Chương 3
Trời còn sớm nên tôi chưa đến ngay chỗ nhà trọ mà đi lòng vòng trên phố. Mưa mỗi lúc một dày hạt khiến tôi không thể gan lì lâu hơn. Người tôi lạnh run lên, một cảm giác nôn nao khó tả. Tôi moi chiếc áo mưa nhét bên cạnh túi và khoác vào người. Cũng may trời mưa nên không ai để ý đến bộ dạng bất bình thường của tôi lúc ấy.
Phố xá mỗi lúc một đông. Đèn cao áp tắt dần. Trời sáng rõ. Tôi vòng xe ngang qua trường cũ. Hàng ăn sáng trước cổng trường đông nghẹt. Tiếng còi xe máy xin đường kêu inh ỏi. Bằng giờ này mấy năm trước, tôi đang làm gì nhỉ? Chắc đang tranh nhau với đám bạn cùng phòng số nước ít ỏi trong thùng để đánh răng rửa mặt. Sau đó là rang lại cơm nguội từ tối hôm trước hoặc úp một bát mì tôm để ăn sáng. Có khi lười ăn còn nhịn luôn. Hôm nào học chiều thì giờ này, tôi hẳn còn ngủ nướng.
Ừ, ngày ấy…
Mỗi đứa thủ một cái bếp dầu cất trong hòm gỗ kê ở đầu giường. Không có cán bộ đi tuần là mang ra nấu nướng. Mùa lạnh thì cả phòng đi “tầu ngầm” để đun nước tắm. Có khi cả phòng “chơi sang” góp tiền mua cả con gà, thả vào xô, cho mấy bò gạo, đổ đầy nước, thả “tầu ngầm” hầm, đậy nắp, đợi mấy tiếng là có xô cháo gà ngon tuyệt đỉnh ăn “cải thiện” cả ngày.
Rồi lại còn chuyện con Oanh ở “chui” trong ký túc suốt cả năm trời mà không bị phát hiện. Nó ở lâu quen mặt nên không ít người tưởng nó là sinh viên của trường thật. Cũng tội nó ngày ấy, cứ phải chạy như con thoi, lúc thì ở phòng tôi, lúc thì sang phòng Phương, khi thì cầm cự chỗ cái Nhung để tránh đội cờ đỏ của nhà trường đi kiểm tra thẻ sinh viên. Bạn bè thuở ấy, biết bao chuyện vui buồn. Trước lúc ra trường còn hẹn hò về quê nhau chơi, hẹn hò liên lạc với nhau thường xuyên, vậy mà bây giờ…
- Này, đi đứng thế hả!
- Bố vừa chết hả em?
- Mẹ cái con nhà quê này!
Thốt nhiên tôi thấy mình nằm lỏng chỏng trên đất. Cái xe đạp đổ kềnh ngay bên cạnh. Liền sau đó có rất nhiều tiếng quát vỗ bên tai khiến tôi giật mình. Hoá ra tôi cứ mải suy nghĩ nên băng qua đường khi đèn đỏ mà không hay. Một chiếc xe máy nào đó đã quệt phải đuôi xe tôi. Và thế là…
Nền đất ẩm ướt khiến tôi thấy dễ chịu. Tự nhiên trong tôi dâng lên một nỗi ao ước: giá như tôi cứ được nằm mãi thế này, miên man nghĩ về ngày xưa, quên đi những nối khổ tâm đang tràn ngập trong lòng.
Tiếng lao nhao của đám đông dựng phắt tôi dậy. Người tôi nặng trĩu như đeo đá. Tôi dựng xe, nhấc túi và nặng nề đạp xe xuôi xuống phía hồ Ngọc Khánh. Kiếm một cái ghế đá cạnh hồ, tôi ngồi lại cho lòng nguôi bớt những cảm xúc lộn xộn.
