← Quay lại trang sách

Chương 6

Ân tìm được chỗ ở mới của tôi khiến tôi hết sức ngạc nhiên. Đã lâu chúng tôi bị mất liên lạc với nhau. Ân ra trường trước tôi hai khoá, sau đó vào Đà Nẵng, nghe đâu có ông bác làm to nên đã xin được vào làm tại Ban quản lý dự án của thành phố. Thời gian đầu, Ân còn hay viết thư cho tôi, lời lẽ thắm thiết lắm. Tôi vẫn buồn cười về chuyện này. Ân làm cứ như chúng tôi là người yêu của nhau vậy. Thực ra tôi rất quý Ân. Nhưng quý và yêu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ngày còn học ở Thái Bình, chúng tôi cũng cùng trường với nhau. Ân học lớp Toán, tôi học lớp Văn. Đêm liên hoan văn nghệ năm tôi học lớp 10, vừa nghe tôi đọc thơ xong, Ân sùng sục đi mua một bó hoa hồng rất to, rồi tần ngần chờ tôi ở cổng trường để tặng. Mà chẳng ai có kiểu tặng hoa giống Ân: miệng chẳng nói chẳng rằng, ấn ngay bó hoa vào tay người nhận. Hai mắt Ân lúc ấy nhìn tôi lạ lắm. Việc Ân tặng hoa tôi nhanh chóng trở thành “câu chuyện thời sự nóng hổi” để mọi người bàn tán và trêu trọc. Cũng may Ân kịp ra trường, chứ không chúng tôi còn khốn đốn với lũ bạn “sau quỷ, sau ma”.

Ai dè vào đại học, ngay hôm đầu tiên đến trường tôi đã cụng đầu phải Ân. Ân vẫn dành những tình cảm đặc biệt cho tôi. Nhưng tôi không hề thấy rung động. Chuyện tình cảm đâu có thể gò ép được. Tôi cũng nói thật cho Ân biết. Ân cười bảo: “ Anh thì vô tư. Thế nào cũng được ”. Và Ân đi đâu cùng rủ tôi đi theo, cư xử rất đàng hoàng. Tôi quý Ân như anh trai. Tôi bỏ ngoài tai những lời dậm doạ: rằng Ân là đứa “sát gái”. Nó làm hại đời bao nhiêu đứa rồi bỏ đấy. Nó là thằng đại cơ hội. Tôi tin tưởng rằng mối quan hệ của chúng tôi hoàn toàn vượt ra ngoài những chuyện tầm thường ấy.

Ân ngồi đường hoàng trong phòng khách, cười nói xởi lởi với ông chủ Hùng trong lúc bà Vi lên nhà gọi tôi xuống:

- Cô có anh họ đến thăm.

Vừa nói bà vừa nhìn hấp háy mắt nhìn tôi như muốn thăm dò phản ứng. Quả thực tôi cũng hơi ngạc nhiên về thông tin “anh họ” nên buột mồm hỏi lại:

- Anh họ ấy ạ? Có nói tên là gì không bác?

Bà Vi nhìn tôi dò xét:

- Cô có nhiều anh họ lắm hay sao?

Tôi đi xuống nhà dưới, để khỏi phải tranh luận với người phụ nữ kỳ quặc này.

Cuộc nói chuyện giữa Ân và ông chủ Hùng có vẻ như khá ăn ý với nhau. Lúc tôi xuống, cả hai đang cười rất rôm rả. Ông chủ Hùng gật gù liên tục:

- Chú em thế mà khá, khá quá. Phải cho gã biết tay. Tôi cũng đụng thằng cha ấy đôi ba lần, thấy tức điên cả ruột mà chưa làm gì được. A, cô giáo xuống rồi, thôi hai anh em ngồi nói chuyện đi nhé, tôi xin phép.

- Kìa anh, - Ân nhanh nhẩu nắm tay ông chủ Hùng - Em qua đây, định mời gia đình anh chị đi ăn cơm thân mật với hai anh em em. Anh em mình thế cũng coi là có duyên với nhau đấy nhé. Trước lạ sau quen, anh đi với chúng em cho vui.

