← Quay lại trang sách

Phần II Chương 1

Ngoảnh đi ngoảnh lại đã đến ngày ông Công ông Táo. Ngoài phố bắt đầu tấp nập người đi sắp sanh, mua bán. Bước chân ra đường là gặp những xe đào, xe quất giăng giăng như tơ rối khắp cái ngõ phố. Lòng tôi tự dưng se thắt. Tôi vừa mong được gặp cậu, gặp các em, nhưng vừa sợ phải đứng trước cái nhìn săm soi của mợ và cái giọng chì chiết muôn thuở: “ Thế nào, vẫn thất nghiệp hả. Biết ngay mà”. Cái Nhung đã về quê từ tuần trước. Trông nó đã giảm nhiệt huyết đi nhiều, người nó gầy nhẳng ra. Thời gian qua, nhóm chúng tôi trở nên tan tác. Sau lần nạo thai, cái Oanh lặng lẽ biến mất không nói cho ai. Cái Phương cũng không có một tăm hơi xuất hiện. Số điện thoại di dộng của nó đã bị cắt.

Những ngày tháng vui vẻ, vô tư của “tứ cô nương” đã trở nên quá xa xôi…

⚝ ✽ ⚝

Cu Tũn đã được nghỉ học. Nó vẫn ít nói và thích mút ngón tay. Có điều nó đã có vẻ quyến luyến tôi hơn mặc dù nó vẫn chưa phá vỡ được tính lầm lì cố hữu. Không hiểu sao tôi cứ có suy nghĩ nó là một đứa trẻ đặc biệt mặc dù tôi vẫn phải trầy trật để giảng lại bài trên lớp cho nó hiểu. Hình như đầu óc nó không có chỗ cho những bài học trên lớp. Nó khờ khạo trong các trò chơi của trẻ con dù cu cậu vẫn hay bần thần ngồi bới tung đống đồ chơi ra và chẳng để làm gì. Điều duy nhất là mà tôi nhận thấy nó hào hứng là những lúc tôi đọc truyện cho nó nghe. Những truyện như Trên sa mạc và trong rừng thẳm, Đất rừng Phương Nam … khiến cho nó xúc động thật sự. Nó ngồi lặng đi, ngón tay nằm ngoan trong miệng. Và nó cứ ngồi thế rất lâu, nếu tôi không giục nó làm một việc gì đó, đại loại như xuống ăn cơm, đi ngủ… thì tôi nghĩ nó sẽ ngồi mãi như thế. Không biết có phải vì điều này mà tôi luôn có suy nghĩ về một điều gì đó rất đặc biệt ở nó?

- Mai cô sẽ về quê - Tôi thông báo cho nó. Điều này nó đã biết từ hôm trước khi tôi ngồi nói chuyện với bố mẹ nó. Tuy nhiên nó chẳng có phản ứng gì.

Quả thực đôi lúc cách xử sự của đứa trẻ “khổng lồ” này khiến tôi hơi tự ái, mặc dù tôi biết điều tự ái của mình cũng rất … trẻ con. Phải chi nó quan tâm hơn một chút về thông tin ấy và dừng việc đứng bên cửa sổ, mút tay liên tục.

- Cháu tự đọc truyện một mình nhé?

Nó “vâng” khe khẽ và tiếp tục mút ngón tay. Đã có lần bố nó đánh sưng cả mười đầu ngón tay của nó vì cái tật rất xấu này, vậy mà nó vẫn không bỏ được.

- Cô sẽ về chừng chục ngày - Tôi thông báo câu cuối cùng rồi đi về phòng để thu xếp đồ đạc. Đứa trẻ chẳng có phản ứng gì, vẫn tiếp tục công việc ưa thích của mình, mặc cho ngón tay cứ tấy đỏ lên hết ngày này đến ngày khác.

