← Quay lại trang sách

Chương 2

Buổi chiều. Tôi đang đứng ngoài cổng trường chờ cu Tũn đi học thì cái Nhung hớt hải phóng xe đến. Vừa thấy tôi từ xa nó đã í ới gọi, tay khua loạn cả lên.Đang mùa lạnh mà mặt mũi nó đỏ gay, mồ hôi lấm tấm trên trán. Nhìn thấy bộ dạng của nó tôi phát hoảng:

- Sao, có chuyện gì thế?

- Chuyện tốt! Chuyện tốt! Trời thương người hiền mày ạ. Tao được nhận vào làm rồi.

Tôi sững sờ:

- Chỗ nào thế?

- Không phải những chỗ tao với mày đã nộp hồ sơ đâu. Mà là báo Nhịp sống tuổi trẻ. Bài Lạc chốn thị thành của tao được ông Tổng biên tập chú ý. Ông ấy vừa gọi điện cho tao sáng nay. May mà tao vẫn còn đang lần chần ở nhà, chưa đi đâu. Ông ấy hỏi: “Bác thấy tên cháu rất mới. Có phải đây là bài đầu tiên được đăng báo của cháu không ?”. Tao bảo: “ Không, cháu viết được hơn chục bài rồi. Bài trên báo của chú là 4 bài cơ. Nhưng chú ơi, cháu cũng mới chỉ đang tập viết thôi, có gì chú đừng cười” Ông ấy yên lặng một lúc rồi bảo: “ Bây giờ cháu đang làm ở đâu?”. Tao thật thà bảo: “ Cháu mới tốt nghiệp đại học, đang thất nghiệp chú ạ”. Thế là ông ấy bảo: “ Cháu có muốn làm báo không chuyên nghiệp không ?”. Tao trả lời : “ Dạ muốn chứ ạ”. Thế là ông ấy bèn bảo: “ Vậy thì cháu đến báo chú nhé. Ngày mai, 8 giờ. Chú muốn gặp cháu.” Tao chưa kịp nói gì thì ông ấy đã bỏ máy. Ôi mày ơi, tao đang sướng đến phát điên lên đây.

Tôi nhìn khuôn mặt hân hoan của nó mà cũng vui lây:

- Nhất mày rồi nhé.

- Ừ, tao không ngờ ban đầu chỉ định viết chơi chơi thế thôi, ai dè lại có thể vào nghề bằng chính mấy bài báo ấy. Thôi thì cũng bõ gần một năm trời vất va vất vưởng, suốt ngày chạy xớn xác ngoài đường như con mẹ dại. Nhưng mà …- Đang nói mặt nó tự dưng bần thần - Tao chỉ sợ mình không có khả năng, vào được mấy ngày người ta lại tống khứ đi chỗ khác thì ê mặt lắm. Mà báo chí văn chương tao có được học hành bài bản ngày nào đâu trong khi bên khoa báo chí chúng nó ra trường ầm ầm ấy, mình chen làm sao được với tụi nó?

Tôi động viên:

- Tao thấy có phải ai làm báo cũng là học ở trường báo chí ra đâu. Mày không thấy mấy nhà báo nổi tiếng xuất hiện trên truyền hình trong chương trình giao lưu hôm tết, họ cũng học đủ nghề ra đấy thôi. Được học báo chí cũng tốt, nhưng nếu biết cách tự học cũng không có nghĩa là kém cỏi hơn.

Giọng cái Nhung lại sổi nổi:

- Ừ, mày nói chương trình hôm Tết tao mới nhớ. Chương trình ấy tao cũng xem. Đúng rồi, người thì bên trường đại học ngoại ngữ, người thì học Bách khoa, người thì học khoa Tin của trường Khoa học và tự nhiên quốc gia. Có người còn học cả trường đại học Sư phạm nữa mày nhỉ. Mình học trường Luật, nào có thua kém trường nào đâu?

