← Quay lại trang sách

Chương 3

Tối hôm đó, sau khi kể tỉ mỉ hết cho con trai của mình là Libero những tin mới nhất về anh chị em của anh ta cũng như vô số cháu chắt khác, sau khi hỏi con, như tất cả những buổi tối khác, là từ khi tới Paris tới giờ nó đã thích ứng được chưa, Gavina Pintus báo cho con biết, trước khi gác máy, rằng cô hầu bàn ở quán rượu đã rời khỏi làng một cách bí ẩn.

Libero nói lại cho Matthieu Antonetti, Matthieu chỉ lơ đễnh càu nhàu đáp lại rồi hai người tiếp tục công việc, quên ngay sự kiện dù sao cũng vừa đánh dấu bước khởi đầu cuộc sống mới của họ. Họ biết nhau từ thuở ấu thơ, nhưng không phải bao giờ cũng hiểu nhau.

Năm Matthieu tám tuổi thì mẹ anh, vì lo lắng cho thói quen thích sống cô độc và trầm tư của anh, quyết định tìm cho anh một người bạn để cùng trải qua kỳ nghỉ ở quê. Và rồi, sau khi rảy nước hoa cho con, bà dắt anh đến nhà Pintus, con út nhà này cùng tuổi anh. Ngôi nhà to tướng của họ được trang trí bằng những ụ gạch nén không trát vữa, khiến nó giống một cơ thể không ngừng lớn lên một cách bất thường, như có một sức sống hoang dại nào đó nuôi dưỡng, những dây điện có treo những cái đui lủng lẳng chạy dọc mặt tiền, sân nhà ngổn ngang nào ống, nào xe cút kít, nào ngói, nào những con chó đang nằm ngủ dưới ánh nắng, nào những bao xi măng và rất nhiều đồ vật linh tinh đang chờ ngày chứng tỏ được ích lợi của chúng. Gavina Pintus đang mạng áo vest, người bà, bị biến dạng vì đã mười một lần mang thai và vượt cạn thành công, tràn ra ngoài một chiếc ghế xếp yếu ớt, Libero đang ngồi trên một bức tường thấp đằng sau bà, nhìn ba trong số anh em của mình người nhem nhuốc dầu đang bận rộn xung quanh một chiếc xe ô tô không biết sản xuất từ khi nào đã bị gỡ máy đi.

Thấy Matthieu đang ì ra, cố sức cưỡng lại cánh tay bà mẹ đang cương quyết kéo anh lại phía Libero, Libero chăm chú nhìn, không cử động cũng không cười Matthieu giằng mạnh quá, thành thử Claudie Antonetti phải dừng ngay, và, vài giây sau, anh òa khóc nức nở đến mức mẹ anh chẳng còn cách nào khác đành phải đưa anh về nhà để lau mũi cho anh và mắng mỏ anh.

Cuối cùng, anh trốn vào vòng tay chị gái Aurélie. Một lần nữa, Aurélie thay mẹ đảm nhận công việc với vẻ mặt nghiêm trọng rất trẻ con. Cuối buổi chiều, Libero đến gõ cửa và Matthieu chịu theo cậu ta về làng, trong sự hỗn độn của những con đường bí mật, của những con suối, của những con côn trùng kỳ lạ và của những con phố nhỏ đang dần được xếp vào một không gian ngăn nắp nhằm kiến tạo một thế giới khác, một thế giới nhanh chóng không khiến anh sợ hãi nữa mà trở thành nỗi ám ảnh của riêng anh.

Năm tháng trôi qua, thời điểm kết thúc kỳ nghỉ dần trở thành thời điểm diễn ra những cảnh tượng kinh hãi, đến mức Claudie đôi khi phải hối tiếc vì đã đẩy con trai mình lên con đường xã hội hóa mà chị không lường được hậu họa. Matthieu chỉ còn sống trong nỗi mong đợi mùa hè và, hồi mười ba tuổi, khi anh đã hiểu ra rằng bố mẹ mình, ích kỷ như con khỉ, không hề có ý định rời bỏ công việc tại Paris để cho anh ở hẳn lại làng, anh đòi bố mẹ cho anh ít nhất được về quê vào kỳ nghỉ mùa đông. Thấy bố mẹ không chịu, Matthieu tức tối vô cùng, nhiều bữa nhịn ăn, thời gian nhịn quá ngắn nên không ảnh hưởng sức khỏe nhưng đủ dài, đủ vờ vĩnh để khiến cho bố mẹ bực tức. Jacques và Claudie Antonetti buồn bã tự nhủ rằng họ đã sinh ra một thằng nhóc phiền toái kinh khủng nhưng nhận định ngao ngán này chẳng hề giúp họ giải quyết vấn đề.

Jacques và Claudie là em con cô con cậu. Sau khi vợ chết, chết khi đang còn ở cữ, Marcel Antonetti, bố của Jacques, tuyên bố rằng mình không có khả năng chăm sóc trẻ sơ sinh và cầu cứu chị gái mình là Jeanne-Marie như ông đã cầu cứu cả đời. Jeanne-Marie không hề đắn đo suy nghĩ, nhận Jacques ngay để nuôi dạy cùng với con gái mình là Claudie.

Vậy là hai đứa cùng nhau lớn lên cho đến khi cả nhà tá hỏa và phẫn nộ khi phát hiện ra mối quan hệ giữa chúng và khi nghe tin chúng đã công khai ý định lấy nhau. Nhưng chúng cứng đầu cứng cổ lắm, thành thử cuối cùng đám cưới cũng đã được tổ chức, với sự tham dự của rất ít người.