Bố mẹ nó đã từng phát hoảng lên khi nhận ra tính cách kỳ cục ở đứa con của mình. Nó không thích chơi cùng bạn bè, chẳng buồn nói chuyện với ai - kể cả với bố mẹ - và là một đứa trẻ chậm chạp. Họ sẽ nó sẽ bị tâm thần vì sự lặng lẽ đến khó hiểu ấy. Cuối cùng họ tự tìm một cách lý giải “có thể chấp nhận được”, đó là vì đứa trẻ quá to béo nên nó mặc cảm về bản thân và trở nên chậm chạp, kém phát triển về trí tuệ.

Dọn xong đồ đạc thì cũng là lúc tôi nhận thấy phòng của đứa trẻ đã tắt điện. Tôi đã định đi ngủ để sáng mai ra bến xe sớm cho đỡ đông. Tự nhiên tôi muốn sang phòng cu Tũn lần cuối. Chắc cậu chàng sẽ hơi buồn vì không có người chơi cùng trong những ngày tới. Tôi rón rén bước đến trước cửa phòng nó và se sẽ mở cửa. Phải mất một lúc tôi mới làm quen được với bóng tối trong phòng đứa trẻ. Nhưng trên giường không hề có người. Tôi hốt hoảng định bật điện thì có tiếng kêu khe khẽ:

- Cháu ở đây.

Trời ơi, hoá ra nó đã ở cửa sổ và trèo ra ngoài ban công, ngồi thu lu như một con mèo ốm. Trời thì lạnh và hơi có mưa.

- Cháu làm gì ở ngoài ấy thế?

Đứa trẻ im lặng một cách ngoan cố.

- Thôi, cháu vào nhà đi, kẻo bị lạnh thì ốm đấy. ốm là phải vào viện, là bị tiêm đau lắm. Cháu không sợ à?

Tôi lom khom trèo ra ngoài ban công cùng cu Tũn. Nó vẫn ngồi im, không tỏ ý phản đối hay đồng tình. Tôi bất chợt nhớ lại ngày bé, vào mỗi buổi chiều mùa hè, tôi hay ngồi trên bãi cỏ ở rệ đê, nhìn mặt trời lặn, và những đám mây cuối trời sáng rực lên đủ mầu sắc và hình thù, tha hồ cho tôi tưởng tượng đủ mọi câu chuyện thần bí. Trẻ con hoá ra luôn có những chỗ riêng tư cho mình. Nhưng ai lại ngồi thu lu ngoài trời vào ngày rét mướt như thế này. Tôi định gặng hỏi đứa trẻ, nhưng thầm nghĩ, nó sẽ vẫn im lặng cho mà xem. Vậy là tôi lại ngồi im.

Tôi cứ nhẫn nại ngồi cùng đứa trẻ cho đến lúc nó se sẽ thở dài và trèo vào phòng.

- Hay là cô đọc truyện cho cháu nghe nhé? - Tôi đề nghị.

- Cháu muốn ngủ - Giọng nó hơi uể oải.

Tự nhiên tôi thấy áy náy. Tâm trạng lần này của nó khiến cho tôi không lý giải nổi.

- Nhiều lúc cô cũng thấy mình buồn mà không hiểu vì sao - Tôi cố gắng gợi chuyện - Tâm trạng lúc ấy bứt rứt thật khó chịu. Nhưng nếu có người cùng nói chuyện thì sẽ thấy thoải mái hơn.

Đứa trẻ nằm im lìm trên giường và thở dài. Mãi một lúc lâu sau, nó mói nói rất nhẹ:

- Những cơn gió thì chẳng bao giờ có nhà…

Tôi chợt sững người lại. Bàng hoàng mất một lúc. Và đưa trẻ thì đã bắt đầu thở đều đều trên giường.

Có thể nó đã quên chuyện của những cơn gió và mai lại trầy trật với những bài học mới.

Nhưng tôi thì cứ bị ám ảnh mãi.

Đêm đó tôi bị mất ngủ.

