Chương 6 - Trận Địa Thần Lùn.
Alex và Conner ngừng cả thở. Chúng cảm thấy như tim mình đã rơi ra ngoài cơ thể. “Cái gì ạ?” Alex kêu lên.
“Bắt cóc ư?” Conner hớp một hơi thật sâu. “ ‘Bắt cóc’ là sao ạ?! Bởi kẻ nào chứ?”
Alex che miệng lại trong nỗi kinh hoàng. Conner điên cuồng lắc đầu quầy quậy, không muốn tin vào điều đó.
Ai lại muốn bắt cóc một y tá làm việc ở bệnh viện nhi chứ? Mẹ đang gặp nguy hiểm đến thế nào? Tình hình chắc phải tệ lắm nên quân lính và các vị tiên từ thế giới khác mới xuất hiện trong nhà bọn trẻ.
Bà chúng nhắm nghiền mắt lại. “Bà không có thời giờ giải thích,” bà nhẹ nhàng nói.
Conner đỏ bừng lên. “Không có thời giờ giải thích là sao ạ?!” cậu bé gào lên. “Bà cho chúng cháu biết cái tin đó và muốn chúng cháu đừng hỏi gì sao?”
Bà nội cúi nhìn chúng với vẻ nghiêm khắc. “Bà muốn các cháu tin rằng bà đang dùng hết khả năng để đối phó với tình huống này,” bà đáp.
“Chúng cháu không còn là trẻ con nữa, bà ơi! Bà phải cho chúng cháu biết chuyện gì đang xảy ra chứ!” Conner kêu lên. Cậu bé chưa bao giờ có lý do gì để to tiếng với bà nội trước đó.
“Bà biết thế, và đó là lý do bà nói thật với các cháu đây – các cháu có quyền được biết sự thật. Có nhiều chuyện chúng ta phải thảo luận sau, nhưng lúc này, các cháu biết càng ít càng tốt. Các cháu có hiểu không?”
Bọn trẻ không trả lời, bởi vì chúng không hiểu hay đồng ý chút nào cả.
Buster ứng lên sủa Bà Tiên Đỡ Đầu. Lạ thay, chú chó không mảy may bối rối trước sự xuất hiện của những người lạ mặt trong nhà.
“Làm ơn đi bà, chúng cháu cần phải biết chuyện gì đang xảy ra…” Alex xoay xở thốt được nên lời sau màn nước mắt.
“Chuyện đó hãy để sau. Bây giờ bà phải nói chuyện với Ngài Lampton đã,” Bà trả lời.
“Ngài ấy thì liên quan gì đến chuyện này ạ?” Conner hỏi, nhớ lại vị chỉ huy đội Cận vệ Hoàng gia thân thiện của Lọ Lem mà cậu bé và chị đã được gặp trong thế giới cổ tích.
Bà cúi thấp người xuống và nhìn vào đôi mắt không đồng đều của Buster, và chú chó ngồi thẳng dậy. Bọn trẻ chưa bao giờ trông thấy chú chó tỏ vẻ ngoan ngoãn thế.
“Ngài Lampton, ngài có thấy điều gì kỳ lạ hay bất bình thường không?” Bà hỏi.
Conner đưa mắt nhìn Alex. Bà của chúng mất trí rồi chăng? Bà đã quên rằng trong thế giới của chúng, chó không biết nói rồi sao? Vì cái gì mà bà lại gọi chú chó là Ngài Lampton chứ?
Buster sủa một tiếng duy nhất đáp lại và gật đầu, như thể hiểu hết những gì bà nói vậy.
“Ôi, thứ lỗi cho tôi,” bà nói vẻ ân hận và vẫy cây đũa thần về phía chú chó. “Nói đi.”
Một luồng sáng vọt ra từ đầu cây đũa thần và đi vào miệng chú chó. Buster bắt đầu sủa, nhưng tiếng sủa dần biến đổi thành tiếng ho – tiếng ho của con người.
“Xin lỗi,” chú chó nói. “Đã lâu rồi tôi mới cất tiếng nói thành lời.”
Bọn trẻ cùng há hốc miệng. Chúng không lạ gì với các con thú biết nói, nhưng việc đột ngột nghe chính chú chó của mình cất tiếng khiến bọn trẻ chết sững.
“Không có gì bất bình thường cả,” chú chó nói. “Charlotte rời khỏi nhà đi làm sáng nay và từ đó đến giờ chưa về.”
“Ngài Lampton?” Alex thốt ra tiếng lí nhí từ phía sau đôi tay đang che miệng. “Là ngài đó sao?”
“Ngài là chú chó của chúng cháu à?” Conner kêu lên.
