Chương 7
Công việc tại hiệu kính thuốc của cái Nhung không được thuận buồm xuôi gió. Bán hàng cần mềm mỏng và nhẫn nại, nhưng cái Nhung thì không có được những đức tính ấy mặc dù tôi biết nó đã rất cố gắng. Cứ phải ngọt nhạt, chiều những ý muốn trái khoáy của khách khiến nó phát khùng. Mấy phen nó tức khí mắng cho khách một trận khiến cửa hàng đã ế ẩm càng ế ẩm hơn. Chưa kể đến cái vụ nó lỡ tay làm vỡ giá để kính làm thiệt hại hơn chục cặp mắt kính bày mẫu. Vậy là a lê … biến.
Sau chưa đầy hai tháng làm việc, Nhung nhận được 400.000 đồng thay vì 1.000.000 đồng như thoả thuận ban đầu. Chìa nắm tiền ra trước mắt tôi nó cười méo mó:
- Tiền ngu phí đấy mày ạ. Thế này là còn lãi chán. Thôi, tao với mày đi đến quán quẩy mẹ Năm nhé? Lâu quá tụi mình không qua thăm mẹ.
- Con Nấm phải đi mổ ruột thừa. Mẹ Năm nghỉ cả tuần nay rồi. Hôm trước tao lượn qua đấy được bà hàng nước nhắn lại thế.
Nhung chép miệng:
- Thật tội. Đúng là bệnh tật không biết thương con nhà nghèo. Trộm vía chứ, cũng may không phải là bệnh nan y. Thôi tao với mày lên quán bún ốc Hồ Tây vậy.
Dọc đường đi, mấy lần tôi định bụng sẽ kể cho Nhung nghe chuyện Oanh và Phương nhưng thấy nó đang buồn buồn, tôi lại im lặng. Thú thực một mình tôi, tôi không biết phải làm sao để giúp Oanh và Phương thoát ra khỏi tình trạng hiện nay. Oái oăm là tự hai đứa đã chọn cho mình con đường đi ấy thì tôi có thể giúp được gì đây? Hơn nữa, xét về kinh nghiệm sống, những va vấp với cuộc đời tôi không thể bằng Oanh và Phương được . Một đứa thiếu thực tế như tôi thì thuyết phục sao đây cho chúng nó hiểu? Mà liệu chúng có chịu nghe tôi khuyên nhủ hay không?
Tôi đạp xe chầm chậm bên Nhung, lòng ngổn ngang. Mải suy nghĩ, chúng tôi đã rẽ vào đường Thanh Niên lúc nào không hay. Hồi còn sinh viên, bộ tứ chúng tôi hay rủ nhau lên đây ăn kem hoặc quăng xe đạp, trèo lên cây chơi trốn tìm. Giờ đây bộ tứ ấy chỉ còn hai đứa chúng tôi đang lặng lẽ đi bên nhau. Những chuyện ngày hôm qua dường như đã rất xa xôi rồi. Tự nhiên, không ai bảo ai, cả hai đứa đều se sẽ thở dài.
Chúng tôi đã qua rồi những tháng ngày vô lo vô nghĩ. Cuộc sống bây giờ của chúng tôi thật khó khăn làm sao.
⚝ ✽ ⚝
Chẳng mấy chốc đã đến sinh nhật cái Oanh. Nhóm chúng tôi vẫn có cái lệ hễ đến sinh nhật ai cả nhóm sẽ gặp nhau đông đủ tại hàng quẩy mẹ Năm. Chẳng hiểu sao lần này cái Oanh lại muốn thay đổi . Địa chỉ mới mà nó chọn là quán cafe - karaokê Phố xưa trên đường Phan Chu Trinh. Với túi tiền còm của những đứa thất nghiệp như tôi và Nhung thì địa chỉ kiểu này có phần hơi xa xỉ.
