Chương 8
Bặt tin đến gần năm, Ân lại lù lù xuất hiện ở khu nhà trọ của tôi. Trông anh già sọm hẳn đi. Mặt hốc hác, mệt mỏi. Râu tóc lùm xùm. Nhìn thấy Ân, tôi không khỏi bật cười:
- Anh đúng là đồ ma xó. Sao biết em ở đây mà đến tìm?
- Ừ, thế mới tài chứ. Mà em ở đây thoát được tầm mắt của anh. Em có khoẻ ở không?
- Thì anh nhìn đấy, có sút đi lạng nào đâu mà chẳng khoẻ! Mà sao anh độ này “xuống sắc” thế hả?
- Tại anh lấy vợ vào đấy mà. Lại lên cả chức bố nữa cơ mà.
Giọng Ân tưng tửng. Tôi nhìn Ân:
- Anh nói thật hay nói đùa đấy?
- Chuyện nghiêm túc, đùa là đùa thế nào. Tậu trâu, tậu luôn cả nghé. Con anh chẳng đẻ được ba tháng rồi cô ạ.
Lạ thật. Nhiều sự kiện thế mà bây giờ Ân mới đột ngột xuất hiện và ra “thông cáo báo chí”.
- Cưới xin sao không mời em. Cũng không dẫn chị dâu ra mắt em nữa. Anh tệ quá.
- Để khi nào cưới lần sau thì anh mời luôn thể!
- Anh này, chuyện thế mà anh cũng đùa được - Tôi trách Ân.
- Thôi, gớm, có thế mà đã nhăn nhó. Vui vẻ cái nỗi gì mà mời bạn mời bè. Anh và thằng bạn bị sập tiệm . Trốn nợ như trốn hủi. Nhục hơn tuất. Chỉ lo công an túm cổ. 5 năm bóc lịch là ít. Thế mà cũng thoát. Trong lúc khốn nạn nhất thì vấp phải con mẹ này. Bập vào nhau ít lâu, rồi thì ễnh bụng ra. Thì cưới. Còn chó gì đâu mà tiếc. Hôm nào em đến nhà mà xem. Đời lên voi xuống chó là chuyện thường. Nhưng thằng cún con thì xinh lắm. Tự nhiên có nó, anh chẳng còn ham hố gì nữa.
Nhắc đến con, mặt Ân có vẻ tươi tỉnh ra. Quả thật Ân đã thay đổi rất nhiều, tôi se sẽ thở dài, không biết nên buồn hay nên vui.
- Hôm trước đang chở vợ đi trên đường thì nhìn thấy em. Anh thả nó vào siêu thị rồi vòng xe lại, đuổi theo em. Thế mới biết em ở đây chứ. Thực ra cũng đắn đo mãi mới đến đây. Vì đến lại phải đối diện với những chuyện trước kia mà thấy xấu hổ. Rồi lo em sẽ nhìn một thằng ngã ngựa như anh như thế nào? Em không thèm để mắt đến anh thế mà lại may cho em đấy.
Tôi nhìn Ân, xa xót. Dù sao Ân vẫn sống rất thành thực với tôi. Chính bởi vậy mà tôi không thể ghét được anh, kể cả những lúc Ân làm cho tôi phải bực mình, khó chịu.
- Bây giờ em thế nào?
- Thì lại thất nghiệp. Đang sống bằng nghề gia sư, chờ đợi cơ hội mới. Nhung cũng ở đây với em. Bây giờ nó là nhà báo. - Tôi cười - Gặp ai cũng muốn đưa lên báo. Anh phải cẩn thận đấy.
- Biết ngay mà, không có mặt là bị nói xấu ngay đấy mà.
Giọng cái Nhung ồn ã ngoài cửa. Nó dựng xe trước rồi băm bổ đi vào nhà:
- Xem ai thế này? Rồng đến nhà tép hay sao thế này?
- Rồng với tép gì nữa. Anh bây giờ chán đời lắm.
Tôi nháy mắt ra hiệu cho Nhung đừng hỏi nữa. Nhung hiểu ý tôi. Nó lôi trong túi ra một quả bưởi:
- Bưởi Năm Roi xịn để đãi khách đây, ăn nhanh kẻo hết!
- Bọn em ở đây thì vui quá còn gì. Thế bộ tứ dạo này thế nào rồi?
Tôi chưa kịp trả lời, cái Nhung đã nhanh nhẩu:
- Đến anh còn mất hút con mẹ hàng lươn nữa là người khác.
Tôi đỡ lời:
- Thực ra lâu lắm chúng em không liên lạc được với nhau. Giờ chỉ còn em và Nhung.
- Ừ thôi, cuộc sống mỗi lúc một khác mà.
Ân thở dài.
Cuộc hội ngộ của chúng tôi thế mà trở nên bịn rịn. Những chuyện “xửa xửa xừa xưa” của những ngày chung trường đại học kể mãi không dứt. Nhắc lại những chuyện ấy, không hiểu sao, tôi thấy người mình nao nao, vừa như luyến tiếc, vừa như ngậm ngùi, thật khó mà lý giải nổi. Mãi gần mười một giờ Ân mới đứng dậy ra về. Chúng tôi cùng hẹn nhau khi nào có dịp sẽ đến nhà Ân chơi.
⚝ ✽ ⚝
Chẳng phải đợi lâu, nghỉ ngày lễ mùng 2- 9, tôi và Nhung không về quê nên rủ nhau đến nhà Ân.
