Chương 19
Sau ba tiếng đồng hồ chờ đợi lâu lắc mà vẫn chưa nguôi giận, Aurélie được một nhân viên lãnh sự quán tiếp đón. Cuộc khai quật đã kết thúc, họ không tìm thấy nhà thờ của Augustin nhưng vẫn còn bao việc phải làm, một ngày nào đó họ sẽ tìm ra, và đá hoa cương khu hậu cung, nơi giám mục thành Hippone hấp hối trước mặt những thầy tu đang đứng quanh cầu nguyện, rồi sẽ lại sáng lên dưới ánh mặt trời. Aurélie đã mời Massinissa Guermat về làng cùng cô trong thời gian mười lăm ngày, thế mà ông vừa báo là ông bị từ chối cấp Visa. Trước những bức tường phủ đầy dây thép gai của đại sứ quán, những người đàn ông đàn bà đủ mọi lứa tuổi đang xếp hàng dài đến ba trăm mét và nhẫn nhục chờ đến lượt mình để được thông báo là hồ sơ mà họ đang cầm trên tay không thể tiếp nhận được vì thiếu một giấy tờ gì đó mà người ta chưa bao giờ yêu cầu họ cung cấp. Aurélie đến thẳng chỗ nhân viên an ninh trình diện, cô tự giới thiệu mình là người Pháp để người ta cho cô vào nhưng cô nhân viên lễ tân thuộc bộ phận lãnh sự bắt cô phải trả giá cho đặc quyền này bằng cách yêu cầu cô lại ngồi trên một chiếc ghế bành và cô ta rất quan tâm đến việc quên bẵng luôn cô đi. Gã nhân viên mặc áo sơ mi sọc cộc tay và đeo một chiếc cà vạt xấu tệ, sau vài phút, Aurélie hiểu ngay cô sẽ không được giải thích như mình mong muốn, sẽ không ai chịu xét lại hồ sơ của Massinissa vì ở đây, với một sự khoái trá gớm ghiếc, người ta thực thi một thứ quyền lực chỉ biểu hiện qua sự võ đoán đầy thất thường, quyền lực của những kẻ thấp cổ bé họng mà cái gã mặc áo cộc tay là một đại diện hoàn hảo, kẻ đang nhìn cô cười một cách ngớ ngẩn, hợm hĩnh từ trên thành trì vững chãi của sự dốt nát. Ở phòng bên cạnh, một phụ nữ lớn tuổi mặc đồ hidjab ôm chặt một bé gái vào lòng và co rúm người lại khi bị nhiếc móc thậm tệ, hồ sơ của bà chưa được làm và cũng chẳng phải làm nữa, bẩn thỉu, không đọc được, chỉ tổ vứt vào sọt rác cho xong, Aurélie ngoan cường đấu tranh trong vô vọng cùng với những vũ khí vô hại của lý lẽ, Massinissa là tiến sĩ khảo cổ học, giảng viên biên chế tại Đại học Alger, chẳng lẽ người ta nghĩ ông chưa vừa lòng với công việc của mình đến mức phải mong muốn bỏ quách cho rồi để được vinh dự làm việc chui trên một công trường tại Pháp? Bản thân cô cũng là giảng viên đại học, chẳng lẽ người ta tưởng cô thừa hơi mà lại đi dựng lên đường dây nhập cư trái phép? Chỉ là vài ngày nghỉ thôi, sau đó Massinissa sẽ ngoan ngoãn trở về Algérie, cô là người bảo lãnh, thế mà cái gã mặc áo cộc tay vẫn không hề lay chuyển, cô chỉ muốn lấy cái kéo trên tấm lót tay bằng da mà chọc vào tay hắn ta. Cô rời bộ phận lãnh sự, điên tiết không tả nổi, cô muốn viết thư cho tổng lãnh sự, viết thư cho đại sứ, cho tổng thống để nói rằng cô xấu hổ vì mình là người Pháp và thái độ của các nhân viên mà cô đã gặp làm ô danh chính họ và làm ô danh cả đất nước mà họ được xem là những người đại diện, nhưng cô biết điều đó sẽ chẳng giúp ích được gì, cô quyết định một mình về quê, ít nhất một tuần rồi sau đó gặp lại Massinissa ở Alger vào tháng Tám. Cô muốn gặp mẹ, và càng muốn gặp ông nội hơn. Cô không thể bỏ rơi ông nội. Cô đã từng rất đau đớn về cái chết của bố, nhưng cô chắc chắn rằng ông Marcel còn đau đớn hơn cô, thậm chí vượt qua cả những gì cô có thể tưởng tượng, bởi vì theo quy luật thì con cái là những người chôn cất bố mẹ nhưng sự đảo lộn không thể chấp nhận nổi này đã thêm sự công phẫn vào nỗi đau khôn tả ấy, cô muốn tiếp tục đi dạo chơi vào buổi chiều tối với ông, ôm lấy tay ông, và cô đã làm như thế, một cách thành kính, cô xúc động khi cảm thấy ông dựa vào người cô, yếu ớt và già nua. Khi ông đã đi ngủ, chẳng có trò tiêu khiển nào khác, cô đến quán bar uống rượu. Tay ghi ta trẻ tuổi đã tiến bộ rất nhiều, kỹ thuật hát của anh ta đã được cải thiện nhưng anh ta vẫn giữ một niềm ham thích tội lỗi với những bản balad khiến người nghe não lòng não ruột, mà thường là những bản balad Ý, anh ta vừa hát vừa nhắm nghiền mắt như để kìm nén sự xúc động