“Đúng thế, các cháu ạ,” chú chó thừa nhận và cúi đầu xuống. “Ta xin lỗi vì không thể tiết lộ thân phận của mình với các cháu được. Bà các cháu muốn có ai đó để mắt đến các cháu nhưng bà nghĩ phái một viên cận vệ đến sống trong nhà các cháu sẽ làm các cháu lo lắng lắm, nên bà đã biến ta thành một chú chó.”
Conner quay sang chị, càng lúc càng đỏ mặt tía tai. “Chúng ta thậm chí không thể có được một chú chó bình thường, không phải là một mưu đồ phép thuật nữa!”
“Chuyện đó đã rất khó khăn,” Ngài Lampton kể. “Thức ăn cho chó và tự vệ sinh cho mình là những việc mà ta không nghĩ có bao giờ mình sẽ làm quen được. Và sự thôi thúc muốn nếm và ngửi tất cả mọi thứ cũng khá là phiền phức. Nhưng vì hai cháu, ta sẵn lòng đi đến tận cùng trái đất.”
Đó là biểu hiện tình cảm vô cùng trìu mến từ ông bạn cũ của người cha đã khuất, nhưng đầu bọn trẻ không còn chỗ nào dành cho sự biết ơn nữa.
“Chú có biết về việc này không, chú Bob?” Alex hỏi.
Ông Bob yên lặng đến mức bọn trẻ suýt nữa đã quên mất ông đang ở đó. Ông tái xanh và đang ôm bụng. Cái vẻ kinh hoàng trên mặt ông đã nói lên quá rõ rằng ông không dính dáng gì tới chuyện này. Đây là con thú biết nói đầu tiên ông trông thấy.
“Tôi hy vọng anh có thể tha lỗi cho tôi vì đã dùng bùa chú ếm lên khi anh ở trạm cứu hộ, nhưng tôi phải đảm bảo rằng anh sẽ chọn Ngài Lampton mang về nhà,” bà bọn trẻ nói. “Tôi cứ tưởng anh chỉ là một người bạn của Charlotte; tôi không hề biết anh lại… thân thiết đến thế.”
“Tôi… tôi… tôi…” ông Bob ấp úng. “Tôi nghĩ tôi sẽ phát bệnh mất!” Ông chạy thẳng đến phòng tắm ở phía bên kia căn nhà. Rõ ràng là ông Bob đã đến ngưỡng chịu đựng những chuyện bất ngờ trong tối nay.
“Vậy là, từ đó đến giờ, chúng cháu tưởng mình có một chú chó, nhưng thực ra là một người giữ trẻ ư?” Alex hỏi, cố gắng hiểu rõ mọi chuyện.
“Một người bảo vệ, không phải người giữ trẻ,” bà chúng đáp.
“Bảo vệ khỏi cái gì ạ?” Conner hỏi.
Bà chúng và Ngài Lampton nhìn nhau. Bọn trẻ biết họ quyết tâm giữ kín thông tin đến mức có thể mà không dối gạt chúng.
“Bà hứa sẽ chia sẻ với các cháu những thông tin phù hợp mà bà biết,” bà trả lời. “Giờ là thời điểm rất căng thẳng trong thế giới cổ tích và mọi thứ xảy ra khiến bà rất bận. Tình thế đã leo thang đến đỉnh điểm và bà lo rằng nó sẽ ảnh hưởng đến hai cháu, vì vậy, bà đã sắp xếp để đảm bảo các cháu được bảo vệ an toàn. Thật không may là có vẻ mẹ các cháu đã bị hại.”
“Nhân nói đến sự thận trọng, thưa Bà Tiên Đỡ Đầu,” Xanthous cắt ngang, “chúng ta nên dàn trận địa thần lùn trong khi khu vực đang vắng người.”
“Thần lùn ư?” Conner máy môi với Alex.
“Tốt lắm,” bà đáp và quay sang nhóm lính canh đã cùng bà bước vào. “Ta muốn các anh hãy đảm nhiệm ca gác đầu tiên trong nhà. Phần còn lại, hãy theo ta ra ngoài để ta có thể cắt đặt công việc.”
Bà và Xanthous khẩn trương dẫn quân lính ra sân cỏ trước nhà. Bọn trẻ theo sát họ, Ngài Lampton theo chân chúng, và quan sát họ từ chỗ hiên nhà. Mặc dù bọn trẻ biết bà là người lãnh đạo kỳ cựu của Liên Minh Hạnh Phúc Mãi Mãi trong thế giới cổ tích, nhưng vẫn thật lạ lùng khi thấy người bà nhỏ nhắn của chúng ra lệnh cho đội quân to lớn.
