← Quay lại trang sách

Chương 3

- Tớ đã nghĩ kĩ rồi - Oanh đột ngột tuyên bố.

Tôi đang định mang mâm bát ra bể nước để rửa, nghe thấy cái giọng nghiêm trọng của nó bèn ngồi lại. Cái Nhung cũng ngạc nhiên không kém.

- Một tháng qua tớ đã suy nghĩ rất nhiều. Tớ cũng đã làm các cậu vất vả vì tớ rất nhiều. Tớ cũng đã nghĩ mình thế này chỉ còn nước chết mà thôi.Nhưng bây giờ tớ biết tớ không thể hèn như thế được.

- Phải thế chứ - Cái Nhung múa may chân tay, phấn chấn - Gớm đợi mãi cũng nghe được câu này. Thật là mát lòng mát dạ.

- Thì cứ để Oanh nói hết đã nào.

- Tớ sẽ kiếm công việc để làm. Trước kia tớ đã làm được thì bây giờ chẳng lẽ lại không được hay sao.

- Lại kinh doanh buôn bán hả bà? - Nhung láu táu hỏi.

Tôi bật cười:

- Đúng thật thế chứ Oanh?

Oanh gật đầu quả quyết:

- Tớ vẫn có một ít tiền gửi ở ngân hàng. Tớ sẽ làm lại từ đầu.

- Nhưng bà định bán hàng gì nữa đây? Chắc không phải quần áo, giầy dép, đồ lưu niệm như trước như chứ?

- Hôm trước Nhung có đưa tớ đi theo để lấy tư liệu viết bài về xu thế thời trang của lớp trẻ hôm nay, thế là một ý tưởng nảy ra trong đầu tớ.

- A…có công của mình đây. Chia lãi 30 - 70 nhé! Mình bây giờ cũng phải làm ăn mới được.

- Là cái gì vậy?

- Là đồ trang sức “thế hệ mới”. Sẽ không phải là vàng, bạc, kim cương… tóm lại là không phải những đồ trang sức truyền thống nữa. Thanh niên bây gì thích đeo những trang sức có cá tính như: mẩu gỗ, hạt đá,sứ, đất nung… Dây thì tết bằng các chất liệu khác nhau như len, dây đay, sợi mềm, sat tanh...

- Á à à… Cậu thật là tài năng bẩm sinh đấy!

- Từ xưa đến nay các cậu vẫn biết mình mê nhất là kinh doanh. Chỉ tiếc thời gian qua, vì những lợi ích vật chất quá lớn mà việc mình kinh doanh bị biến thành …

- Thôi, không nói đến chuyện cũ nữa. Thế cậu định việc kinh doanh tới đây sẽ làm thế nào?

- Mình định tới đây sang Bát Tràng, có thể sẽ giúp được gì cho mình trong việc mở cửa hàng chăng. Chắc cũng không thể vội được. Nhưng mình sẽ cần các cậu hỗ trợ một tay. Mình thấy thực sự hứng thú với công việc mới này .

- Nghe cũng hấp dẫn đấy nhỉ. Tại sao chúng mình không thử nhỉ?

- Thật chứ thử gì - Nhung hùng hổ tuyên bố - Thôi vất bát đấy. Chúng mình lượn ra phố. Hôm trước tớ có nhìn thấy một cửa hàng tương tự như ý tưởng của Oanh vừa nói, tuy nhiên hàng bán trong đó vẫn còn khá đơn điệu, chủ yếu vẫn là hàng đá lấy từ Đà Nẵng ra . Hàng bán trông cầm chừng lắm.

- Bà ơi, trời đang dông kia kìa. Sắp mưa rồi còn định đi đâu.

Oanh cười hớn hở:

- Không ngờ dự định của tớ được mọi người đón nhận hào hứng thế. Vậy mà trước đây tớ cứ chắc các cậu dị ứng với mấy chuyện làm ăn buôn bán này lắm.

- Ờ … thì cũng phải thử mới biết chứ - Nhung cười bí ẩn.

