CHƯƠNG 31
Gillian đứng trong đại sảnh, không thể nhúc nhích. Cô ôm cánh tay phải trong ngực. Nó tê dại, từ phần vai trở xuống. Cô không ngờ sức mạnh nơi cánh tay của cha. Chỉ một lần chạm kiếm với ông cũng khiến cô đau nhức. Thanh kiếm đã rơi khỏi những ngón tay không chút sinh lực của cô.
Thế nhưng, gương mặt cô không hề tê dại. Má cô đau nhức vì bị cha tát. Đó vẫn chưa phải là thứ duy nhất bị tổn thương. Niềm kiêu hãnh của cô bỏng rát, cô nhận ra mình chưa sẵn sàng để gặp cha và đánh bại ông.
Giá mà nỗi khổ sở chỉ có bấy nhiêu.
Cô nhìn về phía cầu thang nơi chồng mình vừa lên. Christopher hẳn không còn muốn có cô nữa. Thánh thần ơi, cha cô cướp mất đôi mắt của Christopher ba năm trước vẫn chưa đủ sao? Giờ thì, vì cô, hắn lại phải chịu thêm ô nhục. Chồng cô bị đánh như một thằng ngốc trước mặt hầu hết người thân thuộc.
Gillian nhặt thanh kiếm của mình lên, quay về phía lò sưởi, cứ như tránh xa sảnh đường phủ đầy máu cùng những thi thể trên đó sẽ khiến cô bớt khó chịu hơn. Cô chẳng đem lại cho Christopher được điều gì ngoài nỗi đau và thương tổn. Giá mà Chúa khiến cha kết liễu cô từ xưa đi còn hơn!
Một chuyển động lọt vào mắt Gillian. Cô nhìn sang phía trái, thấy Jason đi trên cầu thang, lên tầng trên. Ngược với ý muốn trong lòng, ngược với lý trí, đôi chân cô xoay về phía đó, dẫn cô lên cầu thang, theo sau người cận vệ của chồng. Gillian biết Christopher chẳng muốn gặp cô, nhưng biết đâu cô có thể nhìn hắn một lần, phủ đầy ánh mắt bằng hình ảnh người đàn ông cô yêu thương hơn cả chính mạng sống của mình. Sau đó cô sẽ làm điều phải làm.
Cô sẽ ra đi.
Giết chết người cha độc ác.
Cô giữ khoảng cách phía sau Jason. Rất dễ dàng để không bị phát hiện. Tại Warewick, cô làm điều đó thường xuyên tới mức kỹ năng này đã trở nên điêu luyện. Cô theo Jason đi dọc hành lang, chờ trong bóng tối của một hốc tường trong lúc cậu ta vào phòng của Christopher, rồi trở ra cùng một chậu nước và khăn lau. Không dễ theo đuôi cậu nhóc tới tận cửa, nhưng cô vẫn xoay xở được.
Cô đứng nơi ngưỡng cửa, trong bóng tối, thu vào mắt hình ảnh của chồng. Mỗi giây trôi qua, trái tim cô càng đập mạnh mẽ hơn.
Hắn ngồi đó, lưng tựa vào tường, hai tay mệt mỏi thả trên đùi. Jason đứng gần cạnh, tay vẫn còn bưng chậu nước.
“Lãnh chúa, tôi có nên chăm sóc vết thương cho ngài không?”
Christopher chầm chậm ngẩng đầu lên, như thể việc đó đòi hỏi rất nhiều nỗ lực.
“Không quan trọng, Jason.”
Gillian cắn môi để không bật ra tiếng khóc. Cô chưa bao giờ thấy chồng mình hoàn toàn bị đánh bại như thế, hắn trông như thể chẳng còn chút ý chí nào sống tiếp.
Và đó hoàn toàn là lỗi ở cô.
“Tôi có nên gọi Phu nhân Gillian không?”, Jason hỏi. Christopher lắc đầu. Gillian có thể thề rằng má hắn đang ướt. Có lẽ vì hắn quá kiệt sức sau những quăng quật phải chịu, hoặc đã khóc vì nỗi đau do cô gây ra.
“Không”, giọng Christopher thì thào. “Đó là điều cuối cùng ta muốn cậu làm.”
Gillian quay đi. Cô rón rén bước xuống bậc thang, để lại sau lưng trái tim tan nát. Cô đã nghe chính miệng hắn nói. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Christopher không muốn có cô nữa. Thực sự, cô chẳng thể trách hắn. Đến cô cũng khó sống nổi với bao đau buồn gây ra cho hắn. Làm sao cô có thể trông chờ hắn cảm thấy khác hơn cơ chứ?