“Vào vị trí của các anh đi,” bà hướng dẫn.
Những người lính vào vị trí của họ ở vòng ngoài sân cỏ trước nhà Bailey. Căn nhà của họ giờ trông như phiên bản thu nhỏ của Cung điện Buckingham vậy. Bà Tiên Đỡ Đầu vẫy chiếc đũa thần pha lê của bà và từng người lính lần lượt biến thành tượng thần lùn giữ vườn với một ánh chớp sáng. Tất cả đều đội mũ nhọn màu đỏ và có bộ râu bạc trắng.
“Họ trông hệt như mấy bức tượng thần lùn trong sân cỏ nhà hàng xóm,” Conner nhận xét. “Hôm nay suýt nữa em đã vấp vào một cái như vậy.”
“Thực ra, đó là một người lính,” Ngài Lampton nói, ngài đã khuỵu gối ngồi xuống. “Anh ta đã theo dõi bên ngoài ngôi nhà vài tháng rồi.”
“Ghê quá,” Conner kêu lên.
“Chuyện gì đang xảy ra ngoài này vậy?” câu hỏi cất lên từ một ông Bob ướt đẫm mồ hôi và mặt tái mét đang từ trong nhà bước ra. “Bọn lính đi đâu cả rồi – và mấy bức tượng thần lùn này từ đâu ra vậy?”
“Cháu e rằng chú vừa trả lời câu hỏi của chính mình rồi đấy ạ,” Alex đáp.
Mắt ông Bob đảo quanh bãi cỏ trước nhà khi ông dần dần ngộ ra. Bọn trẻ thấy tội nghiệp ông; trong chưa đầy một giờ, ông đã phát hiện bạn gái mình bị bắt cóc và có mối liên hệ với thế giới cổ tích. Nhưng nhìn chung, bọn trẻ nghĩ ông đã cầm cự tốt.
“Sau lần thứ tư nôn mửa, chú nhận ra không phải mình đang nằm mơ,” ông Bob nói. “Gia đình chú không có tiền sử bệnh thần kinh, nên chẩn đoán của chú là đây chỉ là một trong những đêm quái đản, thế thôi.”
“Đừng lo lắng, chú Bob, cơn sốc sẽ qua dần thôi,” Conner trấn an ông. “Cháu nghĩ thế - Alex và cháu đã biết chuyện này một năm rồi và chúng cháu vẫn còn chờ cho hết sốc đây.”
Bà đi lại chỗ mái hiên cùng Xanthous, vừa đi vừa dặn dò ông ta kỹ lưỡng.
“Những người lính có thể làm cho hàng xóm thấy chướng mắt, nhưng ít nhất họ cũng được ngụy trang rồi,” bà nói. “Ta muốn ông ở lại đây và để mắt đến bọn trẻ giúp ta. Không ai được phép ra vào ngôi nhà này mà không có sự cho phép của ta.”
Alex và Conner chỉ nghe được đoạn cuối cuộc trò chuyện nhưng bấy nhiêu là đủ làm bọn trẻ nổi giận.
“Không ai được phép ra vào là sao ạ?” Conner kêu lên.“Chúng cháu sẽ bị nhốt trong nhà của chính mình sao?”
“Cho đến khi nơi này an toàn trở lại,” bà đáp lời.
“Nhưng tôi phải đi làm chứ,” ông Bob nói. “Tôi phải chăm lo cho bệnh nhân và thực hiện các ca phẫu thuật. Mọi người cần tôi.”
Bà suy nghĩ về chuyện này một lúc. “Anh có thể đến rồi đi tùy ý anh,” bà trả lời. “Không phải ta có thành kiến gì với anh đâu, nhưng an nguy của cháu nội ta mới là cái ta lo ngại.”
“Còn trường học thì sao ạ?” Alex hỏi.
“Cháu có thể trở lại trường học ngay sau khi mọi chuyện lắng xuống và chúng ta tìm ra được tung tích mẹ các cháu, nhưng trong lúc này thì chúng ta không thể mạo hiểm được,” bà nói. “Các cháu càng ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài càng tốt. Ta sẽ viết thư gửi đến nhà trường và bảo với họ rằng hai cháu mắc bệnh rất nặng.”
“Bà không thể nhốt chúng cháu lại được!” Conner hét lên – to đến nỗi cả con đường này có thể nghe được lời cậu.
“Chúng cháu không làm gì sai cả!” Alex cũng to tiếng. “Vì sao bà lại buộc chúng cháu phải chịu hình phạt này chứ…”
Bà bọn trẻ vẫy đũa thần về phía chúng, từng đứa một nín bặt. Chúng cố gắng cất tiếng nói nhưng không có âm thanh nào phát ra; bà đã làm phép tước đi tiếng nói của chúng.
