Chương 8
Đột nhiên tôi nhận được một cú điện thoại rè rè, gọi từ một phòng khám chữa bệnh tư nhân nào đó. Cuộc điện thoại khá lộn xộn và rắc rối với những việc giải thích và hỏi han. Lý do của cuộc điện thoại đột ngột này có liên quan đến một người mà phòng khám X. nọ hy vọng là bạn của tôi. Tên khai tại sổ khám bệnh của người này là Minh, Vũ Thị Minh. Tình trạng: nạo thai đã hơn 4 tháng tuổi và đang bị hôn mê do mất quá nhiều máu. Sau khi xử lý cái thai sức khoẻ bệnh nhân quá yếu nên người ta cần một người thân đến chăm sóc. Lục túi đồ của người bệnh người ta chỉ thấy một đầu mối duy nhất là tấm danh thiếp Cửa hàng mỹ phẩm cao cấp Vẻ đẹp vĩnh hằng . Họ đã gọi đến số của cửa hàng nhưng không có ai thưa máy. Sau tấm card còn có ghi số điện thoại chỗ ở hiện nay của tôi. Đó là lý do của cuộc điện thoại đường đột vào giữa trưa.
Hạ điện thoại xuống mà đầu tôi ong ong. Cửa hàng mỹ phẩm cao cấp Vẻ đẹp vĩnh hằng chẳng phải là của Oanh ư? Lẽ nào người đi nạo thai nọ lại là Oanh? Bữa sinh nhật nó vừa rồi…
Quả thực có một lần tôi đã ghi địa chỉ và số điện thoại nhà cu Tũn cho Oanh để tiện liên lạc khi cần thiết. Lần ấy do không có giấy nên tôi đã ghi vào mặt sau của tấm danh thiếp rồi nhét trả vào ví cho Oanh. Nhưng người đang nằm tại phòng khám kia tên là Minh kia mà, đâu có phải là Oanh của tôi ? Chắc đây chỉ là một sự nhầm lẫn? Có thể trong lúc bán hàng, Oanh đã đưa nhầm tấm danh thiếp ấy cho một khách hàng nào đó?
Cuống cuồng dắt xe ra khỏi nhà trong ánh nhìn dò xét của bà Vi, tôi phóng về phía đường Giải phóng, theo địa chỉ đã được dặn dò qua điện thoại. Mồ hôi tôi túa ra đầm đìa , đầu óc hoang mang.
Cầu trời, đừng phải là Oanh của tôi nhé.
Kể từ sinh nhật nó đến nay, chúng tôi chưa liên hệ lại với nhau. Hình như đứa nào cũng cảm thấy e dè nhau, vậy là ngại gặp, ngại hỏi. Chẳng như ngày xưa, tuần nào bốn đứa không gặp nhau là ấm ức khó chịu.
Khi tôi vừa tần ngần dừng xe trước cửa phòng khám chữa bệnh X. một phụ nữ mặc áo blouse trắng, mặt tròn trịa đã tiến ngay ra, hối hả hỏi:
- Chị là người nhà của bệnh nhân Minh mà chúng tôi vừa gọi điện?
Tôi gật đầu, lòng rối bời.
- Mời chị đi theo tôi .
Tôi cập rập bước theo chị ta như một cái máy. Chúng tôi lách người qua những dãy ghế chật chội dành cho khách đến ngồi chờ ở phòng ngoài rồi rẽ ngoặt vào một cái cầu thang hẹp, hơi tối để đi lên tầng trên.
Những chiếc giường trải ga trắng, ngăn cách nhau bằng những tấm ri đô mầu cháo lòng, thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, hiện ra . Một vài ánh mắt dè dặt, dò xét liếc nhanh qua mặt tôi . Tiếng rên rỉ khe khẽ. Những thân hình co dúm như tôm phải bỏng. Tiếng lạch cạch dao kéo. Tiếng khóc tấm tức. Tôi bàng hoàng nhìn lướt qua tất cả. Tất cả đều xa lạ với tôi.