Tôi nhớ mẹ với quãng thời gian chung sống ngắn ngủi , nhớ những con đường ngày nhỏ đã đùa chơi, nhớ lại thật nhiều những mơ ước ngày thơ bé…

Mải bươn chải cuộc sống, tôi cứ ngỡ những ký ức về quãng thời gian ấy đã phôi phai đi nhiều…

⚝ ✽ ⚝

Tôi để lại cho cu Tũn một tấm thiệp chúc mừng năm mới và mấy dòng ngắn ngủi :

Nhà của gió là cả vũ trụ

Nhà của mây là cả bầu trời

Nhà của sóng là cả đại dương

Nhà của Tũn là cha, là mẹ

Chúc cháu bước sang một năm mới ngoan ngoãn, học giỏi và có thật nhiều niềm vui.

Phạm Thiên Kiều.

⚝ ✽ ⚝

Cậu ra tận cổng đón tôi. Trông cậu có phần khắc khổ hơn. Da dẻ sạm lại. Tôi than:

- Cậu lại hút thuốc nữa rồi!

Cậu cười:

- À, ờ, thói quen dễ nhiễm khó bỏ ấy mà. Trông cháu gầy nhưng có phần rắn rỏi hơn đấy.

Tỏi hỏi:

- Mợ và các em đâu cậu?

Cậu chưa kịp trả lời đã nghe thấy tiếng mợ gióng giả từ dưới bếp:

- Tôi đây. Tưởng hai cậu cháu nhà cô mải hỏi han nhau mà quên mụ già này rồi chứ.

Cậu lắc đầu:

- Cái cô này, nói mãi mà không bỏ được cái tật nói xóc xiểm. Thôi, đưa túi cậu cầm cho, xuống với mợ xem mợ có cần giúp gì không.

Dưới bếp mợ đang hí húi với nồi bánh chưng to kềnh. Tôi hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy mợ. Trông mợ khác đi nhiều. Tóc phi dê ôm sát khuôn mặt tròn. Lông mày xăm cong vút.

- Mợ mới làm đầu hả mợ?

- Ừ, mới tuần trước. Làm đầu ăn tết đấy. Được không cháu?

- Trông mợ đẹp và trẻ hẳn ra.

Mợ xoắn xuýt lấy tôi:

- Thật không? Thế mà lão ấy cứ chê ỏng chê eo. Nhưng mà ra ngoài ai người ta cũng khen nhé. Thế nào, đi tầu xe tết nhất có mệt không cháu? Thôi đi rửa mặt mũi đi cho đỡ mệt.

Tôi ngạc nhiên nhìn mợ. Lâu lắm mợ mới vồn vã, tình cảm với tôi thế.

- Thôi chết, bố thằng Nhuận đâu, xuống giắng cho tôi nồi bánh. Làm cái gì mà chết dấp ở trên ấy lâu thế hả. Mợ có việc phải đi bây giờ. Cháu ở nhà chơi với cậu nhé. Nói chuyện Hà Nội cho cậu mày giải ngố cháu ạ. Gớm, tẩm lắm cơ.

- Tôi xuống đây. Cứ để đấy. Có cháy nhà ngay đâu mà sợ - Có tiếng cậu hục hoặc ho. - Mà sao cứ sểnh ra là lại bôi bác chồng thế hả?

- Thế có gì không đúng hay sao - Mợ dấm dứ - Thôi mợ đi nhé.

Vừa nói đấy đã thấy mợ nhoang nhoáng thay quần áo và cưỡi lên chiếc cup 50, mất hút ngoài ngõ.

Thái độ của mợ khiến tôi không giải thích được.

Tôi thoáng thấy cậu thở dài nhưng không dám hỏi.

Cậu nặn trong túi ra một điếu thuốc nhăn nhúm và châm lửa hút.

- Kiếm sống ở Hà Nội thật không dễ phải không?

- Vâng - Tôi se sẽ trả lời.

- Nếu khó sống quá thì về đây, cậu kiếm việc cho. Mình là người tỉnh lẻ thì cứ về tỉnh lẻ mà sống cháu ạ.

Tôi nén tiếng thở dài.

Tự nhiên muốn khóc.

Nơi chốn nào là của tôi đây?

⚝ ✽ ⚝

Mùng hai Tết, tôi đang ngồi trông nhà cho cậu mợ và các em đi chúc tết thì Ân tới.

Trông mặt anh chàng có vẻ phởn phơ lắm.