“Làm ơn, hãy nghe lời bà,” bà nói. “Ngay cả khi đã có binh lính, Xanthous, và Ngài Lampton trông chừng hai cháu, bà vẫn lo lắm.”
Bà nhìn xuống Ngài Lampton.
“Tạm thời, ta muốn anh tiếp tục giữ hình dạng một chú chó,” bà bảo. “Những bức tượng thần lùn cũng đủ để gây chú ý rồi.”
“Thưa, vâng,” Ngài Lampton tuân theo một cách miễn cưỡng – ông đã thầm hy vọng những ngày làm chó của ông sẽ chấm dứt.
“Giờ thì bà phải đi thôi,” bà nói. Bà vẫy chiếc đũa thần và trả lại tiếng nói cho hai đứa cháu của mình.
“Thế đấy,” Conner lên tiếng. “Suốt một năm trời, chúng cháu chẳng nhận được tin gì từ bà, rồi bỗng nhiên bà xuất hiện và nói, ‘Các cháu này, mẹ các cháu đã bị bắt cóc và giờ thì bà sẽ nhốt các cháu lại trong nhà’?”
“Cháu không bao giờ tưởng tượng nổi là bà có thể đối xử với chúng cháu thế này,” Alex nói và nhìn bà nội như thể bà là một người xa lạ.
Những lời này làm người bà hết sức đau lòng. Bà không muốn làm bọn trẻ thất vọng, nhưng thật không may là bà chẳng còn lựa chọn nào khác – bà chỉ có thể làm điều mình cho là tốt nhất và hy vọng một ngày nào đó, bọn trẻ sẽ tha thứ cho bà.
“Bà biết lúc này các cháu đang rất giận bà,” bà chúng nói. “Nhưng bà chỉ còn mỗi các cháu là gia đình thôi. Trên thế giới này không còn điều gì quan trọng với bà hơn các cháu. Một ngày kia, khi các cháu đã có gia đình riêng của mình, các cháu sẽ nhận ra rằng để đảm bảo cho họ được an toàn, các cháu sẽ không từ bất cứ việc gì, ngay cả khi nó khiến họ căm ghét các cháu.”
Bà để bọn trẻ lại hiên nhà, trong sự bảo vệ của những người khác, rồi đi vào bóng đêm, từ từ tan biến giữa những đám mây bồng bềnh, lấp lánh.
“Bà yêu cả hai cháu,” bà buồn bã nói, và một giây sau đó, bà đã biến mất.
“Chúng ta nên vào trong trước khi có ai trông thấy chúng ta lần khân ở hiên nhà thế này,” Xanthous bảo.
Ông và Lampton đưa Bob và bọn trẻ vào nhà. Vụ cấm túc sẽ kéo dài hàng ngày, hàng tuần, hàng tháng, hay hàng năm chưa biết. Nhưng trước mắt, hai đứa trẻ song sinh nhà Bailey là tù nhân trong ngôi nhà của chính chúng.
Những ngày đầu tiên bị nhốt trong nhà, bọn trẻ cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm. Chúng không ăn uống gì được; tất cả những gì chúng có thể làm là lo lắng cho mẹ của mình. Tuy nhiên, câu hỏi đeo đẳng tâm trí bọn trẻ nhất là vì sao mẹ lại bị bắt cóc?
Vì sao mẹ của chúng, một y tá bình thường tại một bệnh viện nhi, lại dính líu đến tất cả chuyện này? Vì sao bà của chúng lại làm những chuyện này để bảo vệ hai đứa cháu ở chiều không gian khác? Mẹ của chúng có còn ở trong thế giới này không, hay đã bị đưa tới thế giới cổ tích rồi?
Xanthous và Lampton rất kín miệng về mọi chuyện. Mặc cho hằng ngày bọn trẻ nài xin họ cho chúng biết một tin tức nào đó – tin gì cũng được – họ vẫn nhất quyết rằng bọn trẻ không biết gì thì hơn.
Đáng tiếc là trí tưởng tượng của bọn trẻ chẳng giúp chúng yên tâm hơn là mấy. Chuyện này có phải do Vua Quỷ lùn và Vua Yêu Tinh trả thù bọn trẻ vì dám đánh cắp vương miện của họ không? Bầy Sói To Hung Tợn đã tái xuất chăng? Chuyện này có liên quan tới Hoàng hậu Độc Ác và Gương Thần của bà ta không?
