← Quay lại trang sách

Chương 2

Nhung gọi điện đến cơ quan cho tôi . Giọng nó hơi nghèn nghẹn:

- Hết giờ làm, mày đợi tao ở cổng công ty nhé. Tao đến muộn một tí cũng đừng về vội.

Chưa đợi cho tôi kịp hỏi, nó đã dập máy. Thái độ của Nhung khiến tôi phấp phỏng lo âu. Tôi linh cảm có chuyện gì đó nghiêm trọng đang xảy ra.

Cả buổi chiều ngồi làm việc, không hiểu sao lòng tôi bồn chồn như lửa đốt, không thể nào tập trung nổi, làm cái gì cũng không ra hồn.

Năm giờ hơn Nhung mới đến. Mặt nó nhợt nhạt. Hai con mắt u ám như chực khóc. Nó lặng ngắt nhìn tôi rồi bất thình lình choàng tay ôm chầm lấy vai tôi, nghẹn ngào:

- Kiều ơi, cái Oanh bị nhiễm HIV/AIDS rồi. Sáng nay tao vào viện lấy tư liệu viết bài thì tình cờ gặp nó. Trời đất sao oái ăm thế này hở Kiều.

Tôi hối hả gỡ tay Nhung ra, nhìn thẳng vào mắt nó để xác định thông tin. Dường như có một luồng điện đang chạy dọc sống lưng tôi :

- Hả?

Hai mắt Nhung đỏ hoe.

- Khi biết mình bị AIDS, con Oanh đã uống thuốc ngủ định tự tử, may có người phát hiện ra đưa vào bệnh viện cấp cứu kịp thời. Bây giờ nó đang khủng hoảng lắm. Tao không cách gì mà nói chuyện với nó được. Thôi thì bây giờ có cả mày nữa, may ra…

Tôi ngồi bệp xuống gờ xi măng cạnh cổng công ty, đầu óc như có cả bầy ong đang bay vo ve tìm chỗ chích.

Sao lại là Oanh?

Nó đã uống thuốc ngủ tự tử một lần rồi.

Lúc này mà không lấy lại tinh thần cho nó thì rồi nó lại tìm cách tự tử mất thôi.

Sao lại là Oanh?

Lần cuối cùng tôi gặp nó ở trước cửa nhà hàng Sao biển , trông nó vẫn còn khoẻ mạnh và tự tin lắm kia mà?

- Bây giờ mình làm gì?

Tôi thẫn thờ quay sang Nhung. Mặt nó giờ đây cũng không còn chút sinh khí nào .

Sao lại là Oanh kia chứ!

- Mình … hay chúng mình cứ đến chỗ Oanh rồi tính.

Nhưng tính cái gì bây giờ đây? Cả tôi cả Nhung đều không biết nữa.

- Tụi mình cứ đi chứ?

Nhung mệt mỏi hỏi tôi.

Đi ư?

Hai chúng tôi gò lưng đạp xe một cách máy móc trên đường, không ai nói với ai câu nào.

Oanh bị AIDS?

Là cái chết không phương cứu chữa?

Là nỗi khiếp hãi và sự xa lánh của mọi người ?

Và bây giờ chúng tôi sẽ phải đến gặp Oanh, sẽ phải đối mặt với một người mang căn bệnh chết người ? Một nỗi sợ hãi dâng lên trong tôi, khiến tôi thấy hoảng sợ. Chưa bao giờ tôi dám nghĩ mình có thể ngồi cùng với một người bị AIDS dù biết rằng AIDS không dễ lây nhiễm đến vậy. Nhưng sự sợ hãi và phản xạ tự vệ ở con người ta cũng là một lẽ tự nhiên thôi mà. Vậy mà giờ đây người bị AIDS mà tôi cần phải gặp gỡ ấy là bạn thân của tôi. Thốt nhiên tôi rùng mình, ớn lạnh. Hai chân tôi muốn ríu vào nhau. Chiếc xe đạp loạng choạng.

Sao lại là Oanh kia chứ!

Đến gặp Oanh, chúng tôi đang đến với nó đây.

Nhưng liệu bây giờ tôi có dám gặp Oanh không ?

Nói thật lòng đi!

Không!

Bảo tôi làm gì cũng được, nhưng đừng bắt tôi ngồi cạnh một người bị AIDS …

Sao lại thế này! Tôi có phải là đứa hèn vì đã quá sợ hãi? Đầu óc tôi mụ mị với những câu hỏi không có lời giải.

Tự nhiên tôi thấy giận Nhung. Sao Nhung không cho tôi một khoảng thời gian thích hợp để chuẩn bị tâm lý cho chuyện này. Tôi đâu có phải là nhà báo như nó, chuyện gì cũng dám xông vào.

Nhung vẫn đang nhẫn nại đạp xe phía trước tôi . Tuy không nhìn thấy khuôn mặt Nhung nhưng tôi biết nó cũng đang vô cùng căng thẳng.

