Chương 14
Và giờ đây, qua cửa sổ máy bay, cô nhìn những người Baléares dần xuất hiện, hứa hẹn với cô về một niềm an ủi đang đến gần, niềm an ủi được trở lại quê hương xứ sở dịu hiền, nơi hẳn đã không chứng kiến cô chào đời, và con tim cô bắt đầu đập mạnh hơn cho đến khi cô thoáng thấy đường bờ biển châu Phi xám xịt và biết rằng, rốt cuộc, cô đã trở về nhà. Bởi vì giờ đây, chính khi ở nước Pháp cô lại cảm thấy như đang sống lưu vong, như thể việc hằng ngày không còn thở cùng bầu không khí với những người đồng hương đã trả lại cho cô tất cả những âu lo, phiền muộn khó hiểu của họ, và những câu chuyện họ kể cho cô cũng bằng thừa, một ranh giới vô hình bí ẩn đã được vạch ra quanh người cô, một ranh giới bằng thủy tinh trong suốt mà cô không thể, cũng không muốn vượt qua. Cô phải nỗ lực hết mình để dõi theo cuộc đối thoại tầm thường nhất, và dù cố lắm, cô cũng không tài nào làm được, cô phải thường xuyên yêu cầu những người nói chuyện nhắc lại những gì họ vừa nói, trừ phi cô từ chối trả lời họ để thu mình trong sự im lặng của ranh giới vô hình, và người sắp không còn là người đàn ông của đời cô thì tự ái thường xuyên, anh ta trách cô nhưng cô thậm chí không buồn bào chữa nữa bởi không còn muốn cưỡng lại sự lạnh lùng của chính mình, chống lại sự ung dung và sự bất công đang ngự trị trong con tim xấu xa của mình. Chỉ khi đến sân bay Alger, rồi vào trong khuôn viên trường đại học hay chỉ khi đến Annaba thì cô mới nối lại với thiện tâm. Cô vui vẻ chịu đựng cảnh chờ đợi lâu lắc ở cửa giao dịch hải quan, chịu đựng cảnh tắc đường, cảnh dỡ hàng ngoài trời, cảnh mất nước, việc kiểm tra danh tính ở barie chắn đường, và dường như cô cảm thấy mủi lòng trước sự xấu xí của khách sạn quốc doanh lớn ở Annaba, nơi mà cả kíp thuê những căn phòng tồi tàn hướng ra những hành lang hoang vắng. Cô không phàn nàn về bất cứ điều gì, cô chấp nhận hoàn toàn bởi vì mỗi thế giới như một con người, thế giới nào cũng tạo ra một tổng thể, không thể nào chọn lựa theo ý mình, như một tổng thể mà người ta phải loại bỏ hoặc chấp nhận nó, lá cành và hoa quả, rơm rạ và lúa mì, đê tiện và thiện chí. Trong một cái hộp tư trang đầy bụi bặm và ghét bẩn là bầu trời mênh mông bao trùm lên vịnh, nhà thờ Augustin và viên ngọc của lòng nhân từ độ lượng bất tận mà ánh sáng huy hoàng của nó bao phủ lên cả bụi bặm và ghét bẩn. Mặc dầu vậy, cứ mười lăm ngày một lần, cô lại đi Paris nghỉ cuối tuần cùng với bố. Đồng nghiệp cô ai cũng ân cần quan tâm khi cô báo cho họ biết rằng bố cô bị ốm. Họ mua cho bố cô mấy ký bánh ngọt và cầu mong ông chóng khỏi bệnh. Massinissa Guermat năn nỉ để được tiễn cô ra sân bay, và chờ cô khi cô trở lại. Đầu tháng Tư, cô ngồi bên cạnh mẹ, gần giường bệnh nơi bố cô đang cố lấy lại sức sau thời gian điều trị. Ông đã cạo trọc đầu để khỏi phải thấy tóc rụng. Ông xin cốc nước, Aurélie rót cho ông. Ông vừa đưa cốc nước lên miệng uống thì thả xuống, mắt trợn ngược rồi ông ngất xỉu. Claudie nhào tới thét lên,
– Anh Jacques!
