Chương 22
Làm gì có những bộ tộc man rợ. Chẳng có kỵ sĩ Vandal hay người Visigoth nào. Chỉ có điều, Libero không muốn giữ quán bar nữa. Anh ta chờ cho đến hết mùa, hay giữa mùa thu, anh ta sẽ kiếm cho mấy cô gái một công việc gì đấy, một công việc khá hơn, và anh ta sẽ giúp Sauveur, anh trai mình và Virgile Ordioni nuôi cừu, hoặc anh ta sẽ tiếp tục học, anh ta không biết, nhưng anh ta không muốn giữ quán bar nữa. Anh ta không thích con người mình đã trở thành. Matthieu có cảm giác bị phản bội. Thế còn anh, anh sẽ làm gì? Libero nhún vai.
– Cậu có mường tượng cậu đang sống những năm tháng của đời mình ở đây không? Những cô gái đi đi lại lại, khi nào cũng chỉ là những cô gái khốn khổ đó. Những thằng pê đê ti tiện kiểu như Colonna. Những thằng bợm nhậu. Những cuộc say. Đây là một cái nghề chết tiệt. Một cái nghề khiến người ta trở nên ngu ngốc. Cậu không thể sống vì sự xuẩn ngốc của con người, mình luôn nghĩ như vậy, nhưng cậu không thể, bởi vì chính cậu đang trở nên còn xuẩn ngốc hơn mức trung bình. Đúng thế Matthieu ạ. Cậu có tưởng tượng được không? Năm năm nữa? Mười năm nữa?
Nhưng Matthieu tưởng tượng được chứ. Thậm chí anh tuyệt đối không thể dự kiến một tương lai khác được. Mùa làm ăn vừa rồi đã rất khó khăn, đúng là như thế, nhưng quả thật điều tệ hại nhất đã ở đằng sau họ. Họ không thể từ bỏ như thế được, những gì họ đã làm cho làng quê dẫu sao cũng tốt đấy chứ, trước đây chỉ có chết chóc, nhưng giờ họ đã mang cuộc sống lại cho làng, người ta đến, người ta sướng, họ không thể sổ toẹt tất cả như thế chỉ vì một mùa hơi khó một chút.
– Những người mà cậu nói ấy mà, đó là những kẻ ngu đần đến đây bỏ bạc ra để mà chơi loại gái mà họ sẽ không bao giờ chơi, bọn họ quá ngu, không biết đến thẳng ổ mại dâm mà chơi. Mình tự hỏi liệu mình có thích dẹp chỗ này đi không. Vả lại mình mệt mỏi quá. Mình muốn còn có thể dám nhìn mình trong gương.
Nhưng cái chuyện không thể nhìn mình trong gương là cái chuyện quái quỷ gì thế? Phải chăng họ là những kẻ gây ra sự khốn cùng của thế giới? Họ đâu phải là những kẻ đầu trộm đuôi cướp, cũng chẳng phải ma cô dắt gái và thậm chí, khi họ đã đóng quán rồi thì biết bao cô gái vẫn sẽ tiếp tục làm đĩ cơ mà. Họ có thể làm gì được khi rốt cuộc, Rym cũng đã thỏa mãn được thiên hướng làm đĩ của mình? Đâu phải tất cả các cô gái đó đều có khuynh hướng làm phò, như Izaskun?
– Đừng có nói tầm bậy tầm bạ, Matthieu. Cậu không được nói thế.
Hôm đó là tối thứ Bảy cuối cùng của tháng Tám. Đám bạn dân Corte của Pierre-Emmanuel đến dự buổi dạ hội âm nhạc hoành tráng. Họ lắp đặt hệ thống âm thanh trên thềm, khách ngồi xem còn Virgile Ordioni thì đưa thịt từ trên xe tải con xuống. Mười hai giờ rưỡi khuya, các nhạc công đặt nhạc cụ xuống rồi rời sân khấu trong tiếng vỗ tay hoan hô. Họ ngồi ở quầy, bên cạnh Virgile, hắn đang uống rượu mạnh trong góc quán, chờ cho đến khi Libero thảnh thơi đôi chút để uống với mình. Pierre-Emmanuel vỗ vai Virgile.
