Chương 18
Ngày 15 tháng Bảy, anh nhận được thư của Judith Haller, cô báo cho anh biết cô đã thi đậu thạc sĩ, cô muốn chia sẻ niềm vui của mình với anh, dù ở xa đi chăng nữa, cô không chờ anh hồi âm, cô hy vọng anh hạnh phúc - mà anh có hạnh phúc không? nhưng Matthieu không đặt ra câu hỏi này, anh nhìn bức thư như thể nó được gửi đến từ một thiên hà xa xôi nhưng lại rất đỗi thân thuộc, quầng tỏa của nó đánh thức trong anh những tiếng vọng mơ hồ của một cuộc sống khác. Anh bỏ lá thư vào túi rồi quên bẵng vì đang mải mở rượu sâm banh liên hoan chia tay Sarah. Sarah yêu một người chăn ngựa, anh ta mời cô đến chung sống với mình, đâu đó ở Taravo. Đó là một người đàn ông trạc tuổi bốn mươi, cả mùa đông năm đó, anh ta làm người khác phải chú ý bởi sự giản dị đáng ngờ và bởi việc anh ta ngoan cường đi hàng cây số từ ngôi làng xa xôi hẻo lánh của mình đến quán bar bất chấp thời tiết như thế nào. Anh ta ngồi ở một góc quầy, trước một cốc nước có ga, trông như đang đắm chìm trong suy tư bí ẩn. Anh ta không nhìn mấy cô hầu bàn, không cố sờ mông họ hoặc chọc cho họ cười, thậm chí, anh ta còn lịch sự từ chối Annie vuốt ve chào đón mình, không thể đoán được vào lúc nào và bằng cách nào, anh ta có được mối diễm tình với Sarah, giờ đây, cô ấy đang ôm choàng lấy anh ta, hôn tới tấp và ép anh ta uống rượu sâm banh. Pierre-Emmanuel hát những khúc tình ca với giọng cường điệu khôi hài, anh ta đặt ghi ta xuống để giải lao, vừa vò nhúm tóc ít ỏi của Virgile Ordioni vừa chỉ cho hắn đôi uyên ương hạnh phúc,
– Virgile này, mày thấy không, rồi cũng có ngày mày tìm được bạn gái đấy!
thế là Virgile đỏ mặt lên, cười và nói,
– Ừ đúng thế! Tao cũng thế, có thể lắm, tại sao lại không chứ?
Pierre-Emmanuel kéo tai hắn rồi kêu lên,
– À thằng đểu! Đồ con lợn! Mày thích con gái lắm hử? Mày là một thằng chập mạch!
rồi anh ta lại cầm lấy ghi ta, vừa vê vừa hát kể câu chuyện về một cô gái trẻ đẹp đến nỗi hẳn mẹ đỡ đầu của nàng phải là một bà tiên. Hai giờ sáng, Sarah sắp xếp hành lý, xếp lên chiếc 4x4 to đùng lấm lem bùn đất của bạn trai mới rồi đi giã biệt mọi người. Rym vừa ôm lấy cô vừa khóc, bắt cô hứa hạnh phúc hay không cũng phải báo tin, Sarah hứa và cũng nhỏ vài giọt nước mắt, cô ôm hôn những người mà cô sắp phải rời xa, cô nói với Matthieu và Libero rằng được gặp họ là điều tốt đẹp nhất từng đến với cô, cô sẵn lòng đón tiếp họ tại chỗ ở mới của mình, anh chàng chăn ngựa dân Taravo gật đầu khẳng định, thế rồi Matthieu nhìn cô rời xa với một cảm xúc gần giống với tình cảm cha con bởi anh chắc chắn rằng cái bóng hộ mệnh của anh sẽ mãi mãi trải rộng lên cuộc đời Sarah. Matthieu cực kỳ thỏa mãn với chính mình và cảm thấy khó chịu khi Libero không chia sẻ với anh tâm trạng hồ hởi đó, anh ta đi đi lại lại, vẻ căng thẳng, đứng riêng ra ngoài thềm để bí mật hội ý với Vincent Leandri rồi chửi bới mấy cô hầu bàn, mấy ả ngớ ngẩn cứ khóc thút thít thay vì làm xong việc rồi lên giường mà khóc, hay đi đâu khóc được thì đi. Khi mấy cô hầu bàn về rồi, Annie đề nghị ở lại, nếu có khách đêm thì tiếp. Libero nhìn xoáy vào mặt ả ta.
– Không, chị cũng cút đi. Về mà nghỉ ngơi cho khỏe, trông chị chẳng còn ra cái hồn người nữa.