Đến gặp Oanh ư?

Chân tôi cứng ngắc.

- Mình không đi nữa đâu! - Tôi hoang mang gào lên.

Xe Nhung phía trước đi chậm dần lại.

- Mình không đi nữa đâu - Tôi nói như người hụt hơi - Mình sợ lắm

Nhung đã dừng hẳn xe lại . Mắt nó sưng đỏ từ lúc nào.

- Mình … mình cũng sợ lắm. - Giọng nó run run - Nhưng chẳng lẽ mình bỏ mặc cái Oanh trong lúc này? Nó chết mất…

- Không phải là bỏ mặc nó. - Những con ong đã vo ve bay ra khỏi đầu tôi , để lại chút dưỡng khí. Tôi hít một hơi thật sâu, nói - Nhưng tin đột ngột thế này… quả thực…quả thực là tớ… chưa thể chuẩn bị được tâm lý. Mà cứ cố vào trong tình trạng thế này… tớ không nghĩ là có lợi. Tớ … không thể…

Nhung thở dài não nề. Mãi một lúc lâu nó mới nói tiếp:

- Sáng nay biết tin tớ cũng chết sững. Lâu nay đi viết bài, được gặp gỡ người nọ người kia, cũng thấy thương xót và thông cảm. Nhưng đến khi chính đứa bạn gái thân của mình mắc phải thì lại thấy sợ hãi. Về lý trí, tự biết trong lúc này mình phải là chỗ dựa cho người bệnh nhưng thú thực, tớ cũng không thật tự tin lắm. Tớ đã hy vọng chúng mình có hai người thì sẽ tăng thêm dũng khí…

- Tớ không biết bây giờ chúng ta nên làm gì. Nhưng tâm lý tớ còn chưa sẵn sàng thì tớ sợ sẽ có hại cho Oanh mất.

Nhung bần thần giây lát rồi quyết định dừng xe lại:

- Có lẽ… cậu nói đúng. Tớ vội vàng quá. Có thể sáng nay sự hoảng hốt không kìm nén của tớ trước mặt Oanh đã làm cho nó tủi thân. Vì vậy nó đã chửi tớ, đuổi tớ về. Đúng rồi… - Mặt Nhung u ám - Thôi mình đi về đi. Khi nào hai đứa mình thật sự sẵn sàng, chúng mình sẽ vào với Oanh.

Chúng tôi lại lóc cóc đạp xe về nhà trọ.

Bữa cơm tối hôm ấy không ai muốn ăn. Cổ họng đắng nghét.

⚝ ✽ ⚝

Tuần sau đó, dù không trực tiếp nhắc đến Oanh nhưng Nhung mang về nhà cho tôi nhiều sách báo, tài liệu nói về căn bệnh HIV/AIDS. Nó cũng mở băng ghi âm cho tôi nghe tâm sự của những người bị mắc căn bệnh nan y này mà nó đã ghi lại được trong đợt đi công tác vừa rồi. Chúng tôi đã nằm ôm nhau khóc suốt đêm vì dù không nói nhưng cả hai đều nghĩ đến Oanh.

Có lúc trong giấc mơ tôi thấy mình trở thành bệnh nhân AIDS… và cái chết… Tôi đã kéo dài giây phút cuối cùng ấy để chờ Nam. Tôi đã chờ mãi, chờ mãi, đến tận khi đất đã lấp đầy mặt, ấn nghẹt tôi xuống lớp bùn nhớp nhát và tanh tưởi, khiến tôi không tài nào thở được. Từng khớp xương rữa ra trong đất bùn nhão nhoẹt…

Tỉnh dậy giữa cơn mơ hãi hùng, nước mắt tôi đầm đìa . Tôi lén lau mặt vào gối.

Độ này Nhung cũng trầm lặng hơn. Nó hay bần thần ngồi một mình, chẳng nói chẳng rằng. Hai gò má mỗi ngày một vêu vao.

Chẳng ai có thể lường trước được những tai ương.

⚝ ✽ ⚝

Mặc cho tâm trạng chúng tôi như thế nào, khu xóm trọ hình đoàn tầu vẫn kẽo kẹt chạy với bao nhiêu mối lo toan mới.

Cô diễn viên nhà số năm đã thôi cặp với thằng cha đeo kính đen mà thay bằng một gã cao lênh khênh, tóc dài đỏ quạch, buộc túm như đuôi ngựa. Vợ chồng nhà số ba cứ dăm bữa cãi lộn lại một bữa giảng hoà sặc mùi cải lương. Hai mẹ con nhà bán rau thì vẫn khép nép ra vào. Mấy cậu sinh viên nhà số một bớt huyên náo hơn vì đang vào đợt làm đồ án tốt nghiệp. Chị Hoa bắt đầu chán với phim Hàn Quốc thì lại quay ra thuê phim chưởng Hồng Kông về xem. Vì vậy có khi cả mấy ngày tôi không nhìn thấy bóng dáng chị lượn xuống dãy nhà trọ.