– Gặp cậu tớ vui lắm! Bernard, rót rượu đi, rót rượu cho cả Virgile nữa. Rót rượu cho ông bạn của chúng ta đi!
Libero đang nói chuyện cùng một gia đình người Ý ngoài thềm. Thỉnh thoảng anh ta ngó vào quán. Khi Izaskun bê khay trên tay lướt qua gần chỗ Pierre-Emmanuel, anh ta túm lấy eo và hôn vào cổ cô ta. Cô ta the thé kêu lên. Libero bước vào.
– Izaskun, lo mà làm đi! Đồ chết tiệt! Khách người ta đang chờ kìa. Bernard, đi lấy bánh sandwich và lo khách ngoài thềm đi, để tôi thay cho.
Libero ngồi vào ghế đẩu phía sau quầy thu ngân và nghiêng người về phía Pierre-Emmanuel.
– Tôi đã bảo anh cả trăm lần rồi. Để cho con bé làm việc, nếu anh muốn Đ** nó thì chờ đến khi quán đóng cửa mà Đ** tôi thấy điều này chẳng có gì khó hiểu cả.
Pierre-Emmanuel giơ tay lên tỏ ý đầu hàng.
– Ôi! Tình yêu mới trắc trở làm sao! Virgile, anh đã khi nào yêu chưa? Nào, kể cho bọn này nghe tí đi.
Và đến lượt những người Corte năn nỉ để được Virgile kể cho nghe những mối tình của mình, Virgile vừa cười vừa nói hắn có chuyện gì to tát đâu mà kể nhưng họ không tin, không đúng, họ chắc chắn Virgile là một tay sát gái tầm cỡ, có đúng không, Virgile? Ối chào, có gì xấu hổ đâu, chỗ bạn bè hắn cứ thổ lộ cho họ nghe, làm sao mà hắn chinh phục được đám đàn bà con gái? Tán phét à? Hay có thể là bằng cách khiêu vũ? À đúng rồi, bằng thơ. Hắn làm thơ tặng đàn bà, đúng thế không nhỉ? Nào, họ muốn biết lắm, họ cũng chỉ cần nghe kể một chuyện thôi, chuyện về người phụ nữ mới đây nhất đã chết mê chết mệt hắn chẳng hạn, một chuyện thì có gì nhiều đâu nhỉ, bạn bè có gì mà phải giấu giếm, cứ tâm sự hết đi, hay hắn cần một không gian thuận lợi hơn để mà bộc bạch, hắn là người kín đáo, hắn chỉ cần đi hộp đêm với họ, có chai rượu ngon là hắn sẽ kể hết tất cả, phải thế không? Chẳng phải là hắn sẽ kể hết tất cả sao? Hắn đã quyến rũ con bé đó như thế nào, đã lên giường với nó ra sao, con bé đó kêu có to không? Nhưng vấn đề là ai lại để cho hắn vào hộp đêm như thế được, với đôi giày leo núi quá khủng, dù thế nào cũng không được, bộ quần áo lao động của hắn cũng không được, có quy tắc cả chứ, không phải đùa đâu, vả lại nói gì thì nói chứ đưa một tay sát gái như Virgile đi hộp đêm như thế là không thận trọng lắm, có cô nào được Virgile sẽ cám dỗ cả thôi, vèo một cái không để cho người khác một cô nào nữa! Dẫu sao cũng nên để cho người khác với chứ? Đừng có mà tham quá! Phải tỏ ra vị tha nữa chứ, nhất là với những người đã mất công đi mãi từ Corte đến đây, không cho họ cơ hội nào là không được lịch sự lắm, như vậy họ sẽ không đến nữa đâu, cho nên chẳng hay ho gì mà đưa Virgile đi hộp đêm, Virgile vẫn luôn cười và khẳng định chỉ cần có gì kể được hắn sẽ kể ngay. Libero thở dài,
– Hay ho lắm à? Các ông không để cho anh ta yên được à?
– Ồ, mẹ kiếp, bọn tôi đùa tí cho vui. Bọn tôi quý Virgile lắm chứ!