Ả mở miệng định nói gì đó nhưng đổi ý, ả lẳng lặng đi ra, để Libero ở lại một mình với Vincent Leandri và Matthieu, anh có vẻ đang rất bối rối.
– Sarah đi làm cậu nổi đóa vậy sao?
– Không. Chính là Annie. Con mẹ này cướp tiền của chúng ta, mình chắc chắn như vậy.
Từ đầu mùa đến giờ, Annie thường ở lại quán bar sau khi đã đóng cửa, giờ đóng cửa được quy định một cách không có cơ sở là ba giờ sáng theo sắc lệnh võ đoán của tỉnh. Lúc Libero và Matthieu đã về nhà ngủ sau khi lấy hết số tiền trong két và giắt súng lưng quần, ả ta ngồi chễm chệ trên ghế đẩu phía sau quầy, sẵn sàng phục vụ những tay bợm nhậu cuối cùng, những kẻ đi khắp vùng tìm kiếm một nơi nào đó thân thiện, nơi mà họ có thể kết thúc cuộc hành trình tới với cơn mê sảng vì rượu. Nếu có cảnh sát đến, mà chắc gì họ đến, ả có thể lấy cớ là quán bar đã đóng cửa, sổ sách đã làm xong, và ả đang cùng một vài người bạn thân vui vẻ riêng tư chút thôi. Ả chỉ thu tiền vào phút chót, khi chắc chắn rằng không có tay cảnh sát nào đang lảng vảng gần đó. Trong cái mẹo này, người ta chỉ có thể chào dón một hành động phản kháng của công dân trước sự bất công của nhà nước. Ban đầu, nó chỉ làm cho người ta sướng: biết ơn rối rít, những kẻ bợm nhậu lang thang giờ đây có thể tin tưởng vào một tụ điểm ăn chơi sa đọa, Annie thì được thưởng những khoản tiền boa hậu hĩnh vì phục vụ nhiệt tình, thêm vào đó ả còn được trả tiền làm thêm giờ, và doanh số của quán bar cũng tăng lên. Dĩ nhiên, có lúc Annie hoài công chờ khách, và thậm chí việc đó ngày càng trở nên thường xuyên hơn, điều này ban đầu Libero không biết cho đến khi Vincent Leandri vô tình cho anh ta biết rằng, từ hộp đêm trở về, đám bạn người Ajaccio của anh ta đã ghé quán uống rượu vào thứ Bảy tuần trước, trong khi Annie khẳng định đêm đó không có ai đến cả. Libero hỏi Vincent Leandri có chắc chắn là ngày hôm đó không, bạn bè của anh ta đã dùng gì, dùng bao nhiêu, thành thử Vincent đã gọi cho họ yêu cầu họ tự mình khẳng định độ chính xác của thông tin. Libero điên tiết, dường như không gì có thể làm cho anh ta bình tĩnh được, Vincent nói với Libero, vẻ buông xuôi và có đôi chút khôn ngoan, rằng các cô hầu bàn có thói quen ăn bớt tiền của quán từ lâu lắm rồi, đó là quy luật của tự nhiên, rồi anh động viên Libero khoan dung nhưng vô ích, Matthieu nói lại với Libero rằng điều đó không có gì nghiêm trọng, nhưng anh ta không nghe lời họ, anh ta muốn làm cho Annie bẽ mặt bằng cách bắt quả tang ả ta, chỉ còn cách làm như vậy thôi, nếu không ả ta sẽ chối bay chối biến, đồ con đĩ béo ị, đồ con phạch, đồ bỉ ổi, và anh ta chỉ bình tĩnh trở lại sau khi đã nghĩ ra cách bắt quả tang ả, sự căm hận trong lòng thôi thúc anh ta làm việc đó. Anh ta tuyển trên thành phố một nhóm thanh niên mà anh ta chắc chắn Annie không biết bất cứ ai trong số đó, cho chúng tiền rồi lệnh cho chúng tiêu sạch tiền ở quán bar vào đêm hôm sau. Chúng phải làm ra vẻ chỉ là khách vãng lai trong vùng này và không có ý định quay lại đây nữa, đặc biệt, chúng phải ghi nhớ những gì đã dùng hôm đó ở quán bar rồi thuật lại chính xác cho Libero là chúng đã ăn nhậu những gì, nhiệm vụ mà chúng hoàn thành với một sự thành thực không chê vào đâu được. Ngày hôm sau nữa, vào buổi chiều, khi Annie đến phiên trực, Libero cười toe chờ ả ở quán.
