Phần III Chương 1
Cơ hội tìm việc làm ở Hà Nội dường như ngày càng trở nên khó khăn đối với tôi. Mặc dù đã đi rải hồ sơ khắp nơi, sục sạo tại các hội chợ tìm kiếm việc làm, săn tìm việc trên báo nhưng đều không có kết quả. Tôi bắt đầu thấy hoang mang. Khả năng tài chính lại không cho phép tôi nấn ná tại đất này quá lâu. Sự mệt mỏi và chán chường làm cho tôi thấy mình bắt đầu rệu rã về tinh thần.
Sau ngày Nam đi, tôi mới cảm nhận được đầy đủ ý nghĩa của những ngày có anh bên cạnh.
Còn Nam, không biết giờ này anh đang làm gì?
Có phút nào chợt nhớ đến tôi ?
⚝ ✽ ⚝
Độ này Nhung hay đi công tác nên mỗi khi ở nhà một mình tôi không khỏi nghĩ ngợi cực đoan. Tôi đã bắt đầu nghĩ đến phương án cuối cùng là xách túi về quê nhờ cậu xin cho vào làm ở một chỗ nào đó để khỏi mang tiếng thất nghiệp.
Nhưng sự sĩ diện và một chút hy vọng mong manh cứ níu chân tôi ở lại.
Tôi cũng không biết khi nào mình mới có đủ can đảm để về quê.
Bởi về quê cũng có nghĩa là tôi đã chấp nhận thua cuộc.
Thua cuộc!
Phải chăng, những đứa tỉnh lẻ như chúng tôi đang tự tạo cho mình một cuộc đua, tự tạo cho mình những sức ép tâm lý để rồi phải mệt mỏi và kiệt sức vì nó thế này?
Nhiều lúc tôi không hiểu được mình nữa.
⚝ ✽ ⚝
Nhờ số điện thoại nhà chị Hoa, tôi liều đăng tin trên mục Việc tìm người của báo Mua và bán và phấp phỏng chờ đợi cơ hội may mắn sẽ đến với mình. Mãi hơn một tuần sau khi báo đăng, điện thoại nhà chị Hoa mới réo gọi tìm tôi. Chị Hoa hớt hải xốc con bé con xuống phòng tôi , ời ời gọi:
- Kiều! Kiều ơi! Lên nhanh lên không người ta bỏ máy.
Tôi quýnh quáng bỏ dở cuốn sách đang đọc, không cả xỏ dép, chạy vội lên nhà trên. ống nghe sôi òng ọc, liền đó là giọng một người đàn ông nhát gừng:
- Cô là Kiều hả? Đăng tin tìm việc trên báo hả?
Điện thoại lại tiếp tục sôi òng ọc. Người tôi nóng ran vì hồi hộp:
- Dạ…
- Chỗ chúng tôi đang cần một nhân viên đánh máy. Mai cô đến số… đường Phan Đình Phùng nhé. Thế nhé.
Điện thoại cắt cái rụp.
Tôi hẫng chơ lơ , không biết nên buồn hay nên vui.
- Thế nào hả, có việc rồi hả?
Chị Hoa thì thào hỏi từ sau lưng tôi. Hình như đã nhận ra vẻ mặt không mấy tươi tỉnh của tôi, chị Hoa an ủi:
- Kệ cha nó em ạ. Không được chỗ này thì kiếm chỗ khác. Có điện thoại chị lại gọi.
Nhưng rồi cả ngày chẳng có thêm hồi chuông nào.
Cả đêm nằm đấu tranh tư tưởng, sáng hôm sau tôi dắt xe theo địa chỉ đã được dặn qua điện thoại. Dù sao tôi cũng đang cần việc, cần tiền để sinh sống.
Đó là một ngôi nhà bám được hai mét vào mặt đường, còn thì chạy tút lút vào trong ngõ dễ đến 15 mét. Vượt qua gian ngoài ốp nhựa bóng bẩy, tôi được dẫn vào sâu tít bên trong, ngồn ngộn máy photo, máy vi tính và giấy má chất cao đến tận nóc:
- Cô là Kiều hả?