Đúng thế, họ quý Virgile lắm, thế mà hắn không biết đường mà đáp lại tình cảm của họ, hắn cứ giấu giấu giếm giếm, chí ít hắn có thể nói về người vợ sắp cưới của mình, trên núi hắn phải có hôn thê để mùa đông bớt lạnh lẽo chứ, một ả chăn cừu phốp pháp bốc mùi dê chẳng hạn, Virgile có cái để dành phải không nào? Trừ phi hắn không ưa những ả to béo, đó là chưa kể vấn đề cạo lông, khi anh hơi khó tính, một ả to béo chăn cừu bốc mùi dê mà lại không cạo lông 1** thì chẳng ăn thua, chịu làm sao nổi, thà cứ quàng thứ ấy quanh cổ còn hơn là bắn tầm bậy tầm bạ, dễ hiểu thôi mà, khi người ta khó tính, người ta thích những con bé mát mẻ, và đã cạo lông, đùi, bắp chân, 1**, cạo hết, dẫu sao như thế vẫn tốt hơn, và Pierre-Emmanuel ca ngợi Izaskun, một cái 1** được cạo trông rất tuyệt, trơn nhẵn như da trẻ con, mà lại ấm nữa chứ, không tin được, nhất là chỗ nếp gấp trên đùi, chỗ có làn da mỏng, Virgile có tưởng tượng được làn da mỏng là gì không, đặt môi lên đó mới thấy nóng ấm làm sao? Và Virgile cười, vẻ bị kích động, hắn bắt đầu cúi gằm mặt xuống và ngồi thu lu một góc, Libero đấm một cú lên quầy nhưng Pierre-Emmanuel tiếp tục, anh ta cúi xuống Virgile rồi ghé miệng vào tai hắn nói tiếp, Izaskun dịu dàng đến không thể tin nổi, và cũng không thể tin nổi, khi Izaskun ngậm c** anh làm anh chỉ muốn hét lên, Virgile có tưởng tượng được điều đó không? Có làm được thế không? Và thế là một gã người Corte kêu lên sung sướng còn gã khác vừa bật cười vừa nói,
– Virgile tưởng tượng thế đếch nào được! Dê cái có bao giờ thổi kèn đâu!
và bọn họ cười phá lên trong khi Virgile sụp xuống ghế đẩu, những âm thanh cuối cùng của tiếng cười hắn ngắc ngứ trong cổ họng như một tiếng rên. Lúc ấy gần hai giờ sáng. Quán bar đã vắng khách. Mấy cô phục vụ đang lau bàn. Libero hét lên một tiếng,
– Đủ rồi!
Mắt anh ta sáng rực lên. Pierre-Emmanuel không lường ngay được chuyện gì đang xảy ra. Anh ta níu vai Virgile còn Virgile thì không cử động.
– Mày là mẹ Virgile hay sao? Anh ấy không cần mày! Anh ấy khá…
– Mày là một thằng pê đê ti tiện.
Matthieu lại gần. Anh thấy tay phải của Libero hé mở ngăn kéo phía dưới két tiền.
– Mày là một thằng pê đê ti tiện, cút mẹ mày cùng với những thằng bạn pê đê của mày đi…
– Ồ! Nói khá lắm!
-… với những thằng bạn pê đê của mày, như tao đã bảo, có nghĩa là mày, mày và mày, đề phòng tao nói chưa rõ, ba cái thằng pê đê bọn mày cút ra khỏi đây ngay, còn mày, mày nhìn quán bar đi, nhìn cho kỹ vào, bởi vì, khi mày đã ra khỏi đây rồi và chừng nào tao còn ở đây thì mày chớ bén mảng đến đây nữa, nếu mày bước qua cửa, mày nghe rõ không, khi mày đặt chân vào quán, tao sẽ cho đầu mày lìa khỏi cổ, và nếu mày nghĩ là tao đang đùa thì cứ làm đi, thử ra ngoài và vào lại đi, đồ pê đê, làm đi!
Pierre-Emmanuel cùng đám bạn của anh ta vẫn
đứng một lúc trước mặt Libero, tay Libero đã thò vào ngăn kéo.
– Nào, ta đi thôi.