- Chị vào đây.
Người phụ nữ đi vào một căn phòng nằm khuất trong góc, đoạn quay ra vẫy tôi:
- Chị vào trong này.
Trống ngực tôi lại nổi lên. Một chiếc giường trắng toát. Một khuôn mặt trắng toát. Và chiếc chăn đắp đến ngang ngực người ấy cũng trắng toát. Người ấy sao vừa xa lạ mà lại vừa như đã từng quen biết với tôi . Lồng ngực tôi thắt nghẹn lại. Tôi không dám thở mạnh.
- Chị nhìn kỹ xem liệu đây có đúng là…
Cái mũi này, khuôn mặt này. Cả đôi mắt đang nhắm nghiền này nữa. Chân tay tôi bủn rủn. Hai mắt nhoè nhoẹt, không còn nhìn được gì nữa.
…Dịch vào cho tao nằm với chứ. Khe khẽ cái mồm thôi, không đội cờ đỏ nó phát hiện ra bây giờ. Lắm chuyện, nửa đêm còn dựng người ta dậy kiểm tra à? Biết đâu được. Lắm chuyện, tao bán dép ngoài cổng trường, công an cho đến lúc nào mới được đến lúc đấy. Phải có giờ giấc chứ. Gớm, bà nói cứ như bố tướng ấy. Thôi ngủ đi. Mai đảo sang phòng cái Phương ít bữa cho tụi nó khỏi nghi. à mà này… Sao đã ngủ rồi à. Thôi ngủ đi vậy…
- Này chị, chị gì ơi.
Tôi giật thót, nhìn lên. Người phụ nữ có khuôn mặt tròn trịa vẫn đang đứng bên cạnh tôi chờ đợi:
- Chị không sao chứ? Đây có phải là người nhà của chị không ?
Tôi nặng nề gật đầu, mặt tự nhiên nóng rần rần.
- Thế thì tốt rồi - Người phụ nữ mặt tròn nói bằng giọng nhanh và hơi đanh - Chị ở đây chăm sóc bệnh nhân. Có gì bất thường thì gọi chúng tôi. Chúng tôi ở phòng ngoài đây thôi. Trước khi thao tác để lấy cái thai ra, chúng tôi có yêu cầu bệnh nhân gọi người nhà đến nhưng bệnh nhân từ chối, nói không cần và sẽ chịu hoàn toàn hậu quả nếu có. Cái thai to quá, bệnh nhân bị mất nhiều máu nên kiệt sức.
Người phụ nữ khép cửa lại và đi ra ngoài. Căn phòng thoắt trở nên lặng ngắt khiến tôi nổi da gà, lòng vẫn chưa hết hồ nghi. Người nằm kia lẽ nào lại là Oanh? Con Oanh bặm trợn và liều lĩnh của bộ tứ chúng tôi ? Cuộc sống sao lại có lúc oái oăm thế này ư?
Tôi đến phát điên lên mất.
Nào thì Phúc ngây thơ và dại dột.
Nào thì Phương sẵn sàng đánh đổi để tiến thân.
Nào thì Oanh tính toán và lì lợm.
Sẽ còn kết cục nào tồi tệ hơn nữa đây?
Tôi hoang mang ngồi xuống bên cạnh Oanh. Nó nằm ẹp như một lá cải héo trên giường. Khuôn mặt bợt bạt, bất động.
Chúng tôi đang trở thành những đứa con gái lầm lạc khi chọn nơi chốn này để trụ lại hay sao?
⚝ ✽ ⚝
Nhận được điện thoại của tôi, cái Nhung và cái Phương cùng bổ nhào đến bệnh viện. Mặt hai đứa thất thần. Nhung vốn là đứa cứng rắn, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng nhợt nhạt của Oanh, nó đã khóc nức lên:
- Oanh ơi là Oanh, mày làm chuyện điên rồ gì thế này hả Oanh?
