Chương 15
Hai giờ trước khi trời sáng, họ cùng đưa Gavina Pintus đến lễ Bóng tối vào ngày thứ Năm Tuần Thánh*. Trước đó họ đã đứng suốt đêm ở quán bar để không phải thức dậy, họ đánh răng súc miệng ở chỗ bồn rửa bát ở quầy và giờ họ đang nhai kẹo cao su bạc hà mát lạnh để cho hơi thở đầy mùi rượu không làm ảnh hưởng đến sự tiếc thương tang tóc trong đêm hôm đó. Ngày thứ Hai lễ Phục Sinh, họ dự kiến tổ chức một bữa tiệc ra trò ngoài trời, vừa ăn vừa nghe nhạc trước quán bar, và ngày hôm sau, họ sẽ đi. Libero cùng Matthieu đi Paris, họ sẽ đi thăm bố Matthieu và luôn thể nghỉ vài ngày ở Barcelona, họ đã đặt phòng khách sạn mà không sợ tốn kém, họ có khả năng mà, họ sẽ kết hợp được điều hữu ích với cái thú vị và như thế Jacques Antonetti sẽ không có cảm giác họ đến tiễn biệt một kẻ hấp hối. Vậy là vào đêm thứ Năm Tuần Thánh đó, họ vừa cầm tay Gavina Pintus vừa tiến tới, họ cố gắng đi thẳng người, gió ẩm làm họ lạnh thấu xương, ảnh hưởng của rượu trở nên khó nhận thấy
•
Tuần lễ trước lễ Phục Sinh được gọi là Tuần Thánh, bắt đầu là ngày Chủ nhật Lễ Lá, kết thúc vào ngày thứ Bảy Tuần Thánh. Trong tuần này, các giáo hội Ki Tô giáo tưởng nhớ cuộc khổ nạn của Chúa Jésus. Tuần Thánh cao điểm là Tam Nhật Vượt Qua, tức là ba ngày: thứ Năm, thứ Sáu, thứ Bảy của tuần.
hơn, và tiếp bước theo họ là Pierre-Emmanuel Colonna cùng với những người bạn dân Corte, họ đi theo anh ta để hát nhạc lễ và cùng anh ta góp vui cho bữa tiệc ngày thứ Hai, họ cũng cố tỉnh rượu càng nhanh càng tốt. Nhà thờ đầy những con chiên ngái ngủ. Điện đã bị cắt. Chỉ còn ánh sáng tỏa ra từ những cây nến lớn trước bàn thờ. Mùi hương lễ gợi cho Matthieu hương thơm của làn da Izaskun. Anh vừa làm dấu thánh vừa cố nén một cái ợ chua. Pierre-Emmanuel và những người bạn của anh ta đứng ở hậu cung nhà thờ, Thánh vịnh cầm trên tay. Họ hắng giọng rồi vừa đu đưa người vừa thì thà thì thụt với nhau. Vị cha xứ thông báo rằng, vì sự cứu thế, bóng tối sắp bao phủ lên trần gian và cả thế giới chuẩn bị bắt Chúa cứu thế phải rỏ lệ chịu tội nhục hình trong khu vườn ở Gethsémani*. Khúc Thánh vịnh đầu tiên ngân lên,
•
Theo Phúc âm, đây là nơi Jésus và các tông đồ đã cầu nguyện trước khi Jésus bị đóng đinh vào cây thập giá.