Pierre-Emmanuel ôm lấy Izaskun, hôn cô ta rất lâu ngay bên cạnh Virgile.
– Lát nữa anh gặp lại em ở căn hộ.
Trong khi anh ta bước ra cửa, Matthieu thấy hai tay anh ta run run. Đến cửa, anh ta vẫn quay về phía Libero.
– Cứ bỏ tay vào ngăn kéo. Giữ yên thế, vậy đi.
– Nếu mày quay lại mà không có những thằng bạn của mày đi theo, chắc chắn tao không cần. Đừng lo lắng cho tao.
Libero đặt hai tay lên quầy và thở sâu.
– Nào, lau dọn hết rồi đóng cửa.
Izaskun vào quán cùng với một cái khay đầy những ly bẩn rồi đặt lên quầy. Môi Virgile trễ xuống, hắn nhìn chằm chằm Izaskun, mắt rỗng tuếch. Cô ta bắt gặp ánh mắt của hắn rồi kêu lên với hắn điều gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha. Libero bảo cô ta về ngủ đi, anh ta đi vòng qua quầy và nắm lấy tay Virgile.
– Nào, anh đi với tôi.
Libero đưa hắn ra ngoài thềm hóng mát và mang ra cho hắn một chai rượu mạnh. Virgile không cử động. Libero ngồi xổm cạnh hắn và nói với hắn rất lâu, anh ta nói với hắn bằng ngôn ngữ mà Matthieu không bao giờ hiểu vì đó không phải là ngôn ngữ của anh, Libero nói với hắn bằng một giọng nói đầy âu yếm và thân tình, vừa nói vừa siết chặt tay hắn, đó là một tình bạn không nguồn gốc và bất tận. Virgile thỉnh thoảng lại lắc đầu. Libero để hắn ở lại một mình ngoài thềm. Anh ta bảo Gratas về mà gặp Virginie rồi rót hai ly rượu. Anh ta đưa cho Matthieu một ly.
– Mình không biết làm nhục hắn như thế có hay ho gì không.
– Mình có thể làm gì khác chứ? Mình cóc cần thằng chết tiệt đó, hắn muốn ăn đòn mình sẽ cho hắn ăn đòn, thế thôi. Mà hắn không muốn bị đòn thì mình cúng sẽ cho hắn ăn đòn.
Đêm tận thế thật là yên tĩnh. Chẳng có kỵ sĩ Vandal nào. Chẳng có chiến binh Visigoth nào. Không có trinh nữ nào bị cắt cổ trong những ngôi nhà bốc cháy. Libero đếm tiền, khẩu súng đặt trên quầy. Có thể anh ta đang tiếc nhớ những năm tháng còn đi học, tiếc nhớ những bài đọc mà anh ta từng muốn đốt đi trên bàn thờ dành cho sự ngu ngốc của thế giới, những bài đọc dù vậy vẫn còn vang vọng bên anh.
Bởi Chúa chỉ tạo cho con một thế giới khả tử, và chính con cũng được hứa hẹn với cái chết.
Một chiếc xe ô tô đến đậu trước quán bar. Pierre-Emmanuel bước xuống. Anh ta đi một mình. Anh ta dừng chân trước thềm và nhìn Libero qua cánh cửa đang mở. Nhưng anh ta không có ý định bước vào. Anh ta lại gần Virgile Ordioni, vò tóc hắn và vui vẻ nói với hắn,
– Đến giờ đi phọt một cú rồi,
rồi anh ta đi về phía căn hộ của những cô hầu bàn. Libero cúi mặt nhìn két tiền. Ngoài kia, có những tiếng huỳnh huỵch rồi ai đó gào lên đinh tai nhức óc hơn cả tiếng rít của những con quay gỗ ở lỗ Bóng tối. Libero cầm súng chạy ra, theo sau là Matthieu. Đèn đường đã tắt nhưng họ thấy trong ánh trăng, ngay giữa đường, cái bóng to lớn của Virgile Ordioni cúi xuống Pierre-Emmanuel còn Pierre-Emmanuel thì luôn miệng gào lên. Virgile ngồi hẳn trên ngực anh ta, cả cơ thể hắn giữ chặt hai cánh tay anh ta còn chân anh ta thì tới tấp đá mạnh xuống mặt đường, giày đã tuột mất một chiếc, anh ta tuyệt vọng ưỡn người lên hòng thoát thân, còn Virgile thì thở phì phò như một con bò rừng điên tiết và tuột quần dài anh ta xuống rồi xé cái quần đùi mỏng dính, Matthieu đứng như trời trồng, mắt trân trân nhìn cảnh tượng đó, Libero nhảy bổ lên vai Virgile, vừa cố vật hắn ngã xuống vừa kêu lên,
– Virgile! Thôi! Thôi!
