Chương 39
Dù cả hai không nhận ra, Joanne và chồng cô đều nhíu mày theo cách giống nhau.
Thông thường tôi không chia sẻ nhiều chiến lược của mình với các thân chủ. Nhưng giờ tôi nghĩ mình nên thận trọng cho họ biết chuyện gì đang diễn ra.
Tôi giải thích với họ rằng khi tôi đang nói chuyện với Claire duBois về các máy theo dõi, ngay trước khi chúng tôi gặp nhau tại Hyatt, tôi thực sự nghĩ rằng nhiệm vụ kế toán của Ryan có thể là lí do biến anh ta thành mục tiêu. “Cấp dưới của tôi đã tìm hiểu điều đó, điều tra Thám chính cảnh sát trưởng và những người đang làm nhiệm vụ. Ngay cả vài người ở tòa thị chính nữa.”
Nhưng duBois chẳng tìm được bằng chứng nào về lạm dụng quyền hạn cả, tôi nói thêm. Cô ấy đã nói chuyện với hàng tá sĩ quan và nhà quản lí trong sở, vũ khí của cô ấy là cây bút và cái máy tính. Những gì Westerfield và Teasley đã biết, tiền đang dịch chuyển từ tài khoản này vào tài khoản khác, theo duBois thì có vẻ là tiền sạch.
“Đúng vậy,” Ryan khẳng định, nhíu mày. “Phải, khoản tiền nào đó bị gửi vào nhầm tài khoản nhưng nó chỉ nằm yên trong đó cho đến khi ai đấy phát hiện ra rồi chuyển lại. Đó là lí do tại sao tôi có liên quan - không phải là điều tra, mà chỉ là nghĩ ra những quy trình thích hợp hơn để lưu chuyển tiền mặt giữa các phòng ban khác nhau.”
“À, công tô viên Mỹ nghĩ rằng đó là cơ hội để truy tố vụ tham nhũng chính trị lớn. Tôi thì không tiết lộ đấy là ngõ cụt. Tôi chỉ khuyến khích anh ta tiếp tục khi anh ta bắt đầu đi lối đó.” Tôi không nói cho vợ chồng Kessler biết là Freddy đã hiểu vấn đề và giúp đỡ.
Tôi không biết. Chỉ là những lời xì xào thôi…
Joanne nói, “Mấy người các anh không làm việc cùng nhau sao?” Một câu hỏi hay và câu trả lời là: không phải luôn luôn.
Ryan nhúng vai. “Tôi sẽ gửi cho anh ta bất cứ thứ gì anh cần, tất nhiên rồi.”
“Mọi thứ. Trước tiên gửi cái gì khó hiểu nhất ấy.”
Anh ta mỉm cười.
“Westerfield sẽ muốn nói chuyện với cả hai người. Cứ nói cho anh ta nghe sự thật, để anh ta tự tìm hiểu.”
“Chỉ là hơi bí hiểm thôi,” Ryan gợi ý.
“Sẽ tuyệt lắm. Hãy nghĩ về bất cứ cuốn sách thuyết âm mưu nào anh đã đọc.”
Joanne không nhúc nhích, đứng im một cách vụng về, vai nhô về phía trước. Tôi biết cô muốn gọi cho Amanda. Nhưng tôi không thể cho phép cô. Tôi không muốn bất kì ai, ngoài các mối liên hệ của tôi tại nhà tù ở Loudoun, biết rằng con bé và Carter đang ở đó. Cho dù cô không năn nỉ nữa, chỉ chúc ngủ ngon rồi tiến thẳng xuống hành lang.
Tôi để ý máy tính của Maree, đang nằm trên sofa. Có thể cô ta cũng đã đi ngủ. Tôi bất ngờ nhận ra khi không có mặt người phụ nữ trẻ này, nhà an toàn có vẻ bình yên đến lạ lùng. Dù cho bạn có thể nói điều gì về cô ta đi nữa, Maree đã khiến nhiệm vụ này trở nên náo nhiệt và không giống bất kì thân chủ nào của tôi từng gặp.
Ngài Hướng dẫn viên…
Ryan mang theo tất cả hồ sơ vào phòng làm việc, nơi tôi đang ngồi kiểm tra email. Anh ta bắt đầu sắp xếp chúng lại rồi đặt thành các chồng ngăn nắp trên bàn.
“Mẻ đầu tiên đây,” anh ta nói. Rồi lại chìm đắm.
Bầu không khí đề phòng và thù địch từ khi chúng tôi gặp nhau đã hoàn toàn tan biến.