⚝ ✽ ⚝
Chỉ có mấy ngày mà khu nhà trọ “hình đoàn tầu” đã gần kín phòng. Ba phòng đã có người ở, thêm tôi đã đặt tiền trước, như vậy là chỉ còn một phòng trống. Tôi thầm suy đoán. Chị chủ nhà đang dõng con ăn ở sân trước, thấy tôi dắt xe đi vào, nhanh nhẩu hỏi:
- Thuê nhà hở em? Còn phòng đấy.
Tôi hối hả “nhắc bài”:
- Hôm trước em đã đặt tiền cho chị rồi mà?
Người phụ nữ xốc đứa con lên đoạn suy nghĩ. “Cái dãi khoai” hôm nay không thấy nhũng nhẽo như bữa trước. Nó mở mắt thao láo nhìn tôi.
- À ờ… - Người phụ nữ có vẻ đã nhớ ra - Liên hả. Đến tuần trước với anh Bình chứ gì?
Tôi ngán ngẩm:
- Không, em là Kiều. Em vừa mới đến hôm chủ nhật, chị không nhớ à.
Người phụ nữ ấn thìa cháo vào mồm đứa trẻ, đoạn cười hồn nhiên:
- Nhiều người quá thành thử chẳng nhớ với ai với ai. Đấy còn hai phòng, cô thích chọn phòng nào thì chọn.
Hai phòng cuối dãy, “hai toa tầu” cuối, giống y sì đúc, có gì đâu mà phải chọn?
Thấy tôi hơi lưỡng lự, người phụ nữ xởi lởi:
- Có khi lấy phòng thứ tư ấy. Phòng cuối hơi gần nhà vệ sinh. Đấy là ưu tiên người đến trước nhé.
Đứa trẻ có vẻ như vừa bị nhồi một miếng quá to. Nó nôn vọt ra ngoài và khóc rộ lên.
- Giời ơi, con với cái - Người phụ nữ giật cái khăn trên cổ đứa trẻ ra và lau quanh mồm cho nó - Đánh vật từ sáng đến giờ được một tí thì lại trớ hết ra thế này. Mày hành tao nó vừa vừa thôi chứ. Ra mà hành bố mày ấy. Ông Tùng ơi, dậy chưa hả? Rõ là tội nợ chưa.
Người phụ nữ xăm xăm đi vào trong nhà, đoạn chợt nhớ ra tôi còn bần thần đứng đó nên ngoái đầu lại:
- Cứ tự nhiên đi nhé.
Đứa trẻ vẫn tấm tức khóc trên vai mẹ.
Tôi dựng xe trước cửa phòng số 4 như lời “tư vấn” của bà chủ nhà bộc tệch bộc toạc, đoạn đẩy cánh cửa mầu xanh với những miếng gỗ tạp, ghép hở hoang hoác.
Đây, chỗ ở mới của tôi những ngày tới đây: 10 mét vuông rỗng tuếch với những vệt vôi quét tường loang lổ chỗ đậm chỗ nhạt. Tôi bần thần nhìn căn phòng, không biết mình nên bắt đầu như thế nào.
⚝ ✽ ⚝
Cái Nhung mang cấp tốc cho tôi chiếc chiếu, một bộ xô chậu, hòm gỗ đựng đồ và chiếc bếp dầu. Nó giúp tôi sắp xếp đồ đạc và còn “rộng rãi” ngủ thân mật một bữa cho tôi khỏi lạ nhà mới. Những lúc như thế này, nó thật là một bà chị chu đáo, tâm lý.
Đêm ấy, tôi và Nhung gần như thức trắng để ôn lại chuyện ngày xưa. Nào là chuyện tôi và nó đã kết bạn qua thư ngày còn học phổ thông như thế nào. Lại còn rủ nhau cùng thi vào trường luật nữa. Rồi chuyện nó và cái Phương cùng đến trường thi muộn, phải xin đứt lưỡi giám thị mới cho vào. Cùng học trong trường một thời gian thì tôi và nó tìm được nhau. Tình cờ thế nào cái Phương lại học lớp tôi. Vậy là chẳng hẹn mà thành, ba đứa tôi chơi với nhau. Qua Phương, chúng tôi còn chơi với cả cái Oanh vì hai đứa nó trước đây cùng thuê trọ với nhau. Chỉ có điều cái Oanh lại trượt đại học năm đó. Giúp cái Oanh “phục thù” chúng tôi kiếm tài liệu cho nó học và cho nó “ở chui” trong ký túc xá. Hai năm đèn sách không thành, nó bỏ ra ngoài đi buôn với câu triết lý “xanh rờn” : không học chưa chắc đã khổ, không có tiền mới khổ.
