên, cho họ biết về vụ giải thoát thành công khỏi nhà của Carter, rằng cả ông ta cũng như Amanda giờ đã an toàn. Nhưng ông bố bà mẹ này sẽ muốn thêm nhiều chi tiết và sự an tâm hơn nữa. Tôi kể họ nghe mình đã làm gì, đưa Amanda vào nơi giam giữ.
Joanne nói, “Tôi muốn nói chuyện với con bé. Tôi đã thử gọi điện nhưng không được.”
“Trong thời gian này tôi không muốn bất kì ai liên lạc với cô bé. Tôi muốn vị trí của cô bé hoàn toàn được giữ kín.”
“Có vấn đề gì nếu tôi nói chuyện với con bé?”
“Cô bé có thể nói ra chỗ mình đang ở.”
“Tại sao chúng tôi không thể biết?” Ryan hỏi.
“Loving nhận ra giá trị của cô bé là một lá bài chủ để khống chế hai người. Thậm chí tôi còn không muốn nhắc đến nó trên sóng phát thanh. Chúng ta biết cô bé tuyệt đối an toàn. Carter đang ở cạnh cô bé và họ đang bị giam giữ.”
“Tôi tưởng anh không muốn sử dụng nhà tù,” Joanne nói. Tôi để ý cách cô ấy nắm bắt rất nhanh thuật ngữ nghệ thuật của chúng tôi.
“Thông thường tôi sẽ không dùng. Nhưng tình hình đã thay đổi.” Để trấn an họ tôi nói thêm. “Cô bé dường như còn làm tốt hơn Carter. Những gì ông ta nói về cô bé, có lòng can đảm, là đúng đấy.”
Ryan đang uống cà phê. Tôi không thể ngửi thấy mùi rượu. Tôi nói với cả hai vợ chồng anh ta, “Chúng ta có thể loại trừ vụ Graham.”
“Anh đã tìm được gì rồi?”
Tôi giải thích việc con trai của Graham làm giả tờ séc, rồi nói thêm, “Vì nó không muốn quay lại trường đại học nữa.”
Joanne lắc đầu, có lẽ là thất vọng trước sự hư hỏng của một gia đình đến nỗi con cái phải tham gia vào những âm mưu như thế.
Xoa xoa cái chân què của mình, Ryan nói, “Hầu hết bọn trẻ đều bỏ học nửa chừng. Chúng không phạm trọng tội vượt quá ranh giới tiểu bang. Nhưng đó vẫn là một tội, kể cả khi ông ta đã bãi nại. Mà tôi có thể bám theo thằng nhóc được rồi.”
Tôi ngập ngừng một lúc, rồi hỏi, “Anh đã gặp Graham. Anh nghĩ gì về ông ta?”
“Một thằng ngu.” Kessler vó vẻ hiểu điều tôi đang nói. Anh ta gật đầu. “Tôi không trách thằng bé vì tự làm chuyện đó. Tôi nghĩ mình sẽ bỏ qua.”
Joanne tự hỏi thành tiếng, “Ai đó gọi tới, gây sức ép với sở khiến Ryan không được theo vụ này nữa?”
Ai đó có quyền lực…
“Có thể là một trong các sếp của Graham tại Bộ Quốc phòng. Mà giờ cũng chẳng quan trọng nữa. Không đáng nhắc đến.”
Không liếc nhìn về phía tôi, Rudy Garcia bỏ đi. Tôi bước đến cửa ra vào nhìn cậu ta trèo vào xe và làm quen với Tony Barr ở trong. Tôi giới thiệu cậu đặc vụ FBI trầm tĩnh, ít cười này với các thân chủ của mình, Lyle Ahmad - sau cái gật đầu của tôi - đã kéo cậu ta sang một bên dặn dò chi tiết các quy trình chúng tôi phải tuân thủ trong nhà an toàn. Cậu ta hiểu ngay lập tức và tôi hài lòng khi Freddy đã tiến cử cậu ta.
Sau đó tôi nói, “Ryan, tôi cần anh giúp tôi một việc.”
“Tất nhiên, chuyện gì?”
“Tất cả các hồ sơ hành chính anh đang xử lí đúng không?”
“Cái… ý anh là đống rác kế toán ấy hả?” Anh ta phẩy tay về phía bàn phòng ăn, đang bày đầy các hồ sơ của sở cảnh sát.
“Chính xác. Tôi cần các bản sao để gửi cho công tố viên.”
Joanne nói, “Anh muốn nói đó là lí do ai đó muốn Ryan à? Anh ấy đã phát hiện ra chuyện phi pháp nào xảy ra ở sở sao?”
“Không.” Tôi đáp.
“Thế thì…?” Joanne đáp
Tôi suy nghĩ câu miêu tả tốt nhất chiến lược của tôi với Westerfield. Và tôi đã nghĩ ra. “Tôi cần quẳng xương cho chó.”