← Quay lại trang sách

Chương 6

Hạnh đến văn phòng tìm chị Vân nhưng không gặp nên rủ tôi ra ngoài uống nước và nói chuyện. Độ này tôi đã đủ sự chai lì cần thiết với những cái nhìn soi mói và thái độ bới móc của đám nhân viên hay đố kị cùng phòng nên không còn e dè chuyện đi lại, giờ giấc. Hơn nữa, theo họ thì tôi cũng đang “thất sủng” nên chẳng có gì phải đề phòng nữa.

- Hôm trước em nghe chị Vân nói thì hình như anh đang làm ở toà án thành phố. Anh oách quá rồi còn gì?

- Ừ, anh ra trường thì về đấy luôn. Thực ra là có ông chú làm trên Bộ Tư pháp dọn chỗ trước cho ấy mà. Về toà cũng chỉ làm anh thư lý vặt thôi, có gì đáng kể đâu. Chịu khó 5 năm làm tốt thì đi học lớp đào tạo thẩm phán. Chỗ anh hay cộng tác với chỗ chị Vân lắm.

Tôi hơi lợn cợn, nghĩ thầm: toà án sao lại cộng tác với bên văn phòng luật? Điều này tôi nghe hơi lạ tai.

- Anh làm bên mảng gì?

- Vẫn là hình sự thôi. Thích thì thích thật nhưng khó xơi hơn . Bà Vân chỗ em là ma về mảng này lắm đấy. Bảo gì được nấy. “ Bày cỗ” như thần.

Chừng như thấy mình bộc bạch hơn nhiều, Hạnh chuyển sang hỏi tôi:

- Hôm trước anh hỏi, bà Vân bảo đang muốn đào tạo em hả? Bà ấy còn bảo, nhìn em nhớ lại ngày đầu bà ấy bỡ ngỡ bước chân vào cái nghề này, thân cô thế cô, phải chống chọi với bao nhiêu thứ để tồn tại. Bà Vân nhà em cũng là dân tỉnh lẻ đấy. Em mà được bà ấy đỡ đầu là hên lắm đấy. Thế từ hồi về đây đã làm được những gì rồi?

- Thực ra em mới chỉ là học việc thôi. Hôm trước chị Vân có đưa cho em hồ sơ để em chuẩn bị phương án bào chữa. Em gọi đấy là bài tập ấy mà.

Hạnh cười:

- Khoản này thì em lắm lí luận rồi. Nhưng thực tế anh đi làm cũng thấy tương đối thôi em ạ. Phải học “mánh” của chị Vân ấy. Mà nói chung là phải thành ê kíp với nhau, chứ cứ cãi xuông thì cũng chỉ tổ bã bọt mép thôi. Án người ta đã sắp sẵn với nhau rồi, cãi cũng vô ích thôi. Tóm lại là vẫn phải “ngoại giao”.

Bây giờ thì tôi đã lờ mờ hiểu ra mối liên hệ chỗ Hạnh và chị Vân. Thực ra ngày còn học đại học, tôi đã nghe các thầy giảng trong chuyên đề về vai trò của luật sư đã nói về việc chạy án. Cụ thể là có những luật sư thông đồng với một số thẩm phán, chạy án trước. Mức án này được thông báo trước cho thân chủ để định giá cả. Vì vậy thực tế một số người tuy tài năng không có gì nhưng giỏi chạy án nên có nhiều khách hàng tìm đến, tên tuổi được phô trương.

Phải chăng cái danh của văn phòng luật Chính Nghĩa của chị Vân cũng chỉ là một cái danh ảo? Tự nhiên tôi thấy không muốn nói chuyện với Hạnh nữa. Tôi sợ Hạnh sẽ lại tiếp tục bài ca “phải thức thời”. Cũng may Hạnh giục tôi về văn phòng xem chị Vân đã đến chưa. Vừa đi Hạnh vừa càu nhàu về cái di động hôm qua đi xem bóng đá bị móc mất.

- Mất toi sáu triệu rưỡi của anh đấy em ạ. Xót cả ruột. Không có nó, chân tay cứ như bị chặt ấy, khó chịu lắm.

Chị Vân đã về. Anh lái xe đứng ngoài cửa, phì phèo thuốc lá, vừa nhìn thấy Hạnh đã giục:

- Cậu lên đi, chị Vân vừa đến nơi đã hỏi cậu đấy.