Thấm thoắt, bộ tứ chúng tôi đã bước sang năm thứ 6 ở đất Hà thành này. Sáu năm cũng là biết bao thay đổi. Nhưng chưa bao giờ chúng tôi đứng trước nguy cơ tan đàn xẻ nghé và đổ vỡ trong tình bạn như bây giờ.
⚝ ✽ ⚝
Chẳng mấy chốc khu nhà trọ đã kín người. “Cư dân” cuối cùng là một cô nàng học trường sân khấu điện ảnh, từng xuất hiện trong một số bộ phim truyền hình với những vai đanh đá, đốp chát. Mà cô nàng cũng đanh đá và đành hanh thật. Lấy nước thì cấm có nhường nhịn ai. Muốn tranh vào nhà tắm thì lôi hết đồ của người khác đã chuẩn bị ra để nhảy vào trước. Ở được ít lâu, xóm trọ thấy cô nàng cặp kè với một tay cắt đầu đinh. Mặt gã này lúc nào cũng đeo dính cái kính đen, bất kể ban đêm hay ban ngày. Hai anh chị đi chơi chán rồi về phòng, đóng sập cửa lại, thì thà thì thụp trong đó. Thời gian đầu hai anh chị còn ý tứ, được vài bữa, anh chị khiến cả khu phải mất ngủ bởi những tiếng rên rỉ không kìm nén. Tôi cứ ngỡ một mình mình phải “chịu trận” ai dè đôi vợ chồng thuê phòng số ba cũng không chịu nổi, phải quát tướng lên:
- Mẹ con này trông thế mà dâm. Có câm cái mồm đi để cho ông ngủ.
Câu đùa chưa dứt đã thấy cô nàng diễn viên bật cửa phi ra ngoài, xốc tay lên hông chửi như hát hay. Quần áo của cô nàng vẫn còn cái cụp cái xoè. Dây áo con tụt xuống tận khuỷu tay. Cuộc khẩu chiến suýt xảy ra ẩu đả nếu chị chủ nhà không kịp thời phi ra can thiệp, tách ông chồng hộ pháp và bà vợ hình que nhà số ba ra khỏi cô nàng diễn viên đầu bù tóc rối đang nhảy như choi choi.
- Cứ cãi nhau thế này, tìm nhà khác mà thuê nhé. Ăn no dửng mỡ hả.
Câu doạ của bà chủ nhà quả có tác dụng. Phòng số ba và phòng số năm gầm ghè nhìn nhau rồi ai về nhà nấy, trong lòng đầy hậm hực.
Phòng số hai là ba cậu sinh viên vui tính. Cứ chiều chiều, cả xóm trọ lại loạn lên vì tiếng đá cầu, tiếng chân chạy huỳnh huỵch của ba anh chàng. Phòng số một là hai mẹ con, quê Thái Nguyên. Đứa con gái hình như bị bệnh gì đó. Cứ cách mấy hôm xóm trọ lại thấy người mẹ kêu xích lô đưa nó vào viện cấp cứu. Người mẹ hàng ngày bán rau ở chợ đầu ngõ. Cả hai mẹ con đều ít nói và ngại va chạm. Bữa cơm của họ, tôi để ý, thức ăn toàn là lạc rang mặn hay cá riu khô chưng nước mắm. Người mẹ thường giặt vào lúc tối khuya, khi không còn ai ngoài bể nước. Sáng sớm bà đã cắp nón ra chợ, đứa con nằm im lìm trong nhà chờ mẹ. Cảnh hai mẹ con khiến tôi chạnh nhớ đến mẹ Năm và gánh hàng quẩy nóng nuôi lớn hai con. Từ dạo con bé Nấm phải vào viện cắt ruột thừa, không thấy mẹ Năm quay về chỗ bán quẩy quen thuộc nữa. Hà nội thì rộng lớn thế, biết mẹ ở đâu mà tìm? Rồi thì bộ tứ chúng tôi lại tan tác mỗi đứa một nơi, tôi cũng chẳng còn lòng dạ nào…
⚝ ✽ ⚝
Kiểu nhà trọ này khác hẳn với chỗ tôi và Phúc đã từng ở. Nơi đó, hàng xóm láng giềng xung quanh đều là cán bộ viên chức nhà nước, ngại va chạm, sống ngăn nắp và trật tự. Còn chỗ đoàn tầu bát nháo mà tôi đang ở đây thì…
Thoạt đầu tôi sống khá căng thẳng và mệt mỏi vì chưa quen với sự ồn ào, phức tạp của kiểu nhà trọ “chợ giời” này, sau thì tự thấy cứ việc ai nấy làm, hơi đâu mà để ý cho mệt.
