← Quay lại trang sách

Chương 5

Không như người ta chờ đợi, Hayet ra đi đánh dấu sự khởi đầu của một loạt tai ương bỗng đâu đổ xuống quán rượu trong làng như sự trừng phạt của Chúa đối với đất nước Ai Cập. Mặc dầu mọi thứ đều báo hiệu những điều tốt đẹp: Marie-Angèle Susini vừa thông báo tuyển nhân viên quản lý thì có người đến dự tuyển. Đó là một người đàn ông cỡ ba mươi tuổi, quê gốc ở một thị xã ven biển, tại đó lâu nay anh ta vẫn làm phục vụ trong các tửu quán hay nhà hàng mà anh ta không ngần ngại đánh giá là có danh tiếng. Anh ta hân hoan quá đỗi, tiềm lực kinh doanh của quán bar chắc chắn cực lớn và sẽ sớm được khai thác, miễn là một nhân viên quản lý giỏi biết cách tận dụng. Nói không phải để làm phật lòng Marie-Angèle chớ trước giờ chưa có ai, chưa ai thể hiện mình là một người có tham vọng trong khi anh ta là một người có tham vọng, thậm chí đầy tham vọng, anh ta không có ý định bằng lòng với một công việc quản lý nhỏ gọn và yên ổn, với anh ta chỉ khách hàng địa phương thôi là chưa đủ, không thể làm kinh doanh đúng nghĩa với những hạng người luôn cờ bạc và say xỉn trong làng, phải nhắm đến khách hàng trẻ trung, khách du lịch, phải đưa ra một mô hình, mua một dàn âm thanh, phải phục vụ đồ ăn đồ uống nhẹ, mặt khác anh ta còn muốn xây một nhà bếp, mời các DJ trên toàn châu lục đến, thức khuya với anh ta là việc dễ ợt, chẳng khác nào lấy đồ trong túi, rồi anh ta đi một vòng quanh quán, vừa đi vừa chỉ tất cả những gì bắt buộc phải thay đổi, bắt đầu là những thứ đồ đạc đã trở nên tệ hại, và khi Marie-Angèle nói với anh ta rằng dựa theo doanh số bà đòi mười hai nghìn euro mỗi năm tiền mua quyền quản lý và tiền thuê nhà, anh ta giơ tay lên trời mà kêu rằng dễ như trở bàn tay, Marie-Angèle chắc chắn sẽ ngạc nhiên vì sự thay đổi mạnh mẽ của quán bar mà anh ta là người thợ cả, mười hai nghìn euro chả là gì, như của biếu không và anh ta cảm thấy khó chịu vì chuyện đó, anh ta có cảm tưởng đang ăn cướp của bà, rồi anh ta giải thích với Marie-Angèle rằng, trước tiên, mình có ý định đầu tư vốn vào những công trình thiết yếu đã, anh ta sẽ trả cho bà nửa số tiền mua quyền quản lý trong sáu tháng đầu tiên và sáu tháng tiếp theo trả nốt số tiền còn lại và một năm tiền thuê nhà trả trước. Marie-Angèle thấy đề nghị của anh ta chân thành và không chịu nghe rõ phải trái khi Vincent Leandri đến cảnh báo với bà rằng, theo tìm hiểu của anh, gã này là một kẻ nổi tiếng vô tích sự, kinh nghiệm nghề nghiệp duy nhất chỉ là một số việc thời vụ trong mấy cái quán bán khoai tây chiên hạ đẳng bên bờ biển. Vả lại, có vẻ như Vincent tỏ ra ngờ vực một cách vô cớ. Các công trình đã được triển khai theo kế hoạch. Gian phòng trong được biến thành bếp, đồ đạc trong quán được thay thế, người ta chuyện đến thiết bị hi-fi dàn âm thanh, bàn quay đĩa, một bàn bi-a Pháp tuyệt đẹp, và trước ngày mở cửa, một biển hiệu điện tử được trưng lên cửa. Người ta thấy gương mặt của Che Guevara nhấp nháy, miệng phát ra dòng chữ bằng đèn neon xanh được đặt trong một bong bóng theo lối đối thoại trong truyện tranh,

El Commandante Bar, sound, food, lounge.*

Quán bar Thủ lĩnh, âm thanh, ẩm thực, lounge. (Mọi chủ thích nếu không có lưu ý gì thêm đều là của người dịch).