Hạnh xuýt xoa:

- Không ngờ linh tính của mình chuẩn thế. Thôi, anh phải lên đây, lúc nào rảnh lại nói chuyện nhé.

Tôi không kịp cười chào Hạnh vì nhìn thấy chiếc máy in trên bàn mình đầy ặc các bản in. Đó là bản báo cáo tôi vừa hoàn thành sáng nay, đã đặt lệnh in đâu, sao ai lại đặt chế độ in ra nhiều thế này. Tôi nhìn quanh phòng, dò hỏi. Thấy tôi nhìn, Nhã chanh chua:

- Bà Vân vừa hỏi thăm đấy. Đặt chế độ in rồi bỏ việc ra ngoài, hơi bị to gan đấy. Tí nữa lên phòng mà giải thích với bà ấy nhé.

Tôi buông người xuống ghế ngán ngẩm: “ tôi ơi là tôi , chuyện cũ còn chưa xong, nay lại chòng thêm sự cố này. Giờ thì tha hồ mà hay rồi đây.”

⚝ ✽ ⚝

Bao nhiên chuyện rắc rối tự nhiên đổ ào xuống đầu tôi đầy oan ức. Độ này Nam cũng vắng mặt suốt. Lúc trở về, thái độ cũng lành lạnh, khó gần khiến tôi cảm thấy hoang mang. Lẽ nào Nam cũng nhìn nhận tôi là đứa chuyên gây rắc rối và phiền toái đến cho người khác? Nam đã ân hận khi tỏ ra quá tốt, quá chu đáo với tôi ?

Tôi mệt mỏi làm thay các công việc của Nam ở văn phòng, trong lòng chán ngán. Cứ thế này mãi, không hiểu tôi có phát điên lên không ? Còn vụ cái máy tính và giấy in? Sao không thấy chị Vân nhắc gì?

⚝ ✽ ⚝

Nam rủ tôi tối chủ nhật đi xem ca nhạc. Chương trình này đã quảng cáo băng rôn ngoài trời cả tháng nay khá rầm rộ. Thực ra trước đây có phim hay chúng tôi vẫn hay đi xem cùng nhau, nhưng lâu nay anh có nhiều việc bận rộn và một lý do nào khác nữa nên việc “tụ tập” của hai anh em tạm thời bị gián đoạn.

Nam đến khu nhà trọ của tôi từ sớm. Chúng tôi cùng đi ăn tối rồi đi đến Nhà hát lớn. Đang đứng chờ đến lượt vào gửi xe, đột nhiên Nam thay đổi ý định:

- Hay là anh em mình đi chơi vòng vòng tí đi, tự nhiên anh không thích xem hát nữa.

- Nhưng …

Tôi định hỏi : “ hai cái vé mất những bốn trăm ngàn đồng mà anh định vất đi à?” , nhưng nghĩ thế nào lại im lặng.

Không xem nữa cũng tốt. Tôi cũng muốn nói chuyện với Nam về những gì đã xảy ra trong thời gian vừa qua. Có thể sau đây tôi sẽ không làm chỗ chị Vân nữa. Nhưng trước khi ra đi, tôi muốn lắng nghe ý kiến của anh.

Thái độ của Nam tối nay hơi lạ. Anh có vẻ mệt mỏi và hơi căng thẳng.

Xe chúng tôi đi đến đầu đường Thanh niên thì phải dừng lại vì quá đông người.

- Hay mình đi uống trà Đài Loan nhé? - Nam đề nghị.

- Vâng, tuỳ anh. Em thì thế nào cũng được. - Tôi vừa trả lời vừa hồi hộp quan sát thái độ của Nam.

Tự nhiên tôi thấy anh vừa gần gũi lại vừa xa cách. Tôi thật ghét cảm giác này. Rõ ràng có điều gì đó không bình thường đã xảy ra.

Nam ơi, anh đang có chuyện khó chịu ư? Đã bao giờ anh có biểu hiện lạ lùng như thế này đâu.