⚝ ✽ ⚝

Cuối cùng chúng tôi cũng đã sẵn sàng đến gặp Oanh. Một quyết định không mấy dễ dàng sau nhiều đêm mất ngủ để đấu tranh tư tưởng. Quả thực có lâm vào những tình huống cụ thể như thế này mới thấy mọi chuyện không đơn giản như người ta vẫn tưởng.

⚝ ✽ ⚝

Thấy chúng tôi xuất hiện trước cửa phòng bệnh, Oanh nửa ngạc nhiên, nửa sợ hãi. Nó co rúm người lại, kéo chăn kín đầu, tỏ ý không muốn nói chuyện. Người nó gầy rộc đi, hai con mắt dài dại.

- Oanh ơi, Kiều và Nhung đến thăm Oanh đây.

Tôi dè dặt gỡ chăn ra khỏi mặt Oanh. Nó vùng vằng giật lại. Nhung ngồi xuống bên giường, thủ thỉ:

- Oanh ơi, Tao đây, Nhung “chị cả” đây. Chẳng lẽ mày không nhận cả tao nữa? Nào Oanh… Chị em mình sẽ lại như ngày xưa, vui buồn có nhau, không ai có thể chia lìa được, Oanh nhé!

Oanh gườm gườm thủ thế rồi đột nhiên tung chăn, trừng mắt nhìn tôi và Nhung. Giọng nó nanh nọc:

- Hai người nhìn tôi cho kỹ đi. Một con bé hư hỏng, lăng loàn và bệnh tật. Hai người không thấy xấu hổ khi phải gọi nó là bạn à? Hai người không thấy kinh tởm à? Bệnh này lây đấy. Chết người đấy. Hai người đừng có cố tỏ ra đạo đức giả như thế. Tôi còn lạ gì. Tôi làm tôi chịu. Tôi không cần sự thương hại. Hai người cút đi cho tôi nhờ. Tôi không có bạn nào hết. Cút hết đi.

Giọng Oanh lạc đi. Nó đổ sụp xuống đống chăn, bật khóc tức tưởi.

Chúng tôi cùng lặng đi trong tiếng khóc của Oanh. Cả người nó rung lên bần bật. Mái tóc nhuộm vàng xơ xác, bết vào hai bên má loang loáng mồ hôi. Nhung lần tìm tay cái Oanh trong mảnh chăn ướt nhoèn nước mắt, siết chặt.

Nước mắt tôi trào ra, không kịp lau. Nhìn Oanh trong cảnh suy sụp này, sự e ngại, sợ hãi ban đầu của tôi đã tan biến đi tự lúc nào.

Đột nhiên cái Oanh co dúm người lại. Nó nhổm người và bò sát vào góc giường. Chiếc chăn mỏng được nó quấn riết vào người :

- Không, đừng chạm vào người tôi. Tôi muốn chết!

Nhung trệu trạo cười, hai hàng nước mắt giàn dụa. Nó cố gằn giọng:

- Sao ngốc thế! Chết là chết thế nào, Phải sống chứ. Ai cho chết mà chết. Mày tưởng chết mà dễ à? Mày định nằm đây 10 - 20 năm để chờ chết à? Thế nào, có chờ được không? Không chứ gì? Thế thì tỉnh táo lại đi mà sống cho ra hồn người.

Oanh ngồi thờ thẫn. Hai tròng mắt nó lờ đờ, vô hồn. Nhung ngồi sát vào Oanh, choàng tay ôm nó vào lòng. Dường như chỉ chờ có thế, cả người Oanh đổ sụp vào lòng chị cả . Những hàng nước mắt lại xối xả tuôn ra. Nhung nhè nhẹ vỗ vào vai Oanh:

- Ừ thôi cứ khóc đi cho thoả.

Dường như khóc nhiều quá làm cái Oanh lịm đi. Mặt nó tái nhợt, hai mắt dại ra, trắng bợt. Tôi hốt hoảng chạy ra ngoài gọi bác sĩ trong khi Nhung đỡ cái Oanh nằm xuống.

Trong lúc bác sĩ vào khám cho Oanh, chúng tôi bồn chồn đợi bên ngoài.

Chừng 10 phút sau, ông bác sĩ mới rời khỏi giường bệnh nhân. Khuôn mặt ông có vẻ hơi hài hài. Hình như ông nhận ra cái Nhung:

- A! Chào nhà báo, tư liệu viết bài vẫn chưa đủ hay sao?

- Dạ - Nhung ấp úng chỉ tay vào trong - đó là bạn cháu…

- Hơi trớ trêu đấy nhỉ - Ông bác sĩ nheo mắt - Mà thực ra cái bệnh này nó có chừa ai ra đâu. Thôi thì chia buồn với nhà báo vậy. Nhưng cố mà động viên bạn.