- Sao, nhớ nhà hay sao mà hôm trước trốn về nhanh thế? Anh qua chỗ em ở, định đón em về cùng thì bà già giúp việc bảo em đã về rồi. Bà già có đôi mắt khiếp quá.

- Gớm, cũng có người dám ăn thịt anh kia à?

- Anh không biết, nhưng anh tình nguyện để em ăn thịt đấy - Ân xốc xốc cổ áo đầy kiểu cách.

Tôi nhìn Ân. Mái tóc xịt gôm thơm nức. Thoang thoảng mùi nước hoa đàn ông trong cánh áo khoác. Càng ngày tôi càng thấy Ân có nhiều thay đổi. Chẳng bù cho bộ dạng cù lần ngày xưa đứng đợi ở cổng trường, ấn vội bó hoa vào tay tôi, chẳng nói chẳng rằng. Nhưng những sự thay đổi hiện nay của Ân dường như đang làm cho anh trở nên xa lạ với tôi. Tự nhiên tôi thấy thật khó nói chuyện được thoải mái với Ân giống như ngày trước.

- Anh về hôm nào?

- Ôi dào, mãi hai chín anh mới về. Công việc cuối năm bận quá. Cũng phải dắt túi ít tiền về cho u sắm tết cho đàng hoàng chứ. Rồi cả đàn cháu, ít ra cũng phải mừng được mỗi đứa một tờ xanh không thì hổ mặt ông chú quá, phải không em.

Giọng nói của Ân đầy tự mãn. Vừa nói Ân vừa liếc nhìn tôi. Tôi định cự nự: “không có tiền của anh thì mọi người sắm tết không đàng hoàng chắc” - nhưng tự thấy mình hơi vô lý nên lại thôi. Mà biết đâu, tôi chẳng có lúc lại nói đúng như giọng của Ân bây giờ. Con người mỗi lúc một khác mà. Chẳng biết nói gì thêm, tôi bèn hỏi đãi bôi:

- Công việc của anh chắc vẫn tốt chứ?

Ân cười lơ đãng:

- Chậc… thì vẫn vầy vậy. Thế em thì sao. Chắc không định làm bảo mẫu cả đời đấy chứ?

- Em vẫn đang kiếm việc mới nhưng chưa ra đâu vào đâu.

- À này, - giọng Ân trở nên sôi nổi - cô bạn Oanh của em thế mà bở phết.

Vừa nghe đến tên cái Oanh, người tôi như có luồng điện chạy qua. Bấy lâu nay tôi bặt tin của nó. Chỉ sợ nó chán nản mà làm liều dù thâm tâm tôi vẫn biết nó không không phải là đứa dễ gục ngã đến thế.

Tôi ngồi căng thẳng, chờ nghe Ân nói tiếp.

- Anh biết ngay mà - Ân cười khục khục - Con gái bọn em là chúa tò mò.

- Anh nói đi, cái Oanh sao rồi? - Tôi nhăn mặt giục giã - Tụi em đang lo cho nó quá. Chẳng nhận được tin tức gì của nó cả.

- Gớm, lo bò trắng răng. Cô nàng đã đá đít lão già Hàn Quốc rồi. Thế cũng phải. Cặp với lão ấy cho phí đời, mà bọn đấy thì vừa kẹt xỉ, vừa vũ phu, khó đánh võng lắm. Thực ra lão già ôm ấp, nâng niu em Oanh để mong kiếm đứa con trai. Siêu âm ra con gái thì lão lại phủi tay. Giá mà là con trai thì cô nàng Oanh vớ bẫm nhé. Cả đời ngồi mát ăn bát vàng. Ôi dào, cũng chẳng biết được . Nhưng bây giờ thì lại khớ rồi. Cô nàng vớ được một thằng cha giáo viên trường Bách khoa, mới tu nghiệp ở Pháp về. Xông xênh lắm. Nhà ở khu chung cư Linh Đàm. Chiều nào anh ả cùng dắt tay nhau đi dạo công viên, trông rõ thắm thiết. Chắc chờ ngày đẹp là lên xe hoa thôi. Em thấy chưa?

