Chương 3 - Bữa Trưa Ở Thư Viện.
Ngày hôm sau, ở trường, Alex vẫn còn gặp khó khăn trong việc tiêu hóa câu chuyện (và cái pizza) đêm trước. Tin tức về mối quan hệ mới của mẹ thật khó chấp nhận và chẳng ích gì khi cô bé vốn đang sầu muộn sẵn rồi.
Cô bé cảm thấy như mọi thứ trong đời mình đang dần vuột khỏi tầm kiểm soát, và em ghét điều đó.
Alex mong mỏi được trò chuyện với ai đó, không phải là mẹ hay em trai, mà là một người khác có thể ôm lấy em và bảo rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi – Alex cần được gặp bà nội. Cô bé sẵn lòng đánh đổi mọi thứ để được gặp mặt bà. Tuy nhiên, vì lúc này điều đó là không thể, Alex đành bằng lòng với chuyện được nhìn thấy một hình thái khác của bà.
Vào bữa trưa, cô bé đến một trong những nơi mình yêu thích nhất trên thế giới: thư viện trường.
“Chào, Alex,” cô thủ thư cất lời khi Alex đi ngang qua bàn cô ấy. “Em sẽ rất vui khi biết cô vừa đặt mua một bộ bách khoa toàn thư mới đấy!”
“Thật sao?” Alex reo lên. “Tuyệt quá!”
Cô bé mỉm cười lần đầu tiên trong suốt cả ngày. Chỉ một giây sau, nụ cười đã tan biến khi cô bé nhận ra “bộ bách khoa toàn thư mới” là tin tức hay ho nhất em nhận được trong tuần.
“Cảm ơn vì sự nhiệt tình của em,” cô thủ thư nói. “Sáng sớm hôm nay cô đã kể cho một học sinh khác biết cô sắp có một bộ bách khoa toàn thư mới – cậu ta liền hỏi cô nằm viện bao lâu rồi vậy! Em có tin nổi không? Thời thế rõ là thay đổi rồi.”
“Đúng thế,” Alex thì thầm.
Alex đi tới dãy kệ sách sau cùng, nơi cất giữ tác phẩm văn học thiếu nhi. Học sinh không được mượn loại sách này ra ngoài, vì hầu hết đều là tư liệu cho môn Ngữ văn. Từ ngăn trên cùng, Alex lấy một cuốn sách dày hàng trăm trang. Cuốn sách vẫn nằm đúng nơi mà cô bé đã để nó lại vào lần cuối cùng đến thư viện.
Dòng chữ Kho tàng Truyện Cổ Kinh điển được viết trên trang bìa màu nâu của cuốn sách. Tuy chẳng mấy bắt mắt và không có được vẻ tráng lệ quyến rũ như Miền Cổ Tích của bà, nhưng nó đã trở thành cuốn sách mà Alex thích tìm đọc nhất ở trong thư viện.
Cô bé nhìn quanh để đảm bảo không có ai trông thấy. Không kể cô thủ thư, người đang bận bịu làm việc trên máy tính, em có cả thư viện cho riêng mình.
Alex mở cuốn sách ra và lần giở từng trang giấy. Cô bé lướt qua ảnh minh họa Người Đẹp Ngủ Trong Rừng và Bạch Tuyết, Rapunzel, Quàng Khăn Đỏ, Goldilocks cùng Jack và cây đậu thần. Thật lạ làm sao, chúng là minh họa chính xác những con người em đã gặp một năm trước trong thế giới cổ tích.
Cuối cùng, Alex cũng tìm được truyện “Lọ Lem” và lật đến chỗ bức tranh mà cô bé muốn thấy nhất: ảnh minh họa Bà Tiên Đỡ Đầu.
Alex không thể ngăn được tiếng khúc khích khe khẽ bật ra mỗi khi thấy bức tranh. Bức vẽ của người họa sĩ không thể nào khác xa bà nội của cô bé hơn nữa. Trong cuốn sách này, bà tiên là một cô gái cao ráo và quyến rũ với bờ môi dày dặn, đôi cánh, mái tóc dài vàng óng, và một chiếc vương miện bằng vàng to tướng.
Tuy nhiên, dù bức vẽ sai lạc đến mức nào, đó vẫn là bà nội của em, và đó là tất cả những gì Alex cần được thấy.