Mặt cái Phương cũng trắng bệch ra. Nó ngồi phịch xuống phía cuối giường, tay bấu chặt lấy tấm ga trắng. Cả buổi nó cứ ngồi im như thế, hơi thở gấp gáp và tay thì cứ nắm chặt cái ga nhầu nát ấy.
Mãi đến khoảng 8 giờ tối, cái Oanh mới có vẻ hơi tỉnh tỉnh. Nó he hé mắt, phều phào đòi uống nước. Nhung đưa từng thìa nước cam vào miệng cho nó. Nó uống một cách khó nhọc, hai khoé mắt ươn ướt nước. Vậy là cả mấy đứa chúng tôi cùng oà lên khóc.
Nghe thấy tiếng khóc râm ran, người phụ nữ có khuôn mặt tròn trịa hốt hoảng xô cửa bước vào. Nhìn thấy cảnh lâm li của bốn đứa tôi, chị ta bực bội gắt:
- Ô, mấy người này lạ quá, có ai chết đâu mà khóc inh lên thế. Tôi đuổi hết ra ngoài bây giờ. Có nín đi không hả. Mất trật tự quá.
Chúng tôi không dám khóc nữa, chỉ thút thít khe khẽ.
Tối hôm đó tôi và Nhung cùng ở lại trông chừng cái Oanh.
⚝ ✽ ⚝
Kể từ lúc nhìn thấy Oanh, lòng tôi nặng trĩu. Tự nhiên tôi cảm thấy mình có lỗi trong chuyện xảy ra với nó. Những mối quan hệ phức tạp của Oanh, tôi đã biết phần nào, vậy mà tôi đã chẳng làm gì cả, cứ để nó trượt dài đến thảm hại như thế này.
Trong lúc cái Oanh ngủ, tôi và Nhung tranh thủ đi ra ngoài cho thoáng. Chúng tôi lang thang dọc đường Giải Phóng rồi rẽ vào sân chơi của một khu tập thể gần đấy. Trời đang giữa đông, sân chơi im lìm trong ánh đèn cao áp lạnh lẽo. Chúng tôi kiếm một bờ gạch và ngồi xuống.
Cái Nhung suốt cả buổi cứ thở dài thườn thượt, mồm lẩm bẩm như tụng kinh:
- Tại sao lại thế nhỉ? Tại sao vậy nhỉ?
Tôi ngập ngừng không biết nên bắt đầu như thế nào để nói ra chuyện của Oanh và Phương cho Nhung nghe.
Trời ơi, sao chuyện này còn chưa xong đã lại xảy ra chuyện khác thế này?
Hình như cái Nhung cũng nhận thấy thái độ bất bình thường của tôi, nó gặng hỏi:
- Có phải cậu có chuyện gì giấu tớ đúng không? Có phải là chuyện của cái Oanh không?
Tôi hít một hơi thật sâu rồi khe khẽ gật đầu:
- Thực ra là do Ân kể cho tớ. Tớ không biết chính xác. Nhưng chuyện của Phương thì tận mắt tớ nhìn thấy...
Nhung ngồi căng thẳng nghe hết câu chuyện của tôi. Nó đã lấy lại sự điềm tĩnh của một người chị cả trong những tình huống như thế này.
- Nhiều lần , tớ cứ đắn đo không biết có nên kể cho cậu nghe không . - Tôi nắm chặt tay Nhung - Liệu bọn mình có thể làm gì được trong chuyện này? Không ngờ đến hôm nay thì mọi chuyện lại tệ thế ...
Nhung thở dài:
- Hèn gì, có lần nghe tớ than thở về chuyện kiếm sống, công ăn việc làm, cái Phương úp úp mở mở bảo: bây giờ có nhiều cách để đạt được mục đích của mình lắm. Miễn là mình chịu thiệt một tí. Tớ mới gặng hỏi nó, thì nó cười bảo: bà bảo thủ bỏ xừ ấy, nói ra thì có ích gì. Chắc nhẽ vừa phải đối mặt với những khó khăn của cuộc sống mà chúng nó đã dễ dàng bị cám dỗ với cái bả vật chất đến thế?
