← Quay lại trang sách

Chương 5

Làm chỗ chị Vân ít lâu tôi nhận ra hai điều: Thứ nhất: kiến thức của tôi còn vô cùng lỗ mỗ. Thực tế khác xa với những gì tôi đã học. Thứ hai: sự cạnh tranh trong công việc vì chỗ đứng, vì đồng tiền khiến cho con người ta trở nên thật đáng sợ. Còn điều thứ ba, mãi đến sau này tôi mới nhận ra và đó cũng là lý do khiến tôi từ bỏ văn phòng luật Chính Nghĩa, chấp nhận thất nghiệp lần nữa.

Nhưng đó là chuyện sau này.

⚝ ✽ ⚝

Nam là một người tốt tính và có năng lực trong nghề luật. Vì vậy tôi thấy mình thật may khi được anh trực tiếp hướng dẫn công việc. Điều may mắn hơn nữa là chính tại nơi làm việc mới này, tôi đã tìm được người đồng cảm với mình, giúp tôi thêm tự tin trong cuộc sống.

Nam và tôi có cùng hoàn cảnh gia đình éo le nên dễ gần nhau. Bố mẹ tôi thì chia tay nhau lúc tôi còn nhỏ, đến năm tôi lên mười thì mẹ bị tai nạn qua đời, cha tôi cũng bặt tăm từ bấy đến nay. Hoàn cảnh của Nam cũng không may mắn hơn. Bố mẹ Nam li dị nhau lúc anh còn đang học cấp hai. Họ chạy theo những tổ ấm mới, để mặc hai anh em Nam tự rau cháo nuôi nhau. Anh trai thương em nên bỏ học đi làm, kiếm tiền đầu tư cho em phấn đấu không thua kém bạn bè.

Mới về văn phòng nhưng tôi luôn được đón nhận sự quan tâm, chăm sóc chu đáo của Nam. Anh cư xử với tôi giống như một người anh trai chăm sóc cô em khờ dại và vụng về vậy. Nhà Nam lại gần chỗ tôi ở trọ nên tan giờ làm hai anh em thường túc tắc về cùng nhau cho vui. Có khi nổi hứng lên, tôi còn rủ Nam đi ăn ốc luộc, ăn chè bưởi.

Nhưng tôi thấy hơi khó hiểu là tại sao một người có khả năng như vậy lại chỉ được chị Vân giao đảm nhận công việc đầu sai, long tong. Thực tế ở văn phòng luật Chính Nghĩa, trực khách hành là công việc kém mầu mỡ nhất, kém oai nhất và tất nhiên là chẳng ai muốn làm, dù được xếp vào số 7+1 người được chị Vân trả lương. Nam chính là số + 1 ấy vì anh không trực tiếp tham gia vào các “phi vụ” như những người kia và lương thì cũng chẳng nhiều nhặn gì.

Nhưng hình như anh chẳng bận tâm lắm đến điều ấy.

Không hiểu sao tôi cứ có cảm giác anh đang có một dự định gì đó ấp ủ trong đầu mà việc làm tại văn phòng luật Chính Nghĩa chỉ là chỗ dừng chân tạm thời mà thôi. Mặc dù hàng ngày tôi luôn thấy anh rất cần mẫn và chu đáo trong công việc, không còn thời gian để suy tính những chuyện khác.

Bảy người được ăn lương của văn phòng , theo như hôm ra mắt chị Vân giới thiệu rất hiếm khi có mặt ở văn phòng. Kể cả chị Vân thì họ gồm có 5 nữ và hai nam. Đa số họ đều còn trẻ, chỉ hơn tôi chừng dăm tuổi. Họ chỉ đến văn phòng chốc lát, nhưng lên thẳng tầng hai chứ không la cà ở tầng một. Đám nhân viên học nghề ở tầng một xầm xì truyền tai nhau : “họ nuôi sống văn phòng luật này đấy”. Tôi nghe loáng thoáng được mấy cái tên: anh Lâm chuyên về tư vấn đầu tư, chị Thoả chuyên về đất đai, chị Bích chuyên về dân sự… Có điều lạ là những người ấy không bao giờ thèm ngó ngàng đến đám hồ sơ nhận trực tiếp tại văn phòng. Tôi thắc mắc, gặng hỏi Nam. Anh chỉ cười. Mãi một hôm hai anh em trên đường về nhà, bị tôi truy hỏi gắt gao quá, Nam mới chịu tiết lộ:

- Tại họ làm được một thời gian trong nghề này, có mối quan hệ rồi, có ảnh hưởng rồi nên khi khách hàng cần đến thì liên hệ trực tiếp với chị Vân hoặc với họ luôn. Họ nhận việc, dùng con dấu của văn phòng cho hợp pháp rồi nộp lại phần trăm theo quy định.

- Thế những hồ sơ đọng ở văn phòng? - Tôi thắc mắc

- Đã có những người trực ở văn phòng lo, em không thấy thế à? Có cả đống người đấy thôi. Chị Vân sẽ không trả lương tháng mà trả theo vụ việc. Vụ nào xương xẩu quá chị Vân sẽ đẩy cho nơi khác “đói việc” lấy chênh lệch. Em muốn giỏi phải trực tiếp sục vào việc, làm quen với các tình huống trong thực tế dần đi. Chứ cứ ngồi với anh tiếp đôi ba khách hàng kiện tụng, đưa mấy cái giấy mời, kiến thức lại rơi rụng hết mất thôi.

- Thế tại sao anh…

Nam không chờ tôi nói hết câu, đã trả lời ngay, giọng hơi lạnh lùng:

- Anh khác em.

Trước thái độ “bất hợp tác” của Nam, tôi không gặng hỏi nữa vì biết sẽ không có kết quả gì. Thực ra điều Nam nói ban nãy, tôi cũng đã nghĩ đến. Nhưng tôi vừa chân ướt chân ráo đến học việc, sao dám yêu cầu giao công việc cho mình? Nhất là khi tôi tự biết trình độ mình còn non lắm. Hôm trước Nam thử cho tôi soạn một cái đơn kiện, tôi viết đã không nên hồn đó sao.

Hoá ra mang tiếng 4 năm mài nhẵn quần trên giảng đường đại học nhưng tôi thấy mình mới chỉ là con vẹt máy móc, đến khi ra việc mới thấy cái gì cũng còn thiếu và yếu.

⚝ ✽ ⚝

Chị Vân đột ngột gọi tôi lên phòng mình.

Kể từ lần đầu đặt chân tới văn phòng luật Chính Nghĩa thì đây là lần thứ hai tôi được ngồi riêng với chị. Những lần khác chỉ là cuộc họp cả phòng ( mà chúng tôi vẫn trêu nhau là phòng “đợi tầu”).

- Nghe nói cô có tham vọng tự độc lập tác chiếc hả?

Chưa kịp chờ tôi ngồi xuống ghế, chị Vân đã hỏi phủ đầu. Như thường lệ, đôi mắt sắc lẻm của người phụ nữ ấy phát huy tác dụng, khiến cho người đối diện phải lúng túng.

- Thế nào, cô thích làm mảng gì? Hình sự nhé? Hay là hôn nhân? Hay là đất đai? Đủ sức không hả?

Cách đặt vấn đề của chị Vân khiến tôi ngạc nhiên. Lẽ nào câu chuyện của tôi và Nam hôm trước đã có ai nghe thấy? Mà thực ra điều ấy thì có gì là sai cơ chứ?

- Sao lại đần mặt ra thế kia - Chị Vân ngả người ra sau ghế, hai chân vắt chéo, đung đưa.

Sự khiêu khích của chị Vân khiến tôi như bị “chạm nọc”. Cứ nói thẳng, được thì được , không được thì cũng không bị mang tiếng hèn!

Tôi bình tĩnh đáp:

- Em cũng có ý định đề nghị với chị xem có thể cho em thử sức với công việc cụ thể chứ không chỉ là trực khách hàng.

- Ừ có thế chứ - chị Vân ngắm nghía đôi bàn tay thuôn dài của mình một cách ưng ý - Nói được ra thế có phải tốt hơn để người khác nói hộ không ? Phải có tham vọng mới có hướng mà phấn đấu chứ. Còn trẻ mà đã an phận là vứt.

