Những ý nghĩ
Những ý nghĩ cũng là một phần tài sản của chúng ta. Như những cái cây em trồng trên sân thượng nhà mình. Dù là cây cao hay cỏ dại, cho hoa thơm hay trái đắng thì chúng cũng có một lý do nào đó để mà tồn tại. Chúng có rễ thân lá cành. Và chúng là một phần không thể chối bỏ của em. Em luôn ước có được một chiếc máy ghi lại ý nghĩ. Để em không phải viết hay gõ xuống nữa. Em ưa thích suy tư, nhưng thực sự lười viết lách. Những ý nghĩ giống như đom đóm vậy, đôi khi chúng kéo đến cả đàn, sáng lấp lánh cả đêm hè, đến nỗi ta không biết nên tóm con nào trước, nhưng điều đáng nói là chúng có thể bay đi nơi khác chỉ sau một lần chớp tắt. Vì vậy mà em phải chộp lấy chúng ngay lập tức, đúng vào lúc chúng vừa lóe sáng. Em ghét công việc đó làm sao - đuổi theo những ý nghĩ của mình và nhốt chúng vào trang giấy hoặc màn hình máy tính, hoặc điện thoại - việc đó có thể giết chết nhanh chóng những cảm xúc và làm kiệt quệ dòng suy tư dễ chịu của em.
Em vẫn tin rằng những ý nghĩ là một dấu chỉ cho thấy sự hiện hữu của vô hình. Chúng đi đâu sau khi đã sinh ra? Vì không có hình hài, nên chúng sẽ không tan rã? Chúng sẽ lang thang đâu đó như những linh hồn? Có lẽ đến cuối cùng chỉ có những suy nghĩ của chúng ta là còn lại ở đâu đó. Em tự hỏi, có một thế giới nào dành riêng cho những ý nghĩ hay không?
Dù sao, những ý nghĩ không buông tha em. Những ý nghĩ không rời bỏ em.
Bây giờ thì em lại nghĩ về sự khác nhau giữa hai câu đó.