Cái Nhung còn đang say sưa với “phát hiện mới” thì tôi đã nhìn thấy cu Tũn ở cổng trường. Thằng bé cũng đã nhìn thấy chúng tôi nên đi lại gần, miệng lúng búng:

- Cháu chào hai cô.

Độ này Tũn đã hết “nạn” phải nghe đọc vè chế giễu vì kết quả học tập của cu cậu có tiến bộ hơn. Thái độ của nó cũng tự tin hơn nhiều, chứ không còn phải cụp mặt, cun cút đi thẳng một mạch về nhà như trước nữa.

Nhung giật mình quay lại, đoạn cười oang oang:

- Ái chà, ông khổng lồ đã ra đấy à?

Lại thế nữa. Đã mấy lần tôi nhắc cái Nhung đừng gọi cu Tũn như vậy mà chị chàng đâu vẫn vào đấy. Thằng bé luôn bị mặc cảm về sự đồ sộ của mình. Vậy mà cô nàng Nhung này… Thấy tôi lườm, chị chàng chỉ biết cười trừ để mong được xí xoá.

Tôi hỏi để “gỡ bí”:

- Thế nào hôm nay cô giáo đã trả bài Tập vẽ cho cả lớp chưa cháu?

Mặt thằng bé tươi tỉnh hẳn:

- Cô giáo trả bài rồi cô ạ. Bài của cháu được 9. Có hai bạn khác cũng được 9. Không có ai được 10 cô ạ.

- Ái chà chà - Nhung có vẻ đã tìm được cơ hội “ chuộc lỗi” nên nó vội vã “bắn sung liên thanh” - Bạn Tũn giỏi quá nhỉ. Thế này thì phải khao cô Kiều và cô Nhung chứ? Hay để cô Nhung khao hộ nhé? Hai cô cháu có thích ăn chè nóng không để cô Nhung khao?

Thằng bé quay sang nhìn tôi rồi dè dặt trả lời:

- Cháu … cháu phải về nhà ăn cơm đã cô ạ. Cháu còn phải hỏi bà Vi nữa.

Nhung nài nỉ:

- Nhưng đây là chè mà, chè thì có ảnh hưởng gì đến cơm đâu? Cháu không biết đấy, trong dạ dày cô cháu mình, ngăn cơm riêng, ngăn chè riêng, giống như cái tủ lạnh ấy. Với lại hôm nay hai cô cháu mình đều có niềm vui, mình đi ăn để chia vui cơ mà?

Thấy cu Tũn có vẻ khó xử trước lời mời tha thiết của Nhung, tôi vội vàng giàn hoà:

- Thôi thế này vậy, để đến cuối tháng cô Nhung có tiền lương đi làm, Tũn có thêm nhiều điểm chín, điểm mười nữa, cả ba cô cháu mình sẽ xin phép bố mẹ đi ăn liên hoan. Được không nào?

Nhung còn đang ngần ngừ, thấy cu Tun gật đầu lia lịa, cô nàng tiu nghỉu hẳn:

- Hai cô cháu nhà này khó tính quá. Vậy thì cô về đây. Hẹn Tũn đến cuối tháng nhé. Tao về Kiều nhé.

- Ừ, mai cố gắng nhé. Có gì thì báo ngay cho tao biết.

- Nhất định rồi!

Nhung lạch xạch đạp xe đi. Hình như cô nàng còn khe khẽ hát thì phải. Tôi thầm cười, đoạn quay lại giục cu Tũn:

- Thôi hai cô cháu mình về nhà đi.

Thằng bé nắm tay tôi vung vẩy. Nó cũng có vẻ phấn chấn lắm. Mấy ngày trước nó đã hồi hộp đến thế nào khi hoàn thành xong bức tranh tưởng tượng về đại dương với những nàng tiên cá xinh đẹp thổi sáo, những đám san hô đỏ rực nhảy múa, những con mực hái hoa bằng vòi…

Dạy cu Tũn đã lâu, tôi dần có cảm giác thật gắn bó với nó, một tình cảm gắn bó ruột rà . Hơn nữa, việc dạy đứa trẻ cũng khiến tôi lấy lại sự tự tin cho mình.

