← Quay lại trang sách

Chương 4

Tình cờ tôi gặp lại Hạ. Lâu mới gặp lại bạn cũ, cả hai đứa đều mừng hú. Chúng tôi ghé vào một quán nước bên đường để hàn huyên.

Ngày xưa ở lớp tôi, Hạ nổi tiếng là đứa ngang ngạnh và học hành amatơ. Không bao giờ nó ghi bài trên lớp, hoặc giả có ai trông thấy nó ghi chép gì đó thì tức là nó đang chơi cờ carô một mình hoặc vẽ nhăng vẽ cuội gì đó. Tứ mùa tôi đều trông thấy Hạ đến lớp bằng một quyển vở học sinh bìa xanh sờn mép, gáy xoăn tít, dắt bên hông. Điểm học của nó cứ nhàng nhàng 5-6. Vì vậy nó đã không ít lần vênh mặt lên với bọn trong lớp rằng: học hay không học thì điểm có khác gì nhau đây. Thầy cô cứ vãi điểm trung bình ra cho cả nút, đỡ thắc mắc. Chỉ khác là khác với cái bọn đi chùa thầy mà thôi . Vì vậy mà đợt thanh tra về, làm rầm rộ vụ điểm chác trong nhà trường, bật ra mấy tên tuổi “thủ khoa chạy điểm” nó khoái lắm. Nhưng Hạ là đứa tốt tính. Nó không bao giờ cậy thế nhà giầu Hà nội để lên mặt với người khác.

Bẵng đi một năm kể từ lúc ra trường, tình cờ gặp lại , tôi không khỏi ngạc nhiên khi thấy nó chững chạc hẳn: mái tóc dài bờm xờm ngày trước đã được cắt cua gọn gàng, quần áo đóng thùng trông rất nghiêm chỉnh. Bộ dạng mới của Hạ khiến tôi phải bật cười cười:

- Phép mầu nào giúp cậu lột xác nhanh thế?

Hà cười hì hì:

- Bây giờ làm thật ăn thật rồi, không đùa được đâu bà ơi - Nó đổi giọng nghiêm túc hỏi tôi - Kiều đi làm ở đâu rồi?

Tôi lắc đầu:

- Vẫn chưa. Rải hồ sơ rồi ngồi đợi. Mua báo đọc rao vặt. Công việc thường nhật của mình đấy. Sinh viên luật độ này ế ẩm quá. Mà cậu có tin tức gì của tụi lớp mình không ?

- Úi giời, cũng chạy nhông đầy đường - chừng như thấy mình nói hơi quá đà, Hạ nhìn tôi, an ủi - Tình cảnh chung cả thôi, Kiều buồn mà làm gì. May lắm mới thì cũng chỉ mới được chục người có việc làm tử tế. Thằng Quân được ông bà già xin vào làm ở Ngân hàng công thương. Cái Hân làm ở Hội phụ nữ của Quận. Cái Hương làm ở Mặt trận tổ quốc. Thằng Hoàn thì chạy tận vào trong Gia Lai. Thằng Thanh thì về Ninh Bình, xin gia nhập đoàn luật sư của huyện. Thằng này ngày xưa ở lớp lầm lì thế mà bây giờ về quê bị mệnh danh là người nói nhiều nhất Đoàn luật sư, lại cả gan dám giải thích luật với cả Toà nữa. Bà thấy có buồn cười không ? Đấy, có thế thôi. Mà lớp mình có đến cả trăm mạng, bà thử tính mà xem, còn có mà ối. Còn thông tin gì sốt rẻo nữa không nhỉ?

Hạ nheo nheo  mắt, suy nghĩ:

- À, mà con Hường Quảng Ninh với thằng Xuyên Bắc Giang cưới nhau rồi đấy. Ra trường cái cưới nhau luôn. Công việc thì chưa có. Giờ lại tòi ra đứa con, hai vợ chồng suốt ngày cắn cấu nhau, bà mà đến nhà chúng nó chơi thì mới thấy chán đời lắm. Cũng may bố mẹ hai đứa còn có tiền mà “bánh bao” chứ không thì cũng phát rồ mất thôi.