Tôi phân vân: chẳng lẽ Nam đã lên xin chị Vân cho tôi? Vậy mà anh không nói gì với tôi cả.

- Thế cô định làm mảng gì?

Tôi ngẫm nghĩ giây lát:

- Ngày trước còn học trong trường, em thích nhất môn hình sự.

- À há….Cũng được. Sẽ làm trực tiếp với tôi. Chúng ta có sở thích giống nhau. Nhưng tôi cũng nói trước: giữa sở thích và làm việc thực tế là hai chuyện khác nhau đấy nhé.

- Vâng em sẽ cố.

- Thôi được rồi, làm không được thì tôi đào tạo người khác. Bây giờ thiếu việc chứ đâu có thiếu người. Gọi cô lên để biết vậy, có gì tôi sẽ nói chuyện sau. Thôi, cô xuống đi, tôi sắp có khách rồi.

Đã quen cách nói vỗ mặt của chị Vân nên lần này tôi không thấy chạnh lòng lắm.

⚝ ✽ ⚝

Không hiểu sao tôi vừa rời phòng của chị Vân xuống tầng một mọi người đã đều biết được nội dung cuộc nói chuyện. Phòng đóng kín cửa, chẳng nhẽ…

Bữa cơm trưa hôm ấy, tôi đã biết được thế nào là sự đố kị. Tất cả mọi người bấm nhau đi ăn lần lượt lúc nào mà tôi không hay. Thường thì buổi trưa mọi người vẫn ới nhau đi ăn cho vui. Vậy mà… Trên bàn làm việc của tôi còn có một mảnh giấy được ai gài từ trước, trên vẽ một con lợn đang liếm chân người. Mặt con lợn ấy…

Tôi giận run người. Giá có Nam ở đây. Nhưng anh đã về từ lúc 10 giờ vì nhà có giỗ. Còn mình tôi ngồi lại trong căn phòng ngổn ngang bàn ghế và sự xa lánh, ghẻ lạnh của mọi người. Tôi sang hàng nước bên cạnh mua một cái bánh mỳ mang về phòng và nhệu nhạo nhai. Nhưng những tiếng nói chuyện vóng vót từ hàng cơm bên kia đường vang lên đầy ác ý, như cố tình cho tôi nghe thấy:

- Cặp bồ với thằng em thì gì mà chẳng được ưu ái thế.

- Thế anh Nam nhà ta lại “công anh xúc tép nuôi cò” à?

- Ôi dào, mất gì. Xơi được thì cứ xơi.

Cổ họng tôi nghẹn đắng.

Cuộc sống luôn phức tạp hơn tôi nghĩ.

Sự phức tạp chẳng né một ai.

⚝ ✽ ⚝

Nam rủ tôi đi uống cafe, nói chuyện cho khuây khoả. Chúng tôi thống nhất sẽ không nói chuyện công việc trong những lúc như thế này. “Cuộc sống sẽ luôn có những điều làm cho mình phải khó chịu. Đừng bận tâm đến nó. Hãy nghĩ đến những gì tốt đẹp hơn” - Nam động viên tôi.

Ngồi trên lầu 3 lồng lộng gió của quán cafe, Nam kể cho tôi nghe về tuổi thơ của mình, về những ước mơ ngày ấy. Khuôn mặt anh tràn ngập cảm xúc khiến tôi cũng rưng rưng…

Không hiểu sao, mỗi lúc ở bên Nam, lòng tôi lại thấy thanh thản lạ lùng. Tuồng như không còn nữa những ganh đua đời thường, những lo toan kiếm sống.

Nhiều lúc tôi thử tự lý giải điều này, rằng có lẽ… Nhưng tôi lại không đủ tự tin để nghĩ xa hơn…

⚝ ✽ ⚝

Tài chính có nguy cơ cạn kiệt.