Chị chủ nhà tên Hoa, hơi vô tâm, nhưng tốt tính. Thấy tôi ở một mình, chị hay rủ tôi lên nhà xem tivi cùng cho vui vì ông chồng - hiện công tác ở công ty môi trường đô thị - thường xuyên phải làm ca tối. Chị Hoa có hai đứa con. Đứa đầu 4 tuổi, còn cái “dãi khoai” được 18 tháng, Trước đây chị Hoa làm ở xí nghiệp giầy Thượng Đình, sinh xong hai đứa con thì xin ở nhà luôn.
- Mình đi làm được mấy trăm nghìn, đi thuê ô sin cũng quá tội, em nhảy. Cũng may còn trông được vào mấy cái nhà cho thuê chứ không thì chết cả nút. Gớm ngày xưa toàn ruộng rau muống, nhìn chán chết, bây giờ mới được giá thế đấy chứ.
Chị Hoa chỉ thích xem phim Hàn Quốc. Vừa xem vừa khóc sụt sùi như chính mình vừa bị người yêu ruồng bỏ. Hai đứa con thấy mẹ khóc cũng mếu máo. Mấy lần như vậy khiến tôi suýt phì cười. Chị Hoa ngượng nghịu, thanh minh:
- Mình thế mà dễ khóc nhỉ. Thế mà lão chồng còn cứ chê khô như ngói đấy.
Tôi cười không nói gì. Sau vài lần như vậy thì cũng quen. Không thấy buồn cười nữa. Xem phim Hàn Quốc trên truyền hình chưa thoả, chị Hoa còn ra hàng thuê phim bộ về xem. Chị bảo:
- Ngồi ôm con mãi cũng buồn. Mà làm thì chẳng biết làm gì. Kiều thích thì lên xem với chị cho vui nhé. Xem một mình mãi cũng chán bỏ mẹ.
Cũng may hai vợ chồng chị Hoa còn có đất rộng xây nhà cho thuê chứ vợ thất nghiệp, chồng lương công nhân, nuôi hai đứa con tha hồ mà vất vả.
Chị Hoa hay nói chuyện với tôi nhất. Chị bảo:
- Thuê nhà có tiền thật đấy nhưng phức tạp bỏ mẹ. Nhà mình đây còn tử tế chán đấy em ạ. Khu trên kia, có cả một xóm toàn ca ve thuê. Tiền thuê cao hơn một tí nhưng mất chồng có ngày. Chị đéo chơi. Mà mấy tháng trước ở đấy có con cave bị xốc thuốc chết giãy đành đạch tại phòng. Kinh bỏ mẹ.
Chị Hoa hay nói thế chứ anh chồng gầy nhẳng thì suốt ngày chỉ lẳng lặng như cái bóng, chẳng nói chẳng rằng. Cả ngày nằm lăn ra ngủ, một rưỡi chiều thì dắt xe đi làm đến mãi hơn mười giờ đêm mới về, thành thử có lúc tôi cũng quên khuấy mất sự hiện diện của anh ta.