Cô bé trèo cây
Anh từng hỏi em là một đứa bé như thế nào? Lúc bốn tuổi em đi mẫu giáo. Lớp nhỏ, bạn đông, em ghét những lúc bị khám tay, ghét phải ngồi trên cái ghế nhựa bé xíu thành một vòng tròn và hát mãi những bài quen thuộc. Thế nên một ngày nọ em quyết định trốn học. Khi mẹ đưa em đến cổng trường - thật ra chỉ có mỗi một lớp, một ngôi nhà cũ trong khu vườn rộng hoang tàn - thay vì đi vào lớp thì em lẻn ra vườn và trèo lên cây me gần cửa sổ. Từ trên đó, giữa vòm lá xanh non ướp đẫm mùi hương thanh thanh của những trái me non, giữa những làn gió mơn man mát rượi còn vương hơi sương buổi sớm, em ngó qua cửa sổ, quan sát đám bạn trong lớp lần lượt xòe những đôi bàn tay nhỏ bé ra cho cô giáo khám tay, rồi sau đó ngồi vòng tròn trên những chiếc ghế bé xíu và hát những bài quen thuộc. Trông chúng chán chường và miễn cưỡng như đang bị cầm tù - những con người bé nhỏ ấy. Ngay phía ngoài cửa sổ là cỏ cây và bụi rậm, lá khô và dây leo, sỏi đá và những con kiến đang bò thành hàng dưới chân tường. Và em.
Ngay lúc đó, em nhận ra là mình chỉ thích được làm kẻ ngoài cuộc, đơn độc, đắm đuối với thiên nhiên và khao khát tự do.
Đứa bé đó, chưa bao giờ lìa xa em cả.