← Quay lại trang sách

Chương 20

Anh không thể nhớ nữa vì sao anh lại gọi điện cho cô ấy vào lúc nửa đêm và mời cô ấy đến chỗ mình. Có thể anh muốn chứng tỏ mình đã ở khá xa thế giới mà cô ấy là người đại diện để không còn phải sợ hãi hay trốn tránh thế giới ấy, không còn hai thế giới nữa, chỉ còn một, một thế giới tối cao trong sự huy hoàng, tráng lệ của nó, đó là thế giới duy nhất Matthieu thuộc về. Anh không còn sợ Judith lôi kéo mình theo cô, hay làm sống lại trong anh những di hài đớn đau của sự nhị hóa nhân cách xưa cũ, anh muốn bộc lộ với Judith con người thật của anh, con người mà anh hằng mơ ước nhưng cô không thấy điều đó. Cô cứ nói chuyện với anh như thể con người anh chưa thay đổi, cô cứ tiếp tục những cuộc chuyện trò trước đây mà giờ anh không còn hiểu ý nghĩa của chúng là gì nữa, chẳng khác gì chuyện trò với một bóng ma. Cô kể chi tiết môn vấn đáp tốt nghiệp thạc sĩ đã diễn ra như thế nào, tiếng chuông giảng đường Descartes ngân lên ra sao, rồi việc đại học Sorbonne thân thương bỗng biến thành giáo đường hiến sinh, với những linh mục chủ lễ và những nạn nhân, sự tàn khốc, những kẻ tử vì đạo và những điều thần kỳ chưa chắc đã xảy ra, cô sợ môn tiếng Đức, cô đã cầu nguyện để trúng Schopenhauer* nhưng đã suýt ngất xỉu khi đọc tên của Frege* trên mẩu giấy mà cô vừa bốc thăm, và may mắn đã đến với cô, bỗng dưng tất cả dường như trở nên thân thuộc với cô, như thể đích thân vị thần logic đã cúi xuống vai cô, và Matthieu đồng tình một cách máy móc, cho dù anh chẳng muốn hiểu gì về Frege, về Schopenhauer hay trường Sorbonne, anh nghĩ đến Izaskun, anh không được ngủ chung với cô ấy nữa vì anh phải về nhà với gia đình trong thời gian Judith lưu lại, để không bỏ rơi cô cùng với mẹ và ông anh trong không khí tang tóc trong nhà, mặc dù đó là điều mà anh muốn chết đi được, và anh nôn nóng chờ đợi cái khoảnh khắc sung sướng được tiễn cô ra máy bay. Vả lại, ở làng quê, Judith có vẻ không được vui, cô luôn đề xuất những dự định buồn cười, đó là đi dã ngoại văn hóa, cô muốn đi biển, cô bảo Virgile Ordioni làm cô sợ và rượu làm cô đau nửa đầu. Matthieu chịu đựng những biểu hiện rõ ràng của thái độ thiếu thiện chí đó cho đến khi anh có thể bắt Judith phải chịu trách nhiệm về nỗi đau khổ của mình. Một đêm, cũng giống như các đêm khác, Pierre-Emmanuel ngồi trong một góc quán, không hiểu lý do tại sao, giữa lúc các cô hầu bàn đang lau chùi, và khi các cô làm xong thì Izaskun quay lại với anh ta và cả hai người cùng đi ra. Một dòng dung nham từ từ chảy trong ruột gan Matthieu. Anh cứ nhìn chằm chằm ra cửa như muốn hai người đó quay lại, Judith nắm lấy cánh tay anh.

Arthur Schopenhauer (1788-1860), triết gia người Đức, nổi tiếng với cuốn Thế giới như là ý chí và biểu tượng.

Friedrich Ludvvig Gottlob Frege (1848-1925), nhà toán học, nhà logic học, triết gia người Đức.

– Anh yêu cô gái đó à?