Ông bác sĩ lật qua tập bệnh án trên tay:

- Bệnh nhân mới mắc thôi. May mà phát hiện ra sớm. Trên thế giới bắt đầu đã có các loại thuốc khống chế và từng bước chữa được căn bệnh này rồi. Hy vọng là tiến độ đến Việt nam sẽ không quá lâu. Các bạn trẻ phải chú ý là tâm lý người bệnh cũng ảnh hưởng rất lớn đến tiến triển của bệnh đấy. Nói chung là người bệnh đều rất bi quan, vì vậy bạn bè, người thân phải luôn bên cạnh an ủi, giúp đỡ. Nên tạo cho người bệnh một công việc có ích để làm, giúp họ quên đi bệnh tật. Thôi chết, tôi lại chót nhiều lời trước mặt nhà báo rồi. Chúc các bạn trẻ may mắn, tôi còn phải đi đến chỗ các bệnh nhân khác đây. Xin chào nhé.

Một chiếc xe đẩy xuất hiện cuối hành lang. Đã đến giờ cho bệnh nhân ăn. Giờ thăm nom của người nhà cũng đã hết. Tôi và Nhung đi vào phòng chào Oanh để ra về. Nó nằm trên giường, mắt mở to, nhìn vô định. Tôi và Nhung gọi mãi mà nó chẳng phản ứng gì. Bị cô y tá giục giã sát sạt, chúng tôi đành để Oanh nằm lại trong tình trạng tâm lý đáng lo ngại ấy để ra về.

Trên đường về, tôi ngỡ ngàng nhận ra một điều: khi đối diện với căn bệnh của Oanh, chính tình cảm quý giá và thiêng liêng giữa chúng tôi ngày xưa đã giúp xua đi nỗi sợ hãi đã ám ảnh tôi hết sức nặng nề trong những ngày trước đó.

⚝ ✽ ⚝

Tranh thủ những ngày nghỉ, tôi và Nhung lại vào thăm Oanh. Tâm lý của nó vẫn hết sức thất thường khiến tôi có lúc e sợ nó bị thêm cả căn bệnh tâm thần.

Khóc lóc và chửi rủa.

Cười cợt và hát hò.

Sợ hãi và hay hoảng hốt.

Oanh ơi, cậu không giống như vậy đâu.

Bình tĩnh lại đi nào.

⚝ ✽ ⚝

Nhung nhìn tôi tần ngần:

- Hay là … bọn mình… đón Oanh về nhé?

Thực tình, suốt thời gian vừa qua tôi cũng đã nghĩ đến điều này. ở Hà Nội, ngoài tôi và Nhung, cái Oanh nào còn ai thân thiết nữa đâu. Chúng tôi sao đành lòng để mặc bạn trong hoàn cảnh khó khăn này. Nhưng đây cũng là việc hết sức trọng đại. Căn bệnh tử thần này luôn tiềm ẩn những rủi ro có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Và rồi ở xóm trọ, người ta sẽ phản ứng thế nào nếu lỡ biết về căn bệnh của Oanh?

Tôi chia sẻ những băn khoăn của mình với Nhung:

- Nhưng tâm trạng nó vẫn chưa thật ổn định. Lỡ mình không để ý được đến nó, nó lại làm liều thì… Rồi còn vấn đề giữ an toàn cho nó và mọi người. Cậu nghĩ mình đã thực sự sẵn sàng chung sống với Oanh chưa? Những người xung quanh chúng ta, nếu họ biết thì sao? Oanh sẽ bị xua đuổi, sẽ lại thêm một lần khủng hoảng.

Nhung tư lự:

- Chúng mình sẽ cố gắng giữ bí mật về căn bệnh của Oanh, đồng thời cũng phải xác định tâm lý cho cả Oanh nữa. Không thể lúc nào cũng để cho bệnh tật ám ảnh để rồi sống không ra sống nữa. Còn về an toàn… thực ra cũng không quá khó nếu chúng mình để ý một chút.- Nhung thở dài - Tất nhiên đấy là lý thuyết nhưng nếu chúng mình cùng cố gắng…

Thấy không khí có phần căng thẳng, tôi đùa:

- Nếu không thì lại đi kiếm “đoàn tàu” khác để trọ. Càng có nhiều tư liệu cho nhà báo viết bài, lại có nhuận bút nhỉ. Mỗi tội không chịu chia cho đồng đội tí “lộc”.

Nhung lăn xả vào tôi để cù khiến tôi cười không kịp thở.

- Thôi thôi, không đòi nữa. Tha cho tớ - Tôi cười sặc sụa.

Mãi cái Nhung mới chịu thả cho tôi yên. Mặt nó lại trầm xuống:

- Liệu chúng mình có thể sống vui vẻ, hồn nhiên như ngày xưa không nhỉ?

Lòng tôi se sắt buồn.

Tôi không biết trả lời Nhung như thế nào nữa. Tôi cũng đã từng nghĩ đến điều này, nhưng …

⚝ ✽ ⚝

Tôi và Nhung gặp lại ông bác sĩ có khuôn mặt hơi hài hài ở đường đi cạnh khuôn viên của bệnh viện.