Tôi nhận ra cái giọng nhát gừng trên máy điện thoại. Một người đàn ông to béo và hói trụi đầu, lăn từ trong đống giấy ra, hấp háy mắt nhìn tôi :
- Đánh máy, cô làm được chứ? Máy đấy, thử xem nào.
Vài ba con mắt tò mò trong phòng liếc xéo sang tôi rồi vội vàng quay ngoắt đi.
Tiếng gõ vi tính vẫn nổ rào rào xung quanh như không còn chuyện gì quan trọng hơn . Tôi lúng túng ngồi xuống ghế. Con trỏ nhấp nháy chờ đợi trên màn hình. Tôi cố nghĩ một câu gì đó để bắt đầu.
- Nào gõ đi - Cái giọng nhát gừng vang lên sốt ruột - Kinh tế thị trường là nền kinh tế…
Tôi mổ tay xuống bàn phím:
- Như c… thế này mà dám bảo là biết gõ.
Có tiếng cười khẩy đâu đó. Người tôi nóng ran.
- Thôi cháu xin phép - Tôi nén cơn nghẹn trong lồng ngực và đứng lên.
- Mẹ con này - người đàn ông cục cằn quát - tao đã bảo gì đâu. Gõ thế này chỉ 10000 đồng một ngày. Đằng nào cũng đang trống máy, việc đang ùn. Khi nào có người mới thì tính.
- …
- Sao?
- Cháu…
- Vứt mẹ nó cái bằng đại học đi con ạ. Đại với chả học. Làm thì như con cục c…
Điện thoại giẫy nảy trên mặt bàn. Người đàn ông gườm gườm nhìn tôi rồi với lấy ống nghe:
- Gì? Bao nhiêu? Bao giờ lấy? Rồi!
Dập ống nghe xuống, ông ta quay vào với đám nhân viên đang mổ rào rào trên bàn phím:
- Cục c… thế không biết. Nhanh lên các con! 500 Địa lý kinh tế, 300 Lịch sử các học thuyết kinh tế chính trị, 700 bộ đề Toán cao cấp. Tài chính kế toán thì vẫn như đợt trước. Nhớ chưa? Sáng mai phải xong mang vào trong trường Kinh tế. Con Hoà, vào trong kho xem còn bao nhiêu. Chúng nó bắt đầu thi rồi đấy. Làm với chả ăn, như con cục c… Mấy cái luận văn tốt nghiệp của Thành cave đã giao được chưa? Chưa hả? Giời ơi là giời! Làm như c… thế này à…
Người đàn ông chạy vội vào trong góc nhà. Cả chồng sách photo thu nhỏ đổ nhào ra sàn. Cô gái tên Hoà lóp ngóp bò ra.
Thừa lúc không ai để ý, tôi bước vội ra ngoài. Như chạy trốn.
Liệu tôi có thể đành lòng kiếm vài đồng bạc sinh nhai ở những chỗ như thế này?
Nhưng chỗ nào là dành cho tôi đây?
Chỗ nào?
Lòng tôi thắt nghẹn…
⚝ ✽ ⚝
Thêm một vài cuộc điện thoại.
Chị Hoa đã hết hào hứng:
- Đại học hoá ra cũng đéo sướng nhỉ? Thôi lên xem phim với chị cho đỡ buồn. Có điện thoại thì mình lại tính.
Tôi không muốn làm phiền chị hơn nữa.
Nhưng công việc thế này ư?
Nào thì chăm người ốm.
Nào thì giúp việc nhà nửa ngày.
Nào thì bán hàng sida.
Nào thì trực điện thoại
Nào thì…
Trong mẩu tin trên báo, tôi đã đăng thế này: “Nữ, cử nhân luật, biết tiếng Anh, vi tính. Cần tìm công việc phù hợp. Lương thoả thuận”
Lẽ nào những công việc này là dành cho một cử nhân Luật hay sao?
Tôi thấy đổ vỡ vô cùng…
⚝ ✽ ⚝
Công ty luật Sao Vàng đăng tin thi tuyển người . Nhung hào hứng cầm tờ báo có đăng tin quảng cáo về cho tôi xem và giục tôi làm hồ sơ để nộp.
