Chương 40
Claire duBois gọi ngay trước chín giờ sáng.
Điều cô ấy phải nói với tôi đã giúp làm sáng tỏ.
Nhưng khiến tôi chán nản.
Tôi chép lại thông tin rồi đi vào bếp, nơi cái bàn, với khăn trải bàn bằng vải bông kẻ màu vàng, bày sẵn đồ ăn sáng: bánh vòng, phô mai kem và mứt. Cả hai thân chủ của tôi đang sống đang uống cà phê. Joanne đang ngồi cạnh một chiếc laptop, chăm chú nhìn vào màn hình. Cô liếc nhanh sang chào tôi rồi lại chú mục vào máy tính.
“Maree đâu?” Tôi nói.
“Vẫn còn ngủ,” Ryan đáp.
“Tôi vừa nghe tin từ Claire,” tôi buồn bã nói với họ. “Vụ kia của anh cũng kết thúc rồi.”
Viên thám tử hỏi, “Mưu đồ bất lương của Clarence Brown… Ý tôi là Pamuk sao?”
“Y không phải là kẻ chủ mưu.”
“Nhưng phải là y chứ,” Ryan nói với vẻ thất vọng.
“Tôi cũng nghĩ vậy,” tôi nói. “Nhưng đó không phải là kế hoạch Ponzi. Việc kinh doanh của Pamuk là hợp pháp.”
“Nhưng các công ty ma, tên giả… làm sao có thể hợp pháp được?”
“Tên y được thay đổi đúng luật. Và toàn bộ các giấy chứng nhận việc kinh doanh hiện tại của y được lập hồ sơ thích hợp. Các khoản đầu tư được thực hiện qua các công ty ma, đúng, nhưng có vẻ đó không phải là tội. Công ty của Pamuk rất vững vàng bề mặt tài chính. Các sổ sách đều nghiêm chỉnh. Tất cả được kiểm tra rồi.”
Ryan hỏi, “Thế còn những ai muốn lấy lại tiền của họ thì sao? Pamuk vẫn đang mắc kẹt.”
“Vài người đòi được tiền rồi. Những người khác sẽ đợi thêm vài ngày nữa. Chúng tôi có thông tin từ cơ quan Tội ác Kinh tế của Interpol. Họ có liên hệ với các kế toán điều tra và nhân viên chứng khoán tại London, New York, Paris và Grand Caymans. Họ đã soi kĩ cả công ty ấy bằng tia X.”
Ryan bật cười cay đắng. “Tôi đã cố gắng suốt mấy tuần để bắt mấy thằng cha quốc tế ấy nói chuyện với mình. Thằng cha người Pháp không bao giờ đáp lại các cuộc gọi của tôi. Cũng như chẳng có ma nào tại Georgetown. Có vẻ trách nhiệm của anh còn nặng hơn các mật thám D. C. chúng tôi.”
Tôi nhớ lại miêu tả cay đắng của người cảnh sát về địa vị của anh ta trong sở.
Những củ khoai tây nhỏ…
Joanne ngẩng đầu lên, thể hiện một chút quan tâm, rồi quay lại với máy tính. Tôi tự hỏi điều gì mà khiến cô ấy say mê thế. Cô ấy không thể lên mạng, thế nên chắc chắn là các thư mục cũ còn lưu trong ổ cứng.
Tôi nói tiếp, “Đây là chuyện đã xảy ra. Pamuk gửi tiền của các nhà đầu tư của y sangTrung Đông, qua hàng tá công ty ma đăng kí hoạt động tại Mỹ, châu Âu và châu Á.”
“Đúng. Để tài trợ cho các hoạt động khủng bố, anh cũng nghĩ vậy.”
“Không. Tất cả đều là vốn cổ phần và đầu tư nợ thật sự. Y làm theo cách đó vì y thực sự cảm thấy các công ty Ả Rập là cách kiếm tiền vững chắc, nhưng gã biết rằng người Mỹ có thể miễn cưỡng khi đầu tư vào công ty này. Chủ nghĩa ái quốc. Và một số cổ đông tận Ả Rập xa xôi sẽ không mạo hiểm khi biết rằng các đối tác đầu tư của họ uống bia và ăn thịt lợn trong bữa tối rồi đi nhà thờ vào ngày Chủ Nhật. Thế nên y dựng lên các lớp công ty ma. Nếu anh đào đủ sâu, anh sẽ tìm thấy các chi tiết.”
Ryan thở dài.
Tôi nói tiếp, “Nếu ai đó muốn rút tiền sớm, với vốn của Mỹ có thể sẽ hơi lâu một chút vì các lớp doanh nghiệp ma và luật pháp nước ngoài. Nó tốn thời gian nhưng hoàn toàn hợp pháp. Chẳng có ai bị cướp hết. Thực ra, lãi suất đầu tư đã đạt bốn phần trăm vào năm nay theo Chỉ số của Standard & Poor.”
“Không có tội, chẳng có lí do gì đi thuê một kẻ moi tin.”
“Đúng.”
“Mẹ kiếp,” anh ta lẩm bẩm. “Ngõ cụt rồi.”
Và chúng tôi đang ở đó. Một trong những kẻ moi tin giỏi nhất trong ngành đang đuổi theo Ryan Kessler. Không phải vì hai vụ án lớn hiện tại của anh ta. Và không phải vì công việc hành chính anh ta đang làm.
Lí thuyết trò chơi với cả dân nghiệp dư lẫn chuyên nghiệp đều như nhau. Bạn không biết xúc xắc sẽ rơi như thế nào, lá bài nào là lá bài tiếp theo ban chia hoặc chọn; bạn không biết đối thủ của mình sẽ chọn chiến lược gì cho nước đi kế tiếp.
Bàn tay run rẩy của bạn đôi khi khiến bạn đi sai.
Nhưng có một điều bạn luôn biết đó là đối thủ của mình là ai, mục tiêu hắn muốn là gì.
Nhưng trò chơi này thì khác hẳn. Tôi không biết đối thủ - chỉ biết lá bài chủ, xe hoặc mã: Henry Loving.
Và tôi không biết mục tiêu của trò chơi.
Chúng tôi đang chơi bài Bridge, Arimaa, Cờ Thỏ Cáo, Cờ Vây? Game of Life hay Poker?
Không biết, hoàn toàn không biết.
Ryan Kessler xoa xoa cái chân đau, nhìn chằm chằm bức vẽ trên lò sưởi, thêm nhiều con ngựa béo mập với những cái chân gầy nhẳng. “Có thể đó là một trong những vụ nhỏ hơn. Tôi không nghĩ thế nhưng có thể. Trộm danh tính hoặc các thẻ tín dụng.”
Thế rồi một giọng nói vang lên sau lưng chúng tôi, của Joanne, đầy quả quyết, “Không, không phải các vụ đó.”
Ryan và tôi cùng quay về phía cô.
“Tôi có câu trả lời rồi,” cô thì thầm, ngước nhìn lên từ máy tính, khinh miệt phẩy tay về phía nó. “Loving không phải đang theo đuổi Ryan đâu… Mà là em gái tôi. Hắn đang truy đuổi đứa em gái khốn kiếp của tôi.”