Tôi bối rối:
- Hay là mình lỗi thời, cổ hủ thật hả Nhung?
Nhung quay phắt sang tôi:
- Cậu bị điên à! Sao lại hỏi thế?
Tôi ngậm ngùi:
- Lúc chiều ngồi trông con Oanh, có mấy bà vào khám thai. Tớ tình cờ nghe được họ nói chuyện với nhau: “Bây giờ có đốt đuốc cả ngày cũng khó mà tìm được cô nào đồng trinh. Chưa động đến đã dạng háng ra”. Một bà khác còn tiếp lời: “ Mà chúng nó ngu bỏ mẹ. Để ễnh bụng ra rồi mới cuống lên đi xử lý. ăn vụng phải biết chùi mép chứ.” Tớ nghe mà tức điên lên. Rồi lại sợ con Oanh nghe thấy, nó uất rồi tính chuyện làm liều thì khổ... Nhưng tớ cũng thật không thể tin nổi. Cậu biết không ? Một buổi chiều, cứ 30 phút là một ca “giải quyết”. Tính ra là bao nhiêu ca? Có con bé, mặt còn búng ra sữa, tớ tin nó chưa học đến lớp 11 vậy mà đã nạo thai đến lần thứ 3. Không biết đây có phải là sản phẩm của thời “mở cửa” không hả Nhung? Thế thì kinh khủng quá.
Cái Nhung lặng người đi, nghe tôi nói. Một lúc lâu, hai đứa tôi cứ ngồi như hoá đá trong hơi sương ẩm ướt giăng xuống mỗi lúc một dày.
Bất chợt giữa bầu không khí yên tĩnh của đêm khuya, tiếng một người phụ nữ quát oang oang, khiến chúng tôi giật mình:
- Giời ơi là giời, có giỏi thì ông đi nữa đi. Đi mà cặp với con phạch ấy đi. Nó còn thua tuổi con gái ông đấy. Tôi thì tôi cho cả thiên hạ biết cho ông đẹp mặt. Cho con cái nó nhổ vào mặt ông.
- Bà có câm mồm đi không hả. Hay ho lắm đấy - Tiếng khàn khàn, kìm nén của một người đàn ông.
- Hay quá đi chứ. Có gan cặp với hạng phò phạch như ông thì hay quá đi ấy chứ. - Người phụ nữ vẫn tiếp tục chì chiết.
Nhung thở dài, kéo tôi đứng lên:
- Thôi tụi mình về đi kẻo con Oanh tỉnh dậy không thấy ai lại tủi thân.
Chúng tôi nặng nề lê bước về phòng khám chữa bệnh X. Tôi sửng sốt nhận ra một điều: Cả một đoạn phố chưa đến cây số, chúng tôi đã bắt gặp ngổn ngang không biết bao nhiêu phòng khám chữa bệnh, trong đó chuyên khoa Sản với các kỹ thuật: siêu âm, phát hiện thai sớm, hút điều hoà kinh nguyệt… hầu như luôn được quảng cáo ở vị trí bắt mắt nhất. Và tập nập ở nơi đó, những khuôn mặt bịt kín đến tận cửa. Những chiếc xe máy quay biển số vào trong. Những đứa trẻ chưa đến tuổi vị thành niên đã vội vàng học đòi làm người lớn.
Lẽ nào đây là sự thật phũ phàng ẩn sau vẻ hào nhoáng của cuộc sống thị thành? Và trong hũ nút đen ngòm ấy, không biết đã có bao nhiêu đứa con gái tỉnh lẻ đã bị nuốt trôi vào?
Tôi không dám nghĩ tiếp nữa…
⚝ ✽ ⚝
Đêm đó con Oanh ngủ chập chờn. Cứ chốc chốc nó lai vặn vẹo người, khuôn mặt lộ rõ vẻ đau đớn. Những giọt nước mắt rỉ ra từ hai kẽ mắt nhắm nghiền. Hai viền môi khô khốc, ú ớ những gì không rõ. Nhìn bạn mà tôi ứa nước mắt.