nghe thế ông có vẻ như tỉnh lại, ông vừa nhìn vợ và con gái vừa thốt ra những câu rời rạc, ông níu lấy cổ tay Aurélie rồi kéo vế phía mình, mắt ông như mắt của con thú đang hấp hối, đầy sợ hãi và u tối, ông cố nói mà không được, nhưng ông vẫn dồn hết sức lực thốt ra những âm tiết lộn xộn, hoặc đôi khi là những từ ngữ trọn vẹn, rút ra từ những câu nói mà cơ thể ốm yếu của ông cầm tù một cách oan nghiệt, những ngôn từ nhại ngôn ngữ và chỉ quy chiếu về sự im lặng đớn đau khủng khiếp, một sự im lặng còn xưa hơn cả trái đất, rồi ông lại ngã xuống gối, tay vẫn co quắp nắm lấy cổ tay Aurélie. Một ông bác sĩ cùng mấy cô y tá đến bảo Claudie và Aurélie ra ngoài. Hai mẹ con chờ ngoài hành lang, sau đó ông bác sĩ đến gặp họ, nói cho họ về bệnh suy thận và chứng tăng urê-huyết, rồi khi hai mẹ con hỏi chuyện gì sẽ xảy ra thì ông ta nói rằng ông ta không biết, phải chờ, sau đó ông ta đi. Claudie nhắm mắt lại.
– Mẹ nghĩ con phải gọi cho em con. Mẹ thì mẹ không thể.
Aurélie ra ngoài, và khi Matthieu nhấc máy, cô nghe thấy có tiếng cười và tiếng nhạc. Ban đầu, Matthieu có vẻ không hiểu điều cô nói. Bố anh đang được điều trị tốt, lần nào gọi điện thoại cho anh mẹ anh cũng đều quả quyết như thế, không phải lo lắng gì. Cô nhắm mắt lại.
– Matthieu, em nghe đây: không ai nhận ra bố nữa. Đó không còn là bố nữa. Em có hiểu điều chị nói không?
Matthieu vẫn im lặng. Cô nghe thấy tiếng nhạc, tiếng người ta í ới gọi nhau và cả những tiếng cười đùa nữa. Cuối cùng, Matthieu thì thầm,
– Em chuẩn bị đây. Em đến ngay.
Ngày hôm sau, trái lại với những gì mọi người trông đợi, Jacques Antonetti đỡ hơn nhiều. Ông không còn nhớ gì về chuyện xảy ra hôm trước đó. Ông cố nói đùa. Ông xin lỗi Aurélie và Claudie vì đã làm cho hai mẹ con sợ hãi. Bác sĩ cho rằng cẩn thận hơn hết là để ông nằm viện. Ở bệnh viện, người ta có thể xử lý nhanh nếu xảy sự cố. Nếu Claudie muốn, người ta sẽ kê cho chị một chiếc giường xếp trong phòng của chồng chị, Claudie trả lời được thế thì quá tuyệt. Aurélie gọi cho Matthieu, Matthieu nhẹ cả người, trách chị mình có vẻ đã dựng lên một bức tranh của ngày tận thế từ một hiện trạng hoàn toàn có thể làm chủ. Aurélie không thèm trả lời.
– Thế khi nào em đến?