Sau chuyện xảy ra ở văn phòng của chị Vân, nó biết tôi dị ứng với mấy từ “văn phòng luật”, “công ty luật”. Thậm chí đã có lúc tôi còn nghĩ sẽ không bao giờ dính dáng đến nghề nghiệp này nữa. Ai dám chắc tôi không phải đối mặt với những chuyện giống như đã xảy ra với Nam?
Nghĩ đến Nam, tôi lại nghe tim mình nghẹn lại.
Anh thế nào rồi, Nam?
- Mày dở hơi à, có phải chỗ nào cũng làm ăn nhảm nhí như thế đâu. Chưa chi đã mất lòng tin như thế thì còn làm được gì nữa. Nhanh lên, sắp hết hạn nộp hồ sơ rồi đấy. Thi đấu nghiêm chỉnh, làm thật, ăn thật. Tao kiểm tra thông tin rồi, văn phòng này nằm trong top ten ở Hà Nội hiện nay đấy. Lương khởi điểm 2 triệu đồng. Đỉnh điểm thì không biết nhưng tao có biết một chị làm ở đấy được trả tới 1000 USD/tháng. Tất nhiên là phải dạng “cao thủ” mới có lương ấy. Nhưng đảm bảo là lương chính đáng. Mày choáng chưa? Vì vậy chỉ sợ mày không có khả năng để mà thi vào thôi. Mà mày bắt đầu ì ạch quá rồi đấy.
Nó cứ mắng tôi xơi xơi khiến cho tôi phát bực. Thực ra trong thâm tâm, tôi cũng tự thấy mình bắt đầu đang bị trì trệ và thiếu quyết đoán trong mọi chuyện.
Không biết có phải khi người ta bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vì chuyện kiếm sống thì có tâm trạng ấy không nhỉ?
Nhung không để cho tôi thả mình trong sự mệt mỏi mà tôi vẫn chìm đắm vào đấy bấy lâu nay. Nó quay cuồng xung quanh tôi, nhiếc móc lẫn vỗ về.
- Thi thì thi!- Tôi tặc lưỡi - có gì mà mày cứ sồn sồn lên thế. Sau này mà làm mẹ chồng thì chết con dâu.
- Chứ lại không à- Nhung cười lém lỉnh - Nhìn mày cứ ủ ê, suốt ngày vật vờ lang thang tìm việc tao cũng sốt cả ruột lên ấy chứ. Hay định ném cái bằng đại học đi để làm gia sư cả đời thì thôi vậy!
Chuẩn bị cho tôi đi thi, Nhung sùng sục đi kiếm cho tôi các văn bản luật cập nhật, các tạp chí chuyên ngành về luật. Thấy tôi ngạc nhiên, nó nháy mắt, tinh quái:
- Chỗ báo chí quen biết ấy mà. Dùng xong thì trả lại người ta. Không trả được thì tao mang mày ra đền. Lo gì.
Thái độ mập mờ, bí ẩn của cái Nhung độ này làm tôi sinh nghi. Hình như có nàng dạo này có tình iêu tình báo gì thì phải, nhưng hễ tôi hỏi đến là nó chối đây đẩy. Thế cũng mừng cho nó. Những đứa tỉnh lẻ như chúng tôi, vật vã với cuộc sống nơi đây, thật thiếu thốn tình cảm biết bao.
⚝ ✽ ⚝
Hơn ba trăm người đã nộp hồ sơ đăng ký thi vào công ty luật Sao Vàng. Nhiều người hiện đang làm ở một công ty khác nhưng vẫn quyết định thử cơ hội mới tại đây. Tỉ lệ chọi xấp xỉ 1/15 khiến tôi nhớ lại kỳ thi đại học ngày xưa. Không hiểu sao đã trải qua nhiều cuộc thi cử mà đến lần này tôi vẫn thấy run thế. Mấy ngày trước khi thi, tôi toàn mơ mình đến dự thi muộn, đọc đề thì chẳng nhìn thấy chữ gì, phòng thi thì trống hoác.
Có lẽ tại tôi căng thẳng quá chăng?
Chờ đợi mãi rồi cũng đến ngày thi. Chúng tôi tập trung tại phòng họp lớn của công ty. Nội dung thi gồm: thi lý thuyết, thi Tiếng Anh và vấn đáp; được tiến hành trong hai ngày.