Ông chủ Hùng chắp hai tay vào nhau đưa lên quá đầu:

- Thôi chú cho anh xin kiếu vào lần khác. Hôm nay anh cũng đã có hẹn. Thôi hai anh em cứ tự nhiên. Mà lâu lắm mới gặp nhau, có người lạ lại mất vui.

- Anh đã có việc bận thì anh em em cũng không dám ép. Vậy chúng em xin phép. Ta đi thôi Kiều.

Tôi nhìn Ân, chực bật cười. Có mấy năm không gặp mà anh chàng mồm mép ghê quá. Cũng chưa chờ ý kiến của tôi mà đã lôi tuột đi thế này.

Bà Vi ra mở cửa chúng tôi mắt thi thoảng lại nhìn Ân, dò xét.

Trời đất, Ân đi cả ô tô đến! Tôi mắt tròn mắt dẹp nhìn chiếc xe hơi mầu đen sang trọng đậu trước cửa. Dường như không để ý đến thái độ của tôi Ân ấn điều khiển tự động để mở cửa xe, đoạn khoát tay ra dáng ông chủ:

- Em lên xe đi. Lâu lắm hai anh em mình mới gặp nhau đấy nhỉ. Thôi, cháu chào bà Vi nhé!

Trời đất ạ. Anh chàng mồm mép này đã kịp thuộc tên của bà Vi nữa cơ đấy.

Người phụ nữ giúp việc đang săm soi nhìn chiếc xe, thấy Ân chào vội giật nảy mình như bị bắt quả tang:

- À.. ờ, cô cậu đi.

⚝ ✽ ⚝

Ân đưa tôi đến một quán cá cạnh bờ sông khá thơ mộng. Bàn đã được đặt trước nên khi chúng tôi vừa đến người phục vụ đã mau mắn dẫn vào trong. Đồ ăn thức uống lần lượt được bê ra.

Tôi nhìn Ân vẫn chưa hết tò mò:

- Có vẻ như anh vừa đổi đời hay sao thế?

Ân cười phá lên:

- Không có em, đổi đời thế quái nào được!

- Lại bắt đầu ca cải lương đấy! - Tôi cau mày - Anh nói chuyện tử tế xem nào. Lâu nay anh thế nào? Không định đưa em ra đây để bỡn cợt đấy chứ?

- Thì anh nói thật mà em lại không tin.

- Em tưởng anh đang làm ăn ở Đà Nẵng kia mà? Hình như là Ban quản lý dự án của thành phố thì phải.

- Cô em vẫn còn nhớ thế chứng tỏ cũng không đến nỗi thờ ơ với ông anh này đấy nhỉ. Đấy là hồi đầu anh mới vào. Nhưng cái Ban đấy làm ăn bí bét quá nên bị thay máu . Anh nhảy sang công ty của thằng bạn, ai dè lại khá. Cứ tằng tằng thế, giờ ra Hà Nội làm trưởng đại diện, tranh thủ kiếm cô vợ. Định mang trầu cau sang nhà em đây.

- Em không thích đùa thế đâu. Sao anh biết chỗ em ở mà tìm đến?

Giọng Ân vẫn bỡn cợt:

- Em ở đâu mà anh chẳng biết.

Chừng như thấy sự khó chịu của tôi đã hiện lên mặt, Ân vội vàng xoa dịu:

- Thôi nào, lâu lắm mới được gặp em, trêu chọc tí không được hay sao? Em vẫn khó tính thế đấy à? Chẳng là hôm trước làm việc với một thằng cha Hàn Quốc, nó vác theo cả bồ của nó. Tưởng ai, hoá ra Oanh Thanh Hoá. Cô nàng giờ xinh tệ. Mỗi tội cặp với anh Hàn Quốc già đã có vợ thì hơi bị phí. Anh hỏi địa chỉ của em, thế là nó chỉ cho. Nó còn dặn anh không được kể cho em chuyện anh gặp nó. Dào ôi, có gì mà phải giấu như mèo giấu c .. . thế. Thiên hạ bây giờ thiếu gì chuyện giật gân hơn. Đâu có phải ai cũng chung tình như anh đâu, em nhỉ.