Matthieu lưu ý với Aurélie rằng không còn gì cấp bách nữa, rằng anh đang bận chuẩn bị mùa khách tới, và rồi nếu anh đến bất thần như thế thì dễ làm bố lo lắng vì chuyện không đâu, có thể ông sẽ nghĩ đó là chuyến thăm viếng vĩnh biệt, cần phải để cho đầu óc ông được thảnh thơi, thế là Aurélie không thể kiềm chế lâu hơn được nữa, cô bảo Matthieu rằng anh ta chỉ là một thằng đểu cáng nhỏ nhen ích kỷ tởm lợm, một thằng nhóc ngu dốt mù quáng đang tận trong đáy lòng hy vọng rằng sự mù quáng của mình rốt cuộc sẽ là cái cớ xá tội cho bản thân, nhưng không bao giờ anh ta được xá tội cho những gì mình đang làm, và nếu như anh ta nên nông nỗi ấy thì không phải do cô, cô không phải là mẹ của anh ta, không phải là người cứ khăng khăng coi anh ta là một thiên thần bé nhỏ cần bảo vệ bằng mọi giá để tránh cho anh ta khỏi phải xót xa đối diện với những điều khủng khiếp trong cuộc sống, như thể, suy cho cùng, chính anh ta là người đáng thương nhất, như thể sự mẫn cảm thái quá của anh ta, sự mẫn cảm tinh tế mà chắc hẳn chỉ riêng anh ta mới có, miễn cho anh ta phải hoàn thành những nghĩa vụ cơ bản nhất, thiêng liêng nhất, thậm chí cô không muốn nói với anh ta về tình yêu thương và sự đồng cảm, đó là những từ ngữ mà anh ta không thể hiểu được, nhưng ít nhất, anh ta cũng phải hiểu bổn phận của anh ta là gì, anh ta cũng phải hiểu là, nếu anh ta cứ cứng đầu cứng cổ tìm cách thoái thác trách nhiệm thì mãi mãi anh ta vẫn chỉ là cục cứt nhỏ mà anh ta đã biến thành trong một thời gian kỷ lục, với cái tài mà ai ai cũng thán phục, cô sẵn sàng thừa nhận điều đó, và không ai có thể giúp anh ta nữa vì đã quá muộn, và anh ta sẽ không được than thân trách phận, cũng không được an tâm hối tiếc, cô sẽ để ý điều đó, trừ phi lương tâm anh ta đã trở nên thối tha đến mức thậm chí không thèm hối tiếc một cách an tâm, nhưng nếu anh ta vẫn còn chút gì đó của đứa em trai mà cô thương yêu thì anh ta sẽ buộc phải vắt óc ra mà nghĩ, mở mắt ra mà nhìn, và cô không muốn nghe nói về sự vô lương tâm, về sự mù quáng, về tính mẫn cảm cho dù tinh tế hay thái quá đi chăng nữa, có những chuyện kinh khủng, phải đối mặt với chúng bởi đó là việc con người phải làm, chính trong sự đối mặt này mà con người thử thách nhân tính của mình và trở nên xứng đáng là người, và anh ta sẽ nhận ra là mình không thể, tuyệt đối không thể, một sự không thể triệt để và vĩnh viễn, để cho bố mình chết như thế mà không bố thí cho ông dẫu một lần đến thăm, cho dù đi thăm như vậy hẳn khó chịu vô cùng so với những gì đang là cuộc sống hằng ngày của anh ta, một cuộc sống chó má, truy hoan, trụy lạc, so với sự dốt nát ngu muội trong đó anh ta đang đầm mình như một con lợn đầm mình trong phân, và khi anh ta nhận ra điều đó, anh ta sẽ lên máy bay ngay lập tức và cô rất sợ phải tống cổ anh ta khỏi cuộc đời mình nếu cô nghe những gì anh ta sắp trả lời cô, cô rất sợ mất anh ta mãi mãi, cô đúng là đồ ngốc, ngốc vô phương cứu chữa, cô không muốn phải nghe câu trả lời của thằng em trai và dập máy cái đụp. Cô đến gặp Claudie. Cô hãy còn run lên vì điên tiết.
