← Quay lại trang sách

Chương 7

Không phải đợi quá lâu tôi đã được nghe chuyện của Nam, và điều này cũng đồng thời giúp tôi giải thích được những “sự cố” đáng tiếc trong thời gian vừa qua, khiến chúng tôi có phần xa cách nhau. Ngày đó cũng là ngày Nam chính thức rời văn phòng luật của chị Vân. Quyết định này khiến mọi người trong văn phòng đều ngỡ ngàng. Chỉ có chị Vân là im lặng, không tỏ thái độ gì.

Chiều hôm đó Nam mời tôi đi ăn bữa cơm chia tay.

- Sau đây anh sẽ làm gì?

- Anh đã xin được một suất học bổng cao học luật tại Pháp. Anh muốn học thêm nữa.

- Hình như anh đã dự định việc này từ trước?

- Sao em lại nghĩ vây?

- Em không biết nữa, chỉ là linh cảm thôi mà. Vả lại em thấy anh chấp nhận làm những công việc …

- Em định nói là việc long tong chứ gì? Có nhiều chuyện mà rồi em sẽ biết nên anh chưa nói vội. Nhưng làm việc long tong cũng là một cách học đấy.

- Nhưng anh không đáng phải làm những việc ấy.

- Em biết việc ấy là việc gì?

Nam hơi giật mình, đoạn nhìn tôi chăm chú :

- Thì những việc như đưa giấy má, soạn đơn thư, đón khách hàng… Sao anh không trực tiếp làm những công việc đúng chuyên môn và năng lực của mình?

Nam im lặng hồi lâu. Đoạn anh nói bằng cái giọng trầm, buồn bã:

- Thực ra anh phải mang ơn chị Vân. Bố mẹ anh li dị nhau, mỗi người một ngả. Anh và một người anh nữa sống chung với nhau. Anh ấy hơn anh mười tuổi, chấp nhận bỏ học đi làm công nhân để nuôi cho anh ăn học. Anh ấy trong một lần cãi vã với đồng nghiệp tại phân xưởng cơ khí đã lỡ đánh chết người . Chính chị Vân đã chạy cho anh ấy được trắng án. Sau đó anh quyết định học luật và về chỗ chị Vân làm, sẵn sàng làm bất cứ việc gì chị ấy giao, không đòi hỏi thiệt hơn, coi như một sự trả nợ. Vả lại công việc anh đang làm rất cần người làm phải là người tin cậy, vì vậy chị Vân đã không giao cho ai khác ngoài anh.

- Vậy có phải vì đi học mà anh nghỉ việc ở văn phòng?

Nam lắc đầu và thở dài:

- Chuyện không đơn giản như vậy đâu. Em có biết vì sao mấy việc ba long tong lại nhất định phải giao cho người tin cẩn không ? Trong những việc long tong ấy có một nội dung gọi là việc “chăm sóc khách hàng”. Anh sẽ phải đi đón họ tại sân bay, lo chỗ ăn, chỗ nghỉ cho họ, và còn gì nữa em biết không ?

Tôi lắc đầu, hồi hộp chờ nghe tiếp câu chuyện của Nam. Nam cười chua chát:

- Chẳng ai có thể biết được. Đó là việc kiếm gái cho họ! Anh phải làm cả công việc của một thằng ma cô dắt gái! - Nam gằn giọng - Năm năm đại học với cái bằng đỏ để làm cái công việc bẩn thỉu, mạt hạng ấy. Em có tin được không, anh có trong tay cả một bảng danh sách các gái gọi đủ mọi loại, kể cả các cô ca sĩ, người mẫu có tiếng và trẻ vị thành niên sớm hư hỏng. Anh phải giao dịch và đưa đón đám gái gọi cho khách hàng của mình. Rồi trong lúc họ làm những chuyện nhớp nhúa ấy thì anh ngồi ngoài, chầu chực như một con chó canh cổng bảo vệ chủ. Chuyện này anh phải làm lâu rồi, và chị Vân hiển nhiên là biết. Nhưng anh vẫn sẽ can tâm làm tất cả để trả món nợ cứu mạng năm xưa cho anh trai, nếu như hôm vừa rồi…

Nam húng hắng ho, miệng khạc nhổ liên tục. Mặt anh căng đỏ lên trông như bị sưng phù:

- Một thằng khách hàng người Úc muốn ngủ với anh. Nó thích người đồng giới, bất biết người đó có phải là “hàng cùng dòng” hay không và ưa bạo lực lúc làm tình. Điều anh hận nhất là chị Vân đã biết ý định của nó nhưng vẫn làm ngơ. Suốt thời gian qua anh đã hy sinh sĩ diện bản thân để trả nợ cho chị ta, vậy mà… Chị ta coi anh là hạng người gì kia chứ? Sự chịu đựng của con người ta chỉ có hạn. Khi thằng cha người úc to như con trâu ấn dập anh xuống giường, anh mới ê chề nhận ra rằng: mình lâu nay hoá ra chỉ là công cụ trong tay người khác. Khi nào không còn tác dụng nữa thì sẽ bị vứt đi, không thương tiếc. Quá muộn để nhận ra điều này phải không em? - Giọng Nam nghẹn thắt lại - Đó là lý do anh kết thúc công việc ở văn phòng luật Chính Nghĩa . Coi như nợ cũ anh đã trả xong. Ngày kia anh sẽ bay. Chấm dứt mọi ân oán.

Nam cười gằn mà nước mắt dấp dính hai con ngươi đỏ hoe.

- Kiều ơi, em có ghê tởm anh không ?

Tôi bàng hoàng trước của chuyện của Nam, miệng cứng ngắc, không thể nói được câu nào. Nam dường như không còn đủ bình tĩnh nữa, anh đổ gục mặt xuống bàn, hai vai rung lên bần bật.

Người tôi lạnh run lên trước một sự thật quá đỗi phũ phàng.

Tôi lặng lẽ lần tìm bàn tay nóng bỏng của Nam.

Nam ơi, dù sao anh cũng nói được ra cho lòng bớt nặng nề.

Những thanh niên như chúng mình, đầy nhiệt huyết và khát vọng, có đáng bị đối xử như thế này không ?

Tự nhiên, tôi cũng muốn khóc.

Cuộc sống phũ phàng quá.

⚝ ✽ ⚝

Mặc dù tôi đề nghị nhưng Nam không muốn tôi đi tiễn.

Cuộc ra đi lần này của anh khiến tôi thấy chống chếnh…

Mà thôi, phải không Nam…

Còn duyên ắt sẽ còn gặp lại…

Tôi thầm cầu chúc cho anh lên đường bình an, bỏ lại hết mọi lo âu sầu muộn. Cuộc đời có phải lúc nào cũng suôn sẻ như người ta mong muốn đâu. Tôi đã từng tự nhủ với mình như vậy và lần này thì để an ủi Nam, mặc dù biết anh thấm thía điều đó hơn tôi nhiều .

Tôi cũng chấm dứt công việc chỗ chị Vân, chấp nhận thất nghiệp lần nữa. Chúng tôi không thể ngồi chung trên một con thuyền.

Tiền sửa chữa chiếc máy tính hỏng và 100 bản in báo cáo của tôi hôm trước đã được Nam thanh toán.

Vậy là tôi cũng không còn nợ nần với chị Vân.

Tôi có thể ra đi thanh thản.