Hường và Xuyên đều học lớp tôi . Hai đứa yêu nhau từ năm thứ nhất. Nhưng cái kiểu yêu đương sớm nắng chiều mưa của chúng nó làm cả lớp tôi mệt theo. Không ai nghĩ ra trường chúng nó có thể nên vợ nên chồng, vậy mà…

Tôi ngậm ngùi:

- Cuộc sống phức tạp thật. Thế còn cậu? Giờ làm ở đâu thế?

- Một công ty chuyên nghiên cứu thị trường. Tôi cũng chạy rông trên phố cả ngày ấy mà. Được cái công việc này cũng hay lắm, có tìm hiểu thực tế mới thấy nhiều cái không giống như mình vẫn nghĩ lâu nay. Thực ra ông bà già tôi bắt vào làm ở công ty luật của bà chị họ nhưng tôi không thích. Tôi học cái nghề này là cũng sai sách thôi. Tôi chúa ghét nghề luật. Thà ngày xưa cứ thi quách vào trường kỹ thuật nào đấy có khi giờ lại ngon.

Tôi thở dài:

- Nhiều khi chẳng biết thế nào mà tính đâu Hạ à.

Hạ chợt reo lên:

- À này, hay bà về chỗ bà chị tôi mà làm. Sao lại không nhỉ. Toàn dân trường mình thôi. Để tôi gọi điện cho bà ấy nhé. Mấy khi giúp được bạn bè. Cứ vào thử, làm được thì làm, không được thì thôi. Thoải mái ấy mà.

- Nhưng mà … - tôi lưỡng lự mà không hiểu sao mình lại lưỡng lự.

Hạ có vẻ như không bận tâm đến thái độ của tôi lắm. Tính nó xưa nay vẫn vậy. Nghĩ gì là làm tới luôn. Anh chàng móc điện thoại di động ra, í ới nói chuyện.  Cuộc điện thoại khá dài dòng với những câu trêu đùa, hỏi han. Tôi lơ đãng nhìn ra ngoài phố để cho Hạ được tự nhiên.

Đúng lúc ấy, tôi không tin vào mắt mình khi nhìn thấy phía bên đường, trước cửa nhà hàng Sao biển, Oanh vừa bước khỏi chiếc Mecxedec đen bóng với một người đàn ông ngoại quốc trạc ngoài 50. Tóc nó cũng đã kịp nhuộm vàng cháy, trông đặc một “me Tây”. Chiếc váy màu hồng bạc xẻ rộng cổ càng làm tôn lên mầu da trắng nõn của nó. Nhưng trông nó có vẻ gầy đi nhiều, hai gò má vêu vao chứ không được đầy đặn như trước. Tôi tần ngần, nửa muốn đi ra gọi nó lại, hỏi thăm dăm câu, nửa lại e ngại. Biết đâu Hạ sẽ chẳng hỏi: “Kiều mà cũng có bạn làm cave cao cấp cơ à?”. Tôi sẽ thanh minh thế nào? Mà rồi cái Oanh chắc gì đã sẵn lòng nói chuyện với tôi hay chỉ nhìn tôi như một kẻ thọc gậy bánh xe? Tự nhiên tôi thấy trong lòng tê tái. Chúng tôi dã thuộc về hai thế giới khác xa nhau, hai con đường đi khác xa nhau. Và hai con đường ấy thật khó có thể gặp nhau tại một điểm nào đó. Chúng tôi cứ đi trên con đường của mình và ngày càng thấy trở nên quá xa xôi đối với nhau…

- Kiều! Kiều - Hạ đập mạnh vào vai tôi, khiến tôi giật nảy người - Ngắm anh nào mà say sưa thế? Tôi liên hệ được rồi đấy. Chiều nay, à quên, sáng mai bà qua luôn nhé. 157 phố Đội Cấn, công ty luật Chính Nghĩa, bà nhớ chưa? Gặp chị Vân, bảo là bạn học của Hạ, thế là chị ấy nhớ ra đấy. Cứ đến xem thử thế nào. Tôi thì tôi chẳng thích.