“Cháu chào bà,” Alex thì thầm với cuốn sách. “Bà trông thật tuyệt. Cháu thích vương miện và đôi cánh của bà lắm. Thật buồn cười, ở mỗi quyển sách cháu đọc bà lại một khác. Do họ diễn giải quá tay, hay phong cách của bà đã thay đổi qua năm tháng?”
Bà Tiên Đỡ Đầu chỉ là một nàng tiên trẻ tuổi sống trong thế giới cổ tích khi bà phát hiện có sự tồn tại của một thế giới khác. Bà là người đầu tiên và duy nhất trong lịch sử cả hai thế giới có khả năng đi lại từ thế giới này đến thế giới kia. Bà chưa bao giờ hiểu được vì sao bà lại được phú cho khả năng đó, nhưng phép thuật xưa nay vẫn luôn có lối đi riêng.
Lần đầu tiên bà đến với thế giới này, nó đang chìm trong đêm tối. Bấy giờ là buổi đầu Thời kỳ Trung cổ, chiến tranh và dịch bệnh đang hoành hành khắp nơi. Bà Tiên Đỡ Đầu kể những câu chuyện ở thế giới của bà cho những đứa trẻ đã gặp để động viên tinh thần chúng. Những truyện kể mang đến cho bọn trẻ niềm vui và hy vọng to lớn đến nỗi bà quyết định dành cả đời mình để truyền bá lịch sử thế giới thần tiên đến trẻ con trong thế giới này.
Bà Tiên Đỡ Đầu dần dà tuyển mộ các vị tiên khác, trong đó có Mẹ Ngỗng và các thành viên của Hội đồng Tiên, để họ cùng bà bí mật du hành và giúp bà lan tỏa các câu chuyện (và từ đó mà cái tên “truyện thần tiên” ra đời), chia sẻ chút phép màu cho một thế giới vốn thiếu thốn những điều màu nhiệm. Qua thời gian, các vị tiên chiêu mộ thêm những người khác, như Anh Em Nhà Grimm và Hans Christian Andersen, để giữ các câu chuyện của họ sống mãi.
Hai chiều không gian vận hành theo mốc thời gian khác nhau, thế giới cổ tích xoay chuyển theo tốc độ chậm hơn thế giới khác rất nhiều. Các vị tiên cố gắng đến với thế giới loài người nhiều nhất có thể, nhưng dù chỉ có vài tháng trôi qua ở thế giới cổ tích từ chuyến thăm lần trước, hàng thế kỷ đã qua nơi thế giới bên kia. Chỉ đến khi Alex và Conner, những đứa con đầu tiên của cả hai thế giới được sinh ra, thời gian ở hai chiều không gian mới trôi theo cùng nhịp độ.
Alex và Conner là mối liên kết neo giữ hai thế giới. Và trong khi Alex cầm Kho tàng Truyện cổ Kinh điển trong tay, cô bé có thể cảm nhận được năng lượng đó chảy trong huyết quản. Hèn gì bọn trẻ đã yêu truyện cổ tích suốt cả đời mình.
Alex tự hỏi phải chăng bà đã dành trọn năm qua để lan tỏa các truyện cổ tích khắp thế giới. Hay là ở thế giới cổ tích đã xảy ra chuyện gì tồi tệ?
“Bà ơi, cháu không biết có chuyện gì đang xảy ra, nhưng lúc này cháu thật sự rất cần bà,” Alex nói với cuốn sách. “Mọi thứ đang thay đổi; mọi thứ đang đi theo chiều hướng mà cháu không thích chút nào. Cái việc trưởng thành này khó hơn cháu tưởng nhiều. Và việc không được gặp bà khiến tất cả trở nên không thể chịu nổi.”
Alex đưa mắt nhìn quanh thư viện lần nữa để đảm bảo cô bé vẫn đang ở một mình. Em ôm lấy quyển sách chặt hết mức có thể mà không làm hỏng nó và thì thầm vào phía trên gáy sách.
“Làm ơn cho cháu trở lại Miền Cổ Tích,” cô bé nói. “Hãy để cháu hợp sức cùng bà và các vị tiên khác. Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy để cháu giúp bà. Làm ơn, chỉ cần gửi cho cháu một dấu hiệu thôi, để cháu biết bà vẫn ổn.”