Cô bước vào phòng ngủ của Christopher, cài then cửa. Cô đặt kiếm lên giường, bước về phía chiếc rương của mình. Tài sản riêng tư của cô cũng chẳng nhiều nhặn gì, chỉ có một túi tiền nhỏ giấu bên dưới đôi vớ đầy mảnh vá. Christopher thỉnh thoảng cho cô ít vàng để tiêu pha, chỉ bảo cô đừng chi gì ngoài những thứ cần thiết cho chính mình. Cô gom góp chỗ vàng, chắc chắn đến một ngày mình sẽ có đủ để mua cho hắn thứ gì đó thật tốt, thật đẹp.
Cô lôi chiếc túi ra, chạm vào nó đầy trầm ngâm. Chỗ vàng này sẽ được dùng vào việc kết liễu cha cô. Không có công dụng nào tốt hơn thế nữa.
Cô rút bao kiếm tinh xảo Christopher đã tặng, tra kiếm vào. Thanh kiếm, tiền cùng áo choàng là quá đủ để mang theo. Ghé qua nhà bếp xem một chút hẳn sẽ hữu dụng. Chỉ cần cô đặt tay lên cán kiếm là đầu bếp sẽ cho cô đúng thứ cô cần và giữ im lặng về việc đó.
Cô chậm rãi đóng nắp rương, lướt ngón tay trên bề mặt gỗ nhẵn nhụi. Chắc chắn cô sẽ chẳng bao giờ được thấy nó nữa, và cả căn phòng này. Cô sẽ giết cha, hoặc chết trong lúc nỗ lực làm điều đó. Nếu sống sót, cô sẽ tìm một nơi khác để sống. Dù cuộc gặp với cha đem lại kết quả gì, cô biết mình sẽ không bao giờ quay lại Blackmour. Làm sao cô có thể quay lại, khi sự hiện diện của cô chỉ đem đến cho Christopher đau khổ? Ôi, để mặc hắn là điều duy nhất cô có thể cho hắn, ngoại trừ cái chết của cha.
Gillian rời khỏi phòng trước khi suy nghĩ về chồng khiến cô choáng ngợp. Lúc này, cô không thể rơi nước mắt. Cô sẽ khóc sau, khi mọi việc đã xong. Hẳn lúc đó cô sẽ nghĩ về những gì mình đã mất hôm nay.
Trong chốc lát, cô rời khỏi bếp, kiếm và tiền cầm trong tay, tay còn lại cầm một túi nhỏ thức ăn. Gã đầu bếp có vẻ vô cùng ngạc nhiên khi cô chào vĩnh biệt, nhưng cô không giải thích lời nào. Lão ta cũng chẳng yêu cầu. Nếu có thể, cô sẽ gắng nở một nụ cười. Gã đầu bếp của Rồng thực sự sẽ bị thuần phục.
Cô trườn qua đại sảnh, phớt lờ chỗ máu vẫn còn vương vãi khắp nơi cùng mùi hôi thối của tử thi. Phải, đây là lỗi của cô. Cô chẳng thể kết tội ai khác về việc cha mình đến hôm nay và mang trận chiến theo sau.
Lẫn việc Christopher bị lăng nhục.
Cổ họng cô lại nghẹn ngào khi nhớ tới việc cha giễu cợt hắn, khiến hắn tổn thương bởi tiếng cười chế nhạo và những cú chọc kiếm. Nếu Đội trưởng Ranulf không giữ cô chặt như gọng kìm, cô hẳn đã tự mình lấy mạng cha.
Lần này cô sẽ làm vậy, một khi nghĩ ra được cách khiến lão chết đau đớn nhất. Cô cũng sẽ cần hỗ trợ. Cô có thể dũng cảm, nhưng cô không ngu ngốc. Ngay cả khi Colin và người của gã đã giúp rất nhiều hộ vệ của cha cô về chầu trời, thì tại Warewick vẫn còn rất nhiều hiệp sĩ. Biết đâu với chỗ tiền này, cô sẽ có được vài tay đánh thuê. Phải, thông minh đấy. Cô sẽ tìm người đưa cô qua cổng, sau đó tự mình thực hiện kế hoạch.