Cả tháng nay tôi vẫn đang ăn vào số tiền tiết kiệm từ hồi dạy cu Tũn mà lại không có nguồn thu thêm. Tôi hối hả đi tìm mối để làm gia sư vào các buổi tối. Vừa hay cạnh chỗ tôi ở có một “cô nàng” đang học lớp 8, mải yêu hơn mải học nên bố mẹ đang lo cuống lên đi tìm người kèm. Mỗi buổi dạy 25.000 đồng, tuần 3 buổi, vậy là tôi có thể cầm cự được trong khi văn phòng luật Chính Nghĩa vẫn chưa mang lại cho tôi đồng thu nhập nào.

Độ này Nhung ít qua chỗ tôi. Nó đang say với công việc làm báo. Bắt được đề tài nào hay là sùng sục đi viết bằng được. Nào thì “Vũ trường giờ G”, rồi thì “ Sự trôi nổi của băng đĩa lậu”, hay “Những cô gái đợi khách bên đường”… Nó đi tối ngày, thi thoảng mới tạt vào chỗ tôi, dí cho tờ báo mới, có bài của nó. Mỗi lần qua, tôi lại thấy nó sọp đi một tí, hai mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Cặp kính cận thì mỗi ngày một dày lên.

“Cuộc đua” của chúng tôi đã vào hồi căng thẳng rồi chăng?

⚝ ✽ ⚝

Thực tình tôi cũng không hiểu sao chị Vân lại đột nhiên muốn trực tiếp đào tạo tôi . Phòng làm việc ở tầng một hơn chục mạng, tôi biết ai cũng muốn được chị Vân “để mắt” đến. Như vậy vừa có việc “ngon”, vừa nhanh trở thành thành viên thứ 8 được nhận lương tháng của văn phòng . Hơn nữa không ít người ngồi đó là con em của những chỗ quen biết, làm ăn gửi vào học việc tại văn phòng. Dù gì thì chị Vân cũng không thể đối xử quá lạnh nhạt với con cái của họ. Nhưng chưa có ai mới chân ướt vào được hơn một tháng đã được chị Vân gọi lên phòng riêng “dặn dò”. Điều này khiến tôi rất băn khoăn. Chắc chắn không phải Hạ dùng “thế người nhà” ép chị Vân phân việc cho tôi . Ngày xưa, khi còn ngồi trên ghế nhà trường nó đã chúa ghét kiểu cậy thế ấy. Người thứ hai tôi nghĩ đến đó là Nam. Tôi biết Nam là người được chị Vân tin cậy nhất trong đội quân “lâu nhâu” ở tầng một. Rất có thể anh là người tiến cử tôi. Nhưng tôi biết, kiểu người như chị Vân không dễ để người khác tác động như vậy.

Vậy thì tại sao chị Vân lại đột nhiên để mắt đến tôi ?

⚝ ✽ ⚝

Công việc đầu tiên chị Vân giao cho tôi là một cái hồ sơ cố ý gây thương tích chuẩn bị đến ngày xét xử. Nhiệm vụ của tôi là nghiên cứu hồ sơ, và đưa ra những quan điểm thuyết phục có thể dùng để bào chữa trước toà. Tất nhiên tôi chưa thể ra toà vì chưa có thẻ luật sư, nhưng việc “làm bài” hộ người khác cũng giúp tôi được va chạm với công việc để lấy kinh nghiệm.

- Mà này, - giao nhiệm vụ cho tôi xong, chị Vân còn chòng thêm một câu dặn dò - tôi chúa ghét cái kiểu bào chữa “bị cáo phạm tội lần đầu, nhân thân tốt” đấy nhé. Nói như thế thì đến bọn trẻ con vắt mũi chưa sạch nó cũng nói được.

Chị Vân vừa rút lên tầng hai, những tiếng nói đổng đã thi nhau ném ra. Dù không nói đích danh nhưng tôi biết chúng đều nhằm vào tôi cả :

- Tẩm ngẩm tầm ngầm mà ghê phết đấy nhỉ.

- Ôi giời, được mầu nước gì đâu mà tinh vi.

- Chưa chắc đã được ba bẩy hăm mốt ngày đâu. Cứ thử mà xem.