dâng trào trước khi đón nhận những tiếng vỗ tay với vẻ mặt khiêm nhường của kẻ không nghi ngờ rằng mình hoàn toàn xứng đáng được tán thưởng như vậy, anh ta uể oải đi về phía quầy, lòng đinh ninh là đám đàn bà con gái đang dõi mắt nhìn theo mình, anh ta công khai giễu cợt Virgile Ordioni, kẻ đang cười ha hả trong sự hồn nhiên vô hại, Aurélie đôi lúc muốn dồn hết sức lực tát cho anh ta một cái, như thể đến lượt cô cũng bị lây nhiễm thứ không khí độc hại giờ đã tràn ngập trong quán bar. Bởi vì không gian nơi đây đã trở nên độc hại thực sự, trong không khí phảng phất mùi hương của giông tố, từ quầy, đám đàn ông tha hồ nhòm ngó cổ áo trễ của khách du lịch, ngắm nghía những cặp đùi đỏ lên vì nắng mà chẳng lo gì đến sự hiện diện của những ông chồng đang ráng chấp nhận những chầu đãi tới tấp, thực ra, chẳng phải người ta tử tế với họ đâu, rõ ràng người ta muốn chuốc cho họ say đến chết, Libero buộc phải thường xuyên can thiệp, bằng tất cả sức nặng của cái uy lực non trẻ của mình, can thiệp gần như bằng tay chân, còn Matthieu hầu như hoàn toàn bị qua mặt. Aurélie buồn cho đứa em của mình, nó có vẻ rất trẻ con và suy cho cùng, nó chỉ là một đứa trẻ con, dễ tổn thương nhưng lại dễ làm cho người khác bực tức, chỉ có thể tự vệ trước sự đe dọa của những cơn ác mộng bằng cách ẩn náu trong một thế giới phi thực, hão huyền với những ước mơ trẻ con, một thế giới ngọt ngào với những người anh hùng bất khả chiến bại. Hôm trước khi cô đi, Aurélie làm quen với Judith Haller, Matthieu đã mời cô tới nghỉ ở đây, anh đón cô sau khi quán bar đóng cửa và giắt khẩu súng vào lưng quần trước mặt cô, rõ ràng anh hiểu ánh mắt bàng hoàng của cô gái như một sự cảm phục thầm lặng trước nam tính của minh. Rất sung sướng với vai trò là ông chủ quán bar, anh mời Aurélie và Judith một ly rượu, Judith vẫn chưa trải hết gian truân bởi ngay tối hôm đó, cô phải chứng kiến một cảnh tượng cực kỳ phong phú về lượng decibel và nước mắt. Judith đang uống rượu và nói chuyện với Aurélie thì tiếng một con thú bị thương rú lên làm cho cô giật mình. Trên thềm, Virginie Susini dùng hai tay ôm đầu, cô ta vừa hét lên và nức nở khóc vừa loạng choạng thụt lùi và không để ai lại gần. Có vẻ như là Bernard Gratas bỗng dưng nổi hứng ta đây là người có phẩm cách, lần đầu tiên anh ta không chịu nhảy nái, thêm vào đó, với một sự cao cả lớn lao, anh ta đòi hỏi từ giờ trở đi không ai được đối xử với anh ta như với một con lợn dái, còn Virginie, ban đầu không có phản ứng gì, nhưng sau đó tự dưng trở nên cuồng loạn chẳng khác gì trong giảng đường Salpêtrière* chẳng thiếu gì, tình trạng co thắt, cứng cơ, khán giả tập trung và khoái chí, cô ta hét lên rằng cô ta muốn chết, rằng giờ đây cô ta chỉ là một cái xác không hồn, và cô ta hét lên tên Gratas, cô ta gào lên rằng cô ta cần anh ta, một tin tối quan trọng, cho dù chẳng ai ngờ tới, nó làm cho cảnh tượng thêm màu sắc sân khấu, ôi, cô ta cần anh ta biết bao nhiêu, cô ta khao khát anh ta, sao anh ta lại không ngó ngàng gì đến cô ta? cô ta bẩn thỉu, cô ta xấu xí, cô ta muốn chết quách cho xong, và khi Gratas, bất ngờ nhưng xúc động, lại gần cầm lấy tay cô ta, cô ta bá cổ anh ta và hôn thắm thiết vào môi anh ta, vừa hôn vừa tiếp tục khóc, anh ta hôn lại, hăng đến mức Libero cộc lốc bảo họ đi nơi khác mà thông dâm chứ đừng đứng trước quán mà làm chuyện ấy. Những vị khách cuối cùng bình luận với nhau một cách tục tĩu, Virginie là một con điên còn Gratas là cái dái mềm oặt của người Gaulois, sự việc giờ đã rõ rành rành, mọi người ai cũng cười nhưng Judith không cười. Aurélie cố gắng trấn an cô,
•
Tức là trường Y nổi tiếng ở Paris.
– Không phải tối nào cũng như thế đâu, chị không tin như vậy.
Ngày hôm sau, Aurélie ôm hôn mẹ và ông, hứa sẽ sớm gặp ông, cô rất buồn khi phải xa ông nhưng cô muốn hít thở chút không khí trong lành và gặp lại Massinissa. Cô bảo Matthieu chăm sóc ông và quan tâm chút ít đến Judith. Cô bỏ Judith ở lại với số phận bấp bênh của cô ấy, cô chúc Judith có kỳ nghỉ tốt đẹp.