Chuyện của Oanh khiến tôi bất ngờ nên cũng chẳng hạnh hoẹ cái kiểu nói chuyện chợ giời của Ân nữa.

- Nhưng có đúng là cái Oanh không? - Tôi hồi hộp hỏi lại Ân.

- Ô kìa, em lại mắc thêm cả cái bệnh đa nghi nữa cơ à? Gớm cô nàng dạo này trông lẳng lắm, không đen hôi cục mịch như cái dạo bán dép trước cổng trường mình đâu.

Tôi lặng đi vì bàng hoàng. Bạn bè xung quanh tôi, chúng nó làm sao thế này? Chuyện cái Phương khiến tôi còn chưa hết choáng váng nay lại đến lượt cái Oanh. Lẽ nào cuộc sống nơi thị thành đã khiến chúng nó thay đổi, biến chúng thành những con thiêu thân thế này ? Lòng tôi tê tái.

Thấy tôi buồn, Ân cũng không trêu tôi nữa. Chúng tôi lặng lẽ ngồi bên nhau, mỗi người đuổi theo những suy tư của riêng mình. Cổ họng tôi đắng nghét. Ân thở dài:

- Biết thể chả kể cho em cho xong. Tưởng mấy năm ở chốn này em cũng phải dạn dầy rồi mới phải chứ. Cuộc sống mà em. Phải biết cách thích nghi thì mới sống được chứ, cô bé của tôi ạ. Tất nhiên không phải là cái cách mà cô nàng Oanh đang làm.

Tôi nhìn Ân chua chát:

- Nghĩa là em phải nghĩ khác và sống khác đi hay sao?

- Anh cũng chẳng biết phải khuyên em như thế nào cả. Đến anh mà nhiều lúc cũng còn giật mình, hoang mang - Ân thở dài - Nhiều lúc anh thấy cuộc sống này như một trò chơi xổ số ấy. Ai may thì thắng, ai không may thì đặt ván khác.Có thể mấy nữa em gặp anh không phải là chạy xe ô tô đón em đi ăn mà là một thằng khố rách áo ôm thì sao. Chẳng ai lường trước được .

Giọng Ân trở nên chua xót, ngậm ngùi. Tôi nhận thấy sự chân thành trong lời nói của Ân.

- Em biết vì sao anh thích làm bạn với em không?

Câu hỏi của Ân khiến tôi bất ngờ. Chẳng lẽ khi người ta kết bạn với nhau cũng phải có một lý do nào đó hay sao?

Giọng Ân chùng hẳn xuống:

-Thực ra anh cũng chẳng phải là một thằng đàn ông tử tế lắm đâu. Nhưng anh thấy mình tử tế hơn khi làm bạn với em. Thật đấy. Vì vậy anh rất sợ khi đến một ngày nào đó thấy em sẽ phải thay đổi trước cuộc sống khó khăn để giành giật một chỗ đứng ở chốn này. Mà anh cũng chẳng biết làm thế nào cả.

Ân cầm chai bia tu ừng ực. Mặt anh đỏ lựng lên, hai thái dương giật giật liên tục. Đột nhiên - trong sự sững sờ của tôi - Ân khóc nấc lên như một đứa trẻ. Hai dòng nước mắt chậm chạp bò ra khỏi hai hốc mắt ngầu đỏ. Tôi luống cuống lấy chiếc khăn ăn trên bàn dúi vào tay Ân. Bàn tay Ân nóng rẫy và đầm đìa mồ hôi. Tôi hối hả giục :

- Anh lau nước mắt đi. Đừng làm em sợ. Kìa, anh Ân!

Ân hậc hậc lên mấy tiếng, đoạn cầm chiếc khăn tôi đưa, lau qua quýt khuôn mặt đỏ gay, rồi đứng dậy, giọng lạnh lùng như chưa có chuyện gì xảy ra:

- Thôi đi về!

Trên đường đưa tôi về, Ân không nói với tôi câu nào. Tôi cũng ngồi im bởi tâm trạng lúc này đang rối bời.

Phương - Oanh và cả Ân nữa. Họ đang dần tuột ra thật xa khỏi tôi mất rồi...