Khi tôi và Nhung đến quán Phố xưa , Oanh và Phương đều đã có mặt. Đây quả là chuyện lạ. Chúng nó xưa nay vẫn hay lề mề lắm kia mà. Không những thế hai đứa có vẻ như đến đây từ lâu, bằng chứng là hai cốc sinh tố trên bàn đã cạn hết. Nhìn thấy tôi và Nhung, cả hai đứa đều im bặt một cách khó hiểu. Đặc biệt ánh nhìn dò xét lẫn thách thức của Phương và Oanh nhìn xoáy vào tôi khiến tôi muốn phát khùng. Chắc chúng muốn thăm dò thái độ của tôi. Những bí mật mà hai đứa nhọc lòng cất giữ bấy lâu nay đang có nguy cơ bị lộ tẩy. Oanh thì chẳng lạ gì về khả năng giữ bí mật của Ân - nhất là đối với tôi.
- Hai con mụ này, hôm nay tiến bộ gớm nhỉ. Lâu lâu không gặp, quả là có khác. Ta ghi nhận cho các ngươi!
Vừa vào đến cửa, Nhung đã la lớn.Thái độ vui vẻ của Nhung khiến cho hai đứa kia có phần yên tâm. Oanh tươi cười:
- Thì hôm nay sinh nhật, thêm một tuổi cũng phải thay đổi chứ?
Tôi nhìn Phương. Nó cũng đang nhìn tôi. Khuôn mặt nó có vẻ bất cần. Nhưng sự bất cần và lớp son phấn khá đậm cũng không che giấu được sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp của nó. Tôi thở dài, không dám nghĩ tiếp nữa.
- Quà cáp thì cứ từ từ - Oanh đứng lên gióng giả - bây giờ mấy bà uống gì để tôi gọi. Kiều uống gì? Sao hôm nay trật tự thế?
Tôi nhìn tờ menu trên bàn, tự nhiên thấy chẳng có chút hứng thú nào:
- Thôi cho tớ đu đủ sữa.
Nhung giật tờ menu:
- Cho tớ món trà tuyết hoa đi. Nghe gợi cảm ra phết nhỉ.
Oanh khoát tay, gọi với ra ngoài quầy:
- OK! Em ơi, cho một đu đủ sữa, một trà tuyết hoa và hai ly sâm panh nhé.
Nhung tròn mắt:
- A, hai nàng định phá đời hay sao mà uống cả rượu thế hả?
Phương búng ngón tay tanh tách:
- Chị cả ơi, nhiều khi cũng nên thử phá đời xem sao chứ. Hôm nay tao với cái Oanh quyết không uống say không về! Sang tuổi 24 là già rồi còn gì. ở quê tuổi này là tay bồng tay bế được mấy đứa rồi ấy chứ.
Nhung lên giọng nạt nộ:
- Chúng mày đừng có mà điên. Hết trò quậy rồi hả?
Oanh đánh mắt sang tôi, đoạn quay sang Nhung xoa dịu:
- Ôi dào, rượu nhẹ ấy mà. Uống tí thì đã làm sao. Dễ mà say đâu. Thôi bây giờ thì đến tiến mục “cống nộp”. Nào quà sinh nhật đâu, nộp ra đây thì được uống nước.
Nhung bật cười quay sang tôi:
- Nó thực dụng quá thể đáng mày ạ. Thôi, không thèm chấp. Mày lấy ra đi.
Tôi lấy túi quà tôi và Nhung rủ nhau mua từ hôm trước. Đó là một chiếc áo len mỏng mầu ghi có lẽ rất hợp với nước da trắng của cái Oanh. Tôi lấy túi quà đưa cho Oanh.
- Ừ, có thế chứ.
Oanh cười khanh khách, giật lấy. Tôi nghe trong giọng cười ấy có chút gì gượng gạo.
- Thế nào, tay Ân về đã tìm gặp câu chưa? Tay ấy là chúa dựng chuyện. Mà mồm mép càng ngày càng dẻo. Cậu phải cẩn thận đấy.
Nhung quay sang tôi:
- Tưởng lão ấy đang phiêu bạt ở Đà nẵng? Sao không thấy cậu kể?
Phương nhìn tôi, đủng đỉnh nói:
- Nàng Kiều độ này cũng kín tiếng gớm nhỉ . Hay lại có chuyện gì thật thì cứ thông báo để mọi người còn mừng với chứ.