Điều này nghe như có vẻ hơi buồn cười nhưng đó lại là sự thật.

⚝ ✽ ⚝

Hôm nay tối thứ tư, mai Tũn được nghỉ học nên tôi cho nó nghỉ ngơi bằng cách đọc cho nghe một chương trong tiểu thuyết Cuộc phiêu lưu của Hacphin . Câu chuyện đang dở dang thì bà Vi lên gọi:

- Ông bà chủ muốn nói chuyện với cô.

Tôi đưa cuốn sách cho Tũn và dặn:

- Cháu tự đọc tiếp đi nhé.

Tôi quay ra cửa. Bà Vi vẫn đang đợi tôi. Khuôn mặt lúc nào cũng lành lạnh của bà Vi khiến tôi khó mà đoán được chuyện gì sắp xảy ra. Tôi im lặng đi theo bà Vi xuống nhà dưới.

Vợ chồng ông chủ Hùng đang ngồi xem ti vi. Vừa thấy tôi xuống, ông chủ Hùng bèn điều chỉnh ti vi cho nhỏ tiếng lại trong khi chị vợ rót một chén nước mời tôi. Đây cũng là lần thứ hai tôi được gặp chị vợ. Đó là một người phụ nữ đẹp và sắc sảo. Chị vợ cao hơn anh chồng dễ đến chục phân. Khuôn mặt trái xoan và mái tóc dài mầu hung suôn thẳng ngang lưng trông rất ưa nhìn.

Tôi hồi hộp tiến lại bàn nước, ngồi xuống, chờ đợi.

- Thế này cô Kiều ạ - Chị vợ sau khi đặt chén nước vào tay tôi, bắt đầu câu chuyện - Vợ chồng tôi rất cảm ơn cô thời gian qua đã giúp cháu Tũn học hành và làm bạn với cháu. Quả thực nhờ có cô mà cháu Tũn học khá lên nhiều, điểm là điểm thực của cháu chứ không còn là điểm của bố mẹ như trước nữa. Vì vậy vợ chồng chúng tôi cũng yên tâm mà làm việc…

Tôi im lặng nghe, trong lòng phấp phỏng, không biết sau những lời mào đầu khách khí ấy sẽ là chuyện gì - vui hay buồn?

- Vợ chồng tôi chỉ có mình cháu nên mọi hy vọng đặt cả vào cháu sau này - Ông chủ Hùng tiếp lời vợ - Cháu là cháu trai, nên chúng tôi rất muốn cháu sau này sẽ trở thành người mạnh mẽ, hoạt bát, xông xáo.

- Hai vợ chồng tôi suy nghĩ rất nhiều và mãi mới quyết định được - người vợ xoay xoay chén nước trong tay, đoạn nói tiếp - đó là chuyện thay gia sư khác cho cháu…

Người tôi bỗng nhiên lạnh toát, tim đập dồn dập. Mọi sự quá bất ngờ đối với tôi.

Ngoài cửa phòng khách, bà Vi đang cầm cây lau nhà, di di trên nền gạch hoa một cách gấp gáp.

- Thế này cô Kiều ạ - ông chủ Hùng vội vã thanh minh - thời gian qua cô dạy cháu rất tốt, rất có trách nhiệm. Chúng tôi không hề có ý phàn nàn gì cả. Tuy nhiên chúng tôi muốn thay gia sư khác cho cháu, một gia sư nam, để có thể gần gũi với cháu, chơi thể thao với cháu…

- Nghĩa là giúp cháu nó thêm nam tính ấy mà - người vợ thấy chồng ấp úng bèn nói đỡ - chứ cô thấy đấy, thằng Tũn nhà chúng tôi cả ngày cứ lầm lầm lì lì, đầu óc cứ để tận đâu đâu ấy. Chúng tôi cũng đang tìm người nên thời gian này cô cứ giúp cháu Tũn. Chúng tôi cũng muốn nói chuyện trước với cô để cô khỏi bất ngờ.