Lâu này vẫn quen với cung cách làm việc theo kiểu: nộp hồ sơ, đợi chỉ tiêu nên tôi không khỏi ngỡ ngàng trước tính chuyên nghiệp trong việc thi tuyển tại công ty luật Sao Vàng. Tôi tặc lưỡi: thôi thì cứ thi hết khả năng, còn được đến đâu, tôi khó lòng mà đoán trước được. Trong cuộc mưu sinh, kiếm một chỗ đứng tại thành phố này, có ai là không hừng hực quyết tâm đâu.
Hai ngày tôi đi thi, cái Nhung “tình nguyện” về sớm cơm nước cho tôi. Nó hiểu nỗi buồn của tôi khi mỗi sớm phải tựa cửa chào nó đi làm rồi lại quanh quẩn với mấy cuốn sách giáo khoa cấp 2, phục vụ cho việc làm gia sư, chờ thời cơ đến.
Chúng tôi đâu có dễ dàng chấp nhận đèn sách bao nhiêu năm trời nuôi ước vọng lớn để rồi phải sống chắp vá kiếm miếng ăn qua ngày thế này.
⚝ ✽ ⚝
Đang dạy nửa chừng thì cái Nhung bổ đến tìm tôi. Không kịp đợi người nhà ra mở cổng nó đã hét lên oang oang như cháy nhà đến nơi:
- Kiều ơi! Đỗ rồi! Mày đỗ rồi. Sướng nhé. Người ta lấy 20 đứa. Mày là đứa thứ 13. Số 13 muôn năm.
Vừa hét nó vừa nhảy cẫng lên khiến đứa học trò của tôi mắt tròn mắt dẹt. Con bé giúp việc cứ đứng đực ở cổng, chẳng hiểu mô tê thế nào, có nên mở cổng hay không.
- Thật không ? - Tôi thấy lòng mình hân hoan muốn khóc. Tôi không còn tin vào tai mình nữa - Thật không?
Tôi máy móc hỏi lại, không biết phải nói gì hơn nữa.
- Chẳng thật thì điêu à. Thôi, tao đến cơ quan đây. Tao phải bỏ việc nửa chừng về báo tin cho mày mừng đấy, “mẹ già” ạ.
Nó thoăn thoắt đạp xe đi. Cái dáng cao, lòng khòng của nó nhoà đi trong mắt tôi .
“Thật không ?”
Lòng tôi nghẹn ngào cảm giác hạnh phúc không tả xiết.
“Thật không?”
“Cậu ơi, thế là con có việc làm rồi đấy.
Nam ơi, thế là em có việc làm rồi đấy”
⚝ ✽ ⚝
20 người vừa trúng tuyển qua kỳ thi được gặp mặt ban lãnh đạo Công ty luật Sao Vàng trước khi vào làm việc. Cuộc gặp gỡ thân mật và cởi mở diễn ra tại phòng họp của Ban giám đốc Công ty trên tầng 4. Tôi nhận ra trong số những người trúng tuyển có một vài “nhân vật” cùng khoá với mình. Trong số ấy có Dương là bạn cùng lớp với tôi. Thực ra trước đây tôi và Dương không thân nhau lắm. Ngày ấy, lớp chúng tôi gần 100 học sinh, đến nhớ tên nhau còn thỉnh thoảng bị nhầm. Lớp cứ tự chia thành các nhóm nhỏ chơi với nhau. Dương lại là người ít nói nên chẳng mấy khi chúng tôi nói chuyện với nhau. Tuy nhiên tình cờ gặp nhau nơi làm mới làm cho cả hai đứa tôi đều thấy gần gũi nhau và tự tin hơn.
Ngay chiều hôm đó, chúng tôi được bổ sung về các phòng ban.
Tôi chưa bao giờ hình dung một công ty luật có quy mô lớn như công ty luật Sao Vàng. Công ty có hẳn một tờ tin nội bộ ra hàng tuần và có cả bản tin bằng tiếng Anh. Những ấn tượng tốt đẹp ban đầu tại Công ty khiến tôi rất phấn chấn với công việc tại đây.
Đúng như mong muốn, tôi đã được Ban giám đốc điều về làm việc tại phòng luật. Dương được phân về phòng phát triển thị trường.