nhưng Virgile không ngã và cũng không dừng tay, hắn làm vẻ như vung vẩy một cách vụng về, hắn hất một tay ra sau khiến Libero ngã sóng soài trên đường, mặt ngửa lên trời, Virgile hộ pháp đấm mạnh vào chân Pierre-Emmanuel, rồi một tay hắn đè đầu gối của anh ta xuống, một tay rút dao ra khỏi túi và giơ lên, Libero đứng trước mặt hắn hét,
– Thôi! Thôi!
nhưng Virgile huơ dao liên tục nên anh ta không lại gần được, anh ta chạy ra phía sau Virgile vào lúc mà Pierre-Emmanuel bắt đầu rống lên khi cảm nhận được lưỡi dao lạnh cắm vào bụng dưới của mình, Libero lấy báng súng phang vào vai và gáy của Virgile nhưng vẫn không tài nào lay chuyển được hắn, hắn huơ tay liên tục như đuổi ruồi rồi lấy tay sục sạo đũng quần của Pierre-Emmanuel sau đó gí dao vào đó nhưng không được vì vướng Libero, hắn tiếp tục trở tay hất nhào Libero xuống đất, Libero quỳ lên, anh ta nghe Pierre-Emmanuel thét lên một tiếng, một tiếng thét không phải của người nữa, Libero cảm thấy ớn lạnh, anh ta nhìn Matthieu đang đứng bất động với ánh mắt van lơn và tiếp tục hét lên,
– Anh Virgile! Em xin anh! Em xin anh!
nhưng vô ích, những tiếng gào thét xé toạc đêm đen, Libero đứng bật dậy, lên đạn và chìa súng ra phía trước rồi bắn vào đầu Virgile Ordioni, hắn ngã vật sang một bên. Pierre-Emmanuel thoát ra, anh ta bò như cố thoát khỏi một đám cháy rồi ngồi dậy, quần tụt xuống, chân tay run lẩy bẩy, anh ta rên không ngừng được. Chân anh ta bị trợt da, vùng lông mu bị một vết đứt chảy máu. Libero lại gần Virgile rồi quỳ sập xuống. Óc và máu vấy cả đường, xác chết co giật một lúc rồi bất động. Libero lấy tay bịt mắt rồi nghẹn ngào. Anh ta đứng dậy một chốc để nhìn vết thương của Pierre-Emmanuel rồi quay lại ngồi bên cạnh Virgile, anh ta cầm lấy tay hắn rồi đưa lên môi. Pierre-Emmanuel vẫn rên rỉ, thỉnh thoảng Libero nhẹ nhàng nói với anh ta,
– Câm mồm đi, mày có làm sao đâu, câm mồm đi, và anh ta lấy tay che mắt, khóc nức lên rồi nói tiếp,
– Câm mồm đi,
rồi lơ mơ chĩa súng về phía Pierre-Emmanuel, đang ca cẩm,
– Đ** mẹ, đ** mẹ, đ** mẹ,
không cách gì mà ngừng được, Matthieu nhìn họ, bất động trong ánh trăng. Một lần nữa, thế giới đã bị bóng tối khuất phục và sẽ chẳng còn lại gì, dẫu chỉ là một vết tích. Một lần nữa, tiếng nói của máu vang lên đến tai Chúa từ mặt đất trong niềm hoan hỷ của xương người gãy vụn, bởi vì không người nào canh giữ cho người anh em của mình, và bầu không khí im lặng nhanh chóng bao trùm đủ để người ta có thể nghe thấy tiếng chim cú hú buồn thương trong đêm hè.