Tôi không hiểu Ân nói “thấy chưa” là có ý gì. Trong bụng, tôi nghĩ mà thấy giận cái Oanh. Vậy mà nó không buồn nhắn tin cho chúng tôi, để tôi và cái Nhung cứ như ngồi trên đống lửa. Thôi thì nó tìm được nơi chốn tử tế cũng là việc đáng mừng. Nhưng thực hư thế nào…

Thấy tôi thần mặt ra, Ân cười:

- Thế nào, muốn lấy chồng hả? Có anh đây tán mãi thì không chịu đổ trong khi thiên hạ người ta yêu nhau, cưới nhau ầm ầm ấy.

Tôi chưa kịp nói gì, đã thấy tiếng mợ cười khanh khách ngoài ngõ:

- Mợ là cứ đồng ý cả hai tay. Ra giêng tổ chức cho chúng mày cưới luôn.

Trông mặt mợ đỏ bừng bừng. Bắt gặp ánh mắt tôi nhìn chăm chú, mợ vội vàng thanh minh:

- Mợ vừa uống tí bia, say quá. Nhưng chuyện cưới xin thì vẫn tỉnh táo lắm.

- Đấy nhé, mợ Liên đã nói thế, cháu là cứ nhất nhất nghe theo. Nếu không thành là cháu cứ bắt đền mợ đấy.

- Sao lại không thành. Anh cứ mang trầu cau sang đây, tôi nhận. Cái Kiều nhà tôi là cứ giao đứt cho anh. Tội vạ đâu tôi chịu. Gớm mợ say quá. Thôi hai đứa cứ nói chuyện, mợ phải đi nằm một tí.

Có vẻ như mợ uống khá nhiều. Mợ lệch xệch đi vào buồng trong để lại mùi rượu bia nồng nặc ngoài phòng khách.

- Mợ em hay đùa lắm - Tôi vội vàng thanh minh.

Ân cười:

- Lúc nào mợ không đùa thì em bảo anh nhé.

Tự nhiên tôi và Ân cùng ngồi im lặng. ở buồng trong , đã nghe thấy tiếng mợ thở khò khè.

- Tối nay anh qua chở em đi chơi nhé? - Ân se sẽ đề nghị.

- Em…

- Chỉ loanh quanh ra thị xã chơi thôi mà. Xem lại cái trường ngày xưa của tụi mình.

Tôi nhìn Ân. Vẻ mặt của Ân rất thành thực. Đã lâu tôi mới lại được nghe câu nói quen thuộc ấy. Tự nhiên tôi thấy tim mình như có một chút gì đó xao động, thật nhẹ nhàng.

Tôi khẽ gật đầu:

- Vâng, thế cũng được.

⚝ ✽ ⚝

Hoá ra ông bảo vệ già, có cái chân cà nhắc vẫn còn làm ở trường. Lúc chúng tôi đến thì ông già đang ngồi xem ti vi.

- Cô cậu trước cũng học ở đây hả? - Ông già giương mục kỉnh lên nhìn chúng tôi.

Ân nhanh nhẩu:

- Cháu dẫn đến cho bác một cô chúa nghịch ngày xưa của trường đấy bác ạ.

Ông già cười hiền lành:

- Tụi học trò có đứa nào là không nghịch đâu. Mà cũng chỉ có cái tuổi ấy để mà nghịch ngợm, vui đùa hồn nhiên. Chứ lớn thêm vài tuổi, phải lo cho cuộc sống của mình thì có muốn nghịch ngợm cũng chẳng được nữa.

Ông già rót cho chúng tôi hai chén nước chè xanh từ giành tích ủ trong giỏ mây đặt trên bàn:

- Các cháu uống đi. Thế nào, hai đứa ra trường năm nào?

Ân nhanh nhẩu:

- Cháu ra trường năm 94 còn cô này ra trường năm 96 bác ạ. Sau đấy thì bắt chước nhau vào trường Luật.

Ông già lẩm nhẩm tính, đoạn nói:

- Bốn… năm … sang năm thứ sáu … Thế thì cũng học xong đại học rồi còn gì. Các cháu đã làm ở đâu chưa?