⚝ ✽ ⚝
Mọi việc trôi đi quá nhanh khiến tôi có lúc không tin được tất cả lại là sự thật.
Tôi đã chờ đợi gần ba năm.
Ba năm với ban nhiêu đổi thay và thử thách…
Ba năm với bao nhiêu nước mắt đã nuốt nghẹn vào lòng…
Tôi chạnh nhớ đến Phúc.
Ba năm…
Rồi đây, tôi có thể trụ lại ở đất này thêm bao lâu nữa?
⚝ ✽ ⚝
Tan giờ làm, tôi tạt qua chợ mua thức ăn về cho bữa tối. Cả tuần nay, tôi toàn ăn uống linh tinh cho qua bữa vì cái Nhung đi theo đoàn nhà báo khảo sát tình hình di dân trên Sơn La, Lai Châu, phục vụ cho công trình thuỷ điện mới chuẩn bị xây dựng tại đây. Hôm nay Nhung hẹn về, tôi phải làm cái gì tươm tươm đãi nó mới được. Đang ngó nghiêng mấy hàng thịt cá, tôi chợt giật nảy người khi có một ai đó đập mạnh vào vai. Tôi hối hả quay ra.
Trời ơi, Nấm! Nó đã cao lên nhiều nhưng người thì vẫn gầy nhẳng.
- Chị Kiều, chị cũng đi chợ này à?
- Kìa Nấm! - Tôi cuống quýt hỏi như sợ con bé biến mất - Sao em lại ở đây? Mẹ Năm đâu? Bây giờ hai mẹ con ở đâu? Hàng quẩy thì thế nào? Sao chị qua bao nhiêu lần mà không gặp? Em mổ ruột thừa thế nào? Trời ơi, bọn chị không biết tìm hai mẹ con em ở đâu nữa. Mẹ Năm có khoẻ không ?
Miệng tôi không thể dứt được những câu hỏi. Ở đất Hà thành rộng lớn này, những người tôi thân quen có nhiều nhặn gì đâu.
Trong lúc tôi đặt ra một lô câu hỏi, con bé Nấm chỉ tủm tỉm cười. Tôi lại bắt gặp trong đôi mắt ấy những ánh sáng trong trẻo mà rực rỡ đến ngỡ ngàng.
- Bây giờ ba mẹ con em thuê nhà trọ ở gần đây. Em xin được vào làm may cho một cửa hàng may gia công. Anh em thì vẫn sửa xe ở chỗ ngày xưa. Còn mẹ em bữa trước tai nạn xe máy, bây giờ chỉ tập tễnh đi lại trong nhà được thôi.
Lòng tôi đau nhói. Mẹ Năm…
- Hay chị tạt qua nhà em một lát cho biết chỗ? - Nấm tần ngần nhìn tôi - Mẹ em vẫn hay nhắc chuyện các chị lắm. Nhà em ở gần ngay đây thôi mà.
Tôi hối hả giục Nấm ngồi lên xe rồi đạp len lỏi qua hàng người mua bán mỗi lúc một đông. Theo chỉ dẫn của Nấm, chúng tôi rẽ vào một ngõ nhỏ ngoằn ngoèo, sâu hun hút.
- Nhà em đây rồi chị ạ.
Tôi dừng xe trước một ngôi nhà mái ngói cũ kỹ, lớp vôi lâu năm chưa được thay bám váng trên tường và nền nhà thì thấp hẳn xuống so với nền ngõ. Ngay trước sân, một ống nước rỉ sét đang rỏ nước tí tách xuống chậu nhựa đỏ au. Từ trong nhà, mùi cơm sôi thơm thơm toả ra.
Nấm nhảy xuống xe, rút chìa khoá trong túi ra mở cổng, đoạn gọi với vào trong:
- Mẹ ơi, ra xem ai đến thăm mẹ này.
Có tiếng người lê dép loẹt quẹt. Mái tóc dài luống bạc thoang thoảng mùi bồ kết được búi vội lên đỉnh đầu.
Tôi ào qua cánh cổng vừa mở, lòng rộn ràng:
- Mẹ nhìn xem đứa nào đây hả mẹ?