Gần sáng, trong lúc tôi đang thiu thiu ngủ cạnh cái Oanh thì Nhung đi ra ngoài. Một lúc sau, nó xách một cặp lồng cháo về. Thức cả đêm khiến mặt nó sạm đen lại. Chắc mặt tôi cũng không khá hơn nó là bao.
- Thế mà đã năm giờ sáng rồi đấy Kiều ạ. Thôi, cậu tranh thủ đi rửa mặt mũi cho tỉnh táo còn lấy sức mà “chiến đấu”.
Quả thực Nhung bao xứng đáng với “ngôi vị” chị cả của bộ tứ chúng tôi . Bao giờ nó cũng chu đáo. ở bên Nhung, tôi cảm thấy bớt tự ti và yên tâm hơn.
Khoảng 6 giờ sáng, một bà bác sĩ to béo xuất hiện với một lô thuốc. Sau khi tiêm cho cái Oanh xong, bà đưa thuốc cho cái Nhung và dặn dò nó về liều lượng và thời gian cho bệnh nhân uống.
Nhung chợt nhớ ra công việc của tôi ở nhà cu Tũn, nó vội vã giục:
- Thôi mày về đi. Đã mang tiếng đi làm thuê mà làm không chu đáo là không xong đâu. Mày về xem đưa nó đi học thế nào đi chứ. Có tao ở đây rồi, mày không phải lo.
Tôi nhìn Oanh rồi nhìn khuôn mặt vàng võ của cái Nhung mà ái ngại. Có bao giờ tôi có thể nghĩ ra được những tình huống như thế này trong cuộc sống của mình. Mà rồi bây giờ đang phải đối diện với những tình huống khó khăn, tôi cũng không biết phải xử trí làm sao.
⚝ ✽ ⚝
Lúc tôi về đến nhà thì cu Tũn cũng vừa ngủ dậy. Cũng may hôm qua thứ năm, nó được nghỉ, mà bài tập ở nhà tôi đã cho làm từ hôm trước. Ông bà chủ vẫn chưa về. Nhà vẫn chỉ có bà Vi và đứa trẻ. Bà Vi vừa gội đầu. Mái tóc ngà bạc xoã dài, phủ kín lưng. Tôi không khỏi giật mình khi chợt bắt gặp lại hình ảnh của đêm hôm trước.
Bà Vi hơi tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của tôi. Việc tôi đi qua đêm đã được thông báo qua điện thoại nhưng chắc bộ dạng xếch xác của tôi làm người phụ nữ nảy sinh chút nghi ngờ. Tuy nhiên người phụ nữ kiệm lời ấy không hỏi han gì cả. Tuy vậy tôi vẫn kể qua tình hình của mình cho bà Vi biết. Nhà có mấy người, chẳng lẽ cứ phải im lặng thủ thế với nhau?
- Đứa bạn cháu đang nằm cấp cứu trong bệnh viện. Nó không có họ hàng gì ngoài Hà nội nên phải nhờ cậy cả ở bạn bè.
Người phụ nữ lặng lẽ sắp bữa ăn sáng ra bàn, ừ hữ trước câu chuyện tôi vừa kể. Tôi không nói thêm gì nữa, lẳng lặng đi lên nhà tìm cu Tũn.
Nó đã mặc xong bộ đồng phục đến trường. Nhìn thấy tôi, nó rút ngón tay đỏ bầm ra khỏi miệng, nhướn mắt lên có vẻ ngạc nhiên:
- Cô ốm à?
Sự giao tiếp của đứa trẻ với tôi độ này đã có phần cởi mở hơn những ngày đầu, và ít ra là có phần dễ chịu hơn bà Vi.
- Không - tôi đính chính - Bạn cô bị ốm, đang nằm trong viện, cô phải vào trông.
Tôi xách cặp cho nó, rồi giục:
- Thôi hai cô cháu mình xuống ăn sáng đi.