Alex ôm cuốn sách thêm một lúc nữa, hy vọng rằng ngày hôm nay sẽ là ngày cô bé được phép thuật đưa trở lại vùng đất mà em yêu quý. Nhưng với sự thất vọng não nề, em vẫn đứng trơ đó trong thư viện.
Tuy nhiên, lời ước khe khẽ của cô bé không phải là không ai nghe thấy.
“Nếu ôm cuốn đó không có tác dụng, hãy thử một trong mấy cuốn này xem sao,” có tiếng ai cất lên gần đó.
Giật mình, Alex đánh rơi cuốn truyện. Ở phía cuối dãy kệ, đang ngồi trên sàn giữa vài chồng sách vây quanh, là Conner. Alex hoàn toàn không trông thấy cậu bé trước đó.
“Em làm chị sợ hết hồn,” Alex nói, ngượng ngùng không biết cậu em đã nghe được gì trong mấy lời giãi bày với món đồ vô tri vô giác này của mình.
“May mắn là em biết rõ chị đấy; không thì chắc em đã báo cáo tình trạng của chị cho bác sĩ tâm lý của trường rồi,” Conner nói với một nụ cười châm chọc nhưng trìu mến.
“Em đang làm gì ở đây thế?” Alex hỏi. Cô bé bước dọc theo dãy kệ đến gần cậu em hơn và trông thấy hầu hết những cuốn sách xung quanh cậu là tuyển truyện và cổ tích.
“Cũng giống chị thôi, có vẻ là thế,” Conner nói và khúc khích cười một mình. “Có điều em không cố gắng đạt đến một thỏa thuận nào đó với tụi nó.”
“Vui tính quá nhỉ,” Alex đáp trả và ngồi xuống bên cạnh cậu em. “Đây là lần đầu tiên em vào thư viện à?”
Conner thở dài và nhún vai. “Hôm nay em có hơi xuống tinh thần. Em nghĩ nếu vào đây và xem qua vài cuốn truyện thì sẽ thấy đỡ hơn,” cậu bé giải thích.
“Việc đó có tác dụng không?” Alex hỏi.
“Sơ sơ, em nghĩ thế,” Conner đáp. “Vì sao chị biết không?”
“Ừ thì,” Alex trả lời trong khi chỉnh lại cài tóc, “chị từng đọc được một quyển sách về động vật, nó nói rằng có một vài loài chim và côn trùng sống trên cây cứ hễ thấy nhà của chúng bị đe dọa là lại trèo xuống và ẩn nấp trong rễ.”
Conner nhìn chị như thể cô bé đang nói nhăng cuội gì đó. “Cái đó thì có liên quan gì tới việc này chứ?”
“Bởi vì,” Alex giảng giải, “mái nhà của chúng ta đang bị đe dọa; mọi thứ đang đổi thay. Vì vậy chúng ta ở đây, trong thư viện, đọc truyện cổ tích. Chúng ta đang trở về với cội rễ của mình.”
“Chắc vậy rồi,” Conner ậm ừ, chỉ hiểu phân nửa phép so sánh của chị cậu. “Làm sao chị có thể nhớ cái đó trong khi chẳng bao giờ nhớ được tên của các ca sĩ trên đài chứ?”
“Ý của chị là,” Alex tiếp tục, “đôi khi, tất cả những gì ta cần là được trông thấy vài gương mặt thân thuộc để cảm thấy an tâm trở lại.”
Conner gật đầu. “Hừm, em không thể nói là mình được thấy gương mặt thân thuộc nào đâu,” cậu nói.
Cậu bé tìm tòi trong mấy chồng sách và lôi ra vài cuốn để chỉ cho chị.
Trong cuốn này, phiên bản Ai Cập của ‘Lọ Lem,’ bà là một con chim ưng!” cậu bé hào hứng kể chị. “Và cuốn này thì thậm chí không có bà trong đó. Lọ Lem nhận được bộ váy dạ hội và giày của nàng ta từ một cái cây! Chị có tin nổi không? Làm như là một cái cây có thể cho nàng một cái váy mới thật ấy. Cho em xin đi. Một người lạ mặt với đũa thần trong tay dễ tin hơn chứ.”
“Chúng ta nên viết thư khiếu nại,” Alex nói. “Chúng ta có nên ký tên là cháu nội của Bà Tiên Đỡ Đầu không? Em nghĩ họ có coi điều đó là nghiêm túc nếu chúng ta làm thế không?” Bọn trẻ cùng phá lên cười.