- Chào các nhà báo trẻ ( chắc ông bác sĩ tưởng lầm tôi cũng là nhà báo như Nhung)! Tình hình có gì mới không ?

- Chúng cháu đang định đón bạn về nhà cùng ở. Cả mấy đứa tụi cháu đều là người nơi khác đến đây lập nghiệp. Trong lúc này bạn bè lại càng cần đến nhau hơn, nên...

- Được thế thì tốt quá. Có thể làm thủ tục để về trong nay mai. Cần chuẩn bị tâm lý cho người bệnh thật tốt cái đã - giọng ông bác sĩ trở nên sôi nổi - Một trong những nguyên nhân tạo ra mặc cảm ở người bệnh là sự xa lánh của những người xung quanh. Nên để họ cùng sinh hoạt với mình, tất nhiên phải chú ý đến vấn đề an toàn như tránh để người bệnh đứt tay, chảy máu…

- Vâng chúng cháu sẽ cẩn thận.

- Thế nhé, chúc các nhà báo trẻ thành công! Tôi còn có một cuộc họp giao ban bây giờ nên không thể nói chuyện dài được. Nhưng nếu có thể giúp được gì thì tôi luôn sẵn sàng. Nhớ đấy nhé.

Ông bác sĩ rảo bước trên lối đi rải sỏi, tiến về phía khu văn phòng bốn tầng quét vôi mầu vàng nhạt. Chúng tôi đi về phòng Oanh. Nó đang thiêm thiếp ngủ. Sắc mặt đã ửng lên chút hồng hào.

⚝ ✽ ⚝

Thủ tục ra viện của Oanh khá đơn giản.

Chúng tôi đưa Oanh về thẳng khu nhà trọ. Vừa về đến cổng thì gặp chị chủ nhà đang dông con đi chơi để dỗ cho nó ăn. “Cái dãi khoai” vẫn thói quen nhìn chòng chọc người lạ như mọi khi, nó ngậm thìa cháo mẹ vừa đút, vừa đăm đắm nhìn Oanh, không rời mắt.

- Đến chơi hay đến ở đấy? - Chị Hoa toang toác hỏi.

- Dạ đến ở chị ạ. Đây là Oanh chị ạ. Bạn “ chiến đấu” với tụi em từ hồi sinh viên.

- Em chào chị - Oanh ấp úng.

Chị Hoa có vẻ như không để ý đến vẻ luống cuống, sợ sệt của Oanh. Chị hồn nhiên:

- Ba cô, thế thì tha hồ mà vui còn gì. Phải tội hơi chật một tí nhỉ. À, mới có phim Nước mắt giang hồ đấy, bốc lắm, tối Kiều lên xem nhé. Cả mấy cô này nữa. Xem một mình, chán bỏ mẹ.

Ba đứa chúng tôi “dạ dạ” cho chị nhà vui lòng. Tối nay, đoàn tụ, chúng tôi còn lòng dạ nào mà xem phim nữa cơ chứ.

Thực ra, trước khi quyết định đón Oanh về, chúng tôi đã chuẩn bị tâm lý cho nó kỹ càng. Thoạt đầu nó đã không thể tin được việc làm mà theo nó là “điên rồ”, là “tự sát” ấy của chúng tôi . Sau khi bị chúng tôi thuyết phục, tâm trạng nó tích cực lên từng ngày khiến chúng tôi rất phấn khởi.

Vậy mà lúc này đây, khi đã ngồi vào nhà trọ của chúng tôi, Oanh lại có thái độ bất ổn. Nó ngồi thu lu một góc chiếu, chẳng nói chẳng rằng, hai hàng nước mắt thi nhau chảy ra đầm đìa. Tôi và Nhung hỏi gì nó cũng không nói. Đến lúc tôi và Nhung ra bể nước, ở trong nhà nó ngồi gom đồ đạc, nhấp nhổm định bỏ đi. Tôi và Nhung đành phân công nhau lúc nào cũng phải có người kèm cái Oanh, tránh nó làm việc gì đó bất bình thường.

Đến bữa cơm, Oanh nằng nặc bắt chúng tôi để thức ăn cho nó riêng vào một đĩa rồi ngồi dạt vào một góc để ăn. Mà nó ăn rất ít. Tôi và Nhung ép cỡ nào cũng không được . Đến lúc ngủ, nó kéo chiếu cá nhân dựng ở góc phòng, trải ra một chỗ để nằm, cương quyết không ngủ cùng chúng tôi . Tôi nhìn Oanh mà thấy lòng nghẹn ngào. Nó đang lo cho tôi và Nhung đấy mà.

Thôi thì dẫu sao lúc này chúng tôi cũng tụ về đây được với nhau đã là hạnh phúc rồi. Có khó khăn nào sẽ lại cùng nhau khắc phục, sợ gì không vượt qua được cơ chứ .