- Thế cô Kiều có ý kiến gì không ? Cháu Tũn là quý cô lắm đấy. Vì vậy thay giáo viên khác cho cháu chúng tôi cũng phải cân nhắc mãi.

Cổ họng tôi như nghẹn lại. Không dạy Tũn, tôi biết làm gì trong lúc chưa kiếm được việc làm khác? Rồi tôi sẽ ở đâu? Sẽ sống như thế nào? Tôi có cảm giác các tế bào trong cơ thể mình bắt đầu đông cứng lại, khiến tôi không thở được. Khuôn mặt ông chủ Hùng, chị Dung - mẹ cu Tũn và cả bà Vi đang lấp ló ngoài cửa cứ quay vòng trước mặt tôi.

Khó khăn lắm tôi mới thốt lên được:

- Anh chị nghĩ thế cũng phải.

Tự nhiên tôi thèm một cốc nước thật lạnh…

Ông chủ Hùng xởi lởi:

- Cô giáo đã thông cho thế thì tốt quá. Vậy cô cứ ở đây dậy cho cháu nó hết tuần này, có khi phải hết cả tuần sau, nghĩa là đến khi nào chúng tôi tìm được người mới ấy nhé. Thế nhé cô nhé.

Trên ti vi bắt đầu chương trình phim truyện. Chị Dung - mẹ cu Tũn - hối hả điều chỉnh cho tiếng to lên. Ông chủ Hùng thì ngồi ôm chiếc máy điện thoại như mọi hôm. Đó là công việc buổi tối của họ. Cũng có nghĩa là cuộc nói chuyện với tôi đã chấm dứt.

Tôi lê bước đi lên cầu thang, thấy hai chân mình nặng chịch.

Cu Tũn vẫn nằm sấp trên giường đọc truyện. Thấy tôi lên nó vội vàng đưa cuốn sách cho tôi:

- Cô đọc cho cháu nghe đi cô. Cháu đọc đến chỗ này rồi cô này.

Tôi cố nén hơi thở đang dồn trong lồng ngực, đọc tiếp trang sách dở dang như một cái máy.

Tôi không biết mình đang đọc những gì nữa, đầu óc rối tung.

⚝ ✽ ⚝

Ngày chủ nhật tôi và Nhung hẹn nhau để đi kiếm nhà trọ cho tôi. Không còn nhiều thời gian để tìm nhà trọ, chúng tôi mua một tờ Mua và bán . Đợt này đã qua cơn “sốt nhà” nên việc kiếm nhà trọ có vẻ “dễ thở” hơn. Sau khi xem xét kỹ lưỡng, chúng tôi đánh dấu một số nhà trọ vừa tầm tiền, rồi cứ theo địa chỉ trên báo mà lần tới.

Hai trong số năm nhà trọ chúng tôi đánh dấu đã có người đến thuê. Một nhà khác thì nhà cửa quá nhếch nhác, lại nằm cạnh bãi tha ma hoang hoác gió. Vừa mới đến cửa chúng tôi đã phải bỏ về, không còn buồn xem xét, hỏi han gì nữa. Hai nhà còn lại từa tựa như nhau, giá tiền 200.000 đồng một phòng 10 m 2 , công trình phụ dùng chung, nước giếng khoan. Tôi quyết định chọn cái nhà gần với chỗ Nhung ở hiện nay. ở đất Hà thành xa lạ này, giờ đây, ngoài nó ra, tôi không còn ai thân quen nữa.

