← Quay lại trang sách

Chương 13

Chị Annie ạ, em để chị trông quán bar nhé. Chị đã xong sổ sách chưa?

Annie đưa cho Matthieu báo cáo các khoản thu trong ngày. Matthieu cất trong một cái hộp sắt nhỏ. Anh mở ngăn kéo và lấy ra một khẩu súng ngắn tự động to đùng rồi giắt vào lưng quần một cách rất sành điệu, tuồng như tự nhiên.

– Ta đi nào.

Aurélie nhìn anh, sững sờ.

– Em có súng à? Em khùng thật đấy. Em bị làm sao thế? Vấn đề nam tính à? Thêm nữa trông thật là nực cười. Em nhận ra chứ?

Matthieu không hề thấy nực cười, mà còn trái lại, nhưng anh không nói gì, chị anh yêu cầu anh giải thích điều gì thì anh giải thích điều đó, nghe anh giải thích rồi Aurélie cũng sẽ phục mà thôi. Quán bar đang ăn nên làm ra, khách đến nườm nượp từ các làng xung quanh, thậm chí trong phạm vi ba mươi hay bốn mươi ki lô mét, không thể tin nổi, và Libero đã có một sáng kiến tuyệt vời khi giữ các cô gái ở lại, bởi vì chính các cô là những người thu hút được nhiều khách nhất, không có các cô, chẳng ai điên mà đội mưa đội tuyết đến một ngôi làng không có gì nổi bật so với những ngôi làng khác chỉ để uống một ly rượu anit có cùng vị với nơi khác, hiển nhiên như vậy, và thế là Vincent Leandri lưu ý rằng công việc làm ăn đang xuôi chèo mát mái thường có nguy cơ bị nhòm ngó, nhất là thời buổi bây giờ, con người ta đúng là đã đầu trộm đuôi cướp từ xửa từ xưa, nhưng người ta có thể là kẻ cướp mà không bất lương xảo trá, còn thời buổi bây giờ, chính xác mà nói thì người ta không bằng lòng với việc làm thằng kẻ cướp nữa, mà làm thằng kẻ cướp vô cùng bất lương xảo trá nữa kia, bọn chúng có thể buổi tối vừa uống rượu vừa cười đùa, rồi ôm hôn bạn ra về để rồi mười phút sau bịt mặt quay lại chĩa súng vào mặt bạn, vét sạch tiền trong két của bạn rồi về nhà ngủ say sưa, hay thậm chí sau đó quay lại tiếp tục uống rượu như không có chuyện gì xảy ra, trong khi tối hôm qua chúng đã dùng báng súng phang vào ráng bạn, thưởng cho Annie hai cái bạt tai, chỉ thế thôi, là trò bịp bợm cả, và Vincent không nói về một nguy cơ có thể xảy ra mà nói về một điều gì đó tất yếu, chẳng phải hồi hộp chờ đợi làm gì, chuyện này rồi sẽ xảy ra, không sớm thì muộn, điều đó đã được tạc vào đá, chính vì thế mà Vincent Leandri khuyên mua một khẩu súng càng sớm càng tốt. Aurélie ngẩng mặt lên trời.

– Như vậy, nếu như chị hiểu đúng, bây giờ không những bọn em có nguy cơ bị nhòm ngó. Bọn em còn có thể bị giết hoặc giết người. Lập luận vô cùng xuất sắc đấy. Thật đáng khen! Chị nhắc lại với em rằng Vincent Leandri là một kẻ nát rượu!

Nhưng Aurélie không hiểu, Matthieu không hề có ý định giết người, Libero cũng thế, họ chỉ muốn răn đe mà thôi, và bản thân anh cũng đã dành thì giờ để nắm bắt được mọi sự tinh tế trong cơ chế răn đe, lần đầu tiên phải hộ tống két tiền, anh đến quán bar tầm bảy giờ tối, súng giắt trong quần, lúc đó quán đông nghịt người, và anh ra sau quầy rồi kín đáo cúi xuống để cất khẩu súng vào ngăn kéo mà không ai nhận thấy, điều này không phải dễ nếu xét đến số người đang đứng ở quầy và kích cỡ của khẩu súng, Libero nhìn anh cất súng một lúc rồi hỏi,

– Mình có thể biết cậu đang làm gì không?

