Chương 12
Matthieu sung sướng vì lần đầu tiên được chứng kiến mùa đông đang đến dần thay vì bất ngờ khám phá mùa đông ngay khi ra khỏi máy bay. Nhưng mùa đông nào có đến từ từ. Bất chợt, mùa đông đến tự bao giờ. Mặt trời hãy còn nóng bỏng trên bầu trời âm u của mùa hè. Và rồi cánh cửa sổ của những ngôi nhà cuối cùng lần lượt khép lại, trên đường làng không còn một bóng người, trong hai hay ba ngày gì đó, vào buổi hoàng hôn, một làn gió ấm áp từ biển khơi thổi vào trước khi sương mù và giá lạnh bao bọc lấy những kẻ sống sót cuối cùng. Đêm, con đường sáng lên vì sương giá như được rắc đá quý. Năm đó, lần đầu tiên, mùa đông không hoàn toàn giống cái chết. Du khách đi rồi nhưng quán bar vẫn luôn đông khách. Người dân từ khắp nơi trong vùng đến uống rượu khai vị và tham gia những buổi nói chuyện sau bữa tối được tổ chức vào ngày thứ Sáu, khi Pierre-Emmanuel Colonna về làng sau một tuần học ở trường đại học, họ vừa nghe anh ta hát vừa ngắm nhìn những cô gái ngồi bên lò sưởi, Gratas lo nướng thịt còn Matthieu không làm gì khác ngoài việc tận hưởng niềm vui bằng cách uống thứ rượu thiêu đốt cả mạch máu anh. Thỉnh thoảng, khi Virginie Susini quyết định đến lượt anh thi anh ngủ với cô ta. Cô ta không bao giờ nói gì. Cô ta bằng lòng với việc đến quán bar, ngồi vào một cái bàn riêng lẻ và đánh bài suốt cả buổi tối. Khi quán đóng cửa, lúc Annie đang đếm tiền thì cô ta vẫn ngồi ở đó và nhìn chăm chăm Matthieu mà không nói gì, khi anh về thì cô ta về theo. Anh đưa cô ta vào phòng mình, cố không gây tiếng động nào để không làm ông anh kinh động, lần nào anh cũng đưa cô ta về phòng. Nhưng làm tình với Virginie là một sự chịu đựng cực kỳ lớn, phải chịu đựng sự im lặng của cô ta, chịu đựng ánh mắt đăm đăm xuyên thấu tâm can của cô ta, phải chịu đựng cảnh làm tình một cách vô nghĩa, và chịu đựng chuyện không có gì biện bạch cho cảm giác bị làm nhục của anh, nhưng như thế còn hơn là về nhà một mình. Bởi vì giờ đây, ngôi nhà làm cho Matthieu sợ, như thể bỗng dưng nó trở nên trống trải, không có cái nóng của mùa hè cũng chẳng có dấu vết nào của người thân. Những bức chân dung của các ông bà cố mà anh luôn xem như những vị thần bảo hộ che chở tuổi thanh xuân của mình giờ trông có vẻ đáng sợ, thỉnh thoảng anh có cảm tưởng như đó không phải là những bức chân dung được treo lên tường mà là những xác người, những xác người mà giá lạnh đã giữ cho không bị phân hủy, những xác người chẳng có gì gọi là thương yêu hay đùm bọc, che chở. Đêm, anh thường nghe thấy những tiếng răng rắc mà anh hy vọng là do mình tưởng tượng ra, những âm thanh dài và buồn bã như những tiếng thở dài, và những tiếng động rất thực do ông của anh gây ra khi mò mẫm trong bóng tối từ phòng này sang phòng khác, va vào đồ đạc, thế là Matthieu bịt tai lại rồi vùi đầu dưới gối. Nếu anh dậy thì còn tệ hơn nữa. Anh bật đèn và thấy ông mình trong phòng khách, trán dựa vào cửa kính giá băng, tay cầm một bức ảnh mà thậm chí ông không nhìn, hoặc đang đứng trong bếp, mắt đăm đăm nhìn một thứ gì đó vô hình, thứ gì đó hấp dẫn ông và làm cho ông vô cùng kinh hãi, và khi Matthieu hỏi ông,
– Ổn chứ ông? Ông không muốn ngủ tiếp à?