Đối với những người này, lễ cưới hôm đó phải đâu tượng trưng cho sự chiến thắng đầy xúc động của tình yêu, đó là sự chiến thắng của thói hư, tật xấu và của quan hệ đồng huyết thống. Việc Aurélie ra đời hoàn toàn khỏe mạnh, ngược với mọi sự tưởng tượng, đã phần nào xoa dịu những căng thẳng trong gia đình, còn Matthieu sinh ra trong một không khí nhìn bề ngoài thì hoàn toàn bình thường. Nhưng rồi ngay sau đó, dường như Marcel, vì không thể đổ lỗi lên đầu con trai và con dâu, đã chuyện thái độ hung hãn của mình sang những đứa cháu, và nếu như ông rất quyến luyến với Aurélie dù tự thân không hề muốn, đến mức đôi khi tỏ ra yêu thương quá mức, yêu thương theo kiểu người già, ông vẫn tiếp tục đối xử với Matthieu một cách đầy ác tâm, thậm chí một cách thù hằn, cho dù thái độ đó có khó coi đi chăng nữa, như thể chính cậu bé này đã dàn xếp cuộc hôn nhân tồi tệ mà kết quả là mình đã ra đời.

Hè nào cũng vậy, Claudie đều bắt gặp Marcel đang hằn học nhìn con trai mình, ông luôn lùi lại, rõ ràng là cố ý chứ không phải theo bản năng, mỗi khi Matthieu lại ôm hôn mình, và ông không bao giờ bỏ lỡ cơ hội đưa ra những lời nhận xét xảo trá về cách anh ngồi vào bàn, về cách ăn ở bẩn thỉu và sự ngu ngốc của anh. Jacques đau đớn cúi gằm mặt xuống còn Claudie mỗi ngày hai mươi lần nén giận để khỏi phải chửi lão già mà chị không hề có chút thương yêu nào nữa. Khi Matthieu bắt đầu chơi với Libero, Marcel tỏ ra cực kỳ đê tiện, ông càu nhàu,

– Nó thích người Sardaigne thì có gì ngạc nhiên, Claudie lặng thinh,

– Ít nhất thì cũng đừng đưa nó về nhà chứ,

và chị cũng không nói gì, trong nhiều năm trời, chị không nói gì. Nhưng trước đó vài tuần, như mọi năm, Matthieu gửi thiệp chúc mừng ông,

Chúc mừng sinh nhật ông. Cháu yêu ông. Cháu của ông, Matthieu,

đáp lại tấm thiệp vô tội gửi theo thông lệ đó, Marcel viết hai dòng,

Cháu trai, sắp mười ba tuổi rồi, cháu đừng bắt ông phải đọc những câu ngớ ngẩn không hợp tuổi ông cũng chẳng hợp tuổi cháu nữa. Cần gì thì viết, không thì thôi.

Claudie chặn lá thư, nhấc điện thoại lên, run bắn người vì tức giận,

– Ông là một kẻ khốn nạn, rồi ông sẽ chết như một kẻ khốn nạn mà thôi, nhưng trong khi chờ đợi, đừng có mà nói với con tôi như thế nữa,

Thế là Marcel khóc nức bên điện thoại. Claudie vừa dập máy điện thoại vừa càu nhàu than trách số phận độc ác vô tâm đã khiến cho chị sớm phải chia lìa bố mẹ rồi khéo để cho lão già thiển cận không thể chịu đựng nổi đó sống, cái lão già luôn miệng kêu là mình sắp chết, gọi điện thoại ngay giữa đêm khuya chỉ vì cảm cúm nhẹ hay có chút triệu chứng suy nhược nào đó, lão thao thao bất tuyệt về vết loét đang phát triển một cách tinh vi, vết loét lẽ ra đã có thể giết chết lão từ bảy mươi năm nay trong khi trên thực tế, lão khỏe như bò mộng, như thể bằng mọi giá, lão muốn làm hỏng cuộc đời của thằng con trai đã lớn của lão, sau khi đã hoàn toàn không đoái hoài gì đến nó khi nó còn nhỏ.

Thế nên Claudie mới nuôi một dự định tuyệt hảo, đó là đi máy bay về làng rồi dùng gối làm cho ông ta chết ngạt, hoặc tự tay siết cổ ông ta đến chết, nhưng chị phải xua đi những ám ảnh báo thù đó và thừa nhận rằng, thực tế mà nói, chị không thể giao phó con trai mình cho con người này vào kỳ nghỉ và cũng không thể nói cho con mình biết rằng nó phải ở lại Paris vì ông nội ghét nó.

Cú điện thoại của Gavina Pintus giải quyết ngay vấn đề: bằng thứ ngôn ngữ pha tạp giữa tiếng corse tiếng sarde vùng Barbaggia, Gavina cho biết Matthieu có thể đến nhà mình khi nào nó muốn. Claudie rất muốn từ chối, dẫu chỉ để dạy cho Matthieu biết rằng việc “gây áp lực tâm lý” không bao giờ mang lại lợi ích gì, vì rằng chị nghĩ Matthieu đã nhờ Libero xin được món quà đúng lúc này, nhưng chị chấp nhận ngay khi hiểu ra rằng, giờ đây, chính chị là người đang ở thế gây áp lực tâm lý với con trai mình, và quả chị đang làm việc đó khi dọa sẽ cắt mất kỳ nghỉ nếu con học kém hay tỏ ý không vâng lời, và trong nhiều năm trời, bởi hằng ngày đều nhìn thấy con mình lịch lãm, chăm chỉ và ngoan ngoãn, nên chị rất vui khi nhận ra rằng trên thực tế không gì có lợi hơn việc gây áp lực tâm lý.