“Hỏi anh một câu riêng tư nhé, Corte?”
Thông thường điều này sẽ làm nổi lên những tiếng còi báo động, nhưng vì lí do nào đó tôi đáp, “Tất nhiên.”
“Anh bắt đầu công việc trông trẻ này như thế nào vậy? Chờ đã, nói thế có phải xúc phạm không?”
“Với tôi thì không.”
“Đúng nhỉ.” Anh ta phá lên cười. “Anh tham gia như thế nào vậy? Trông anh giống vệ sĩ cho người ta lắm sao?”
“Câu trả lời ngắn gọn là tôi bị bắt.”
Một cái liếc mắt thích thú. “Giờ thì nó xứng đáng một lời giải thích đấy.” Ryan khập khiễng vào bếp, rồi gọi với. “Cà phê nhé?”
“Tất nhiên rồi,” tôi đáp.
Anh ta mang cho tôi một cốc to, vẫn nhớ rằng tôi thích cà phê đen.
“Thế nào?” Ryan tiếp tục lục qua các tài liệu của mình.
Tôi giải thích cách mình bắt đầu môn chạy định hướng tại trường Đại học Texas tại Austin ra làm sao rồi thấy thích thú với truy vết.
Anh ta nhíu mày khi nghe điều đó, tôi bèn giải thích.
“Lần theo dấu vết, như người Da Đỏ ấy hả?” anh ta hỏi.
“Chính xác. Một ngày cuối tuần tôi lái xe xuống San Antonio để tham gia thi chạy định hướng. Đó là một ngày dài, suốt cả ngày. Tôi chạy tới một chốt kiểm soát giữa đường và quyết định sẽ chạy đường khác đến chốt tiếp theo, không phải con đường thẳng nhất. Thi thoảng đường thẳng nhất lại mất thời gian hơn nhiều.”
“Tôi đang di chuyển qua cái bụi cây thì nghe thấy âm thanh mà tôi nghĩ ai đấy đang khóc. Tôi đến xem và phát hiện một gia đình. Rõ ràng họ là những kẻ vượt biên bất hợp pháp thi thoảng vẫn vượt qua Rio Grande vào thời đó. Tôi nghĩ có thể một người trong số họ bị thương, thế nên tôi bước đến chỗ họ.”
“Anh có thể nói tiếng Tây Ban Nha à?”
“Nó hữu ích ở Texas,” Và trong kiểu công việc hiện tại của tôi nữa.
“Tôi cũng đoán vậy.”
“Tôi đang mặc bộ đồ tập - như bộ đồ thể thao ấy - thế nên họ không nghĩ tôi là cảnh sát. Tôi hỏi họ có chuyện gì không ổn. Họ nói rằng vào người đàn ông đang đuổi theo họ. Đám đàn ông đã đánh cắp ví tiền của người cha - tất cả khoản tiền tiết kiệm của ông ấy - và cố gắng hãm hiếp đứa con gái tuổi thiếu niên. Người cha giật được một khẩu súng của đám đàn ông kia và họ bỏ chạy nhưng đám ấy vẫn đuổi theo họ. Tôi lấy di động ra và nói mình sẽ gọi nhờ người giúp. Nghe vậy họ hốt hoảng và cầu xin tôi đừng làm thế.”
“Bởi vì họ vượt biên bất hợp pháp.”
“Và vì những kẻ tấn công là người của chúng tôi, Lực lượng Tuần tra Biên giới.”
“À.”
“Gia đình đã cố gắng đánh lạc hướng đám người nhưng chúng đang đến gần. Tôi có thể nhìn thấy bốn, năm người bọn chúng đang lần theo dấu vết. Có truy vết nhưng cũng có cả bắt mồi. Đó là việc mà các sĩ quan đang làm - họ đang đến để bắt giữ gia đình này. Tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng tìm thấy họ. Chúng tôi có thể thấy chúng cách nơi chúng tôi đang trốn khoảng nửa dặm.”
“‘Chúng tôi. ’ Kiểu nói ấy mách tôi biết chuyện này đang dẫn tới đâu.”
“Tôi không thể bỏ họ được. Họ sẽ bị giết là điều chắc chắn. Thế nên tôi dẫn họ bỏ đi, che đậy các dấu vết nhiều nhất có thể. Chúng tôi đang tham gia một cuộc truy đuổi mèo vờn chuột. Khoảng ba tiếng sau tôi đưa họ tới San Antonio và trú tạm tại một nhà thờ.”