Cô lỉnh ra khỏi sảnh, xuống bậc thang. Khi chân chạm đất, cô bước về trước bằng tư thế đầy tự tin, như thể mình là một hiệp sĩ lang thang lên đường đi theo tiếng gọi của sứ mệnh.
Cửa sắt đang mở, nhưng binh sĩ xúm xít khá đông xung quanh. Gillian cúi đầu, tiếp tục bước qua. Nếu tới được bên ngoài tường lâu đài, nghĩa là cô đã đi được nửa đường tới tự do. Cô sải bước nhanh hết sức, huých những gã trai khỏi lối của mình theo cách mà cô nghĩ là rất đàn ông.
Gần tới cuối đường hầm thì cô cảm thấy chân mình bổng khỏi mặt đất. Cô vùng vẫy, nhưng không thể thoát nổi người đã tóm lấy áo khoác của cô, đang nhấc cô lên đầy nghi ngờ.
“Cô nghĩ mình đang đi đâu vậy hả?”
“Ôi, Colin”, Gillian rên lên, “đặt tôi xuống”. “Ta không nghĩ vậy...”
Cô huých khuỷu tay vào bụng gã, nhưng thay vì tránh sang bên như những người khác, Colin chỉ gầm một tiếng, lại nhấc cô lên cao hơn.
“Nếu là cô, ta sẽ quay trở vào trong.”
“Ngài không phải là tôi, đừng bảo tôi nên làm gì.”
Colin đặt Gillan xuống, xoay cô lại, đôi tay nặng nề nắm chặt áo choàng của cô.
“Thánh thần ơi, ta không sợ móng vuốt của cô đâu, nên đừng có nói như thể ta e sợ. Cô có thừa can đảm hơn là phải chạy trốn, đúng không?”
Cô nhìn thẳng vào mắt gã. “Tôi không bỏ chạy, tôi sẽ đi giết cha tôi.”
Colin chớp mắt. “Ra vậy.”
“Đúng”, cô gật đầu, “ngài thấy đấy. Tôi sẽ tự mình đi thuê lính, sau đó đến Warewick và kết liễu lão khốn đó ngay trên giường lão. Hoặc theo cách đau đớn nào khác”. Cô ngước nhìn gã, nhíu mày. “Tôi vẫn chưa quyết định được cách nào.”
Colin thở dài. “Ta nói suy nghĩ của ta được chứ?” Biểu cảm của gã đột nhiên nghiêm trang. “Warewick là một chiến binh dạn dày kinh nghiệm, Gillian.”
Cô hếch cằm. “Vậy thì tôi có sức trẻ.”
“Ý tôi là lão đã chinh chiến gần như suốt cả đời” Colin từ tốn nói. “Chắc chắn cô có đủ dũng cảm để đương đầu với lão.”
“Chắc chắn rồi.”
“Nhưng ngay cả ta cũng phải rất khó khăn nếu muốn đánh bại lão bằng kiếm”, Colin kết luận.
Gillian mở miệng dợm nói, nhưng nhận ra mình không thể đáp lại được gì. Colin là một chiến binh dũng mãnh. Nếu gã nghĩ đấu với cha cô là điều khó khăn, thì kỹ năng của cô có sá gì? Cô cảm thấy nhiệt huyết trong mình giảm đi chút ít.
“Thực vậy”, Colin tiếp tục, “ta sẽ phải mệt chết đi được nếu muốn làm điều đó”.
Phần dũng cảm còn sót lại lập tức bỏ cô mà đi. Cô cúi đầu thất bại. “Tôi muốn trả thù cho Christopher”, cô lặng lẽ nói.
“Ừ”, Colin hậm hực.
“Ngài biết tại sao mà.”
“Ừ, ta biết tại sao.”
Cô ngước nhìn gã. “Ngài đã ném cha tôi qua tường như ngài nói chứ?”
Gã lắc đầu. “Giằng kéo quần áo lão một chút, và để nắm đấm của ta nói thay lời bất mãn, nhưng ta chỉ có thể ném lão ra ngoài cổng thôi. Ta không muốn gã chết trước khi tìm đến giết lão sau này.”
Gillian cảm thấy sống lưng mình chợt rắn lại. “Tôi sẽ làm việc đó.”
Colin chỉ khục khặc một tiếng. “Để xem. Giờ thì, trở vào lâu đài với ta. Đã đến lúc nói rõ ai có được vinh hạnh kết liễu lão đê hèn đó.”