Tôi bần thần lắc đầu:

- Cháu vẫn đang thất nghiệp bác ạ.

Ông già chép miệng:

- Rõ khổ. Cứ bảo học hành tử tế thì bớt khổ nhưng ai dám chắc. Người thất nghiệp vẫn cứ đầy ra đấy thôi. Tôi có con cháu sinh năm 74, học xong đại học cũng không kiếm được việc làm, cứ vạ vật ở Hà nội, phải nhận đan len thuê mà sống. Bảo về quê thì nhất định không chịu, lạ thế đấy. Bây giờ nó đã lên làm chủ, nhưng cũng chỉ là chủ đan len thôi. Biết thế thì mất công học hành làm gì cho khổ.

- Dù sao có học thì cũng có nhiều cơ hội kiếm việc hơn bác ạ.

Ông già nhìn tôi :

- Nhiều người cũng nói y như cô cậu ấy. Nhưng tôi thấy cũng mù mờ lắm. ối người cứ xin một chân vào làm ở các cơ quan nhà nước rồi hợp thức hoá bằng cái bằng tại chức. Kiểu cơ chế làm việc như hiện nay thì học xét cho cùng cũng chỉ là hình thức thế thôi.

Thấy ông già bảo vệ có vẻ hơi căng thẳng, tôi bèn hỏi sang chuyện khác:

- Bác ơi, trường mình mấy năm nay có thay đổi gì không bác?

- Nhiều chứ. Lứa các như thầy Cư, thầy Thành về hưu hết cả. Bây giờ nhiều giáo viên mới lắm. Mọi thứ cũng quy củ hơn.

- Cả thầy Vĩnh kéo đàn accoocdeon cũng về hưu rồi hả bác?

- Thầy Vĩnh hả? Thầy ấy thì vừa mất hồi tháng 4. Bị ung thư gan. Rõ tội.

Thầy Vĩnh mất rồi ư? Tôi ngồi lặng đi. Ngày xưa, cứ mỗi buổi chào cờ thứ hai đầu tuần, thầy lại kéo đàn cho tụi tôi hát. Thầy gày lắm, nên nhìn thầy ôm cây đàn to kềnh càng mà thương. Nhưng thầy lại không thấy thế. Thầy yêu cây đàn và mỗi lần kéo đàn là có cảm tưởng như thầy không còn biết đến chuyện gì khác nữa. Mắt thầy nhắm lại. Cả người thầy chuyển động theo dòng âm thanh đang dào dạt tuôn chảy. Thầy chẳng có vợ con gì. Cứ thui thủi sống một mình trong khu tập thể chật chội, cũ kĩ của nhà trường. Tài sản đáng giá nhất của thầy có lẽ là cây đàn accoocdeon. Bọn học trò chúng tôi cứ đồn nhau là tại thầy nghèo quá nên không ai muốn lấy. Bây giờ thì thầy đã thành người thiên cổ, trả lại mọi nỗi âu lo cho cuộc đời này. Lòng tôi tự nhiên thấy nặng trĩu.

Nhìn vẻ mặt bần thần của tôi, Ân vội giục:

- Thôi cũng muộn rồi, mình đi về thôi em.

Ông già bảo vệ nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường:

- Ờ, mải nói chuyện mà cũng đã chín rưỡi rồi cơ đấy. Thôi cô cậu về nhé. Lúc nào nhớ trường cũ thì cứ về đây. Trời còn thương ông già mà cho khoẻ mạnh thì tôi vẫn còn ngồi đây chờ các cô các cậu.

Ân chở tôi đi chầm chậm qua các dãy phố. Ngày Tết có khác, đường phố vẫn còn nô nức người qua lại. Tiếng chào hỏi lao xao. Bình thường vào giờ này phố xá đã vắng lặng, còn các nhà đều đã đóng cửa đi ngủ.

- Thôi, anh cho em về đi kẻo cậu mợ lại đợi ở nhà.

Ân cười:

- Nhưng anh về giờ này thì bố mẹ anh không cho vào nhà. Các cụ bắt anh đi từ chập tối đến tận 12 giờ đêm mới cho vào nhà cơ.