Đó là một câu hỏi ngu xuẩn, một câu hỏi quá dở, anh không thể trả lời bởi dường như với anh tình yêu và sự ghen tuông chẳng dính dáng gì đến nỗi buồn đang đốt cháy tâm can anh khiến anh không thể chịu đựng nổi, Izaskun là em gái của anh, anh nhớ lại, cô em gái dịu dàng và loạn luân, ở quán, anh không bao giờ bộc lộ tình cảm với cô, anh nào cần công khai đánh dấu lãnh địa của mình như hầu hết những người đàn ông đang yêu khác, khi quan sát họ, không ai có thể nghĩ rằng giữa hai người có cái gì đó, có gì giữa họ ngoài việc họ ngủ chung thân mật với nhau và cùng hoàn thành một nghi lễ đảm bảo sự ổn định của thế giới? Nhân danh cái gì anh lại cảm thấy ghen tuông mới được chứ? Và anh nhớ lại, người ta có thể lấy đi của anh cái gì cơ chứ, vì cái đó rốt cuộc cũng sẽ trở lại với anh? Nhưng anh không thể cảm thấy mình cao siêu hơn hay bất khả chiến bại, nền tảng của thế giới đang bị lung lay, những vết nứt đã trở nên toang hoác, và ngày hôm sau, suốt cả buổi tối, Izaskun nhìn Pierre-Emmanuel với đôi mắt đẫm lệ, cô ngừng làm việc để đến hôn anh ta, bám dính lấy anh ta, bất chấp những chỉ trích của Libero, cô lẩm bẩm những lời nguyền rủa tục tĩu bằng tiếng Tây Ban Nha đáp lại, còn Matthieu thì phải tự nhận mình sẽ chết vì tình và vì ghen mặc dù anh không nhận ra người em gái thương yêu của mình trong con mèo cái si tình luôn miệng gừ gừ tối này qua tối khác phơi bày cái tình yêu ngớ ngẩn của nó, và anh biết cô sẽ không trở lại với anh, anh không thể không nghĩ đến khả năng tình dục của Pierre-Emmanuel, anh thấy những hình ảnh cụ thể, không thể chịu đựng nổi, anh nghe thấy những tiếng kêu của Izaskun, chưa bao giờ cô la lên như thế với anh, anh trút tất cả mối thù hận lên người Judith, cô ấy đến và báo hiệu ngày tận thế. Cô ấy là một vật thể lạ mà thế giới xô đẩy từng cơn đầy bất ngờ với sự mãnh liệt đảo điên. Thôi đã hết viên mãn và hài hòa. Tai ương tiếp nối tai ương. Judith và Matthieu đang chờ cho đến lúc Libero đếm tiền xong để đi hộp đêm uống rượu thì Rym vận quần lót và áo thun từ đâu xuất hiện trong quán bar, vẻ rất hoảng hốt, toàn bộ tiền của cô đã không cánh mà bay, một năm tiền boa và tiền tiết kiệm, cô cất trong một cái hộp nhỏ giấu dưới quần áo, không ai biết, chỉ trừ Sarah, giờ cô không thấy nữa, cô không nhớ chính xác lần cuối mình thấy cái hộp là khi nào, cô nói về những dự định mà cô sẽ không bao giờ có thể thực hiện được nữa, cô nói về những ước mơ của một cô gái trẻ, chưa bao giờ có ai đó quan tâm đến việc biết cô có thể mơ ước những gì, cô cần sự giúp đỡ, cô muốn lục soát căn hộ mà không buộc tội ai, nhưng cần phải tìm ra thủ phạm, cô không chịu nghe lời Libero, anh ta bảo có lẽ làm thế chẳng được ích gì, phải lục, lục ngay bây giờ, rồi họ lục tung căn hộ, đảo tung đồ đạc của Agnès và Izaskun, cả hai đều không chấp nhận nổi việc người ta nghi ngờ về tính trung thực của mình, họ lật tung cả những thùng rượu ở chỗ để đồ nhưng chẳng thấy gì, Rym hét lên, bảo phải tiếp tục tìm. Libero cố gắng khuyên bảo nhưng cô không chịu nghe khiến anh ta phải nổi giận.

– Đồ con đĩ! Có ngân hàng cơ mà, phải không hả? Có điên mới để tiền ở nhà! Xong rồi, mày sẽ không tìm ra đâu, mày hiểu chứ? Ai cũng có thể lấy tiên của mày, thằng nào đó trong số những thằng đểu đến đéo bọn mày, cổ thể là tao cũng nên, nếu mày muốn, nhưng điều đó dẫu sao cũng chẳng thay đổi được gì, mày sẽ không tìm được số bạc đã mất đâu. Mày sẽ không tìm ra đâu.