Đó là một dãy nhà cấp bốn với năm phòng liền nhau, mái lợp phibroximăng. Kề ngay đó là một ngôi nhà hai tầng mầu xanh nhạt, chắc là nhà của chủ. Dãy nhà dành cho thuê vừa xây xong nên vẫn còn nồng mùi vôi vữa. Nhìn khu nhà, cái Nhung liên tưởng ngay đến một đoàn tầu. Nó hào hứng:

- Mày về đây ở, tao có thêm đề tài nhà trọ sinh viên để viết.

Từ khi vào toà báo Nhịp sống Tuổi trẻ , cô nàng nhìn đâu cũng ra đề tài để viết. Sự vui vẻ của nó khiến tôi cũng bớt tâm trạng buồn và hụt hẫng sau chuyện bất ngờ vừa rồi. Thực ra trong thâm tâm, tôi vẫn biết điều này sớm hay muộn cũng phải xảy ra. Chỉ có điều tôi mong nó xảy ra khi tôi đã có việc làm mới thì tốt hơn. Nhưng có phải lúc nào mọi việc cũng như mình mong muốn đâu.

- Có ai ở trong nhà không ạ?

Cái Nhung đánh tiếng gọi vóng vào ngôi nhà hai tầng mầu xanh nhạt đang mở cửa he hé. Phải mất một lúc sau mới có tiếng đáp trả lời. Tôi và Nhung bồn chồn đứng đợi.

Bà chủ cho thuê nhà còn khá trẻ, chừng ngoài ba mươi, có vẻ như mới ngủ dậy. Chị ta vừa vấn tóc vừa hất hàm hỏi chúng tôi :

- Thuê nhà hả? Bao giờ đến ở?

- Khoảng một tuần nữa được không chị? Nhưng chỉ có mình em thôi.

- Ở mấy cũng được. Ở một mình thì 200.000. Từ hai người trở lên thì 250.000. Đặt trước 100.000 đồng.

Có tiếng trẻ khóc ré. Chị ta hối hả chạy vào nhà.

Chừng vài phút sau, người phụ nữ đi ra với một cái “dãi khoai” chừng hai tuổi chằng chẵng bên hông. Con bé con vừa quyệt nước mắt vừa hấp háy nhìn chúng tôi. Hai mắt nó ứ đầy rỉ. Không thấy có gì hấp dẫn, cái “dãi khoai” tiếp tục ỉ eo khóc, tay xục vào ti mẹ. Người phụ nữ giận giữ phát mạnh vào mông nó khiến con bé khóc ré lên. Người mẹ đặt nó xuống dưới đất, mắng sa sả:

- Mày khóc chán đi. Tao nhọc với bố con nhà mày lắm rồi.

Nhung nháy mắt với tôi ra hiệu “làm nhanh, rút nhanh”. Tôi lục trong túi ra hai tờ 50.000 đồng đưa cho chị ta:

- Chị viết cho em cái biên nhận

Người phụ nữ rẫy khỏi đứa con đang bám chằng chằng dưới chân, khoát tay:

- Thôi khỏi. Tên gì?

- Dạ em tên Kiều. Nguyễn Thiên Kiều.

- Được rồi. Kiều. Nhớ rồi. Tuần sau đến. Thế nhé

Cái “dãi khoai” vẫn tiếp tục khóc bai bải. Người phụ nữ thở hắt ra đoạn ôm xốc nó lên, đi vào trong nhà. Tôi và Nhung lên xe đi về.

Trong lòng tôi lúc này, cảm xúc thật khó tả.

⚝ ✽ ⚝

Hoá ra không phải đợi đến một tuần vợ chồng ông chủ Hùng mới tìm được người để thay thế cho tôi.

Những người thất nghiệp, đói việc như tôi ở đất này hình như luôn sẵn.