“Tôi không quay lại đâu”, Gillian vùng ra. “Có thể tôi không có kỹ năng để tự mình giết cha, nhưng tôi sẽ tìm người làm thay việc đó.” Cô ngưng chốc lát, một cái tên xuất hiện trong tâm trí. Cô không thể hiểu nổi tại sao lúc trước lại không nghĩ tới. “Tôi sẽ đến Artane”, cô tuyên bố. “Tôi sẽ trả tiền cho Lãnh chúa Robin để thay tôi làm việc đó.”
Colin há hốc, “Artane?”.
“Đúng”, nghĩ tới đó, cô cảm thấy vững tâm. Rồi một ý tưởng khác lại nảy ra. “Tôi sẽ trả tiền để Lãnh chúa Robin huấn luyện cho tôi! Thế là tôi sẽ có kỹ năng để tự mình thực hiện.” Cô mỉm cười với gã. “Ngài nghĩ sao?”
Mắt Colin trợn to, miệng dường như đang hoạt động hết cỡ, dù không có một từ nào được thốt ra.
“Đúng”, cô gật gù. “Đây là kế hoạch hợp lý nhất.”
“Thánh thần ơi!”, cuối cùng Colin cũng bật ra tiếng. Gillian giật áo choàng của cô khỏi nắm tay Colin, kiễng chân hôn nhẹ lên má gã. “Rất cảm ơn, Colin, ngài thật tử tế.
Tôi sẽ không bao giờ quên ngài. Tôi sẽ báo tin khi cha tôi đã chết.” Cô quay người, hướng về phía cuối đường hầm. “Giờ thì, Artane ở phía bắc. Tôi nghĩ nó nằm phía tay phải khi tôi rời khỏi tường thành.”
Một âm thanh nghẹn ngào từ Colin vang lên sau lưng, nhưng Gillian không quay lại nhìn. Chắc chắn gã đang cố gắng chúc cô may mắn nhưng lại không thể tìm được đúng từ để nói.
Gillian đi được nửa đường tới cổng ngoài thì Colin bất ngờ xuất hiện ngay bên cạnh. Cô ngẩng đầu nhìn gã, khẽ cười.
“Ngài không cần tiễn tôi ra cổng”, cô nói. “Tôi có thể tự tới đó.”
“Cô không được lang thang tới Artane”, Colin xoay xở lên tiếng, mặt vẫn còn đỏ au.
Cô đưa tay vỗ về cánh tay gã. “Đừng lo lắng, Colin. Tôi sẽ tìm được tới nơi.”
“Cô thậm chí còn chẳng phân biệt bắc với nam!”, Colin kêu lên. Gã sải bước đi trước, rồi xoay lại, đứng sừng sững trước mặt cô. “Cô không được đi một mình.”
Gillian cảm thấy trái tim ấm lại khi nghĩ đến lòng trung thành của Colin đối với cô. Nhưng để gã rời khỏi Christopher cũng không tốt.
“Ngài phải ở lại”, cô mỉm cười. “Dù tôi rất trân trọng đề nghị hỗ trợ của ngài”
“Cô không được đi một mình”, Colin bướng bỉnh lặp lại. “Và cô không được đi tới tận Artane. Chuyến đi rất khó khăn, cô lại không có ngựa.” Gã nhìn cô, vẻ đắc thắng.
“Vậy tôi sẽ đi bộ.”
“Suy nghĩ lại đi, quý cô. Cha cô chẳng ở xa cánh cổng kia bao nhiêu đâu.” Gã mỉm cười, nụ cười không hề ấm áp. “Với cú tống tiễn của ta, dám chắc lão không thể nhúc nhích nổi trong mấy ngày. Dù sao đi nữa, chẳng ai muốn lò dò đi chung đường với lão cả.”
“Tôi sẽ giải quyết được lão”, Gillian nói, nhưng vẫn tự hỏi liệu việc đó có khó khăn hơn cô nghĩ hay không.
“Có thể cô làm được, sau khi tập luyện cùng Artane mấy tuần. Nhưng hiện tại, ta nghĩ là không.” Gã khoanh tay trước ngực, nhìn xuống cô. Gã thinh lặng một chốc, rồi đôi mắt sáng lên. “Có lẽ thêm ít thảo dược sẽ giúp được cô đấy. Thử tới gặp mấy bà phù thủy xem họ có gì hay không.”
Gillian mở miệng định từ chối, nhưng rồi thôi. Lòng can đảm của cô đã quay lại. Đúng vậy, một ít thảo dược sẽ chẳng hại gì. Cô chậm rãi gật đầu.
