← Quay lại trang sách

Chương 21

Không còn thời gian nữa: ông không thể gặp cô vào ban đêm bằng cách lặng lẽ bước đi trong những hành lang hoang vắng của khách sạn quốc doanh nữa; cô không còn chờ ông đến với con tim đập rộn ràng. Những khoảnh khắc mà họ chia sẻ với nhau giờ đã trở nên nặng nề dưới sức nặng của những ánh mắt nhìn về phía họ. Thỉnh thoảng, họ đi Tipaza một ngày để rời xa Alger. Họ dừng chân vào ăn ở Bou-Haroun, nắng nung chín những bộ lòng cá màu hoa cà trên bến đá, một cơn gió thoảng qua cũng đủ làm cho mùi hôi thối bốc ùa đến thềm nhà hàng, nhưng họ vẫn ăn, vẫn rót đầy ly thứ rượu vang đỏ đựng trong những chai Coca-Cola. Buổi chiều, họ cùng nhau tản bộ, thỉnh thoảng lại giẫm lên một bao cao su do một cặp nào đó vứt xuống, cũng như họ, cặp này không có phòng để che đậy ái ân, nhưng họ không bắt chước cách khát khao quê kệch của đôi uyên ương đó, bởi vì, những gì lẽ ra có thể được xem như niềm hân hoan nếm trái cấm tình yêu ở đây lại chỉ mang dấu hiệu của một nhu cầu bẩn thỉu. Tháng Tám vừa trôi qua, tháng của nắng nóng, của ruột cá và của ẩm ướt, một tháng không tình yêu. Aurélie hiểu rằng chỉ có một nơi mà cô sẽ có thể tự do quan hệ với Massinissa và nơi này không phải ở Pháp, cũng không phải ở Algérie, đó là nơi thuộc về thời gian chứ không phải thuộc về không gian, và nơi ấy không nằm trong giới hạn của thế giới. Đó là một mảnh của thế kỷ thứ V, còn tồn tại trong những tảng đá đổ nát của thành Hippone nơi bóng Augustin vẫn còn cử hành những đám cưới bí mật cho những người mà ông yêu thương và không thể kết hôn ở một nơi nào khác. Aurélie rất buồn, chưa bao giờ cô cuồng nhiệt yêu đương, cô ghê sợ vô cùng tính đa cảm, đa sầu, nhưng cô những muốn biết rồi chuyện này sẽ đưa cô đến đâu. Cô sẵn sàng chấp nhận mọi thất bại, miễn là thất bại của riêng cô, phải đầu hàng trước thực tế phũ phàng của những sự việc không phụ thuộc vào ý muốn của ai đối với cô là một việc hết sức khó khăn. Bởi cô không có lựa chọn nào khác ngoài đầu hàng. Ranh giới bằng bức tường kính trong suốt lại dựng lên quanh cô, cô vẫn luôn không thể nào vượt qua hoặc phá đi, dù giờ đây đó là khát khao cháy bỏng nhất của cô. Massinissa mời cô ăn thịt xiên ở Draria* họ ngồi trong gian phòng thân mật ở một nhà hàng bình dân, ở đó, người ta phục vụ rất nhanh và hiệu quả, bữa ăn không vượt quá mười lăm phút, họ cố gắng kéo dài bằng cách uống trà bạc hà càng chậm càng tốt, rồi Massinissa trả tiền, họ lái xe trong thành phố Alger, đến trạm kiểm soát, cảnh sát vừa kiểm tra giấy tờ vừa nhìn họ một cách ranh mãnh, sau đó Massinissa đưa cô về khách sạn nhưng ông không thể theo cô lên phòng. Cô cũng muốn làm vui lòng Massinissa bằng cách mời ông đi ăn ở nhà hàng Trung Quốc tại khách sạn El Djazàir. Buổi tối

Một huyện nằm ở ngoại ô Alger, phía Tây Nam.

hôm đó thật kinh khủng. Aurélie không chịu gửi trả lại chai Medea thứ ba đã bật nắp. Massinissa ban đầu sững cả người, sau đó ném ánh mắt điên tiết của mình về phía tên hầu bàn đang để món nem thịt gà lên bàn và đang phô ra một nụ cười bí ẩn cực kỳ khó chịu, Massinissa đoan chắc hắn đang giễu ông, hắn gọi ông bằng “Ông” với một lối nói cường điệu, cốt để ông cảm thấy mình chỉ là một kẻ nhà quê, dù cô người Pháp có mặt ở đó, ông mỗi lúc mỗi tức tối,