Một người bị “knock - out” ra khỏi công việc của mình thì đã có hàng mớ những người khác chực sẵn để thay thế. Tôi chạnh nhớ đến câu “châm ngôn” của Ân: “cuộc sống là một chiếu bạc. Trong cuộc chơi chỉ có 4 người nhưng luôn có hàng tá con bạc chầu chực bên cạnh, chờ đến lượt mình. Kẻ thua phải tự mà cuốn gói”. Tôi đã thua và đang tiếp tục thua ở “chiếu bạc thị thành” này ư?

Tối thứ ba, bà Vi lên phòng thông báo cho tôi hay: ông bà chủ đã tìm được người. Bắt đầu dạy cu Tun vào ngay ngày hôm sau. Ông bà chủ hiện đang đi vắng nên nhờ bà Vi nói lại với tôi.

Nghĩa là tôi phải dọn đi.

Tôi đã chẳng còn gì liên quan đến nơi này nữa.

Chỉ là một đứa đang thất nghiệp - Tôi chua xót nghĩ.

Cũng may tôi đã tìm được nhà trọ chứ không chẳng biết đi đâu.

Bà Vi tìm và đưa cho tôi một cái phong bì, trong đó có đủ 300.000 đồng tiền lương tháng này của tôi. Mặc dù tính đến ngày tôi “mất dậy” vẫn còn 12 ngày nữa mới hết tháng.

- Cô có thắc mắc gì không ?- Bà Vi hấp háy cặp mắt mầu cùi nhãn, cảm giác như không có đáy, nhìn tôi hỏi - Tôi sẽ nói lại với ông bà chủ.

- Không có gì đâu bác ạ. Mai cháu sẽ dọn đi.

- Thế thì tốt. Mai cô cũng không cần phải đưa cậu Tũn đi học nữa.

Bà Vi lạnh lùng trả lời rồi đi vào trong bếp. Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa thể hiểu được người phụ nữ ấy. Hoá ra, dù có ở cùng nhau trong một mái nhà, người ta vẫn có thể chỉ là những người xa lạ đối với nhau.

Tôi lên phòng mình, thấy tay chân thừa thãi. Đồ đạc của tôi chẳng có gì, vả lại tôi cũng đã sắp xếp từ hôm trước. Tôi cũng đã nói chuyện với cu Tũn về việc sẽ không dạy ở đây nữa. Vì vậy mấy hôm nay nó trở lên lầm lì và có vẻ muốn tránh nói chuyện với tôi. Dẫu vậy tôi cũng nên sang thông báo chính thức và chào nó một tiếng chăng? Tôi đắn đo mất một lúc lâu. Nhưng cứ ngồi mãi trong phòng như thế này cũng không ổn, tôi bèn đứng dậy, sang phòng cu Tũn.

Đứa trẻ đang ngồi vẽ vời cái gì đó. Nó không có vẻ ngạc nhiên trước sự xuất hiện của tôi tiếp tục công việc của mình. Tôi thấy mình tự nhiên trở nên gượng gạo. Nếu như mọi khi, tôi sẽ đến bên nó, hỏi han, gợi ý cho nó nên vẽ mầu này màu kia. Nhưng sao bây giờ, điều ấy với tôi trở nên thật khó khăn. Có phải bởi vì từ lúc tôi giơ tay nhận tiền thù lao chấm dứt công việc từ bà Vi, tôi đã không còn là cô giáo của nó nữa. Tôi chỉ còn là một người thất nghiệp đơn thuần, đang ở tạm nhà nó đêm nay, đợi đến sáng mai sẽ chuyển đi? Tự nhiên những mặc cảm cố hữu trong tôi lại trỗi dậy.

- Cô sang chào cháu. Mai cô sẽ chuyển đi nơi khác.

- Vâng - Đứa trẻ không hề dứt đầu lên khỏi bức vẽ.

- Cháu cố gắng học giỏi nhé.

- Vâng - nó vẫn tiếp tục vẽ.