Điện thoại của Hạ lại giật đùng đùng trên bàn nước.

- Bỏ xừ, tôi có cái hẹn ở Nguyễn Thái Học. Thôi, thế nhé. Có gì trục trặc cứ a lô cho tôi. Số 09…

Hạ ào đi như gió.

Trên đường đạp xe về nhà trọ, nghĩ về cuộc gặp tình cờ với Hạ, tôi không khỏi khấp khởi mừng. Hoá ra tôi vẫn còn may mắn lắm.

Nhưng rồi hình ảnh cái Oanh lại làm cho lòng tôi nhưng nhức…

⚝ ✽ ⚝

Chị Vân - chị họ của Hạ chính là giám đốc của Văn phòng luật Chính Nghĩa. ở độ tuổi ngoài 40, dường như những nét đẹp của người phụ nữ ấy mới thực sự chín muồi. Một vẻ đẹp mà chủ nhân của nó rất biết tự ý thức. Tuy nhiên tôi có cảm giác hơi thiếu tự tin khi bị đôi mắt sắc như dao của chị ta săm soi:

- Em là bồ mới của thằng Hạ đấy à?

Cách vào đề thẳng toẹt của chị ta làm tôi hơi thất vọng.

- Dạ không, tụi em học cùng đại học ngày xưa.

- Thế hả - Người phụ nữ vẫn chưa chịu rời mắt ra khỏi tôi - Thế sao em biết chỗ chị?

- Hạ kể với em và nói em đến đây thử xem thế nào.

Nhắc đến chuyện công việc, người phụ nữ thôi dò xét tôi mà quay ra chỉ những người đang ngồi làm việc trong phòng:

- Hiện giờ ở đây có hơn hai chục người làm nhưng chỉ có 7+1 người được ăn lương chính thức - Nhìn thấy sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt tôi, chị Vân vừa cười vừa lấy những ngón tay thuôn dài - các móng sơn nhũ bạc được chuốt kỹ lưỡng - gạt lọn tóc bên thái dương ra sau gáy - Tôi còn lạ gì các anh các chị, học mấy năm trong trường đã là gì mà đòi đi làm ngay. Còn phải học nghề còn chán. Học nghề không phải nộp học phí đã là may rồi còn đòi lấy lương à.

Kiểu nói chuyện vỗ mặt của chị Vân khiến tôi chạnh nhớ đến người phụ nữ loè loẹt ở Trung tâm giới thiệu việc làm ngày trước. Một phản xạ tự vệ dâng lên trong tôi .

- Thế nào, khó nghe quá hả?

Đôi mắt sắc như dao của chị ta lại tiếp tục nhìn tôi săm soi như muốn đọc tường tận gan ruột. Không hiểu sao tự nhiên tôi cảm thấy mình trở nên thật ngờ nghệch và vụng về trước người phụ nữ này. Tôi lắp bắp như cái máy:

- Không, chị nói đúng đấy chứ ạ. Em … cũng thấy như vậy…

Người phụ nữ đột nhiên cười phá lên. Những đôi mắt tò mò ở trong phòng được dịp chiếu về phía tôi, tinh quái. Tôi thấy mình như vừa mọc lên một cái mụn to tướng ở trên mặt. Hai tai tôi nóng bừng.

- Các cô các cậu nhìn cái gì. - Chị Vân ngưng cười, quay lại phía sau nạt nộ - Mấy hôm trước đến đây thì cũng có khác gì người ta. Thôi làm việc đi. Mà cái cô này, - chị nhìn tôi - vừa mới nói có thế mà mặt đã đỏ gay cả lên rồi. Thôi thế này vậy, nể cậu Hạ, tôi nhận cô. Nhưng phải nói rõ là nhận vào học nghề đấy. Làm được việc thì tôi mới trả công. Có như thế mới mong nhanh tiến bộ được. Cậu Nam đâu nhỉ?