Ngày hôm sau, đến dự lễ khai trương, khách quen trong làng bị tra tấn bởi một thứ âm nhạc techno khiến họ không tài nào nghe nhau nói, cho dù phải gào lên trong khi đánh bài, rồi họ ngỡ ngàng nhận ra người quản lý đã quyết định không bán rượu anit, vì vần đề đẳng cấp, vậy nên anh ta mời họ dùng những loại cocktail đắt tiền, thứ rượu mà họ vừa uống vừa nhăn mặt, và khi họ muốn uống tiếp cũng không được phục vụ bởi vì viên quản lý đang bận tiệc tùng với một nhóm bạn đang tu hàng mét rượu vodka rồi cởi trần nhảy múa trên quầy. Đám bạn bè này nhanh chóng trở thành khách quen duy nhất của quán rượu mà giờ đóng mở cửa được giảm xuống tối thiểu. Quán không mở vào buổi sáng. Vào khoảng sáu giờ tối, nhịp điệu techno chối tai báo hiệu cuộc rượu bắt đầu. Những chiếc xe ô tô lạ đậu ngổn ngang, tiếng cười nói, hét hò kéo dài đến tận mười một giờ đêm, giờ mà cả lũ, kể cả viên quản lý, kéo nhau xuống phố. Khoảng bốn giờ sáng âm nhạc lại nổi lên, hộp đêm hoạt động trở lại, còn đám dân làng không tránh khỏi cảnh mất ngủ có thể thấy qua cửa chớp viên quản lý đang lao vào quán, vây quanh là những cô gái có dáng vẻ kinh dị, khi ấy cửa quán mới được khóa lại và người ta đồn rằng cái bàn bi-a Pháp được mua chỉ để tặng cho viên quản lý mới mặt bằng mà anh ta cần để thỏa mãn tính tà dâm của mình. Ba tháng sau, Marie-Angèle đến hỏi anh ta rằng anh ta định trả tiền mua quyền quản lý như thế nào. Anh ta bảo bà đừng có lo nhưng Marie-Angèle thấy tốt hơn là nên tiếp tục đến gặp anh ta, có Vincent Leandri đi cùng. Vincent đòi xem sổ sách chứng từ và cảnh báo nếu sự tò mò chính đáng của anh không được thỏa mãn, anh sẽ nổi khùng. Viên quản lý cố quanh co sau đó đành phải thừa nhận rằng không hề có sổ sách gì cả, rằng tối nào anh ta cũng lấy toàn bộ khoản thu trong két xuống phố tiêu xài nhưng anh ta khẳng định sẽ có khả năng khắc phục vào mùa xuân, khi những du khách đầu tiên đến. Vincent thở dài,

– Tuần tới mày trả hết nợ nếu không tao đập gãy răng.

Viên quản lý phản ứng, ra ý đó là việc không thể tránh khỏi, nhưng khống phải vì thế mà không tỏ ra cao nhã,

– Tôi chẳng có xu nào. Tôi nghĩ anh sẽ buộc phải đập gãy răng tôi.

Marie-Angèle can ngăn Vincent rồi tìm cách dàn xếp, nhưng dàn xếp thế nào được bởi vì không những không có đồng mua quyền quản lý nào, tiền mua sắm thiết bị cũng chưa được trả còn tiền sửa nhà thì đang nợ. Vincent siết chặt nắm đấm trong khi Marie-Angèle vừa kéo anh ra ngoài vừa nhắc đi nhắc lại không cần phải như vậy, không cần phải như vậy nhưng anh quay phắt lại, lấy cái bình nước đập lên đầu viên quản lý. Anh ta vừa gục xuống vừa rên. Vincent hổn hển vì tức giận,

– Nguyên tắc là nguyên tắc, mẹ kiếp, làm gì cũng phải có nguyên tắc chứ!