- Chúng mày chỉ vớ vẩn - Nhung gắt, cốt để bảo vệ tôi- Biết nó chúa ghét chuyện ấy còn cứ trêu nó làm gì.
Con Oanh dài giọng:
- Chị cả ơi, tình iêu bây giờ nó đa dạng lắm. Không thích nhưng cứ yêu có khi lại thích ấy chứ. Mà không thích thì bỏ, có sao đâu. Thử cái thì đã làm sao. Lớn cả rồi, đâu có phải trẻ con mà khe khắt chuyện ấy. Kẻo không thì lại chết già thôi.Mà chính chuyên chết cũng ra ma…
Nhung hằm hằm nhìn Oanh:
- Sao hôm nay mày nói gì mà khó nghe thế. Hết khôn thì dồn đến dại hả? Không phải sinh nhật mày tao lại quạt cho một trận bây giờ.
Tự nhiên tôi cảm thấy hết sức chán nản. Tôi biết, thực ra cả Oanh và Phương đang muốn hướng những lời chúng nó nói sang tôi đấy thôi. Chúng muốn trêu tức hay thách thức tôi đây? Hoặc đơn giản chỉ là xù những cái lông nhím ra để tự bảo vệ mình cũng nên? Rằng tôi không khiến các người can thiệp vào cuộc sống của chúng tôi. Tôi có sự lựa chọn của tôi. Biết thế nào là khôn là dại mà đòi dạy dỗ nhau?
Bạn bè ơi. Còn đâu những ngày vui vẻ, cả bốn đứa là một, cùng chia sẻ những buồn vui, khó khăn trong cuộc sống?
Điện thoại di động của cái Phương reo tíu tít. Nó chạy ra ngoài nghe.Mùi nước hoa đắt tiền vẫn vương vất ở chỗ nó ngồi. Không hiểu sao linh tính mách bảo tôi là “ người đàn ông” ấy đang gọi nó. “Bố nuôi tớ hay về bất thường lắm. Ông muốn được nói chuyện riêng với tớ. Có khi nói chuyện suốt đêm ấy chứ…”. Tôi chợt nhớ lại điệp khúc thuở nào của cái Phương, trong lòng xót xa.
Còn lại ba đứa tôi trong phòng, im lặng uống nước trong những giai điệu pop - rock giật đùng đùng. Tôi đưa mắt nhìn quanh. Những chậu cây cảnh lô xô ôm quanh các dãy bàn cộng với mầu sơn nâu sậm phủ kín các bức tường khiến cho quán Phố xưa có vẻ hơi âm u, bí hiểm. ở góc trong cùng của quán có một đôi nam nữ đang ôm xoắn lấy nhau như không còn biết trời đất gì nữa. Tôi xấu hổ quay đi chỗ khác. Nhung và Phương cũng đang lơ đễnh nhìn ra ngoài quán, ngắm phố xá.
Không khí của buổi tiệc sinh nhật trở nên tẻ ngắt và rệu rã.
Một lúc sau cái Phương đi vào, thông báo gọn lỏn:
- Tao có việc phải về. Chúng mày ở lại, sinh nhật vui vẻ.
- Thôi thế thì giải tán đi - con Oanh cầm ly sâmpanh , ngửa cổ dốc cạn. Độ này trông nó có vẻ gầy đi. Gân xanh nổi hằn trên cổ - Hôm nay tao cũng hẹn khách đến giao hàng. Đằng nào cũng phải đèo cái Phương về.
Phương đợi Oanh thanh toán xong, hai đứa chẳng buồn chào tôi và Nhung, phóng xe đi mất hút.
Cái Nhung cứ ngơ ngẩn đứng ở chỗ gửi xe, lẩm bẩm một mình:
- Bọn này dạo này làm sao thế nhỉ? Hôm nay làm sao thế nhỉ?
Tôi thở dài:
- Thôi về đi.
Chưa bao giờ chúng tôi trải qua một sinh nhật buồn chán và nhạt nhẽo như thế.
Phải chăng mối rạn nứt bộ tứ chúng tôi đã bắt đầu?