Matthieu thầm thì trả lời,

– À mình cất súng vào ngăn kéo ấy mà,

khiến Libero cười phá lên, Vincent Leandri cũng bật cười, cả hai có lý do chế giễu Matthieu bởi vì, đúng thế, có súng mà làm gì nếu không ai biết mình có súng? Về nguyên tắc thì trái lại mới đúng, tất cả mọi người đều phải biết, như thế, bọn cướp, cho dù có bất lương xảo trá, cũng tự nhủ tốt hơn hết là đi cướp nơi khác, cướp những kẻ không có súng, và giờ thì, mỗi tối, khi đến lượt mình, Matthieu công khai rút súng ra khỏi thắt lưng rồi đặt một lúc trên quầy bar, ai cũng có thể trông thấy, sau đó anh lặng lẽ cất vào ngăn kéo, rồi khi đóng cửa quán anh lại lấy ra, răn đe là như vậy đó, những kẻ ăn cướp là dân Cuba, còn Libero và anh, họ là Kennedy, phương pháp đã chứng tỏ được sức mạnh, nhưng Aurélie vẫn thở dài và cô sẽ còn thở dài nhiều hơn nếu Matthieu thú nhận với cô là, răn đe hay không thì không biết, nhưng anh quyết bắn chết thằng đểu cáng đầu tiên đến cướp tiền của anh.

– Rồi em mang súng về nhà à?

Matthieu nhún vai.

– Tất nhiên là không rồi. Ta để ở nhà Libero.

Anh không muốn ăn tối cùng gia đình. Thông thường, bố mẹ anh không bao giờ đến vào dịp Noel. Đây là lần đầu tiên. Và họ đã khẩn khoản gọi Aurélie đến gặp họ, điều mà người đàn ông càng ngày càng ít chia sẻ cuộc sống với cô khó lòng chấp nhận. Từ mùa hè đến giờ, anh ta chỉ sống với cô vài ba ngày vào tháng Mười. Thay vì về Pháp ngay khi có dịp, cô lại nhận lời mời của các đồng nghiệp Algérie để đi tham quan Djemila và Tipaza, dám chắc mình không muốn làm nhục họ bởi giờ đây, cô quan tâm, ân cần với những người quen sơ sơ chứ không quan tâm đến anh ta nữa, cho dù anh ta chung sống với cô từ nhiều năm nay, anh ta phải bằng lòng với chút ít thời gian mà cô dành cho mình, với một sự ung dung khiến anh ta bị tổn thương, anh ta còn phải chịu đựng cảnh cô bớt xén cuộc sống chung của họ bằng cách lưu lại thêm vài ngày ở làng, cùng gia đình mà không thèm mời anh ta đi theo, như thể việc anh ta không phải là thành viên của gia đình mình là một điều hiển nhiên. Tối hôm đó, khi đang ăn, cô không hề nhớ tới anh ta lúc nhắc đến sự phong phú đặc biệt của một khu di tích bị lãng quên từ nhiều năm nay, nhắc đến những chiến lợi phẩm, chiếc áo giáp được bọc bằng một tấm áo choàng dài bằng đồng, những cái đầu quỷ Gorgone đã biến mất nằm trên trán tường của đài phun nước bằng đá hoa, những hàng cột nhà thờ basilica, cô nói về sự tử tế của những đồng nghiệp người Algérie mà cô cố không đọc sai tên của họ, Meziane Karadịa, Lydia Dahmani, Souad Bouziane, Massinissa Guermat, cô nói về sự tận tụy, tài năng và niềm tin của họ khi dựng dậy từ đống đá câm nín đó một thành phố đầy sức sống cho những em học sinh tiểu học, và trong con mắt trẻ thơ, cỏ vàng chính là những nền lát đá và tranh ghép, ông vua già nua xứ Numidia cưỡi trên một con ngựa to buồn bã đi qua, lòng mơ tưởng tới nụ hôn đã mất của Sophonisbe* và nhiều thế kỷ sau, sau một đêm dài nghịch đạo, những con chiên hồi sinh chen lấn nhau trong những lan can quanh điện, chờ cho đến khi, trong gian giữa sáng trưng của nhà thờ, từ trong số họ, giọng nói của vị giám mục luôn yêu thương họ cất lên,

Sophonisbe (235 TCN-203 TCN) là hoàng hậu vương quốc Numidia. Nổi tiếng xinh đẹp, bà đã theo lệnh cha kết hôn cùng vua Numidia để người Numidia liên minh với người Carthage.

– Các con thân yêu, hãy nghe ta nói đây,

nhưng Matthieu không nghe thấy giọng nói nào, anh nhìn đồng hồ và mơ tưởng đến cánh tay đầy sức sống của Izaskun và của Agnès, thứ mà anh không muốn chia sẻ với bất cứ ai, và khi món tráng miệng được dọn lên bàn, anh tuyên bố mình không đói nữa và định đi. Nhưng bố anh bảo anh,

– Đừng con ạ, con hãy ở lại thêm chốc nữa, không lâu đâu,

thế là Matthieu ngồi lại, uống một tách cà phê, phụ một tay dọn bàn rồi khi ông và mẹ anh đã đi ngủ, anh cũng đứng dậy, nhưng bố anh lại nói,