⚝ ✽ ⚝

Khi bình tĩnh nhìn lại, cái Oanh đã phải thú nhận rằng nó đã lao theo đồng tiền một cách điên cuồng. Cũng từng có lúc nó muốn dứt mình khỏi cơn lốc xoáy chết người ấy nhưng vì lý do này, lý do nọ, nó cứ nấn ná để kết cục vẫn nguyên vẹn là một con thiêu thân. Nó cứ tự chửi rủa mình rồi lại nhắm mắt lao vào ma trận không lối thoát ấy.

Và dù là bạn của Oanh, vậy mà hoá ra chúng tôi vẫn không hiểu hết mọi tâm tư của nó. Chúng tôi đâu biết rằng nó đã cảm thấy tủi thân đến thế nào khi ngồi trước đồng giầy dép ế chỏng phía bên này đường trong khi ở bên kia đường, đám bạn cùng trang lứa xênh xang áo quần, vui vẻ, hồn nhiên bước vào giảng đường đại học. Nó đã nhìn thấy tương lai mờ mịt của mình mà ứa nước mắt.

Đám giầy dép ấy nó phải tranh cướp để mua với giá rẻ. Ngồi bán trên vỉa hè thì nơm nớp lo xe của công an rờ tới hốt đi. Khóc lóc. Cãi cọ. Chửi bới. Van xin. Lập biên bản. Nó tơ tướp như một con gà gặp bão. Bị hốt dăm lần thì bao nhiêu lãi cũng đi tong. Nó nhục nhằn nhận ra rằng, chen chân ở đất thị thành thật sự là một cuộc chiến đấu để sinh tồn. Mà vận nó nó đen đủi làm sao. Nó cũng từng là một đứa học sinh giỏi toán của Thanh Hoá, từng nuôi nhiều hoài bão, vậy mà giấc mơ bước chân vào giảng đường đại học của nó mãi chỉ là giấc mơ. Hai lần thi đại học đều rớt khiến cho nó chán nản và mất kiên trì mặc dù quán bia Thịnh Toàn ở Thanh Hoá của bố mẹ nó dư sức lo cho nó học ôn tiếp. Thực ra nó vẫn mơ ước sau này sẽ kinh doanh một lĩnh vực nào đó. Có được tấm bằng đại học sẽ khiến nó vững tâm hơn. Nhưng trời không chiều nó. Nó lại không muốn làm kẻ bại trận về quê. Vì vậy, dù không đậu đại học, nó vẫn quyết chí làm giầu để có thể “ngẩng mặt lên với đời”. Nó từng tuyên bố xanh rờn: “không học không khổ, không có tiền mới khổ”.

Hàng dép của Oanh đứng được một thời gian thì cả dọc phố Nguyễn Chí Thanh trước cổng trường đại học Luật nhanh chóng trở thành “phố dép” Tầu. Nó mặc dù là đứa đến trước nhưng thân cô thế cô nên tự nhiên bị đám đến sau chèn ép. Hàng họ chẳng bán được bao nhiêu, lại suốt ngày lo vạc mồm để chửi nhau khiến nó chán. Oanh bán tống bán tháo đám dép của mình, lấy lại ít tiền rồi lên Ngã Tư Sở thuê mấy mét vuông cửa hàng để bán quần áo. Cũng lại tranh cướp, chửi bới, chộp giật, đi đêm. Rồi nó cũng chán bán quần áo nên lại mở cửa hàng bán đồ lưu niệm gần trường đại học của chúng tôi. Khi ấy vào các buổi tối, Nhung, Phương và tôi vẫn ra giúp nó bán hàng. Bán đồ lưu niệm được một thời gian cũng “mát tay” nó lại chạy sang bán đồ mỹ phẩm cao cấp trên phố Thái Hà vì lãi cao hơn mà lại đỡ vất vả. Cũng bắt đầu từ đây nó vướng vào các mối quan hệ phức tạp. Người đàn ông Hàn Quốc cung cấp hàng lậu cho nó. Nó cặp với ông ta như một mối ràng buộc khó cắt nghĩa trong làm ăn kinh doanh. Rồi nó tiến tới cung cấp hàng cho các cửa hàng khác. Lại những mối quan hệ đi đêm để tránh các cơ quan chức năng.

Chuyện làm ăn của nó bị ái tình chen vào. Nói đúng hơn là nó sử dụng ái tình để làm ăn, để lên xe xuống ngựa, để qua mặt kẻ khác, để không bị chèn ép… Những sự tính toán tưởng chừng khôn ngoan nhưng lại khiến cho nó trượt dài trong cuộc sống để đến nỗi nó suýt phải tìm đến cái chết như một lối thoát.