“Chắc rồi!” Conner kêu lên. “Hoặc ký là người thân của vị hoàng tử mất tích lâu ngày của nhà Charming ấy! Em đoán là chưa có ai nghe nói tới chuyện đó trước đây.”
Bọn trẻ rơi vào im lặng và sự vui thích của chúng biến thành nỗi tuyệt vọng. “Em nhớ Froggy,” Conner thốt lên. “Em nhớ được gọi tên ‘Froggy.’”
“Chúng ta có làm được gì nhiều đâu cơ chứ,” Alex đáp. “Nếu bà muốn chúng ta trở lại, bà sẽ kể cho chúng ta biết chuyện gì đang diễn ra. Từ đây cho đến lúc đó, chị đoán là chúng ta phải tiếp tục ôm mấy cuốn sách thôi.”
“Tuyệt,” Conner mỉa mai. “Em không biết cha sẽ nói gì với chúng ta nếu cha còn sống nhỉ. Em nghĩ cả trong danh mục của cha cũng không có truyện gì giúp chúng ta vượt qua những gì đang phải trải qua lúc này.”
Alex phải suy nghĩ về điều này một lúc. Hầu hết các chuyện của cha đều rất hoàn hảo để giúp hai đứa trẻ đối phó với những rắc rối thời tiểu học, nhưng ông có lời khuyên nào cho chúng lúc này không?
“Chị cá là cha sẽ nói rằng ai ai cũng có thể có một cái ngày-xửa-ngày-xưa hay hạnh-phúc-mãi-mãi-về-sau, nhưng chính hành trình mà họ phải vượt qua mới là cái khiến cho câu chuyện trở nên đáng kể,” Alex nói. “Và cách mà các nhân vật đối diện với những thách thức mới là cái biến họ thành những người hùng.”
“Ừ…” Conner đồng ý. “Đại loại vậy đó… Chị giỏi vụ này thật.”
Một tiếng bíp cao vút chợt vang lên - tín hiệu có thông báo từ loa phát thanh.
“Conner Bailey, mời em đến trình diện ở văn phòng hiệu trưởng. Conner Bailey, mời em đến trình diện ở văn phòng hiệu trưởng.”
Bọn trẻ đều ngẩng lên nhìn chiếc loa rồi nhìn nhau.
“Em đã làm gì vậy?” Alex hỏi.
“Em không biết,” Conner vừa đáp vừa nuốt khan. Cậu bé tua lại trong trí bốn tuần vừa qua, nghĩ xem mình có làm gì để dẫn đến chuyến thăm văn phòng hiệu trưởng không, nhưng chẳng thấy gì đáng ngờ cả. “Ít nhất thì em không nghĩ mình đã làm gì sai.”
Conner thu dọn đồ đạc của cậu và xếp sách của thư viện lại trên kệ.
“Chúc em may mắn đi,” cậu bé nói với chị. “Gặp lại chị khi tan trường nhé… Em hy vọng thế.”
Alex vẫn ngồi nguyên trên sàn, những ý nghĩ u ám xâm chiếm tâm trí cô bé. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu em không bao giờ gặp lại bà nội nữa? Em sẽ trở thành một bà cô quái gở, lê la hết thư viện này đến thư viện khác để ôm mấy cuốn sách sao? Con cháu của em có tin không nếu được nghe kể về mối liên hệ giữa em và thế giới cổ tích?
Cuối cùng, tiếng chuông vang lên và Alex đứng dậy. Cô bé nhặt lấy cuốn Kho tàng Truyện cổ Kinh điển từ trên sàn, nơi em đã đánh rơi nó và quyết định xem lại lần cuối bức tranh minh họa trước khi vào lớp.
Alex lật đến đúng trang sách mà cô bé đã trò chuyện với nó trước đó, và trước sự kinh ngạc của em, hình minh họa đã thay đổi hoàn toàn. Thay vào chỗ cô gái quyến rũ với đôi cánh và vương miện khi nãy, bức tranh vẽ một bà lão nhỏ nhắn có nụ cười hiền từ và bộ váy màu xanh da trời lấp lánh. Đó là bà của cô bé.
Alex nhìn quanh thư viện trong phút ngỡ ngàng rồi một nụ cười dần nở ra trên gương mặt em. Bà nội vừa gửi cho Alex một tấm bưu thiếp.