thì ông không bao giờ đáp lại mà tiếp tục nhìn thẳng phía trước, gánh nặng tuổi già nghìn năm đè nặng lên đôi vai yếu ớt của ông, cằm ông run run, cái nhìn ám ảnh giày vò ông, khiến ông trở nên xa vời, khó nắm bắt, giúp ông thoát khỏi gọng kìm đố kỵ khủng khiếp của nó. Matthieu về phòng nằm lại nhưng không tài nào ngủ được, đôi khi, anh định ra lấy ô tô đi đâu đó nhưng đi đâu vào bốn giờ sáng ngay giữa mùa đông bây giờ? Chẳng có việc gì khác mà làm ngoài việc chờ cho đến khi ánh sáng bình minh xuyên qua cửa sổ để giải bùa bả. Khi ấy ngôi nhà lại trở nên thân thiện và ấm cúng. Matthieu ngủ thiếp đi. Ngày nào anh cũng trì hoãn cố nán lại quán bar càng muộn càng tốt và cố gắng chí ít trở về nhà trong tình trạng đã say đến díp mắt lại. Một buổi tối, anh bạo gan hỏi mấy cô gái,
– Tối nay anh ngủ với các em nhé? Dành cho anh một chỗ chứ?
rồi nói thêm một cách ngớ ngẩn,
– Anh không muốn ngủ một mình,
thế là các cô hầu bàn phá lên cười, ngay cả Izaskun giờ đây cũng đã khá tiến bộ về tiếng Pháp nên nghe một câu nói ngớ ngẩn là hiểu ngay, và tất cả họ đều chế giễu Matthieu, họ nói rằng, thật ra, Matthieu độc đáo một cách kỳ lạ, rất đáng yêu và đáng tin cậy, Matthieu thành thực chối đây đẩy, vừa chối vừa cười cho đến khi mấy cô gái nói với anh,
– Tất nhiên! Tất nhiên anh có thể! Chúng em sẽ dành chỗ cho anh.
Anh đi theo họ về căn hộ. Những chiếc túi và từng chồng khăn vải được xếp ngăn nắp sát tường. Trong căn hộ có đốt hương. Annie có phòng riêng, Rym và Sarah ngủ trong phòng khác còn Matthieu đi nằm trên tấm nệm mà Agnès và Izaskun thường nằm chung với nhau trong phòng khách, phía sau một bức bình phong Nhật Bản. Agnès và Izaskun đến nằm chung với Matthieu, chọc ghẹo anh thêm một lúc rồi ôm lấy anh. Izaskun thì thầm gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha. Matthieu lần lượt hôn lên trán hai cô như hôn hai cô em gái rồi họ ngủ thiếp đi. Không còn mối đe dọa nào đè nặng lên giấc ngủ của Matthieu, không còn cái bóng bệnh hoạn nào nữa. Tỉnh dậy, đầu Matthieu dựa vào bầu vú của Izaskun còn tay của anh đặt lên hông Agnès. Anh uống cà phê rồi về nhà tắm. Nhưng anh không bao giờ ngủ ở nhà nữa. Ngày hôm sau, anh ngủ với Rym và Sarah, rồi những đêm sau đó, anh hết ngủ trên tấm nệm trong phòng khách rồi lại ngủ trong phòng của Rym và Sarah, và anh luôn có một giấc ngủ yên bình và thánh thiện, như có thanh gươm thần của hiệp sĩ được đặt trong chăn, giữa người anh và cơ thể ấm nóng của các cô gái trẻ, thanh gươm truyền cho họ một cái gì đó thuần khiết vĩnh cửu. Sự hòa hợp thần thánh này chỉ bị xóa nhòa vào ngày cuối tuần, khi Pierre-Emmanuel Colonna gặp Annie và bắt người ta phải chịu đựng cơn động cỡn quái ác của hai anh chị. Họ dai sức không tưởng tượng nổi. Họ ồn ào khủng khiếp, Pierre-Emmanuel hì hục, chốc chốc lại cười phá lên một cách tục tĩu, Annie thì gào lên, thêm vào đó lại cực kỳ già mồm, ả lớn tiếng nói ả thích làm gì, thích người ta làm gì ả, ả nói cụ thể người ta đang làm gì ả và ả thích việc mà người ta vừa làm với ả đến mức độ nào, điều này khiến người ta liên tưởng đến việc tường thuật một trận đấu qua đài phát thanh, một trận đấu tục tĩu và kéo dài không dứt, do một nhà báo mắc chứng cuồng loạn bình luận. Matthieu và mấy cô gái không tài nào ngủ được, Rym nói,
