Từ ngữ
Vì sao em gắn bó với công việc viết lách dù em không nghĩ rằng mình có tài năng?
Em thấy yêu những bài viết nhỏ, từng câu. Có phải vì chúng là của em? Có phải đó là một biểu hiện của chứng ái kỷ? Em bắt đầu viết theo nhu cầu khi lên mười. Nhưng mãi đến năm ba mươi tuổi, em mới nhận ra lý do mình không thể rời bỏ công việc này. Đó là vì em yêu từ ngữ, những chữ cái kết hợp với nhau để giúp chúng ta chuyển ý nghĩ của mình một cách thầm lặng đến người khác. Thật giản dị. Nhưng chẳng phải là quá kì diệu hay sao?
Đọc là khi em khám phá thế giới. Còn viết là khi em khám phá bản thân. Cùng với những chữ cái, em không ngừng tìm kiếm chính mình.
Một ngày nọ, em đột nhiên nhận ra rằng khi viết liền các từ thì chúng chỉ là một trong những .
Còn
khi
viết
thế
này
thì mỗi từ có một không gian riêng, và dường như chúng còn có một ý nghĩa khác nữa. Các nhà thơ có lẽ đã nhận ra điều đó từ lâu, nhưng với em là phát hiện mới. Thật thú vị phải không. Thế nên em yêu thích từ ngữ. Nhất là những từ này:
Hoa tàn.
Xuân muộn.
Không hiểu tại sao.
Em cũng thích thú với cách chúng ta sử dụng từ ngữ để viết ra một cách thành thực nhất những suy nghĩ của mình, mà vẫn che giấu được bản thân.
Văn là người ư? Thật khó khăn để em tin vào điều đó. Ngôn ngữ chỉ là lớp giấy gói bọc ngoài. Bất kể gói quà lớn hay nhỏ, đẹp hay thô, và đủ thứ hoa văn màu mè in trên đó, sự thật là anh không thể biết bên trong là cái gì. Giống như lột vỏ một trái quýt, chúng ta viết một cuốn sách, trao cho người đọc, và không ai có thể biết nó chua hay ngọt trước khi nếm thử. Kể cả khi thành thực nhất, thì người viết cũng chỉ có thể bày ra trước nhân gian một cạnh nhỏ của viên kim cương tâm hồn mình mà thôi.