Tôi trêu Oanh:

- Chắc cái Nhung lại rắp tâm viết bài đây mà. Bây giờ nó chỉ săn đề tài mới để viết thôi. Kinh doanh buôn bán gì nó.

- Thế thì tha cho tớ nhé - Cái Oanh la lên.

Tôi và cái Nhung cười nghiêng ngả. Mà cũng chẳng cười được lâu. Mưa đã bắt đầu nặng hạt. Tôi hối hả lấy xô chậu ra để hứng nước mưa. Cái nhà này làm quá tiết kiệm. Hai tấm lợp mái chờm lên nhau được một tí nên gặp mưa bị gió tát là y như rằng nước thi nhau rỏ tong tỏng vào nhà.

Đêm ấy, mặc tiếng mưa gõ bong bong nhức óc xuống chậu nước, ba chúng tôi vẫn ngủ ngon lành. Lâu lắm cả ba đứa mới có một giấc ngủ say sưa, sảng khoái đến thế.

⚝ ✽ ⚝

Cái Oanh quả là có năng khiếu về kinh doanh.

Tôi và cái Nhung cứ mãi tấm tắc về điều này.

Tự nhiên có lúc tôi chợt nghĩ: con người ta không ai là bất tài. Ai cũng có một khả năng nào đó, chỉ có điều họ đã biết đánh thức đúng khả năng của mình hay chưa mà thôi.

Cả một tháng trời sau đó, cái Oanh đi quần quật suốt ngày. Thật may cho nó là đã gặp được người cùng “chí hướng” - một anh chàng người Bát Tràng chính gốc, đã tốt nghiệp Đại học Mỹ thuật Công nghiệp, khoa tạo hình. Anh chàng tên Lâm, người thấp đậm, tóc hơi xoăn, ít nói. Lâm hơn chúng tôi một tuổi, nhà có nghề truyền thống làm đồ gốm. Chúng tôi gặp Lâm hôm anh ta sang Hà Nội để cùng cái Oanh đi xem cửa hàng bán đồ trang sức làm từ đá mà cái Nhung đã ghi địa chỉ từ bữa trước. Không phải là người đang cộng tác với cái Oanh thì Nhung đã cà khịa với tay Lâm này. Người đâu mà cậy răng cũng không buồn nói. Nói câu nào thì nhát gừng và châm chọc đến khó chịu. Nhưng anh chàng rõ là tay có tài. Điều này thì chúng tôi phải công nhận.

Kiểu “quái quái” của “tay” Lâm ngay phút đầu đã không lọt qua mắt cô nàng Oanh. “Tay” này chuyên tạo ra những sản phẩm có hình dáng rất “độc”, như bộ ấm chén hình quân cờ, lọ hoa hình phố cổ rêu phong… Vì thế mà khi vừa bước chân vào cửa hàng nhà Lâm, Oanh đã bị “hút hồn”. Cô nàng kể lại: mình biết ngay là phải gặp người thiết kế ra các sản phẩm đó cho bằng được. Đây chính là hướng mình đang tìm. Mà tay này cũng kỳ quặc, nhất định không chịu gặp ai, suốt ngày chỉ ngồi trong xưởng nặn nặn, vẽ vẽ từ sáng đến tối mịt. Đến giờ cơm, người nhà ai mang vào thì ăn, không mang thì cũng quên luôn việc ăn. Lơ mơ có khi hâm đến nơi ấy chứ!

Chuyện sau đó cũng có vẻ ly kỳ: Oanh ta, không hiểu bằng cách nào “thương thuyết” được với người nhà của anh chàng Lâm để đích thân mình mang bữa ăn trưa vào xưởng cho con người kỳ quặc này. Anh chàng Lâm - khi ấy - đang trong xưởng, bột đất dính đầy người , mặt mũi nhem nhuốc, thấy có người mang cơm thì cắm mặt ngồi ăn, chẳng buồn ngẩng lên xem là ai. Đến khi phát hiện thấy “người lạ” chứ không phải con bé cháu như mọi lần, mà cái “người lạ” này lại đang soi mói lượn quanh xưởng của mình, thì sẵng giọng hỏi:

- Chị cần gì?