- Anh Nam vừa chạy ra ngoài chị ạ - Một tiếng con gái nhanh nhẩu trả lời.

- Giờ làm ra ngoài làm cái gì? Ai cho ra? - Chị Vân đanh giọng.

Căn phòng nín thinh, không một tiếng đáp lại.

- Thôi được rồi, cô cứ ngồi đây đợi. Cậu Nam sẽ hướng dẫn cô phần nhận hồ sơ, phân loại, liên hệ với khách hàng. Tóm lại là trực khách hàng. Sau đó việc của hình sự, dân sự hay kinh tế sẽ phân cho người theo dõi mảng đấy giải quyết. Bây giờ cô ra bàn kia ngồi, tranh thủ mà xem lại các sách vở tài liệu, kẻo lại chữ thầy giả cô hết cả rồi cũng nên. Tôi bận. Có việc gì cần tôi sẽ phân công sau. Trước mắt cứ vậy đã. Thế là tôi nể mặt cậu em tôi rồi đấy nhé.

Người phụ nữ nhanh nhẹn đi lên tầng hai, sau khi đã sắp đặt công việc cho tôi một cách khá chóng vánh . Tôi dè dặt ngồi vào bàn. Cạnh đấy là một tủ sách với khá nhiều các văn bản pháp luật hiện hành, Tạp chí Luật học, Công báo, Tạp chí Toà án… Tôi lấy quyển Tạp chí Luật học ở trên cùng ra xem. Thoáng nhìn qua tấm kính phản chiếu của tủ sách, tôi bắt gặp những ánh mắt tò mò của một số người trong phòng. Điều này khiến tôi càng trở nên lúng túng, chân tay lóng ngóng.

Đọc bập bõm được nửa chừng cuốn tạp chí thì phòng làm việc xuất hiện thêm người . Đó chính là anh Nam, người phụ trách của tôi. Anh ta cao lỏng chỏng - dễ chừng phải đến mét tám - và gày. Nhìn thấy tôi, anh ta đoán ngay ra “sự tình”. Cũng may, từ đầu Nam đã tỏ ra khá xởi lởi với tôi :

- Em mới đến hả. Sáng hôm qua anh có nghe chị Vân nói về trường hợp của em. Thế nào, từ sáng đến giờ đã làm được những gì rồi?

- Chị Vân nói em đợi anh về.

Nam cười:

- Nghe như Đợi anh về của Ximônốp ấy nhỉ?

Sự cởi mở và hóm hỉnh của Nam khiến tôi lấy lại tự tin:

- Em chưa làm những công việc như thế này bao giờ nên có gì anh phải chỉ bảo em cụ thể đấy nhé.

- Thế này thì anh Nam phải dạy thêm cả ngoài giờ nhỉ.

Một giọng miền trong. Tôi quay ra nhìn . Một anh chàng mặt tròn xoe với hai núm đồng tiền trên má, đang hấp háy cười.

- Thế này thì anh Nam bở quá còn gì.

- Thôi phải bảo chị Vân phân công lại thôi.

- Lão béo mạnh mồm nhỉ. Con bồ thần nanh mổ đỏ nhà lão nó mà biết nó móc mắt ra ấy chứ .

Căn phòng lao xao tiếng nói, tiếng cười. Chẳng bù cho lúc nãy ai cũng khư khư “thủ thế” làm tôi cứ như người thừa ở chốn này.

Dẫu vậy không hiểu sao trong thâm tâm tôi vẫn cảm thấy thật khó khăn để hoà nhập vào tập thể mới tại đây.

Tại tôi chưa sẵn sàng với công việc?

Tại tôi vẫn còn nặng mớ lý thuyết trong trường đại học chứ không phải là một môi trường làm việc thực tế?

Hay sự chờ đợi bấy lâu nay đã lấy dần của tôi nhiệt huyết và sự chủ động rồi?

Tôi thấy hồi hộp.