Tôi lẳng lặng ngồi đọc hồ sơ, vạch ra một số nét chính của vụ việc, đoạn quay sang giá sách kiếm quyển Luật hình sự và Tố tụng hình sự. Nhưng như có phép phù thuỷ, quyển sách tôi vừa mới trông thấy hồi nãy giờ đã không cánh mà bay. Tôi liếc nhìn quanh phòng. Tất cả đều đang làm một việc gì đấy: chơi game, đọc báo, soạn hợp đồng… nhưng không thấy ai cầm hai cuốn sách mà tôi đang cần.

- Phòng mình có ai có cuốn hình và tố tụng hình thì cho em mượn với.

- Cướp ra à - Chị Nhã ngồi cách tôi hai bàn kéo dài giọng ra. Bình thường chị vẫn nhanh mồm nhanh miệng với tôi nhất.

Đức - người miền trong, bằng tuổi tôi, học khoa luật trường dân lập Phương Đông cười cười:

- Chuẩn bị thành chuyên gia cao cấp đến nơi rồi mà trong cặp không có mấy cuốn ấy thì hổ danh quá!

- Tưởng phải học thuộc làu làu các điều khoản rồi chứ, đâu cần đến mấy cuốn sách còi ấy!

Tiếng cười rộ lên trong phòng. Tôi thấy mình thật cô độc giữa căn phòng ngổn ngang tiếng nói cười, châm chọc này. Nam đi thanh lý hợp đồng với khách hàng vẫn chưa về. Có Nam ở nhà, tôi đỡ trơ trọi hơn. Nhưng có phải lúc nào Nam cũng ở bên tôi được đâu.

Buổi chiều tôi quyết đinh về sớm. Làm việc ở nhà có lẽ sẽ tốt với tôi hơn. Ngày mai tôi đã phải nộp “bài tập” này cho chị Vân nên tôi không thể không tranh thủ thời gian.

⚝ ✽ ⚝

Sáng hôm sau có một sự kiện xảy ra ngoài sức tưởng tượng của tôi. Tôi vừa bước vào phòng đã thấy tất cả mọi người đều đã có mặt. Nét mặt ai nấy đều cố tỏ ra lạnh lùng, ẩn chứa những tia nhìn vừa tinh quái vừa hả hê. Vừa thấy tôi bước vào, tất cả đều quay ra nhìn khiêu khích và nói gần như đồng thanh:

- Đến đây rồi. Đến mà đền đi.

- Gọi chị Vân đến cho chị ấy giải quyết.

- Đồ phá hoại.

- “Nông dân” thế không biết.

- Vừa được giao một tí việc đã tưởng thánh tướng lắm à?

Tôi sây sẩm mặt mày, không hiểu có chuyện gì mà tất cả cùng bâu lấy tôi mà xâu xé như thế này. Nhìn bộ dạng khốn khổ của tôi , Nam vội kéo tôi ra ngoài cửa, hỏi nhỏ:

- Hôm qua em về mà không tắt máy tính à?

- Nhưng lúc em về mọi người đã về đâu.

- Mọi người nói em là người dùng máy cuối cùng.

Tôi gân cổ lên:

- Nhưng em có phải là người về cuối cùng đâu. Làm sao em biết mình là người dùng máy cuối cùng vì lúc em về mọi người vẫn còn đang làm việc mà. Chẳng lẽ em lại tắt máy tính đi lúc ấy? Chẳng phải các máy được nối mạng với nhau hay sao? Người về cuối cùng phải tắt máy chứ.

Nam nhìn tôi thông cảm:

- Hôm qua anh lại không có mặt ở đây nên anh không biết sự tình. Cái khó lúc này là mọi người đều nói em dùng máy cuối cùng. Lúc về em không chịu tắt, cứ để máy chạy suốt đêm. Bây giờ máy không khởi động được, hình như cháy màn hình thì phải.

Chiếc ô tô của chị Vân đã rờ tới cửa văn phòng. Nam kéo tôi trở lại bàn làm việc:

- Thôi, em cứ bình tĩnh nhé. Cứ từ từ rồi tính.