Lều của Người ở Salem và nhà của Người ở Sion,
giọng hát rõ ràng tuyệt vời của những người hát ngập tràn nhà thờ. Gương mặt của Pierre-Emmanuel lộ rõ vẻ ung dung tự tại, anh ta nhắm mắt lại để tập trung vào bài thánh lễ, cha xứ lại gần và thổi tắt một cây nến. Người ta nghe tiếng con quay gỗ và tiếng chân dập trên ghế cầu kinh để làm chứng cho sự kết thúc của thế giới, một thế giới đang chìm đắm trong đêm đen,
trời đất chao đảo cùng cư dân,
và Gavina Pintus giờ đang ngước lên nhìn cây thánh giá với đôi mắt của một bé gái đang sợ hãi, và ở hàng đầu, Virgile Ordioni rất căng thẳng vò chiếc mũ lưỡi trai trong tay, như thể cả làng sắp bị nhấn chìm thật, tiếng con quay gỗ ràn rạt vào nhau giờ đây hòa lẫn cùng với âm thanh của những nền móng bị lung lay, đá nhà thờ rung lên cho đến khi âm thanh huyên náo đó ngừng hẳn và tiếng thánh ca lại ngân lên,
xương mà Ngươi đã nghiền nát mới hớn hở làm sao,
rồi cha xứ lần lượt thổi tắt nến. Một chốc sau, chỉ còn một ánh nến leo lét, Gavina Pintus cầm tay đứa con trai của mình, cậu ta đang cố nén một cái ngáp phạm thượng, Matthieu hy vọng ngày tận thế sẽ không nhàm chán thế này, anh cảm thấy lạnh và buồn ngủ, trong những tấm chăn rất đỗi thân thuộc, cơ thể Izaskun đang tỏa ra hơi ấm một cách uổng phí, cha xứ giơ cao chiếc khăn dài bằng đồng và bóng tối bao trùm tất cả.
Sức mạnh của người ngoan đạo sẽ rất cao cả.
Cha xứ tiếp tục nói trong bóng đêm, ông nói rằng tín đồ Cơ Đốc không sợ bóng đêm, chính từ trong bóng đêm mà giờ phút này ông đang nói bởi ông biết bóng đêm không có nghĩa là sự chiến thắng của hư vô, ánh sáng tắt đi chỉ là ánh sáng của những con người và đêm tối lan tỏa để cuối cùng ánh sáng của thần linh sẽ xuất hiện, đêm tối chính là cái nôi của ánh sáng ấy, cũng như sự hiến sinh Jésus báo hiệu Chúa con hồi sinh trong vinh quang của Chúa cha, đức Chúa con vĩnh cửu, nguồn gốc của mọi sự vật, và đêm tối không phải là sự chết, đêm tối không chỉ mang minh chứng về hồi kết mà còn mang minh chứng về nguồn gốc ánh sáng, bởi vì trên thực tế, có một và chỉ một minh chứng mà thôi. Ánh sáng nhờ nhờ của bình minh xuyên qua phía dưới những cánh cửa đóng. Ban phúc xong, cha xứ cho các con chiên nghỉ, trong đó không ít người chạy ngay đến quán bar để lấy lại bình tĩnh sau những xúc động đã qua. Libero pha cà phê và đặt một chai whisky lên quầy cho những ai đã thực sự quá xúc động. Pierre-Emmanuel lo lắng về năng lực của mình, còn Libero thì quả quyết rằng như thế là rất tốt, cho dù phải công nhận rằng hát phức điệu thường rất khó chịu và với liều cao thì khó mà chịu đựng nổi. Sau khi uống cà phê xong, Virgile Ordioni vừa rụt rè đưa tay về phía chai whisky vừa tỏ ra bất đồng tình,
– Như thế là hay đấy! Tuyệt đấy! Thằng Libero chả hiểu gì cả!
Pierre-Emmanuel vừa vỗ lưng Virgile vừa cười,
– Thế còn anh, anh có hiểu gì không?