Đó là một ngôi nhà mặt phố, gian ngoài bán thiết bị vệ sinh.
- Tìm Ân hả? - Người phụ nữ bán hàng, giọng hơi nằng nặng, lệch xệch đứng dậy chỉ tay về phía sau - Cứ để xe đây, đi vào lối cửa ngách. Có nhà đấy. Chúng tôi len lỏi đi vào cái ngõ bên cạnh, vừa đi vừa tránh một cái xe máy từ trong ngõ phi ra. Nhung nhăn nhó:
- Khiếp, cái ngõ này chắc chưa được một mét. Đúng là thời buổi xắn đất ra tiền nên đến cái ngõ chung cũng phải tiết kiệm.
Gõ cửa một lúc lâu chúng tôi mới nghe thấy tiếng í ới ở bên trong. Một người phụ nữ to béo, trạc ngoài 30 tuổi, xuất hiện nơi ngưỡng cửa, đưa ánh nhìn săm soi:
- Hỏi gì? Lại hàng tiếp thị hả? Mất thời gian!
- Dạ không … Chị cho hỏi anh Ân có nhà không ạ?
Người phụ nữ không trả lời chúng tôi mà quay ngoắt vào trong, gọi ời ời:
- Ân, Ân đâu! Để đấy đã, ra có khách này.
- Ai thế hả?
- Đếch biết. Ra mà xem.
Nhung bấm tay tôi, cố nhịn cười. Chúng tôi cứ đứng như trời trồng mất một lúc mới thấy Ân đi vào, hai tay ướt rượt. Bọt xà phòng còn dính trên vai áo. Ân hơi sững người khi nhận ra chúng tôi:
- Kìa Nhung, Kiều. Sao đến mà không lên tiếng. Lại tưởng ai. Ngồi… ngồi đi…
Ân luống cuống lôi bộ ấm trà bạc phếch bụi trong ngăn kéo tủ ra, đoạn quay vào nhà trong:
- Đun cho anh ấm nước.
Người phụ nữ nãy giờ vẫn đứng dập dình ở cửa buồng nhìn chúng tôi, thấy Ân gọi bèn đi ra.
- Để anh giới thiệu, đây là Thục, vợ anh. Còn đây là Nhung và Kiều, ngày xưa học cùng trường với anh.
- Em chào chị.
Tôi và Nhung gần như đồng thanh chào. Cái Nhung vẫn tiếp tục bấm vào tay tôi đau điếng.
- À ờ - người phụ nữ gượng gạo chào lại, thái độ chẳng lấy gì làm vui vẻ cho lắm.
Nhìn chị ta như chị cả của Ân. Bữa trước Ân có giới thiệu vợ mình hơn tuổi, nhưng tôi không nghĩ lại hơn nhiều tuổi đến thế. Tôi đưa mắt nhìn quanh nhà. Giữa ban ngày mà ngôi nhà chỉ nhờ nhờ một thứ ánh sáng mầu nước hến rất tức mắt. Mùi tã trẻ con càng khiến cho ngôi nhà trở nên ẩm thấp, tanh tao và bí bách.
Cuộc nói chuyện của chúng tôi trong ánh mắt dè chừng của vợ Ân trở nên tẻ ngắt. Nhân lúc đứa trẻ trở giấc và bắt đầu quấy khóc, tôi và Nhung cùng đứng lên, chào ra về.
- Hai em ở lại ăn cơm với vợ chồng anh đã - Ân nhìn chúng tôi áy náy.
- Thôi để khi khác. Bọn em biết nhà rồi, thi thoảng sẽ qua. Thiếu gì dịp để ở lại dùng cơm.
Giọng cái Nhung liến láu.
Tự nhiên tôi thấy lòng se sắt, không biết nên buồn hay nên vui cho Ân nữa.
Chúng tôi đi ra đến cuối phố, cái Nhung mới thở phào:
- Tao tí nữa thì ngạt thở. Tưởng ngày xưa ở nhà ông bác làm vàng hương đã là kinh khủng lắm, ai dè có chỗ còn kinh khủng hơn.
- Nhà trong phố, được thế đã là tốt lắm rồi chị ạ.
- Tao chẳng ham. Ở nhà trọ của tụi mình còn sướng hơn. Lại còn thêm chị vợ thì như cái cối xay, anh chàng Ân giống như hạt thóc đứng bên cối xay ấy mày nhỉ.
- Khiếp, gì mà mày độc mồm, độc miệng thế. Người ta mỗi người một hoàn cảnh, biết thế nào được, Mày mấy nữa có khi lại vớ phải anh ẽo à ẽo ợt thì hay.
- Thế thì tao về ở với mày!
- Thôi đi chị, ai mà thèm chứa nhà chị. Này đang rỗi rãi thế này, hay là mình đi chơi lòng vòng đi?
- Ô kê la! - Nhung véo von - Trời cao, gió mát, cô nương đi đâu, ta chiều.
Chúng tôi cùng cười phá lên khiến mấy người đi đường phải quay lại nhìn. Tự dưng tôi lại chạnh nhớ đến ngày xưa, bộ tứ chúng tôi những dịp này thường hay tụ tập nhau vui vẻ biết mấy. Rồi thể nào cũng lượn qua quán mẹ Năm làm một trận rôm rả. Bây giờ thì …
Mà mẹ Năm và cái Nấm, không hiểu bây giờ họ ra sao?