– Em không biết những thằng đểu này đâu, chúng khinh người lắm, cái thằng này có vẻ rất tự hào về cái nghề đầy tớ của hắn,

ông không đụng đĩa, cuối cùng Aurélie kêu tính tiền và thanh toán bằng thẻ tín dụng. Tên bồi bàn vừa chìa hóa đơn cho cô vừa cười cười với Massinissa, Massinissa kín đáo túm lấy áo gi lê của hắn rồi nói với hắn gì đó bằng tiếng Ả Rập. Tên bồi bàn thôi cười ngay. Họ quay lại xe. Massinissa vẫn luôn cảm thấy cay đắng trong lòng.

– Anh không thể mời em ăn ở những quán như thế được. Món đầu bữa mà năm trăm đina. Mà dẫu sao, đó cũng không phải là những chỗ cho anh.

Aurélie hiểu điều đó. Trong xe, cô ôm chặt lấy ông. Cô thuyết phục được ông đến ở mọt phòng trong khách sạn cô đang ở và cô trả tiền, để họ có thể qua đêm với nhau, họ sẽ giả vờ như không quen biết nhau, ông sẽ lặng lẽ sang phòng cô như ở Annaba, nhưng cô hiểu rằng ông đã quá xấu hổ về thân phận đàn ông được bao của mình, và cô cảm thấy nỗi xấu hổ này làm giảm ham muốn của ông ngay cả lúc ông ôm cô. Hai ngày sau, ông về nhà bố mẹ mình. Thế đấy. Cuộc khai quật đã kết thúc, họ dần trở lại thế giới của riêng mình, và họ chìa tay cho nhau trên một vực thẳm mà không gì có thể khỏa lấp. Tin rằng mình có thể lựa chọn mảnh đất quê hương chỉ là mơ mộng hão huyền. Aurélie chẳng có liên hệ gì với đất nước này, có chăng chỉ là dòng máu mà ông cô, André Degorce, đã cho chảy ở chốn này và những di vật của một vị giám mục già đã chết hàng thế kỷ trước. Cô quyết định đi sớm và chuẩn bị va li mà chẳng cho Massinissa hay. Cô có thể nói gì với ông chứ? Làm sao để rời bỏ một người mà mình không thể trách được điều gì, mà mình không muốn rời bỏ? Họ có thể làm gì khác ngoài việc nói cho nhau nghe những điều ngớ ngẩn? Và cô sợ rằng nếu cô gặp lại ông, khao khát được tiếp tục ở lại với ông sẽ khiến cô trì hoãn lại một cách vô ích chuyến đi của mình. Cô không để lại thư từ gì cho ông. Cô không muốn để lại cho ông cái gì khác ngoài sự vắng mặt của mình, bởi vì bằng sự vắng mặt của minh, cô sẽ ám ảnh Massinissa mãi mãi, như nụ hôn một nàng công chúa mất tích vẫn còn ám ảnh vị vua xứ Numidia mang tên ông. Cô gọi điện cho mẹ, báo cho mẹ biết rằng tối cô sẽ có mặt tại Paris. Ở sân bay, cô không cho phép mình tỏ ra trịnh trọng khi làm thủ tục khởi hành. Cô nhìn xứ Baléares qua cửa sổ máy bay, và khi thoáng thấy bờ biển Provence, cô lau đôi mắt đỏ ngầu. Claudie đã chuẩn bị bữa ăn cho cô.

– Ổn chứ Aurélie? Con có vẻ mệt mỏi.

Cô trả lời mọi thứ ổn cả, cô ôm hôn mẹ rồi lên căn phòng tuổi thơ đi ngủ. Bốn giờ sáng, tiếng chuông điện thoại di động kéo cô khỏi một giấc mơ. Cô mơ thấy một làn gió lạ mơn man cơ thể cô rồi từ từ vùi cô trong cát, cô biết mình phải ẩn náu nhưng cô không thể thoát khỏi sự vuốt ve ấm áp của làn gió đó, một sự vuốt ve dịu dàng đến mức khi nhấc máy điện thoại cô hãy còn nghĩ về nó. Cô nghe tiếng thở hổn hển, tiếng nức nở, tiếng nấc rồi giọng nói của Matthieu.

– Chị Aurélie ơi! Chị Aurélie ơi!

Anh nhắc đi nhắc lại tên cô và không thể nào nín khóc.