Đó là một quán trà nằm trên đường Phan Đình Phùng. Bắt đầu vào hè nên quán trà không đông người lắm. Những ngọn đèn mầu hồng treo nhấp nhô trong những chao đèn bằng mây khiến cho phòng trà có cảm giác ấm cúng. Bàn ghế trong phòng cũng đều bằng mây. Chúng tôi chọn một bàn gần cửa sổ. Qua tấm màn trúc đưa đẩy trong gió, chúng tôi có thể ngắm nhìn phố xá thanh bình ban đêm. Thấy Nam vừa uống trà vừa có vẻ đăm chiêu, tôi gợi chuyện:

- Mấy tuần vừa rồi anh đi suốt thế, chắc tha hồ mà mệt.

Nam chỉ ừ hữ khiến cho tôi thấy hơi cụt hứng. Những cuộc đi chơi của chúng tôi trước đây, anh thường làm vai trò hoạt náo viên. Vậy mà…

Tôi bần thần nhìn phố xá bên ngoài. Những dải đèn xe lao vun vút. Những bộ quần áo sặc sỡ loang loáng trước mặt. Những vòng tay ôm thật chặt…

Đột nhiên Nam gọi một chai rượu và một đĩa lạc rang.

- Anh uống rượu được không ?

- Vâng … nhưng anh có chuyện gì à?

- Không có chuyện gì đâu. Tự nhiên anh thèm uống một chén rượu ấy mà. Em suy nghĩ làm gì.

Thái độ của Nam làm tôi đột nhiên thấy sợ.

Có một cái gì đó bất bình thường.

Mặt anh trông hơi căng thẳng.

Anh hối hả rót rượu ra cái chén sứ hạt mít rồi uống cạn một hơi.

Rượu lại đổ tràn cốc.

Cổ họng Nam giật giật và bắt đầu ửng đỏ.

Những cốc rượu nhấc lên đến chóng mặt. Vì vậy cả chai rượu bình gốm mầu da lươn chừng khoảng nửa lít chỉ một chốc đã cạn nhẵn.

Cô phục vụ bàn trong chiếc sườn xám Thượng Hải mầu đỏ tía đã chờ sẵn bên cạnh với chai rượu mới mang tới. Tôi hơi hoảng. Nam uống nữa, nhỡ say ra đây thì tôi biết làm sao?

- Anh dùng rượu nữa không ạ?

- Em xinh quá - Nam quay ra, nhả nhớt - Xinh thế này thì phải uống nữa chứ.

Giọng Nam cợt nhả có vẻ không được tự nhiên cho lắm.

Cô gái phục vụ e dè liếc nhìn tôi, đoạn mở chai rượu cho Nam.

Chai rượu vừa kịp mở nút, Nam giật ngay lấy và đưa luôn lên miệng. Tu ừng ực. Rượu chảy nhễu ra hai bên khoé miệng, rớt xuống chiếc áo sơ mi mầu ghi xám.

- Kìa anh Nam! - Tôi hốt hoảng kêu lên.

Đôi ba ánh mắt tò mò nhìn về phía chúng tôi. Tự nhiên tôi thấy xấu hổ và giận Nam. Biết thế tôi không nhận lời đi xem với anh ngay từ đầu. Vậy mà tôi đã hy vọng có thể nói chuyện cởi mở và vui vẻ với anh trong buổi tối hôm nay. Bao nhiêu chuyện khác nữa tôi đã định nói với anh.

Tôi đã hy vọng…

Uống hết chai rượu thứ hai, mặt Nam vẫn khá bình thản. Điều này khiến tôi đỡ lo phần nào.

- Em ơi tính tiền cho anh.

Nam vẫy tay về phía bàn phục vụ. Một nắm tiền xoè ra không cần trả lại. Cô gái phục vụ, vẫn cái nhìn e dè, tiễn chúng tôi ra ngoài cửa.

Chúng tôi nhanh chóng rời khỏi quán và im lặng suốt chặng đường về. Mãi đến cổng nhà tôi , Nam mới nói giật cục:

- Anh xin lỗi về buổi tối nay đã làm cho em mất vui.

Đoạn Nam phóng xe đi luôn, để lại tôi với vô số câu hỏi không có lời giải.

Vậy mà, tôi đã hy vọng.

- Không được lãng mạn lắm nhỉ?

Tiếng cái Nhung! Con quỷ này, nó đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào.

- Hoá ra anh chị hẹn nhau đi chơi, để tôi ở nhà đợi dài cổ.

Nhung vẫn có chìa khoá nhà của tôi để tiện qua lại.