Rym cúi đầu im lặng. Không hộp đêm gì nữa. Trên đường về nhà, tự dưng Judith dừng chân và bật khóc.

– Em làm sao vây? Vì Rym ư?

Judith lắc đầu.

– Không, tại anh đấy. Xin lỗi anh. Em quá buồn khi thấy anh như thế.

Matthieu tiếp nhận nỗi thương cảm của Judith như một lời chửi rủa, hẳn đó là lời chửi rủa tệ hại nhất anh từng phải nhận. Anh cố giữ bình tĩnh.

– Mai anh đưa em ra sân bay.

Judith lau nước mắt.

-Vâng.

Anh chắc chắn mình sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa. Anh không biết rằng mình sẽ sớm hiểu những lời lẽ làm tổn thương đó tràn ngập tình yêu biết bao, bởi vì chưa bao giờ và sẽ không bao giờ có ai yêu anh như Judith yêu anh, và vài tuần sau, trong đêm giết chóc đẫm máu biến thế giới thành tro bụi, Judith sẽ là người mà anh nhớ đến, anh sẽ một lần nữa quay lại với cô, không kể giờ giấc, ngay sau khi gọi Aurélie. Thế giới sẽ không đau khổ về sự hiện diện của những vật thể lạ mà đau khổ về sự thối rữa từ bên trong của chính nó, căn bệnh của những đế chế già nua, vậy nên, việc Judith ra về sẽ chẳng giải quyết được gì. Sau vài ngày, Rym xin nghỉ việc và không ai nghĩ đến việc giữ cô ấy lại. Cô đã trở nên hay cáu kỉnh, gắt gỏng, từ hôm lục soát căn hộ, quan hệ của cô với Agnès và Izaskun trở nên tồi tệ, cô không thể chịu đựng nổi ý nghĩ là có thể mình đang sống bên cạnh kẻ đã đánh cắp tương lai của mình. Gratas được giao việc thu ngân thay Rym nhưng anh ta không dễ gì mà tập trung vào công việc được vì Virginie cứ đến sờ mó liên tục, thành thử giờ đây phải tính sổ với sự có mặt của hai cặp động dục, nỗ lực chung của họ đang làm rối loạn công việc kinh doanh. Libero kiệt sức vì phải can thiệp bằng tất cả các giọng điệu, từ van xin đến dọa nạt nhưng vô ích. Pierre-Emmanuel khoái trá chọc tức anh ta, ra lệnh cho Izaskun làm việc này việc kia, cô ta nghe theo với một sự vồn vã hèn hạ, như thể anh ta là chủ quán vậy, qua micrô, anh ta gọi cô ta lại để nhét nguyên cái lưỡi của mình vào miệng cô ta và không quên vần vò như điên cặp mông của cô ta, Libero điên tiết lên,

– Tao sẽ đập vỡ đầu cái thằng chó chết này.

Pierrre-Emmanuel đã hoàn thiện cái trò ti tiện mà anh ta từng nghĩ ra hồi Annie còn làm việc, đó là làm cho những người thua thiệt thêm phần ức chế bằng cách phô ra cho họ thấy sự sung mãn về mặt tình dục của mình. Virgile Ordioni là nạn nhân ưa thích của anh ta. Anh ta liên tục tâm sự với hắn về chuyện phòng the, giả vờ ngây thơ hỏi hắn rằng nếu hắn ở một mình với một phụ nữ thì hắn sẽ làm gì cô ta, anh ta gợi trong đầu hắn hàng loạt hành động với mức độ dâm ô tăng dần, cố tình gợi ra hành động mà mình thích nhất, Virgile nuốt nước miếng cười sằng sặc, hắn tím tái cả người, Libero lại phải can thiệp,

– Này, mày có để cho anh ta yên không?

Pierre-Emmanuel cam đoan mình thật lòng và thân tình bằng cách vỗ vai Virgile, Virgile nhào đến cứu anh ta,

– Thôi nào! Cậu bỏ qua đi. Anh ấy tử tế đấy chứ?