– Không con ạ, bố phải nói chuyện với con và chị con, các con ngồi xuống đi,

rồi ông bắt đầu nói một cách điềm tĩnh và nghiêm trang nhưng không nhìn thẳng vào mặt họ, thời gian gần đây ông cảm thấy mệt mỏi, ông đi xét nghiệm và biết mình bị bệnh, bệnh khá nặng, ông nói, Matthieu hoàn toàn hiểu điều đó nhưng không hiểu tại sao Aurélie lại mỗi lúc mỗi thay đổi nét mặt khi nghe ông nói và mô tả chi tiết phương pháp mà ông sắp phải tiến hành và chắc chắn sẽ có hiệu quả, một phương pháp đã được kiểm chứng, gần như bình thường, thế nhưng Aurélie cứ ôm mặt lặp đi lặp lại,

– Bố, lạy Chúa, bố, trong khi ông không thể bị bệnh đến mức như thế, mà chính ông đã nói vậy, Matthieu đứng dậy rót một ly whisky, anh cố tập trung nghe ông nói mà không được, hai tay Izaskun bịt lấy tai anh, không cho anh nghe, còn tay Agnès vuốt lên mi mắt anh như người ta khép đôi mắt của người chết để không cho anh thấy, và dù gắng đến mấy anh cũng không thể nghe hay thấy bố mình, Jacques Antonetti đang cố giải thích cho các con rằng có thể ông sắp chết, bởi vì tiếng nói của ông không còn chỗ trong thế giới khả thể tốt đẹp nhất, thế giới của chiến thắng và vô tư, và anh không thể nắm bắt được ý nghĩa gì rõ ràng từ lời nói của ông, đó chỉ là một tiếng xì xào khó chịu, chỉ là những dòng xoáy đáng sợ của một con sông ngầm mà sức mạnh xa xôi của nó không thể đe dọa trật tự của thế giới hoàn hảo này, thế giới trong đó chỉ có quán bar, chỉ có năm mới sắp đến, chỉ có một người bạn thân như anh em, chỉ có những người em gái, chị gái mà nụ hôn loạn luân tỏa ra hương thơm cứu thế ngọt ngào, có sự tĩnh mịch và vẻ đẹp vĩnh cửu mà không gì có thể phá rối, đến mức khi Jacques ôm chặt lấy anh, xúc động ôm hôn anh và nói,

– Con đừng lo, rồi sẽ ổn cả, anh chỉ có thể thành thực trả lời rằng anh không lo lắng, bởi anh biết tất cả rồi sẽ ổn, và bố anh nói với anh,

-Ừ,

hẳn tự hào về cậu con trai rất tế nhị, giúp ông khỏi phải chịu đựng nỗi buồn phiền trịnh trọng nhưng xót xa, ông ôm hôn Aurélie rồi đi ngủ. Matthieu ở lại, giữa phòng khách, như thể bị điều gi đó lờ mờ làm cho anh hơi có phần lo lắng, anh rót thêm một ly whisky, bên cạnh Aurélie đang cố cầm nước mắt, nhưng anh chợt nhớ là giờ đây mình có thể đi và đặt ly rượu xuống. Aurélie ngước mắt nhìn anh.

– Em nhận ra chứ?

– Nhận ra cái gì chị?

– Bố sắp chết đấy.

– Đó không phải điều mà em nghe thấy. Không phải.

Anh đến quán bar lúc nửa đêm. Hai gã người Sartène đang uống một chai rượu vodka ở quầy, họ không còn đứng vững nhưng lại ve vãn thô bạo Annie, Annie coi họ như những con lợn, thỉnh thoảng phạt họ bằng một cái vuốt nhẹ vào dái tỏ ý chê bai rồi vừa làm duyên vừa nhận những khoản tiền boa hậu hĩnh. Gratas đang quét ở góc quán. Ngồi một mình một bàn, Virginie Susini đang chơi bài. Matthieu lại ngồi đối diện với ả. Ả vẫn tiếp tục chơi mà không ngó ngàng gì đến anh. Ban nãy, Matthieu không thấy có nhu cầu được thổ lộ với ai, nhưng ả đang ở đó, có thể ả là người duy nhất trên trần đời mà khi tâm sự người ta không hề cảm thấy hối hận bởi vì rất có thể thậm chí ả còn không nghe thấy người ta nói gì. Anh cúi người về phía ả và đột ngột nói,

– Hình như bố anh sắp chết.

Virginie lắc đầu, đặt con đầm rô trên con K nhép rồi thầm thì,

– Mình biết rõ chết là gì. Mình sinh ra đã là góa bụa.

Matthieu tỏ ý khó chịu. Những kẻ điên điên khùng khùng làm anh mệt mỏi. Anh muốn gặp Izaskun. Anh bĩu môi nhìn Virginie, vẻ tự phụ.

– Ít nhất, anh không phải là người mà em đang chờ, phải không nào?

Virginie rút một con bài.

– Không, không phải anh. Em đang chờ anh ta kia, nhưng anh ta chưa biết,

rồi chỉ tay về phía Bernard Gratas, anh ta đứng sững như trời trồng, chổi cầm trên tay.