Lúc ấy tôi hai mươi ba tuổi và hầu hết thời gian tôi ở học viện. Buổi chiều hôm ấy chính là trải nghiệm vui vẻ nhất tôi từng có, không thể bác bỏ được.
“Anh đã nói là anh bị bắt. Tôi không chắc anh đã thực sự làm gì sai. Anh có thể chỉ cần nói rằng về ngữ nghĩa mình không biết họ là dân vượt biên bất hợp pháp. Mà anh chỉ giúp đỡ những con người này thoát khỏi vài kẻ tấn công.”
“Tôi không nói chuyện chúng tôi thấy một đặc vụ đã lái xe về phía trước băng qua con kênh. Cách duy nhất để chúng tôi thoát khỏi đó là bằng xe. Tôi sợ rằng người cha sẽ bắn tay đặc vụ thế nên tôi cầm lấy súng, lặng lẽ lại gần phía sau tay đặc vụ rồi ăn cắp xe jeep và vũ khí của anh ta.”
“Rồi. Thế này thì đáng bị bắt rồi,” Ryan nói.
“Sauk hi thả gia đình ấy xuống gần nhà thờ tôi ném khẩu súng xuống hồ và bỏ lại chiếc xe jeep tại lô đậu xe của cửa hàng tạp hóa. Sau đó tôi bắt taxi quay lại khóa học chạy định hướng.”
“Họ đã bắt anh như thế nào?”
“Kiểm tra cuống thẻ,” tôi giải thích. “Đó là một quy trình an toàn trong chạy định hướng. Các sĩ quan so sáng các cuống thẻ với thẻ kiểm soát tại đích đến. Nếu ai đấy không chạy được về đích, họ sẽ cử đội tìm kiếm đi tìm bạn. Các đặc vụ Tuần tra Biên giới đã nhìn thấy những lá cờ tại chốt kiểm tra - chúng có màu cam và trắng, rất khó nhìn nhầm - và phát hiện ra rằng đang có cuộc thi. Họ đã lần theo dấu vết xuống tận trường vào ngày hôm sau. Họ bắt giữ tôi và vụ này được chuyển đến một đặc vụ FBI đến thành phố này từ D. C. Đặc vụ Fredericks. Bây giờ tôi đang làm việc cho ông ấy.”
“Nhưng nếu giờ anh là sĩ quan liên bang thì anh không thể bị kết án vì phạm tội.”
“Hóa ra Freddy đang ở Texas để điều tra các vụ trộm và tấn công bất hợp pháp của các sĩ quan Tuần tra Biên giới. Nên thay vì là bị cáo tôi lại trở thành nhân chứng. Giúp tóm được bốn kẻ có tội.”
“Còn những người vượt biên trái phép?”
Tôi mỉm cười với anh ta. “Làm sao đó tôi quên béng mất tôi đã đưa họ tới đâu.”
“May cho anh đấy.”
“Cuối khóa học tôi nhận được một, hai cái bằng và bắt đầu giảng dạy. Nhưng tôi không thể hoàn toàn xóa được sự kiện hôm ấy ra khỏi đầu. Vài năm sau tôi gọi cho Đặc vụ Fredericks và ông ấy giúp tôi liên hệ với mấy người tại Cục An ninh Ngoại giao ở Washington - Bộ Ngoại giao - tôi đã đăng kí rồi làm việc cùng họ một vài năm, bảo vệ người của chúng tôi tại các đại sứ quán và người nước ngoài tại Mỹ. Dần dà tôi không đi du lịch nhiều nữa. Tôi nghe nói về đơn vị nơi tôi đang làm việc bây giờ. Tôi đến gia nhập với họ và làm việc ở đó đến giờ.”
Ryan sắp xếp xong tài liệu để gửi cho Westerfield. Trông có vẻ như khoảng hai trăm trang giấy hỗn loạn số với bảng biểu khiến tôi không tài nào hiểu nổi.
“Hoàn hảo,” tôi bảo anh ta.
“Hỏi anh một câu nhé, Corte?”
“Được.”
“Anh đã kể câu chuyện này cho bao nhiêu thân chủ nghe rồi?”
Tôi thành thật đáp. “Không ai cả.”
Anh ta cười tioets. “Bao nhiêu phần trong đó là thật?”
“Toàn bộ câu chuyện,” tôi đáp.
THỨ HAI
Hãy nhớ rằng đây là một trò chơi vừa phòng thủ lẫn tấn công và hãy chuẩn bị bảo vệ các khu vực mà bạn đang chiếm.
- THEO HƯỠNG DẪN TRONG TRÒ BOARD GAME RISK-