– Con vừa nói chuyện với con trai của mẹ đấy. Tốt hơn mẹ hãy…
Claudie nhìn Aurélie, chị hoàn toàn lạc lõng, không tự vệ, Aurélie lấy làm mừng vì chưa nói hết câu theo mệnh lệnh tàn nhẫn của con tim xấu xa, cô đã thôi cưỡng lại sự thôi thúc của nó khi chỉ còn lại một mình với người đàn ông đang chia sẻ cuộc đời với cô lần cuối. Cô ẩn nấp đằng sau ranh giới thủy tinh của mình và từ chối chia sẻ với anh ta, vào cái đêm cuối cùng này, cơ thể của cô, cơn giận dữ của cô, nỗi sầu muộn của cô. Ở Annaba, Massinissa Guermat hỏi cô là kỳ nghỉ của cô ra sao, bố cô có đỡ hơn không, cô trả lời mọi việc tốt đẹp cả, nhưng trong khi ông đưa cô trở lại với sa mạc mênh mông tịch lặng của khách sạn quốc doanh, cô đầu hàng trước cơn buồn chán đang ngập tràn trong cô, và cô lắc đầu, không, mọi việc không được tốt lắm, và cô đã nghĩ rằng bố cô đang chết trước mắt mình, ông không nói được, ông dồn hết sức níu lấy cổ tay cô để khỏi bị cát lún hút mất, cái thứ cát đã ngập đến miệng khiến ông nghẹt thở, thế mà cô chẳng thể làm gì, bởi vì người ta cô độc khi chết, ôi! khi chết người ta cô độc lắm thay, và trước sự cô độc này, cô chỉ muốn chạy trốn, không muốn gì khác, cô những muốn bố cô thả tay cô ra để cho cô chạy trốn, những muốn ông thôi bắt cô phải đối diện với nỗi cô đơn mà người sống không thể hiểu nổi này, và, trong một lúc lâu, cô không còn cảm thấy thương cảm, cũng không còn cảm thấy xót xa, chỉ cảm thấy một nỗi sợ kinh hoàng, mà giờ đây chỉ nghĩ tới thôi cũng làm cho cô kinh hãi, Massinissa nói với cô,
– Anh không thể để em như vậy được.
và cô quay sang nhìn ông, cổ họng cô khô khốc, bỗng dưng cô trở nên cuống cuồng và đầy sức sống, cô nói với ông như ra lệnh, mắt không nhìn xuống,
– Thế thì đừng bỏ rơi em nhé. Đừng bỏ rơi em.
rồi cô ôm chầm lấy ông, không đắn đo suy nghĩ, và cô cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng khi Massinissa ôm lấy mình. Ông thức dậy trước lúc bình minh để không có ai trong kíp hay nhân viên khách sạn nào nhìn thấy mình về phòng. Aurélie chờ cho đến sáng. Cô đi tắm, nằm dài rất lâu trong bể nước màu vàng, không nghĩ gì, rồi bỗng cô ra ngoài gọi điện thoại cho người đàn ông mà cô sắp chia tay. Anh ta không muốn tin, anh ta đòi cô giải thích, và buông xuôi, vì anh ta cần một lời giải thích, cô cho anh ta biết là cô đã gặp một người, nhưng tiết lộ này lại gợi ra nhiều câu hỏi khác, ở đâu? ai? từ khi nào? rồi Aurélie nhắc lại rằng điều đó chẳng để làm gì bởi, xét cho cùng, cuộc gặp gỡ đó chẳng liên quan gì đến việc mà cô đang làm, anh ta phải hiểu điều đó, nhưng anh ta cứ van nài nên rốt cuộc cô nói với anh ta,
– Tối hôm qua. Từ tối hôm qua.
Anh ta không im lặng, giờ thì anh ta nghẹn ngào, sao cô lại cho anh ta biết nhanh thế? sao cô không chờ đợi? đó có thể chỉ là sự dan díu nhất thời mà nhẽ ra anh ta không nên biết, cô không thể tin chắc như vậy được, và bây giờ đã vô phương cứu chữa rồi, tại sao cô lại thú nhận với anh ta một điều mà có lẽ không có nghĩa lý gì, tại sao cô lại nghiệt ngã như vậy? Aurélie thầm nghĩ cô đang nợ anh ta một lời nói thật.
– Bởi vì em muốn thế. Em muốn chuyện này trở nên vô phương cứu chữa.