Mẹ Năm đứng sững trước mặt tôi. Hai đuôi mắt sạm đen, chi chít những vệt chân chim, rưng rưng nhìn tôi.
- Cha tổ nhà mi. Con Kiều đây chứ ai nữa. Còn con Nhung, con Oanh và con Phương nữa đâu? Cha tổ nhà mi. Lâu quá rồi. Chúng bay đã quên bà già này rồi còn chi nữa?
Mắt mẹ Năm loang loáng nước. Không chừng mẹ khóc đến nơi.
- Kìa mẹ - Con Nấm giật giật vào áo mẹ Năm - Con gặp chị Kiều ngoài chợ nên đưa về đây cho biết nhà.
- Tối nay con Kiều phải ở lại đây ăn cơm với em Nấm. Còn nhiều chuyện phải kể cho bà già này nghe nữa đấy. Bây giờ chúng mày sống thế nào hả con? - Mẹ Năm kéo tôi ngồi xuống giường.
- Mẹ ơi, cái Nhung bây giờ thành nhà báo rồi. Con thì đi làm cho một Công ty luật. Hai đứa con thuê nhà ở chung. Hôm nay cái Nhung đi công tác về nên con không ở lại đây dùng cơm được đâu. Để chủ nhật bọn con kéo nhau đến, mẹ tha hồ mà tiếp.
- Còn con Oanh và con Phương ra răng?
Tôi ấp úng:
- Tụi nó làm ăn xa… lâu rồi… lâu rồi bọn con bị mất liên lạc. Đến như mẹ và em Nấm còn chẳng nói chẳng rằng cũng bỏ bẵng tụi con đó sao.
Mẹ Năm lấy tay áo chấm chấm mắt:
- Ừ. Mẹ có lỗi. Lúc con Nấm mổ ruột thừa xong, mẹ hối nó vào trường tìm tụi bay thì đã đi cả, chẳng biết tìm nơi mô.
- Còn chân mẹ thì sao? - Tôi lo lắng nhìn xuống chân mẹ Năm. Bàn chân gày, nổi gồ những đường gân thẫm mầu.
- Ờ, mẹ không sao, vui lắm, vui lắm. Tổ cha nhà mi. Lại còn lo cho bà già này nữa.
Nước mắt mẹ Năm lại ứa ra. Tôi ôm lấy vai mẹ Năm. Chưa bao giờ tôi thấy mẹ gần gũi đến như thế.
Bịn rịn mãi tôi mới chia tay được mẹ Năm và cái Nấm. Trời đã nhọ mặt người . Không khéo cái Nhung đi công tác về đến nhà rồi cũng nên.
Nhung mà biết tin mẹ Năm, hẳn nó vui lắm.
⚝ ✽ ⚝
Mãi gần mười giờ tối Nhung mới về đến nhà. Mặt mũi nó phờ phạc sau chuyến đi dài, hai mắt thâm quầng. Quả thật nhiều lúc tôi cũng e ngại cho nó. Con gái mà làm nghề báo là cực lắm.
Tôi hâm nóng lại đồ ăn rồi dọn ra cho nó. Toàn là món nó thích: canh cá nấu dấu ăn với rau sống, tép rang khế, chả cốm. Vậy mà cái Nhung cũng chỉ trệu trạo được hơn lưng bát rồi kêu buồn ngủ nên lăn ra chiếu ngủ luôn. Tôi đã định kể chuyện gặp mẹ Năm và cái Nấm cho nó nghe nhưng thấy nó mệt quá đành thôi.
Sáng hôm sau tôi dậy đi làm mà cái Nhung vẫn còn nằm im thin thít. Nó ngủ như chưa bao giờ được ngủ, mặt vùi sâu vào gối, chăn kéo đến ngang cằm. Tôi lay gọi mấy lần mà nó chẳng biết trời đất nào hết.
Thôi chị cả cứ ngủ đi cho lại sức. Mình đi làm đây - Tôi yên lặng, chào tạm biệt Nhung.
Vừa dừng xe ở cổng cơ quan, cái Lâm làm cùng phòng với tôi đã nhấm nháy mắt ra chiều bí mật:
- Hôm nay cậu phải khao đấy nhé.