- Sao, có chuyện gì mà sáng sớm đã gọi tôi um tùm lên thế hả? Cậu Nam, chuyện thế nào? - Chị Vân bước vào phòng, đưa mắt nhìn khắp lượt rồi quay sang hỏi Nam.

- Sáng nay em đến thì thấy…

- Hôm qua cái Kiều dùng máy tính cuối cùng, lúc về không tắt nên bây giờ máy bị hỏng rồi ạ.

Tôi nhận ra ngay tiếng Nhã - lại vẫn cái con người nhanh nhẩu rất “kịp thời” ấy.

- Tôi hỏi ai mà cô lại nói chen vào? - chị Vân quắc mắt lên - chuyện có đúng như thế không cậu Nam?

Nam ấp úng:

- Chiều qua em không ngồi ở văn phòng nên không biết. Sáng nay đến thì thấy máy tính đã bị hỏng. Mọi người đều nói Kiều là người dùng máy sau cùng. Nhưng lúc Kiều về thì mọi người vẫn còn đang làm việc.

- Có đúng cô không tắt máy phải không cô Kiều? - chị Vân quay sang phía tôi.

Tôi cảm thấy mình thật oan ức, nhưng không biết nói thế nào cho chị Vân hiểu. Trong khi ấy, đôi mắt sắc lẻm của chị cứ nhìn xoáy vào tôi với đầy ác cảm. Tôi thấy cổ họng mình nghẹn tắc lại. Tôi nói một cách khó khăn:

- Hôm qua em về lúc bốn giờ. Khi ấy mọi người vẫn còn đang ngồi làm việc vì vậy em không tắt máy tính đi vì nghĩ sẽ có người còn sử dụng nó.

- Làm gì có ai còn dùng nữa? - Nhã chanh chua - Chỉ được cái lắm lý do.

- Ai cho cô về lúc bốn giờ? - Chị Vân cao giọng hỏi.

Tôi thấy người mình tự nhiên mệt rũ ra, chân tay bải hoải như muốn chảy nhũn ra. Tôi biết nói thế nào đây? Tại vì mọi người giấu sách nên tôi phải về nhà để làm. Mà ai giấu? Tôi có bằng chứng gì không ? Tôi dám chắc bây giờ hai quyển sách ấy đang nằm trên giá rồi. Vậy thì liệu chị Vân có tin tôi không ? Tôi làm sao đủ sức chống lại cả một đám đông người đang cố tình cách buộc tội tôi ?

- Đấy lại còn bỏ việc về sớm nữa!

- Tưởng ghê gớm lắm đấy!

Đầu tôi ong ong. Căn phòng rộ lên những lời chỉ trích.

- Các anh các chị im đi cho tôi nhờ. - Chị Vân gắt gỏng - Làm thì không làm chỉ có lắm chuyện. Cậu Nam gọi thợ sửa. Hết bao nhiêu tiền thông báo cho cô Kiều để trả dần. Bây giờ thì ngồi vào bàn mà làm việc hết cả đi. Các người làm cho tôi mệt mỏi quá.

Mọi người tản dần về góc riêng của mình còn tôi đứng trơ lại. Tôi thấy mình như rơi tụt xuống một hố sâu thăm thẳm, không đáy. Tôi cứ ngồi lặng như thế, có lẽ rất lâu. Nếu Nam không thông báo rằng chị Vân gọi tôi mang “bài tập” lên phòng thì có lẽ tôi cứ ngồi thế đến hoá đá mất.

Tôi lê những bước khó khăn lên phòng chị Vân.

- Làm sao mà chậm như rùa thế hả? - Chị Vân hỏi tôi bằng cái giọng gắt gỏng, khó chịu.

Làm việc ở đây tuy không lâu nhưng tôi biết tính chị Vân. Chị rất kị những người hay gây ra rắc rối. Chị từng tuyên bố thẳng thừng: những ai tự biết mình không làm được việc thì cũng đừng có làm ảnh hưởng đến người khác. Nhất là làm việc gì để chị thấy phiền toái, mất thì giờ thì tốt nhất hãy nhanh nhanh chóng chóng mà dọn đi chỗ khác cho khuất mắt!