Thấy tôi ngạc nhiên, Ân cười to:

- Các cụ sợ anh ở nhà nhiều thì ế vợ đấy. Thế em không sợ à?

- Thôi anh đừng đùa nữa, cho em về đi.

- Mai anh phải lên Hà Nội rồi, em cứ đuổi anh quầy quậy thế à? Thôi… lại dỗi đấy à? Đùa tí thôi, bây giờ thì anh rước em về đây. Lên Hà Nội anh tán em sau vậy.

Tự nhiên Ân im bặt, xe máy đi chậm lại. Thấy thái độ khó hiểu của Ân, tôi vội giật giật vào áo anh:

- Sao thế?

- …

- Ai khoá miệng anh lại thế?

- Suỵt…

- …?

Theo tay Ân chỉ, tôi bàng hoàng nhận ra mợ. Đúng hơn là mợ và một người đàn ông lạ đang ôm eo nhau, ngả nghiêng đi ra từ một quán karaoke nhờ nhờ ánh điện. Thái độ hai người đầy phấn khích. Mặt tôi nóng bừng vì xấu hổ xen lẫn nỗi tức giận. Mợ vẫn…

Ân đã kịp thời rẽ xe theo hướng khác. Hình như cũng hiểu tâm trạng tôi nên Ân không nói gì cả. Chúng tôi lang thang thêm một vòng quanh thị xã, chờ cho mợ tôi về trước, tránh sự chạm trán không cần thiết trên đường về.

Mãi gần mười một giờ đêm tôi mới về đến nhà.

Cậu Trực vẫn chong đèn đợi tôi. Mợ và hai em đều đã đi ngủ.

- Cháu lên thị xã, thăm lại trường cũ cậu ạ - Tôi vội vàng giải thích.

- Cậu cũng đoán vậy. Thôi cháu rửa mặt mũi rồi đi ngủ đi.

Tôi rửa mặt thật nhanh, đoạn rón rén đi lên gác. Còn lại mình cậu lạch xạch đóng cửa tắt đèn rồi đi vào nhà trong.

Căn nhà chìm trong màn đêm. Trên gác xép, tôi nằm im trong chăn, miên man với những suy nghĩ không đầu không cuối…

⚝ ✽ ⚝

Mấy ngày tết trôi đi dằng dặc. Bạn bè cấp ba của tôi, đứa thì ngoài thị xã, đứa thì đang sống trên Hà Nội, số lập gia đình đã quá nửa, nên chẳng thể tụ tập nhau như ngày xưa. Tôi thành ra “người giữ gôn” ở nhà cho cậu mợ đi chúc tết.

Chẳng hiểu sao đột nhiên tôi có cảm giác mình đang dần trở thành người thừa thãi trong căn nhà vốn đã gắn bó với mình suốt những năm tuổi thơ. Ngay cả thằng Nhuận và con Thanh cũng có thái độ khác lạ với tôi. Chúng về nhà vội vội vàng vàng để ăn qua bát cơm rồi lại nháo đi chơi với bạn bè, chẳng buồn thông báo cho tôi một câu. Chúng lớn bổng lên trước mắt tôi và trở nên thật xa lạ. Thằng Nhuận thì cả ngày bận quần bò xé gối và xì keo cứng đơ cả tóc. Con Thanh, mới tí tuổi đầu đã biết dùng đồ mỹ phẩm của mẹ. Nó cãi bố cham chảm và trả lời tôi nhát gừng.

Phải chăng vì chúng ham bạn ham bè mà có phần xa cách tôi hay vì chúng cũng bắt đầu nhận ra vị trí bắt đắc dĩ của tôi trong ngôi nhà này?

Hay đó là cách thể hiện của những đứa trẻ muốn tỏ ra mình đã lớn?

Dù là lý do gì đi chăng nữa, nhưng thái độ của chúng cũng khiến tôi thấy chạnh lòng khôn xiết.

Tôi mang trong mình cảm giác nặng nề ấy theo lên Hà Nội.