– Hồi đêm chị có một ít khách chứ?
Nụ cười của Libero ngưng lại giây lát khi Annie trả lời anh là “có” và chìa cho anh những tờ tiền cuộn trong tích kê bán hàng. Libero đếm rồi tiếp tục mỉm cười.
– Vậy là không đông khách.
Không, không đông khách, chỉ có hai gã người Zonza ghé vào uống ly rượu một lúc rồi về, ả đã đợi, rồi ả đã đóng quán lúc khoảng năm giờ, đêm thật dài, không phải khi nào cũng được, nhưng không sao, và thế là Libero gào lên, không thèm để ý đến những vị khách đang giật nảy mình lúc đó,
– Chị có thôi nói bậy nói bạ với tôi không?
rồi anh ta gào lên, anh ta nói rằng anh ta biết ả có khách nhưng Annie đáp lại:
– Không! Không đúng! Không!
vừa nói vừa bĩu môi bướng bỉnh như trẻ ranh, thế là anh ta xán lại, tay dứ dứ nắm đấm, anh ta tả từng khách một và liệt kê tất cả những gì mà nhóm thanh niên đó đã uống, đã trả bao nhiêu tiền, đưa hết bằng chứng ra cho đến khi ả ta không còn cách nào khác là vừa sướt mướt khóc vừa xin lỗi. Libero im lặng. Matthieu nhẹ nhõm cả người, nghĩ rằng như thế đã xong chuyện, Annie chỉ còn phải chịu màn mắng mỏ thậm tệ nhất, chịu những lời đe dọa trừng phạt điên khùng nhất, ả sẽ trả lại tiền và mọi chuyện sẽ trở lại như cũ, chính ả cũng nói,
– Chị đã nói bậy. Chị sẽ trả tiền cho em. Chị sẽ không làm như thế nữa. Chị thề đấy.
Nhưng sự im lặng của Libero không phải là sự im lặng tha thứ và anh ta không có ý định cho phép Annie trả lại tiền.
– Tôi không muốn chị trả lại tiền. Hãy giữ lấy số tiền chị đã lấy. Tôi muốn chị lên căn hộ ngay lập tức, soạn hành lý và cút khỏi chỗ này. Tôi không muốn gặp lại chị nữa. Chị cút đi. Ngay bây giờ.
Annie van xin. Ả ta tiếp tục nức nở và thề thốt, khách khứa lần lượt đứng dậy rồi rời phòng để không phải chứng kiến lâu hơn những gì đang xảy ra, Annie tiếp tục van xin, ả đã làm bậy nhưng ả cũng đã được việc, anh ta không thể làm thế, ả ta sẽ đi đâu? anh ta không nghĩ đến điều đó sao, ả ta đã bốn mươi ba tuổi, anh ta không nghĩ đến điều đó sao, anh ta không thể đuổi ả như thế được, không thể đuổi ả như đuổi một con chó được, và ả nhắc lại tuổi của mình, giờ thì ả đã quỳ xuống, ả chìa tay về phía Libero, Libero vẫn đứng yên, khinh bỉ nhìn ả với ánh mắt hằn học, bốn mươi ba tuổi, anh ta không nghĩ đến điều đó sao, ả sẽ làm tất cả những gì anh ta muốn, gì cũng làm, ả càng khóc Libero càng tỏ ra cứng rắn trong bộ áo giáp hận thù, như thể người đàn bà đang quỳ dưới đất này đang cụ thể hóa, trong thịt da run rẩy của mình, một cái ác tuyệt đối, cái ác cần phải tẩy sạch bằng mọi giá, không để cho nó làm nhơ bẩn thế giới này.
– Một tiếng nữa tôi sẽ quay lại, và một tiếng nữa, chị chớ có ở đây nữa.