“Phải, làm thế là khôn ngoan.”
“Vậy chúng ta đi thôi”, Colin nói, cầm cánh tay cô kéo về phía con đường.
Theo sát cạnh Colin, Gillian ngạc nhiên vì những thay đổi trong tâm hồn gã nhưng lại tự ngăn mình bình luận về việc đó. Ít ra gã cũng nghĩ cho cô. Cô không muốn đánh giá thấp sự giúp đỡ đó. Đến khi xong việc, gã hẳn sẽ quay về, nói với Christopher rằng cô đã trả thù cho hắn. Tuy việc đó chẳng bao giờ bù đắp hết cho nỗi đau hắn chịu, nhưng ít ra hắn sẽ biết cô đã làm hết sức.
Cô nắm chặt thanh kiếm, túi tiền cùng bọc thức ăn nhỏ của mình, thầm nghĩ về loại thảo dược có thể cải thiện kiếm thuật, nếu có.
Berengaria đứng nơi cửa trước căn lều khiêm tốn, hít thở sâu. Bà đã đứng đó gần hết buổi sáng, cố gắng hít thở. Bà bị lôi ra ngoài không phải do thứ thuốc mới nhất Magda pha chế. Bà muốn được yên tĩnh để quan sát lại những gì xảy ra nơi đại sảnh của Blackmour. Tại sao khả năng tiên tri không báo cho bà hay khi Warewick tới, bà chẳng thể nào hiểu. Christopher đã phải trả giá đắt khi bà không tiên đoán được tình hình.
Bà nhìn sang phải, chỉ để nhìn thấy Gillian đang cố gắng bắt kịp những sải chân dài của Colin Berkhamshire. Gã đang tiến nhanh trên con đường hướng về phía lều. Tâm trạng của Gillian thật khó xác định, con bé rõ ràng chỉ đơn thuần là cố gắng thở.
Colin thì ngược lại, gã trông như đang nghĩ ngợi gì đó.
Berengaria chỉ hơi ngạc nhiên khi thấy Colin lại xuất hiện. Gã từng đến lấy ít thảo dược cho Gillian cách đây hai hôm, rồi lập tức lẻn đi ngay. Có lẽ cảnh Nemain nghiền xương trong cốc làm gã e ngại.
Colin đột ngột đứng lại trước mặt bà. Gillian thở hổn hển, nói không ra lời. Berengaria ngước nhìn gã cận vệ.
“Cô ấy định đi giết cha mình, nên sẽ cần một ít thảo dược”, Colin tuyên bố.
Berengaria nhướng mày dù rất cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Colin vòng qua đứng ngay phía sau Gillian, với cái nhìn sắc nhọn, như thể muốn nói với bà điều gì đó. Berengaria không cần thiết phải tìm hiểu. Bà đã thấy kết quả cuộc chiến nho nhỏ tại pháo đài, và rõ Christopher phải chịu đựng những gì. Không cần đến phép thuật, bà cũng biết điều gì dẫn lối Gillian đến đây. Và giờ thì cô gái này đã gom hết dũng cảm trong người để đặt chân lên con đường dẫn tới Warewick... Berengaria nhìn Gillian, mỉm cười nhẹ nhàng.
“Ta dám khẳng định rằng con đã có đủ can đảm cần thiết”, bà nói. Gillian gật đầu. “Giờ thì con cần thứ gì đó để cải thiện kiếm thuật của con?”
Gillian há hốc. “Đúng thế”, cô thở một hơi. “Làm sao bà biết?”
Berengaria nở nụ cười.
“Cô ấy sẽ đến Artane”, Colin nói thêm. “Để được Lãnh chúa Robin huấn luyện.” Gã lắc đầu quầy quậy, nhướng mày vài lần.
“À”, Berengaria gật gù. “Lựa chọn thông minh đấy, Gillian, ta thề kiếm thuật của ngài ấy cũng hoàn hảo hệt như diện mạo của mình. Ngày ấy đã huấn luyện lãnh chúa của con.”
“Đúng”, Gillian nói, “con cũng nghĩ vậy”. “Đi Artane là một hành trình dài”, Colin nói.
“Đúng thế”, Berengaria đồng ý. “Ta e số thảo dược tăng cường năng lực của mình đã hết rồi. Phải ít ngày mới thu thập được thêm. Hẳn con sẽ muốn chờ.”