Cũng có lúc Oanh tưởng chừng có được sống một cuộc sống yên ổn. Đó là khoảng thời gian ngắn ngủi nó sống cùng với Khang - anh chàng giáo viên trường Bách khoa. Nó kể chuyện kiếm sống của mình cho Khang nghe, bật khóc khi nhớ lại những lần cướp giật mối hàng, những lần ăn chia không sòng phẳng mà dân con buôn sẵn sàng xẻ dao vào người nhau để “xin tí tiết súc miệng”. Thân cô thế cô nơi thành thị, nó thấy đơn độc. Những đứa bạn sinh viên chỉ biết đến sách vở như tôi và Nhung sẽ không bao giờ có thể chia sẻ được với nó những nỗi khốn khổ ấy. Khi gặp Khang, nó được an ủi, vỗ về. Nó được sống đúng là mình. Vì vậy nó kể hết mọi chuyện cho Khang nghe, mong tìm được người chia sẻ, cảm thông và giúp nó giải toả hết những nỗi đau khổ chất chứa trong lòng bấy lâu nay.

Khang lắng nghe nó một cách chân thành. Khang cũng đau đớn như chính mình phải trải qua những sóng gió bầm dập ấy. Anh giúp nó xoa dịu những nỗi đau. Anh từng qua những năm tháng vừa chật vật kiếm tiền vừa theo học lấy bằng Tiến sĩ bên nước người nên có thể hiểu được tất cả.

Họ đã có những giờ phút thật thanh thản, yên bình bên nhau. Khang không hề để bụng về quá khứ của Oanh, mà thực sự mong muốn được kết hôn với nó. Nó sẽ không phải làm gì cả, không phải tranh giành kiếm sống như trước đây. Khang sẽ kiếm cho nó một công việc phù hợp, hoặc giúp Oanh học lên tiếp. Họ sẽ có một gia đình hạnh phúc, có những đứa con xinh đẹp, thông minh. Khang tin, cha mẹ và các anh trong nhà sẽ đón nhận Oanh như anh đã mở lòng đón nhận nó.

Oanh ngây ngất trong hạnh phúc. Nó đã định liên lạc với chúng tôi để báo tin vui, sẽ cho Khang gặp mặt các cô bạn từng chia sẻ vui buồn với nó trong những ngày tháng lang thang khốn khó trước kia.

Nó những tưởng cuộc sống của mình như thế là đã sang trang, ai ngờ đâu quá khứ của Oanh lại có người lật tẩy. Người phụ nữ mặt tròn trịa tại phòng khám chữa bệnh X. trên đường Giải phóng hôm nào ra đón tôi chính là chị họ Khang. Chị ta không khó khăn lắm khi nhận ra bệnh nhân Vũ Thị Minh - nạo thai hơn 4 tháng - chính là cô Oanh, người yêu chú Khang hiện nay. Hậu quả thì chẳng mấy khó khăn cũng có thể đoán ra.

Ai chấp nhận một đứa con dâu lăng loàn, trác táng như thế ?

Thiên hạ vẫn chưa hết đàn bà, sao có thể lấy đĩ về làm vợ!

Cả nhà Khang nổi trận lôi đình. Khang quay quắt trong các cuộc “hỏi cung” của gia đình. Nhìn khuôn mặt xơ xác, vô hồn của Khang, Oanh tê tái.

Biết không thể làm phiền Khang hơn nữa, Oanh lặng lẽ rời bỏ căn nhà ấm cúng của Khang, ra đi.

Vết nhơ không thể gột rửa, quạ không thể biến thành công, Oanh lại điên cuồng lao vào các cuộc tình cho khuây khoả và cũng là để kiếm đường “làm ăn”, để không cho kẻ khác chèn ép mình.

Một lần bị ốm vào viện, nó được bác sĩ yêu cầu lấy máu để xét nghiệm. Kết quả xét nghiệm dương tính khiến nó bàng hoàng. Mọi thứ sụp đổ trong nháy mắt. Quá tuyệt vọng, Oanh mua thuốc ngủ, “uống cho quên đời” - như lời nó nói. Và rồi tình cờ Nhung gặp nó trong viện…

Oanh bảo, thực ra những lúc đau khổ, tuyệt vọng nó cũng muốn tìm đến chúng tôi nhưng không đủ can đảm. Con đường mà nó lựa chọn quá xa lạ với chúng tôi. Trước đây còn có cái Phương, hai đứa dù sao cũng còn chia sẻ được với nhau . Bây giờ cái Phương bỏ đi, không biết sống chết thế nào, nó không còn biết tìm đến ai để lấy lại thăng bằng cho mình. Nếu để cho Nhung và tôi biết chuyện, cái Oanh nghĩ thể nào chúng tôi cũng sẽ mắng mỏ, xa lánh nó. Vì vậy cái lần cấp cứu sảy thai trong bệnh viện, lừa lúc cái Nhung ra ngoài, nó đã trốn đi .

Chuyện của Oanh nghe thật buồn.

