← Quay lại trang sách

Truyện trinh thám

Anh có biết vì sao em thích đọc truyện trinh thám không? Vì thế giới là một thực thể sống động và tội ác không chỉ là hư cấu. Vì cuộc đời thậm chí còn tồi tệ hơn rất nhiều so với trí tưởng tượng của nhà văn. Những tác phẩm trinh thám nhắc nhở em điều đó, trước khi báo chí và mạng Internet thay thế vai trò của chúng.

Những ngày xa xưa êm đềm, khi em nằm cuộn mình trong chiếc ghế mềm quen thuộc, an toàn, ấm áp, thì những kẻ giết người điên loạn trong sách đã luôn khiến em phải nhớ rằng ở đâu đó trên trái đất này những tội ác kinh hoàng vẫn đang xảy ra, vẫn sẽ xảy ra. Vô ý hay cố ý. Trả thù. Hằn học. Bạo hành. Độc ác. Oan ức. Kinh khiếp. Ghê tởm.

Ngay giây phút này đây, khi chúng ta đang chìm đắm trong yêu đương thì ở nơi nào đó, có ai đó đang đau đớn. Và chết. Cũng như bệnh tật và thiên tai, dù ta không biết tới thì nó vẫn xảy ra.

Thỉnh thoảng em lại tự hỏi: Tại sao những bất hạnh ấy lại đến với người này mà không đến với người kia? Tại sao người khác có thể khốn khổ đến vậy trong khi em lại bình yên như thế? Em không thể hiểu nổi. Tiền kiếp ư? Nhân quả ư? Ngẫu nhiên ư?

Lúc nhỏ, em từng nghĩ rằng những điều tồi tệ sẽ không xảy đến nếu như mình luôn chú ý đến chúng và sẵn sàng đối mặt với chúng. Vì thế mỗi khi ba mẹ hay các em trai ra khỏi nhà, em luôn phập phồng tưởng tượng ra những tai nạn. Em thức trắng đêm, cố hình dung đến mọi chi tiết của điều khủng khiếp chẳng may sẽ xảy ra, như đã từng xảy ra với người khác. Em đã chuẩn bị cho trái tim mình tiếp nhận những đau đớn hay mất mát có thể sẽ tới, đồng thời với một niềm tin mãnh liệt rằng mình có thể xua đuổi viễn cảnh xấu bằng cách đó.

Những ngày tháng ấy có lẽ đã khiến em trở nên chai lì và bình thản. Và cuối cùng em nhận ra cảm giác chìm đắm trong mất mát của chính mình đôi khi dễ chịu hơn việc hình dung ra những đau đớn của người khác. Nhưng khi em rèn luyện được khả năng tự xoa dịu bản thân một cách nhanh chóng, thay vì cứ mãi gặm nhấm nó, thì em cũng đã quen với việc tự bóp nát trái tim trước nỗi bất hạnh của những người xa lạ. Không phải để hình dung hay chia sẻ với họ, mà để hỏi lại mình một lần nữa câu hỏi không thể trả lời: Tại sao lại là họ, mà chưa phải là em, thêm một lần nữa?

Cứ như thế, em sống mỗi ngày như thể đang mong đợi một điều bất hạnh nào đó rơi xuống từ hư không. Để thấy rằng mỗi phút giây bình an đều là phép lạ. Và tình yêu là thứ rượu nhiệm mầu trong đáy ly. Hãy uống cạn từng giây hạnh phúc.

Đừng bỏ sót.

Đừng bỏ sót.