– Thằng cha này không thể làm thế được, phải bấm giờ cho hắn thôi,
còn Pierre-Emmanuel thì thực sự bắt đầu tỏ ra cao ngạo như một tay chơi thể thao trình độ cao, ở quán bar, anh ta giả bộ ung dung sờ mông Annie khi các cô hầu bàn đi qua, cảm thấy sung sướng trước những ánh mắt ngưỡng mộ đầy bất lực của đám tiện dân mà anh ta có cảm giác đang hướng về phía mình, rồi anh ta hạ cố nháy mắt với Virgile Ordioni đang vừa ấm ức cười vừa nuốt nước bọt, rồi anh ta vỗ vai hắn như vỗ vai một thằng nhãi ranh mà người ta ban thưởng cho một đôi chút ước mơ mà chắc hắn sẽ rất thỏa dạ vì đó là tất cả những gì mà hắn sẽ không bao giờ đạt được. Matthieu và các cô gái đôi khi có cảm giác mình đang được chứng kiến một thành tích mà mục đích của nó, suy cho cùng, chỉ là thỏa mãn sự mong đợi của một công chúng khó tính, và thế là họ bắt đầu vỗ tay hoan hô ầm ầm khiến Pierre-Emmanuel phải chạy ra khỏi phòng, mồ hôi dầm dề, vẻ điên tiết, anh ta nhìn xoáy vào họ rồi quay vào, thế là họ cười nắc nẻ, cười không tài nào nhịn nổi, và khi hai kẻ thông dâm, chịu thua vì quá mệt, trả lại cho sự yên tĩnh cái quyền vốn có của nó, thì Matthieu cùng các cô hầu bàn cũng đi ngủ, lưỡi gươm trần canh gác cho sự thuần khiết trong giấc ngủ của họ. Nhưng dĩ nhiên, kiểu gì họ cũng bị thu hồi thanh gươm, và quả như thế thật, vào buổi tối hôm đó. Matthieu nằm nghiêng, quay mặt về phía Izaskun, và một lần nữa, cô thì thầm câu gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha, Matthieu nghe cô thở nặng nề và thấy trong bóng đêm sáng lên ánh mắt và nụ cười làm anh nhớ tới Judith Haller, nhưng giờ đây đang là thế giới mà anh đã chọn, thế giới mà anh kiến tạo bằng từng hòn đá một, và không gì có thể khiến anh trở thành tội đồ, anh từ từ đưa tay lên rồi sờ vào má Izaskun, Izaskun hôn vào cổ tay anh, hôn lên môi anh, ép sát bụng mình vào người anh rồi quàng một chân lên chân anh để anh lại gần hơn, và cô hôn anh thắm thiết, Matthieu cảm thấy si mê vì biết ơn, si mê vì sắc đẹp, anh đắm chìm trong chiều sâu tinh khiết của nước rửa tội, nước thánh, nước tinh khiết vĩnh cửu, và khi tất cả đã xong xuôi, anh quay lại nằm ngửa, mắt thao láo, Izaskun ôm chặt lấy anh và anh thấy Agnès đang chống khuỷu tay nhìn họ. Anh quay lại, mỉm cười với cô và thế là cô cúi xuống hôn anh rất lâu, cô đưa lưỡi liếm một ít nước miếng ở mép môi, rồi dùng đầu ngón tay mơn trớn mi mắt anh như người ta thành kính khép đôi mắt của một người chết, cho đến khi anh ngủ thiếp đi trong vuốt ve dịu dàng.