Cuộc vật lộn với cuộc sống nơi thị thành của chúng tôi chẳng ai giống ai. Và chỉ cần sơ sảy một chút thôi, thì con đường đi của mỗi người đã có thể rất khác mà lúc nhận ra thì có thể đã muộn…

⚝ ✽ ⚝

- Không phải tôi … không phải tôi …

Cái Oanh ú ớ kêu khóc, chân tay vùng vẫy. Tôi và cái Nhung hốt hoảng nhỏm dậy, lay gọi nó.

- Oanh, tỉnh dậy đi! Bọn tớ đây mà. Kìa nín đi!

Oanh mở choàng mắt dậy, vẫn chưa hết nỗi hãi hùng đeo đuổi từ trong giấc mơ. Kể từ khi dọn về chỗ chúng tôi ở, nó chưa được mấy bữa yên giấc. Cả đêm cứ nằm trăn trở, hết thở dài lại sụt sịt. Những cơn mơ kinh hoàng làm nó kiệt sức. Người nó gầy tọp đi, không ăn uống gì được. Tâm trạng nó biến đổi thất thường, có hôm mấy đứa đang nói chuyện cười đùa vui vẻ, nó lại ôm mặt hu hu khóc. Cái Nhung xin cơ quan ngồi nhà viết bài để còn trông chừng bạn. Đến chiều tối tôi đi làm về, cả ba đứa lại lang thang đạp xe đi chơi cho cái Oanh đỡ buồn.

- Thế nào đã tỉnh ngủ chưa?

- Tớ mơ sợ quá - Cái Oanh lập bập nói. Mồ hôi rịn ra hai bên thái dương - Cả người tớ bị lở loét, tớ … tớ… Rồi cái nghĩa trang. Mọi người chỉ đứng từ đằng xa, ném gạch đá vào người tớ. Máu chảy ròng ròng… Không ai muốn đến gần tớ cả.

- Tại ban ngày cậu cứ nghĩ luyên thuyên, đêm nó vận vào người chứ còn làm sao nữa. Bây giờ phải quên hết đi. Bắt đầu mọi thứ từ đầu.

Nhung lại tiếp tục nhiệm vụ “lên dây cót” tinh thần cho bạn như mọi bữa.

Cái Oanh úp mặt xuống hai đầu gối, khóc tấm tức:

- Thôi, các cậu mặc kệ tớ. Để tớ đi chỗ khác. Tớ làm khổ các cậu quá.

- Mày có bị dở hơi không đấy - Nhung gắt - Không có đi đâu cả. Ở đây! Liệu liều đấy! Không thì đừng có chị em, bạn bè gì nữa. Làm gì mà khổ với sở.

Cái Oanh không dám khóc to, chỉ tấm tức trong cổ họng.

- Thôi đi mấy mẹ - Tiếng choe choé của cô nàng diễn viên điện ảnh ở phòng 5 - Ngày ngủ cho no mắt ra xong đêm thì rửng mở. Khóc với lóc. Lại bị thằng nào nó bỏ chứ gì. Đúng là mấy con điên.

- Ăn nói cho tử tế. Bảo ai rửng mỡ đấy hả. Chẳng biết ai rửng mỡ đâu đấy. - Cái Nhung tức khí đáp lại. Để bảo vệ bạn khỏi bị tổn thương, nó trở nên đanh đá, sẵn sàng xù lông như một con nhím vào trận.

Phòng 5 chưa kịp tấn công thì đã có tiếng đạp tường thình thình từ phòng 3, chắc là của ông chồng hộ pháp. Kề đấy là tiếng eo éo của bà vợ hình que:

- Mấy con điên này, không ngủ thì cũng phải để cho người khác còn ngủ chứ. Nửa đêm còn cãi nhau hả. Ông thì ông dí l… vào mồm cả lũ chúng mày bây giờ. Câm hết cả đi. Sướng thì mai ở nhà mà cắn xé nhau.

Mặt cái Nhung căng thẳng. Tôi lắc đầu ra hiệu cho nó im lặng. Cứ đôi co thế này thì có mà hết đêm. Dù sao cũng may vì không ai biết cái Oanh bị HIV/AIDS, nếu không thì không biết sự thể còn tồi tệ đến thế nào.

Phòng số 5 không có động tĩnh gì. Cả khu nhà trọ lại trở nên ắng lặng. Tôi vỗ về cái Oanh:

- Thôi cậu nằm xuống ngủ đi. Đừng suy nghĩ nữa. Bao giờ cậu khoẻ lên, tụi mình sẽ kiếm cho cậu công việc gì đó để làm.

- Nhưng tớ thì còn làm được cái gì?

- Sao lại bi quan thế. Làm được hay không là ở mình chứ.

- Bản lĩnh của Oanh Thanh Hoá bây giờ đâu rồi hả?

- Tớ … - giọng cái Oanh yếu ớt nghe thật tội - tớ … thì còn làm được gì nữa đây.

Trằn trọc một lúc rồi thì cả ba đứa cũng dỗ được giấc ngủ mệt mỏi.