Pierre-Emmanuel chẳng phải là người tử tế gì, Libero biết vậy, nhưng không muốn tàn nhẫn để cho Virgile mở mắt ra trước bản chất thực sự của kẻ đang làm tình làm tội hắn, anh ta vừa quay lại quầy vừa rít lên,

– Đồ chết tiệt,

rồi ngậm đắng nuốt cay cho đến giờ đóng quán. Anh ta cùng Matthieu xuống phố. Matthieu trì hoãn càng lâu càng tốt khoảnh khắc phải trở lại gian phòng tuổi thơ, nơi mà Izaskun phụ bạc đã bắt anh phải lưu đày. Libero và Matthieu ghé vào hết hộp đêm này đến hộp đêm khác, đôi khi ngủ với khách du lịch trên bãi biển hay trong các bãi đậu xe đến sáng sớm mới về làng, say mèm, gục đầu vào kính chắn gió của chiếc xe ô tô đang chạy ngoằn ngoèo trên vực. Khoảng cuối tháng Tám, Vincent Leandri mời họ đi nhà hàng và họ giao quán bar cho Gratas. Khách du lịch trong thành phố đã thưa thớt dần, một làn gió dễ chịu thổi trên cảng, cuộc sống dường như hiền hòa, và họ sung sướng, cảm thấy nhẹ cả người khi được suốt cả buổi tối ở xa quán bar. Họ không quan tâm đến những gì có thể xảy ra ở quán, Gratas và Pierre-Emmanuel có truy hoan trên bàn bi-a hay không thì họ cũng mặc kệ, bọn họ có thể tha hồ hưởng lạc, tự do sung sướng. Matthieu cùng Libero ăn tôm hùm và uống rượu vang trắng, Vincent mời họ đến uống rượu ở quán của anh bạn đã giới thiệu Annie. Ra khỏi làng để kết thúc trong một quán bar dành cho đĩ điếm không phải là một ý tưởng hay ho gì nhưng họ muốn làm vui lòng Vincent. Ông bạn đó lại niềm nở tiếp đón họ, biếu ngay cho họ một chai sâm banh, ở một góc phòng, trong ánh sáng hồng nhạt, mấy cô gái vừa chờ khách vừa trò chuyện với nhau. Một gã to béo đi vào và ngồi phía bên kia quầy, một cô đến chỗ gã. Matthieu loáng thoáng nghe họ nói chuyện với nhau, gã to béo cố khoe mẽ, kể lể những chuyện ngớ ngẩn và pha trò một cách nhố nhăng, cô gái đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo đến bất lịch sự, Matthieu nhận ra giọng nói của Rym. Đúng là cô ta, mặc váy đen và đi giày cao gót, mặt biến dạng vì trang điểm quá nhiều. Matthieu chỉ cô ta cho Libero, cả hai nhấc mông khỏi chiếc ghế đẩu để chào cô ta nhưng cô ta khiến họ thôi ngay bằng cách nhìn họ chằm chằm một lúc rồi từ từ quay mặt đi và lại cười phá lên như không có chuyện gì xảy ra. Họ đứng yên. Rượu sâm banh trong ly hết lạnh dần. Gã to béo kêu một chai rượu rồi lại ngồi trong một ngăn riêng. Rym chuẩn bị khay, thùng đá, hai cái ly rồi mang lại chỗ gã ta. Cô ta nhìn Matthieu và Libero lần cuối rồi khép tấm ri đô dày, màu đỏ che ngăn lại.

– Ta về thôi.

Trong xe, Vincent có vẻ như muốn trấn an Matthieu và Libero, cuộc đời là thế, chẳng có gì quan trọng đáng làm, và càng không có gì lớn lao đáng nói, hiếm khi những cô gái đó được kết thúc sự nghiệp ở nơi cao quý, không phải là không có nhưng rất hiếm, thật đáng tiếc, nhưng vậy đó, không ai có lỗi trong ấy cả. Cuộc đời. Libero nghiến răng,

– Kết cục mấy con đó sẽ như thế cả. Đứa nào cũng thế.

Anh ta quay sang phía Matthieu.

– Chúng ta đã tạo ra tất cả những chuyện này.

Matthieu sợ là anh ta có lý. Kẻ sáng tạo đâu phải là Chúa. Chính vì thế mà không ai đến tha thứ cho kẻ sáng tạo những tội lỗi trần gian mà hẳn đã mắc phải.