Đứa trẻ đi theo tôi. Nó vừa đi vừa nói lẩm bẩm:
- Thế mà trông cô trông như ốm ấy
Tôi bật cười trước nhận xét hồn nhiên của cu Tũn:
- Ừ, chắc là tại hôm qua cô không ngủ đấy mà.
Bữa sáng kết thúc khá nhanh gọn. Tôi cầm theo ít quần áo cho cái Oanh thay và lấy xe đạp đèo Tũn. Thấy cả hai bà cháu có vẻ ngạc nhiên, tôi vội vàng giải thích:
- Cháu đưa Tũn đi, sau đó tranh thủ qua bệnh viện xem bạn cháu thế nào.
Thằng Tũn lẳng lặng trèo lên xe còn bà Vi thì im lặng khoá cổng lại, không hỏi thêm một lời nào. Mái tóc dài ánh bạc của người phụ nữ ấy bay lơ phơ trong gió, trông như thực, như hư.
⚝ ✽ ⚝
Tôi vừa dừng xe thì cái Nhung hớt hải lao ra:
- Cái Oanh nó bỏ đi rồi. Tao vừa ra mua băng vệ sinh cho nó, lúc quay lại đã thấy giường chiếu trống trơn. Đồ đạc của nó cũng không còn ở đấy nữa.
- Con này nó muốn chết hay sao thế. Mà nó đi đâu được cơ chứ? Người thì đang yếu rớt thế. Hay tao với mày thử qua chỗ nó ở xem.
- Ừ, thì chỉ còn biết như vậy.
Tôi và Nhung hớt hải phóng thật lực đến chỗ cửa hàng của Oanh. Cửa hàng vẫn đóng im ỉm.
- Tìm cô Oanh hả. Cô ấy đi cả tuần nay rồi.
Người phụ nữ bán trứng vịt lộn ở trước cửa, thấy chúng tôi ngó nghiêng, bèn nhanh nhẩu thông báo. Hai chúng tôi nhìn nhau bần thần.
- Hay nó đến chỗ cái Phương? - cái Nhung sực nhớ ra.Hy vọng cái Phương đã đón nó về.
Trái với suy đoán của chúng tôi, cửa nhà cái Phương đóng im ỉm. Giấy báo nộp tiền điện và tiền nước giắt qua khe cổng đã bắt đầu vụn ra vì ngấm nước mưa lâu ngày. Lẽ nào cái Phương không còn ở đây nữa? Chúng tôi ra quán nước đầu ngõ gọi số di động cho Phương. Máy di động tắt.
- Tao đến điên lên mất - Cái Nhung cáu kỉnh. Giọng nó như sắp khóc đến nơi.
Không còn biết tìm kiếm ở đâu, hai đứa chúng tôi cứ đứng đợi đến rã chân ở cổng nhà cái Phương, hi vọng nó sẽ xuất hiện. Nhưng hai đứa chờ đằng đằng đến chiều vẫn không thấy tăm hơi nó đâu.
Mong rằng cái Phương đang ở bên cái Oanh. Chứ lúc này mà để nó một mình, nó dễ tính quẩn chưa biết chừng.
Tôi và Nhung chia tay nhau trong tâm trạng nặng nề.
⚝ ✽ ⚝
Sau đó cả tôi và Nhung đều không có bất cứ tin tức gì của Oanh và Phương. Chúng nó như độn thổ đi vậy. Có mấy lần tôi và Nhung đạp xe qua cửa hàng của cái Oanh nhưng chỉ được trả lời một câu duy nhất: Cửa hàng đã cho người khác thuê. Chúng tôi không biết cô Oanh nào cả.
Nhà cái Phương thì vẫn đóng im ỉm. Mạng nhện đánh đu trên các song sắt.
Những lúc như thế này, sao chúng nó không để cho chúng tôi được cùng chia sẻ?
Bạn bè ơi, sống với nhau từng ấy năm, những lúc như thế này lại lẳng lặng bỏ đi hay sao?