Thế là Marie-Angèle phải chấp nhận mất tiền và trả số nợ không phải do mình vay. Bà quyết tâm tỏ ra thận trọng hơn trong lựa chọn của mình, mà điều này cũng không giúp ích nhiều cho bà. Vậy là việc trông nom quán rượu được phó thác cho một đôi vợ chồng trẻ hay ho, những bận vợ chồng cãi nhau đã biến quán rượu thành một khu phi quân sự, nơi đó, đêm cũng như ngày thường vang lên tiếng loảng xoảng của cốc vỡ, tiếng kêu gào và những câu chửi rủa thô tục hết chỗ nói, tiếp theo đó là tiếng hổn hển làm lành, cũng không kém phần giàu có về độ decibel, từ đó có thể suy ra rằng đôi vợ chồng này có nguồn thô tục không bao giờ cạn, trong cuồng giận cũng như trong mê ly, đến mức các bà mẹ phẫn nộ cấm những đứa con ngây thơ khờ dại của mình bén mảng tới cái nơi bê tha, trụy lạc này cho đến khi đôi vợ chồng trẻ được thay thế bằng một người phụ nữ có tuổi tác cũng như dáng điệu rất đáng kiêng nể. Suốt ngày, bà luôn miệng mắng chửi khách hàng, thay đổi liên tục giá đồ ăn, thức uống một cách bất thường, như thể bà ta đang nỗ lực hết mình để phá hoại công việc của chính mình, mà lại trong một thời gian kỷ lục, để cho Marie-Angèle tuyệt vọng nhìn mùa hè đang đến gần, chắc mẩm mình sẽ phải đảm đương mọi việc và tự khắc phục hậu quả trước khi quá muộn. Nhưng vào tháng Sáu, khi bà đã gần như chấp nhận tiếp tục bắt tay vào việc thì người ta giới thiệu cho bà một mối khiến bà vô cùng vui sướng. Họ từ lục địa ra. Họ đã cai quản một quán bar gia đình trong thời gian mười lăm năm ở vùng ngoại ô Strasbourg và giờ đang tìm kiếm một chân trời nào khác sáng sủa hơn. Vợ chồng Bernard Gratas có ba người con, tuổi từ mười hai đến mười tám, tương đối xấu nhưng được dạy dỗ tốt, đi kèm theo họ là một người bà ốm liệt giường và bị bệnh lão suy. Tính bà lẫn cẫn khiến Marie-Angèle rất tin tưởng. Marie-Angèle cần sự ổn định và những người này tượng trưng cho sự ổn định. Khi bà cắt nghĩa cho họ rằng, vì đã phải xót xa chịu nhiều tổn thất và không muốn phải tiếp tục chịu đựng tình trạng này nữa, bà muốn được trả tiền trước, Bernard Gratas ký ngay cho bà một tờ séc mà trị giá của nó là một bảo chứng kỳ diệu. Thế là Marie-Angèle giao ngay chìa khóa quán bar và căn hộ cho họ, định ôm chầm lấy họ nhưng kiềm chế được. Người bà được sắp xếp chỗ ở gần lò sưởi và vợ chồng Gratas tiếp tục mở cửa quán bar. Họ đặt lại cho quán một cái tên hợp lý, đó là Quán bar thợ săn. Đặt tên quán như vậy thì không có gì độc đáo nhưng lại thể hiện được sự tôn trọng truyền thống rất đáng quý, thế là những vị khách quen bị bóp chẹt đã tiếp tục thói quen cũ của họ, cà phê sáng, đánh bài vào giờ uống rượu khai vị và tranh luận sôi nổi trong những đêm hè thanh vắng. Marie-Angèle rất vui nhưng tự trách đã không hiểu sớm hơn mình sai lầm như thế nào. Lẽ ra, bà không nên bằng mọi giá giao phó quán bar cho những người đồng hương, nếu chịu khó suy nghĩ một chút, bà phải tìm ngay những người quản lý từ lục địa ra mới phải, sự thành công của nhà Gratas đã khẳng định điều đó một cách hùng hồn. Họ là những người giản dị và chăm chỉ, đầu óc thực tế của họ bù đắp rất nhiều cho sự thiếu độc đáo rõ rệt Đó là điều mà Marie-Angèle cần ngay từ lúc đầu, rồi họ sẽ hoàn toàn thích ứng, bà không nghi ngờ điều đó, cho dù lúc này người dân trong làng, với quan niệm khá khô khan về lòng hiếu khách, chẳng bao giờ gọi họ bằng cái tên nào khác ngoài những “người Gaulois*” và chỉ nói với họ khi cần gọi đổ nhậu, tất cả sẽ tốt đẹp cả thôi, vả lại, càng vào hè không khí càng trở nên thoải mái, nếu không muốn nói là thân mật, và giờ đây Bernard Gratas đã được mời đánh bài, Vincent Leandri thậm chí còn chủ động bắt tay anh ta, sau đó các vị khách khác cũng bắt chước theo rồi chỉ cần thêm ít thời gian nữa sự hòa hợp lâu dài mà Marie-Angèle mơ ước bấy lâu cũng được tạo ra. Tuy vậy bà lại không để ý đến những dấu hiệu lẽ ra đã làm bà phải lo lắng. Gratas không chỉ dừng lại ở việc chạy bàn, anh ta uống rượu thường xuyên hơn để lấy lòng người này kẻ khác, anh ta bắt đầu để mở hai cúc áo, rồi ba cúc áo, giờ những chiếc áo sơ mi anh ta mặc là những chiếc áo bó sát người, một chiếc đồng hồ quai xích bằng vàng xuất hiện một cách bí ẩn ở cổ tay, rồi để tất cả trở nên hoàn hảo, vào khoảng cuối mùa hè, anh ta sắm luôn một chiếc áo vest bằng da cũ cùng một máy cạo râu, ai tinh mắt chắc thấy đấy chỉ có thể là một điều tệ hại.