Colin gật liên hồi. Gillian do dự. Berengaria nhìn cô tranh đấu với bản thân, như thể đang đong đếm việc trì hoãn và lợi ích của thảo dược.
“Một tuần”, Berengaria mở lời. “Không hơn.”
Nét mặt Gillian thoáng hiện vẻ đau khổ. “Nhưng từ giờ tới lúc đó con phải đi đâu đây?”
“Cô sẽ quay về lâu đài”, Colin nói.
Gillian lắc đầu. “Không, tôi không thể làm vậy. Christopher sẽ không vui.”
Berengaria dịu dàng nhìn cô. “Ta phải đồng ý với ngài Berkhamshire”, bà lên tiếng. “Con chờ ở lâu đài sẽ an toàn hơn. Sau đó con có thể viết thư mời ngài Artane. Đi vào thời điểm này sẽ rất nguy hiểm.”
Colin hăng hái cười đồng ý.
Gillian lắc đầu. “Con không thể ở lại Blackmour, thưa phu nhân.”
“Ôi, Gillian”, Berengaria dịu giọng. Bà đưa tay đặt lên cánh tay Gillian.
Gillian nắm chặt thanh kiếm trong tay, trái tim Berengaria thắt lại khi bà thấy cảnh đó. Con bé đã trở nên thật dũng cảm, dám cầm kiếm trong tay và đương đầu với nỗi sợ kinh khủng nhất, tất cả vì khao khát được làm dịu nỗi đau cho chồng mình.
“Artane cách đây quá xa, con à”, bà nói. “Ta nghĩ con nên ở lại gần bên lãnh chúa của mình.”
Mắt Gillian bắt đầu mọng nước. “Nhưng việc đó sẽ làm ngài ấy đau khổ. Con phải đi.”
“Tới Lâu đài Lãnh chúa”, Colin bỗng nhiên lên tiếng. “Cha cô sẽ chẳng bao giờ leo nổi lên đó. Ngay cả Artane chắc cũng không thể, nhưng chúng ta sẽ lo liệu sau. Chỗ đó hẳn đủ gần để đưa chỗ thuốc quan trọng kia.”
Berengaria quan sát Gillian cân nhắc kế hoạch mới này. Bà siết nhẹ cánh tay cô.
“Đó là lựa chọn khôn ngoan, con à”, bà cười khích lệ. “Ở đó con sẽ an toàn. Ta sẽ gửi đến thứ con cần thông qua người của ngài Berkhamshire.”
“Thật chứ?”, Gillian hỏi.
Berengaria gật đầu. “Tất nhiên. Ta dám nói đó sẽ là nơi dễ chịu để chờ ngài Robin tới gặp đấy.”
Gillian thừ người ra một lúc, rồi gật đầu. “Có lẽ vậy là tốt nhất.”
“Tốt lắm”, Colin nắm lấy bên tay cầm kiếm của Gillian.
Gã cúi chào Berengaria. “Với tất cả lòng biết ơn, thưa bà.” Gã cất bước quay về, Gillian đi theo. “Ta sẽ đi gọi người, rồi chúng ta sẽ lên đỉnh núi. Chuyến leo núi gian nan đấy, nên chúng ta cần...”
Giọng gã nhỏ dần. Berengaria nhanh chóng mất hút bóng họ. Bà gật đầu trầm ngâm. Ít ra Gillian sẽ được bảo vệ tốt, trong sự giám sát của Berkhamshire. Lâu đài Lãnh Chúa là nơi trú ẩn không thể bị công kích, rất phù hợp cho Gillian.
Gần như chính là nơi Christopher sẽ giữ cô ở đó. Nếu hắn ta kịp thời tỉnh táo lại.
Cánh cửa sau lưng bà bật mở. Nemain lảo đảo bước ra ánh mặt trời, ho sù sụ. Một làn khói đen theo sau.
Nemain thở hổi hển, tay níu khung cửa. Khi bình thường trở lại, bà ném cho Berengaria cái nhìn đăm đăm, lạnh như thép. “Ta đã nói bà ấy không nấu ăn được mà!”
Nemain lảo đảo bước đi, miệng làu bàu chửi rủa. Berengaria ngước nhìn lên trời, hít một hơi thật sâu, xoay người vào trong. Ít nhất thì vấn đề này cũng dễ giải quyết.
Dễ hơn nhiều so với việc can thiệp vào vấn đề giữa sự sống và cái chết.