Khi anh ta đã đi, ả lảo đảo đứng dậy, Rym đỡ lấy tay dìu ả lên căn hộ. Matthieu không dám nhìn ả, một sức nặng đớn đau đè nặng lên ngực anh, sức nặng đó, anh không thể hiểu được bản chất hay nguồn gốc, anh chờ cho đêm xuống và cuộc sống tái diễn mà không có bất ngờ gì mới, bởi vì anh lại trở thành một đứa trẻ chỉ yên tâm trong sự lặp lại vĩnh cửu của cùng một sự vật, tránh xa những suy nghĩ méo mó, những suy nghĩ rối ren đó chỉ làm cho đầu óc anh xáo trộn một cách khó chịu trước khi vỡ bục như những bọt nước trên đầm lầy, anh chờ vị của rượu, sự căng thẳng thường trực ấy giữ cho anh tỉnh táo, thần kinh căng thẳng, trong một chỗ mai phục mà không biết mình rình chờ cái gì, và anh chờ đến giờ đi ngủ, làn da của Izaskun và ánh mắt của Agnès, bất chấp mệt mỏi, bất chấp hơi thở nồng chua đầy mùi rượu sâm banh, rượu gin và thuốc lá, nước miếng đặc quánh dính dáp vào hàm răng ố vàng, giấc ngủ sẽ đến sau, dù đôi mi trĩu nặng, dù thật kỳ cục khi người ta nhào đến một cơ thể cũng kiệt sức như cơ thể mình, một cơ thể rỉ ra cùng loại độc tố trong những tấm chăn ẩm ướt, và sẽ không ai nhắm mắt bước vào giấc ngủ không mộng mị của mình trước khi diễn ra cái nghi lễ ban đêm theo quy luật của thế giới này, đó không phải là quy luật của khát khao, bởi khao khát đâu đáng kể, kể cả mệt nhọc và lạc thú dung tục cũng không đáng kể, đối với mỗi người trong số họ, vấn đế là phải giữ được vị trí của mình trong vở vũ kịch này, thứ biện bạch cho việc họ thức dậy vào buổi sáng và giúp họ đứng vững cho đến tận khuya. Như vậy, mỗi thế giới dựa trên những trọng tâm vô nghĩa, mong manh, thế mà sự cân bằng của từng thế giới lại kín đáo phụ thuộc vào đó, và trong khi Rym ngồi phía sau quầy thay cho Annie thì Matthieu cảm thấy thích thú vì sự cân bằng ổn định đó rốt cuộc cũng chẳng bị đe dọa, anh không nghe tiếng đất nhẹ rung, một mạng lưới được tạo nên từ những vết nứt dày đặc y như mạng nhện chạy trên đó, anh không nhận ra nỗi sợ sệt của những cô hầu bàn từ nay khi phải lại gần Libero, dù anh ta đã thoải mái và vui vẻ trở lại, tất cả đều hết sức tốt đẹp, Pierre-Emmanuel không có vẻ hoảng hốt khi Annie biến mất, anh ta vừa học được một bài hát xứ Basque để làm đẹp lòng Izaskun, và Matthieu không thấy Pierre-Emmanuel đang tức tối nhìn Libero qua micrô, Izaskun thú nhận không hề biết tiếng Basque, cô lớn lên ở Saragosse, cô mỉm cười, tất cả đều hết sức tốt đẹp, Matthieu uống rượu và không nhận ra điều gì, nhưng làm sao anh có thể nhận ra gì đó, khi anh vẫn không thể tin nổi là bố mình đã chết? Hai giờ sáng, Pierre-Emmanuel gập chân micrô lại, cuộn dây điện và xếp ghi ta vào thùng. Libero trả tiền cát sê cho anh ta.
– Về chuyện Annie, nhẽ ra mày phải nói chuyện với tao trước đã chứ?
Libero rướn người lên như bị điện giật.
– Lo cái đít của mày ấy, cái thằng đểu cáng. Mày hiểu chưa? Đi mà lo lỗ đít của mày ấy.
Pierre-Emmanuel sững sờ trong chốc lát, bỏ tiền vào túi và đi lấy đàn. Anh ta nói,
– Đây là lần cuối cùng mày nói với tao bằng cái giọng ấy nghe chưa.
– Tao thích nói với mày thế nào thì tao nói.
Pierre-Emmanuel đi ra, đầu cúi xuống, cả quán bar im phăng phắc. Matthieu lại cảm thấy sức nặng bí ẩn lắc lư từ ngực xuống bụng, anh hỏi Libero có việc gì không ổn. Libero cười ngoác mồm và rót đầy hai ly rượu.
– Với cái bọn đểu cáng này là vậy đấy. Chơi chó chó liếm mặt. Bọn chúng quá bỉ ổi, không phân biệt nổi tử tế với yếu đuối đâu, quá phức tạp đối với chúng, phải nói với chúng thứ ngôn ngữ mà chúng hiểu, và nói thế thì tin mình đi, chúng hiểu ngay.
Matthieu gật đầu rồi ra ngoài uống rượu. Anh sầu muộn nhìn đêm, lần đầu tiên anh có ý nghĩ rằng anh và người bạn tuổi thơ của mình không nhìn nhận sự việc như nhau. Anh rút lá thư của Judith ra khỏi túi, anh đọc lại rồi không kể lúc đó là mấy giờ, anh nhấc điện thoại lên.