Tôi đặt phần “bài tập” hôm qua chị giao trên bàn, rồi không chờ chị ra ý kiến, tôi nói:

- Em sẽ đi nếu chị thấy em làm cho chị khó chịu.

- Cô đi làm sao được - Chị Vân trừng mắt - Mới có tí ti thế mà đã đòi bỏ đi à. Sao hèn thế? Mà cô còn phải ở lại làm trả nợ cho tôi cái máy tính bị hỏng nữa chứ. Định chạy làng hay sao?

Sự ấm ức trong tôi lại được dịp trào lên như sóng dậy. Tôi những muốn nói rằng: tôi không phải là kẻ phá hoại. Vì vậy chẳng việc gì tôi phải bỏ chạy. Tưởng là chị biết nhìn người nhưng thực ra chị chỉ uy hiếp người ta thế thôi. Tôi sẽ không bỏ chạy.

Cả người tôi nóng điên. Tuồng như đang có hàng ngàn con kiến đang hành quân trên người, cắn rứt vào da thịt tôi.

- Chị cần em sẽ đền cái máy tính. Không đủ tiền thì em đi vay. Em không phải là đứa hèn.

- Sao? - chị Vân ngẩng đầu lên khỏi tập tài liệu đang đọc dở - Oan ức lắm à?

Tôi im lặng. Chắc mặt tôi lúc ấy rất lì lợm. Cặp kính cận giương lên thách thức. Con bé nhà quê trong tôi đã tìm được cách để tự vệ.

- Tôi mệt lắm rồi. Ai cũng rắc rối như cô thì tôi cũng đến chết non mất. Cô xuống dưới nhà đi.

Có tiếng gõ cửa. Một cái đầu ló vào. Chị Vân niềm nở:

- A, cậu Hạnh đấy à. Lâu lắm không gặp.

- Em chào chị - người có tên Hạnh nhanh nhẩu chào lại, đoạn nhìn tôi và sửng sốt kêu lên - Ơ kìa Kiều, sao em lại ở đây?

Tôi cũng vừa kịp nhận ra đó là người học trên tôi một khoá. Anh ta cũng tham gia câu lạc bộ luật gia trẻ của trường và chúng tôi đã từng đóng phiên toà tập sự với nhau.

- Hai người quen nhau hả? - Chị Vân nhìn tôi ngờ vực.

- Chúng em còn lạ gì nhau đâu. Hồi còn học trong trường chẳng cãi nhau tanh bành ra ấy chứ - Hạnh cười cười, nhắc lại kỷ niệm phiên toàn tập sự của chúng tôi ngày trước. Khi đó Kiều là luật sư của bị cáo còn em là đại diện Viện kiểm sát - Bây giờ Kiều lại đầu quân cho chị Vân đấy à? Thế thì tốt quá còn gì. Anh em mình lại có điều kiện hợp tác với nhau nhỉ?

- Thôi, anh cứ làm việc với chị Vân đi, để lúc khác mình nói chuyện. Em phải xuống dưới nhà làm nốt mấy việc. - Tôi thấy cổ họng mình khô khốc. Tôi không muốn nói chuyện với ai trong lúc này.

Tôi đi ra ngoài và đóng cửa lại, còn nghe loáng thoáng tiếng chị Vân hỏi Hạnh về tôi .

Kệ.

Tôi chẳng quan tâm.

⚝ ✽ ⚝

Không thấy Nam và chị Vân nhắc gì đến chuyện tôi phải đền bù thiệt hại cho cái máy tính hỏng nên tôi hơi sốt ruột. Mấy lần gặng hỏi Nam, chỉ thấy anh ừ hữ. Độ này anh đi khỏi văn phòng suốt, thành thử chỉ còn mỗi tôi vừa phải làm việc, vừa phải chống đỡ với đám lắm chuyện trong phòng. Chị Vân không giao thêm việc cho tôi nữa. Tôi lại trở thành người thừa, cứ vật vờ ở công ty từ sáng đến tối. Cứ đà này, tôi cũng sẽ ra đi trong nay mai thôi.