nhưng Virgile không phật ý, hắn có vẻ suy nghĩ trong chốc lát rồi nói,
– Tất nhiên rồi. Tao không hiểu gì lắm. Nhưng rất hay,
và tiếp theo đó là một cuộc tranh luận sôi nổi về nhạc phức điệu, về tài nghệ âm nhạc của những người này và những kẻ khác, về con quay gỗ, về những cây nến và về các vị cha xứ, cuộc tranh luận được hưởng ứng với sự xuất hiện đúng lúc của một chai whisky khác, đến mức, khi Izaskun và Sarah đến đúng giờ mở cửa quán, hai cô đã phải tống tất cả mọi người ra ngoài, lúc trời bắt đầu mưa. Nhưng ngày thứ Hai thức dậy với một mùa xuân rạng rỡ. Pierre-Emmanuel và mấy người bạn dân Corte sắp nhạc cụ ngoài trời rồi chỉnh âm. Matthieu uống một ly rượu vang hồng trong nắng xuân, anh ngắm Izaskun đang dọn bàn và đưa ly rượu về phía cô ta. Cô ta trả lời bằng cách đưa tay phác một nụ hôn. Cô ta là em gái của anh, là cô em dịu dàng loạn luân của anh. Anh nhìn một người Corte ghé vào tai cô ta chọc ghẹo gì đấy làm cô ta cười, nhưng anh không ghen, anh chẳng thèm quan tâm đến việc cô ta có thể làm gì với gã đó, cô ta là em gái anh chứ không phải là vợ, rồi cô ta sẽ trở lại với anh, không ai có thể lấy bất cứ thứ gì của anh cả, anh khoái chí vô cùng, có cảm giác mình hơn người kinh khủng, như thể anh đã được đưa lên những tầm cao mà ở đó không ai có thể bất công với mình nữa. Anh ngạc nhiên vì thấy hạnh phúc của mình chắc như đinh đóng cột như thế, rồi anh uống rượu trong nắng ấm mùa xuân. Ngày hôm sau, anh cùng Libero lên đường. Họ giao chìa khóa quán bar cho Bernard Gratas, ôm hôn các cô gái rồi lên đường đi Ajaccio, họ vừa ra hiệu từ biệt vừa kêu to,
– Ở nhà ngoan nhé! Nhất là đừng làm cho bọn tôi khuynh gia bại sản đấy! Tuần tới gặp lại!
Trên đường đi, họ nói về những gì sẽ làm ở Barcelona, họ cần thư giãn, họ xứng đáng được như thế, và họ đến Campo dell’Oro* sớm một tiếng rưỡi. Họ đến ngồi ở quán bar sân bay uống một cốc bia, rồi cốc thứ hai, và câu chuyện của họ cạn dần. Cuối cùng, họ hoàn toàn im lặng. Hành khách trên chuyến bay đi Paris được gọi vào phòng chờ lên máy bay, nhưng vẫn còn nửa tiếng đồng hồ nữa, không có gì phải vội, họ gọi thêm cốc bia cuối cùng. Matthieu nhìn đường băng và thấy khô cổ họng. Bụng anh sôi lên một cách khó chịu. Bỗng nhiên, anh nhận ra rằng gần mười tháng rồi minh không rời xa làng quá mười lăm cây số. Ajaccio ở tận cùng thế giới. Chưa bao giờ anh ở một chỗ lâu như thế. Viễn cảnh bay đi Paris dường như đã trở nên đáng sợ đối với anh, đấy là còn chưa nói đến Barcelona, xa xôi đến độ không thực tế, đó là nơi của sương mù và huyền thoại, là sao Hỏa ở trên trái đất. Matthieu hoàn toàn nhận ra rằng nỗi sợ hãi của mình thật lố bịch nhưng anh không thể nào cưỡng lại được. Anh nhìn Libero, anh ta đang nhìn chằm chằm vào cốc của mình, răng nghiến lại, anh thấy cả hai đều có chung một nỗi sợ hãi, họ nào phải thần linh, họ chỉ là những kẻ sáng tạo, và chính thế giới mà họ đã tạo ra giờ lại đặt họ dưới ách thống trị độc đoán của nó, một giọng nói khẩn khoản cất lên, thông báo hành khách Libero Pintus và Matthieu Antonetti lên máy bay ngay trước giờ đóng cửa, và họ biết thế giới mà họ đã tạo nên sẽ không để cho họ ra đi, họ cứ ngồi như thế, người ta gọi họ lần cuối, và khi máy bay cất cánh rồi, họ im lặng đứng dậy, xách hành lý trở về với thế giới của họ, họ thuộc về thế giới đó.
Sân bay Ajaccio, đảo Corse.