- Không có chuyện gì cho mày tưởng tượng để viết bài đâu.

- Thì tao có nói gì đâu . Rõ là chưa khảo đã xưng. Thôi vào nhà đi bà. Còn thần mặt ra đấy mà bảo không có chuyện gì. Cứ vào nhà thì khắc có chuyện gì.

Điệu bộ úp mở của Nhung khiến tôi nghi hoặc. Tôi theo chân nó bước về phòng.

Trời đất, sao thế này? Phòng trọ của tôi ngổn ngang đồ đạc.

- Tao quyết định đến đây ở chung với mày - Cái Nhung tuyên bố.

- Thế còn nhà bác mày? Bố mẹ mày vẫn bắt mày phải ở đấy cơ mà?

- Đó là trước kia. Bây giờ tao đi làm rồi, đủ lớn rồi, tao muốn tự lập. Tao muốn ở với mày cho mày khỏi buồn. Mày vẫn muốn thế là gì.

- Chắc lại có chuyện gì hả?

- Lại còn chuyện gì nữa. Giờ tao đã đi làm rồi còn suốt ngày bị lục vấn: đi đâu, làm gì, sao giờ này mới về. Ai gọi điện đến tìm thì : anh / chị là ai. Nhà ở đâu? Bố mẹ làm gì? Hỏi nó có việc gì?

Tôi sốt ruột:

- Chuyện này chẳng phải mày đã kể với tao mãi rồi đấy sao.

Nhung bức xúc:

- Chỉ như thế đã đành. Giờ lại nói bóng nói gió là cái nghề báo chí này rồi thì chẳng ra gì đâu. Hôm trước tao viết bài về “Ngõ mãi dâm”, chẳng hiểu sao dân khu ấy biết là bài tao viết, thế là giữa đêm đem gạch đá ném vào nhà khiến cho ông bác bà bác tá hoả, dựng tao dậy : “ Cô phải đi khỏi đây chúng tôi mới được yên ổn”. Chiều nay ông bác vừa ra ngõ thì bị cái xe máy đi ngược chiều quyệt phải, thế là hai ông bà đổ ngay cho tao là tại cứ viết bài bới móc nên người ta trả thù người thân. Điều qua tiếng lại một hồi, gọi điện cả về quê cho bố mẹ tao và chung kết là tao đến ở với mày. Thôi tao mệt lắm rồi, đi ngủ thôi.

Chưa bao giờ tôi thấy cái Nhung bị ức chế đến như thế. Nó nói không kịp thở. Hai mắt nó đỏ hoe.

Tôi ngậm ngùi, đúng là chúng tôi mỗi đứa mỗi cảnh. Thôi thì gắng mà sống vậy. Tôi tranh thủ ra bể nước rửa mặt mũi rồi vào mắc màn đi ngủ thì thấy cái Nhung đã nằm im phăng phắc. Khuôn mặt nó lúc ngủ vẫn còn nhăn nhó, nom thật tội. Mà trời ơi, chân nó bị sao thế này? Một vết bầm chạy dài ngang bắp chân, thoang thoảng mùi dầu cao con hổ. Có phải ai đã đánh nó? Nhung ơi, khổ cho mày quá.

Tôi tắt đèn, se sẽ nằm xuống bên bạn, mãi mà không thể ngủ nổi.

⚝ ✽ ⚝

Trong những chuyện không vui vừa xảy ra, dù sao tôi và Nhung cũng có niềm an ủi là được sống bên nhau, cùng chia sẻ những ngày tháng khó khăn này. Chiều tan sở, ai về trước thì nấu cơm. Sáng ra hoặc rang cơm, hoặc nấu mì tôm rồi mỗi đứa một ngả.

Càng ngày tôi càng thấy Nhung say nghề. Tôi nhận ra rằng không nghề nào hợp với Nhung hơn nghề báo. Nhưng tôi cũng phấp phỏng lo cho nó. Người ta viết kinh tế, văn hoá văn nghệ, du lịch, thời trang… thì sống khoẻ, nó cứ lao vào những “góc khuất” của xã hội thế này có ngày thiệt thân. Mà cũng chẳng biết được, mỗi người có một sự lựa chọn con đường đi cho mình mà. Nhung lại là đứa có cá tính. Nó sẽ không bao giờ thoả hiệp để lấy sự an nhàn đâu.