- Cháu vẽ gì đấy? - Tôi cố hỏi thêm.

- Cháu chẳng vẽ gì cả - đứa trẻ ngoan cố đáp.

- Ừ, thế thôi, cô về phòng đây.

Lần này đứa trẻ không nói gì nữa . Tôi quay người đi về phòng, hy vọng đứa trẻ sẽ gọi tôi lại, nói những câu đại loại như : “ mai cô đi rồi, hôm nay cô đọc truyện cho cháu nghe nốt nhé” hoặc “ chỗ này cô bảo cháu vẽ cái gì được?” hoặc “ thỉnh thoảng cô qua đây chơi với cháu nhé”.

Nhưng không có bất cứ một lời nào như vậy.

Tôi đi ra khỏi phòng đứa trẻ trong tâm trạng u uất.

Sau lưng tôi đột nhiên có tiếng sột soạt. Tôi nín thở chờ đợi. Rồi tiếng vo giấy. Và tiếng giấy rơi xuống đất. Tiếng công tắc đèn. Căn phòng của đứa trẻ chìm vào bóng tối.

Lòng tôi nghẹn lại.

Tôi cũng về phòng và tắt đèn.

Nằm thao thức đợi trời sáng.

⚝ ✽ ⚝

Tôi trở dậy lúc năm giờ sáng, khệ nệ xách túi đồ cá nhân xuống nhà dưới. Tôi muốn đi sớm trước khi cu Tũn dạy và trước khi có gia sư mới đến tiếp quản vị trí của tôi . Thâm tâm tôi muốn tránh những điều khó xử cho cả tôi và người gia sư mới. ít ra thì tôi không thấy xấu hổ vì cảm giác thất bại trước người khác, còn người mới đến không bị ấn tượng là mình đang giành miếng cơm của tôi .

Chúng tôi, những sinh viên mới tốt nghiệp ra trường đi làm thuê, kiếm ít tiền để tồn tại ở đất này, hình như đều có rất nhiều nỗi khổ tâm thường trực như vậy.

Bà Vi cũng đã dậy:

- Cô đi hả?

- Vâng, cháu chào bác cháu đi đây ạ.

Bà Vi với chìa khoá treo trên tường, đoạn ra mở cửa cho tôi. Trời nhờ nhờ mầu nước gạo và hơi có mưa. Trong lúc tôi buộc túi đồ vào sau xe thì bà Vi lom khom ra mở cổng. Trong không gian tĩnh lặng của buổi sáng, tiếng rít kèn kẹt của thanh cài cổng dường như quá to. Bà Vi đứng tránh sang một bên, nhường đường cho tôi đi qua.

- Trời mưa đấy - bà Vi bảo.

- Vâng - tôi đáp - Cháu chào bác.

Vậy là đến tận ngày ra đi, chúng tôi vẫn thật có thật ít lời để nói với nhau và tôi thì chưa thể hiểu thêm được điều gì về người phụ nữ này. Bức ảnh đứa trẻ trong khung ảnh viền đen sẽ vẫn mãi là một bí ẩn đối với tôi. Tôi đã muốn một mối quan hệ thật thân thiện với bà Vi, bởi chúng tôi cùng cảnh xa quê, sống nơi đất lạ, có thể cùng chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống, nhưng…

Cánh cổng sắt từ từ đóng lại phía sau tôi, rên rỉ những âm thanh lạnh buốt. Tôi ngồi lên xe, chầm chậm đạp đi. Lúc ấy tôi đã muốn nhìn lên phòng của cu Tũn, như để chào tạm biệt lần cuối, nhưng không hiểu sao tôi không thể làm được cái điều đơn giản ấy. Ngôi nhà ba tầng sang trọng núp trong giàn hoa giấy nhoà dần trong mắt tôi.

Lòng tôi nặng trĩu.

Vậy là tôi lại bắt đầu một cuộc sống mới.