Nó khoác tay một đứa bạn làm bên Thư viện, đi ra hàng ăn sáng ngoài cổng Công ty, chẳng nói thêm lời nào về lý do “phải khao” khiến tôi bán tín bán nghi đi nhanh về phòng.
Phòng làm việc hôm nay đâu có gì đặc biệt? Mới có bốn người đến. Người thì đọc báo, người thì ngồi trước bàn máy vi tính check email. Chúng tôi cùng chào nhau rồi ai lại vào việc của người ấy. Hay là… Nhưng hợp đồng tư vấn hôm vừa rồi tôi mới chuyển đi, lẽ nào xong nhanh thế được. Lương thì chưa đến kỳ lĩnh. Chắc cô nàng Lâm chỉ trêu mình cho vui thôi đây mà, tôi tặc lưỡi, ngồi xuống bàn làm việc, bật máy tính lên.
Ồ không! Một lá thư mầu xanh nằm lấp ló dưới bàn phím máy tính. Tôi hối hả cầm lên. Những nét chữ quen quen. Lòng tôi chợt rộn lên những cảm xúc khó tả. Nam! Đã bốn tháng rồi. Vậy là anh cũng đã viết thư cho em.
Lập cập mãi tôi mới bóc được lá thư ra. Những nét chữ cứng cỏi hiện dần lên trang thư mầu xanh in hoa chìm. Cả người tôi lâng lâng trong trạng thái không trọng lượng.
“… Anh đã biết được thông tin về em qua một người bạn cùng làm trong nghề luật. Vì vậy anh biết được địa chỉ này của em để viết thư.
…Quả thực, cảm giác lại được làm bạn với em, trò chuyện với em làm anh vô cùng hạnh phúc. Những lúc ngồi một mình, anh luôn nhớ về những ngày tháng chúng ta bên nhau, ấm áp và thật nhiều kỷ niệm. Và anh đã tự cho mình là người may mắn vì đã được gặp em. Biết nói thế nào cho em hiểu đây? Anh đã ước, giá như lúc nào chúng ta cũng được ở bên nhau, cùng chia sẻ mọi vui buồn, mọi âu lo của cuộc sống…
…Địa chỉ email hiện nay của anh nampt…@yahoo.com. Hãy viết thư cho anh, càng sớm càng tốt. Anh chờ tin của em…”
Gập lá thư lại, tôi vẫn chưa hết cảm giác ngây ngất. Giá như có đôi cánh, tôi đã có thể bay lên.
Nam, anh …
Em đã sợ… Vậy mà…
Trong giây phút hạnh phúc này tôi chợt muốn khóc…
⚝ ✽ ⚝
Hẹn hò mãi đến ngày nghỉ cuối tuần để đến nhà mẹ Năm thì cô nàng Nhung lại mắc việc bận. Ông tổng biên tập yêu cầu nó đi thực hiện loạt bài về HIV/AIDS cho đợt cao điểm tuyên truyền trong năm. Xe ô tô đã chuẩn bị. Cơ sở cũng đã liên hệ. Vậy là nó tay nải lên đường, mặt nhăn như khỉ phải ớt:
- Số mình đen quá! Thôi để tuần sau vậy nhé!
Tôi nhìn nó vừa thương mà cũng vừa mừng cho nó. Về toà soạn chưa lâu nhưng nó đã thực sự chứng tỏ mình là cây bút xông xáo, được mọi người tin dùng. Nhưng cứ đi suốt thế này cũng thật thiệt thòi cho nó quá. Đi Lai Châu, Sơn La về còn chưa lại sức đã lại lên đường. Người nó mỗi ngày một gầy sắt lại, ăn uống thì chểnh mảng, có mỗi viết báo là ham. Cơ quan cho mấy ngày phép ở nhà nghỉ ngơi, vui chơi nhảy múa mà cô nàng cũng bò lê bò càng ra gỡ băng ghi âm và viết lách. Vì vậy tôi cứ đi làm thì chớ, về nhà là chỉ chăm chăm mỗi việc ép cô nàng ăn uống cho lại người . Tôi có khi nào nghĩ rằng chị cả Nhung chuyên đi lo cho mọi người lại thành đối tượng chăm sóc đặc biệt của mình như thế.