Cái Oanh kể: đã được cảnh báo trước nên nó cũng chẳng thèm để ý đến thái độ của tay Lâm, chỉ chăm chăm nhìn vào mấy sản phẩm đã tạo hình xong, đang phơi trên sân. Nó hết đứng rồi quỳ, thậm chí có lúc gần như bò xổm để xem cho thật kỹ càng. Sự chú ý đặc biệt của một cô nàng thị thành, “mặt hoa da phấn” khiến cho tay Lâm cũng phải ngạc nhiên. Buông bát cơm đang ăn dở xuống, anh chàng quắc mắt định quát phủ đầu thì đã bị nàng Oanh ta chặn luôn:

- Anh có làm được đồ trang sức bằng gốm và sứ được không?

Câu hỏi của cái Oanh lập tức lôi tay Lâm ra khỏi cơn giận vừa nhen nhóm.

Rồi chẳng biết anh chị trao đổi thế nào, chỉ biết cái Oanh cứ sáng dắt xe đi, nhọ mặt người mới dắt xe về.

Đến một hôm nó về rõ muộn rồi bày la liệt trước mặt chúng tôi những đồ vật be bé xinh xinh chỉ bằng đầu ngón tay cái: cây đàn ghi ta, ngôi nhà, bàn tay, trái tim, xúc xắc, chiếc lá … Điều khiến chúng tôi chú ý hơn cả là tất cả đều được làm bằng đất nung hoặc bằng sứ nên trông rất ấn tượng.

Oanh hào hứng:

- Tất cả đều được làm thủ công nên không cái nào giống cái nào.- Oanh dốc túi xách của mình ra - Còn đây là các loại dây đeo làm từ các chất liệu: thổ cẩm, vải lụa, dây ruy băng tết…  Các cậu nghĩ có thể bán được những đồ này không?

Cái Nhung không nói câu nào. Nó hết mân mê mấy đồ gốm, sứ rồi lại nhìn sang đống dây đeo cứ như phải bùa. Chán chê nó mới ngẩng đầu lên, tắc lưỡi:

- Cậu tài thật đấy Oanh ạ.

- Thực ra không chỉ có mình mình. Còn có cả anh Lâm nữa. Hai anh em bàn bạc với nhau mãi, làm hỏng ban nhiêu mới được thế này đấy.

Cái Oanh quả là một tài năng kinh doanh.

Còn phải nói!

Lại còn một điều anh Lâm, hai điều anh Lâm nữa. Cũng may mà cái Nhung chưa kịp cà khịa gây chuyện đấy, cô nàng ạ!

⚝ ✽ ⚝

Ngay sau đó Oanh đi thuê một gian hàng nhỏ trên phố Đội Cấn, mở cửa hàng bán đồ trang sức với tên gọi Hồn của Đất . Đích thân anh chàng Lâm ra tay trang trí cửa hàng với những mảng miếng bằng đất sét nung đắp nổi rất ấn tượng.

Ban đầu người đến cửa hàng xem vì tò mò, sau thì có vài người mua, chủ yếu là đám sinh viên quậy thích kiếm đồ “độc”. Và cứ thế lượng khách đông dần. Cái Nhung đã thuyết phục ông Tổng biên tập làm hẳn một trang báo với tiêu đề : “Đánh thức dậy hồn của đất ” - gồm bài viết và bài phỏng vấn hai nhà thiết kế trẻ Bùi Mạnh Lâm và Vũ Minh Oanh cùng nhiều ảnh thời trang, trình diễn cách đồ trang sức làm từ gốm, sứ. Trang báo ngay lập tức nhận được sự quan tâm của độc giả . Cửa hàng của Oanh nhanh chóng phải bổ sung thêm hàng mới. Ba đứa chúng tôi thì có lý do để ăn mừng.

⚝ ✽ ⚝

Vậy là sau nhiều khủng hoảng, Oanh đã tìm được chỗ đứng, sự tự tin cho mình.

Chúng tôi ai cũng mừng như chính mình vừa vượt được dốc, con dốc đời gập ghềnh, dù vẫn biết đường phía trước còn lắm nỗi gian truân.