Bọn trẻ không có câu trả lời cho những mối băn khoăn này và chúng khiến hai đứa muốn phát điên.
Một thứ khác cũng thử thách sức chịu đựng của bọn trẻ là việc ngôi nhà đã trở nên đông đúc quá sức. Ba người và một chú chó ở trong ngôi nhà thuê này đã thấy chật chội, giờ lại thêm một tá đàn ông trưởng thành nữa chứ. Phòng dành cho khách võng giăng ngang dọc, và gần như toàn bộ tầng dưới đã biến thành một cái trại lính, với gươm giáo, khiên mác và những mảnh giáp bừa bộn khắp nơi.
Xanthous trông chừng cho ngôi nhà của gia đình Bailey rất chặt chẽ. Ông rất nghiêm khắc về giờ giấc chia ca của quân lính, đảm bảo họ đều đặn luân phiên biến thành thần lùn và canh phòng trong nhà. Các bữa ăn đều được dọn ra đúng giờ, ngày nào cũng như ngày nấy. Bọn trẻ chỉ được phép ra ngoài mỗi ngày một lần, và chỉ được ra sân sau, với điều kiện là Ngài Lampton phải có mặt để canh chừng chúng.
Ngoài ra, Xanthous cũng rất tận tâm trong khi thực hiện nhiệm vụ của mình. Ngày lại ngày, ông không hề rời mắt khỏi khung cửa sổ nhìn ra sân trước, và bọn trẻ chưa bao giờ thấy ông ngồi nghỉ quá vài giây.
Bob tỏ ra rất ân cần và mỗi ngày, trên đường đi làm, ông đều ghé qua thăm bọn trẻ. Những câu chuyện ông kể về các bệnh nhi ông đang chăm sóc tại bệnh viện là mối liên hệ duy nhất giữa bọn trẻ và thế giới bên ngoài, nên sáng nào chúng cũng trông chờ ông tới.
Quầng thâm dưới mắt ông đã nói lên một cách rõ ràng rằng ông cũng thấy bất lực như bọn trẻ. Ông cũng đã cố gắng khai thác thông tin từ Xanthous và Lampton nhưng không thành công. Có lần ông đã thử mua chuộc Lampton bằng một quả bóng nảy màu sắc rực rỡ để hỏi xem Charlotte có thể đang ở đâu, nhưng việc này chỉ khiến cho Lampton cảm thấy bị xúc phạm.
Bọn trẻ thử tán gẫu với những người lính đang sống chung với chúng, nhưng rõ ràng là họ cũng chẳng biết gì nhiều hơn.
“Anh có thích những lúc phải làm thần lùn mỗi ngày không ạ?” Conner hỏi một anh lính.
“Cũng không tệ lắm,” anh ta vừa đáp vừa nhún vai. “Nó cho anh nhiều thời gian suy nghĩ.”
“Có mình anh nghĩ vậy thôi,” một anh lính khác xen vào. “Hôm qua, tôi bị một con bồ câu đậu lên đầu suốt bốn tiếng, nó còn để lại cho tôi một món quà nữa đấy, hiểu ý tôi chứ.”
“Ghê quá,” Conner nói.
“Anh không thể biến lại thành người và đuổi nó đi sao?” Alex hỏi.
“Được thế thì hay quá,” anh lính giải thích. “Chúng tôi chỉ có thể trở lại thành người những khi có nguy hiểm thôi. Nếu cả bọn chúng tôi lo đuổi bồ câu thì lộ tẩy hết còn gì.”
Alex và Conner thầm công nhận điều này.
Tối hôm đó, bọn trẻ vừa ăn tối xong thì một ánh chớp không biết từ đâu lóe sáng. Bọn trẻ ngẩng lên nhìn, đang lững lờ trôi xuống từ trần nhà là một phong thư xanh da trời.
“Là thư của Bà Tiên Đỡ Đầu,” Xanthous thông báo và bay lên không để lấy lá thư – rõ ràng là các vị tiên không nhất thiết phải có cánh mới bay được. Ông lơ lửng trong không trung vài thước bên trên mặt đất trong khi đọc lá thư, giữ nó ngoài tầm mắt bọn trẻ.
Alex và Conner đứng ngay phía dưới ông. Đôi mắt Xanthous mở to trong khi đọc lá thư của bà bọn trẻ. “Ta hiểu rồi,” ông lẩm nhẩm khi đã đọc xong. Sau đó, ông hạ xuống và quay sang bọn trẻ.
“Bà các cháu muốn ta chuyển đến cho các cháu một tin,” Xanthous thông báo.
“Vâng?” Alex đáp. Cả hai chị em đều run lên vì hồi hộp.
“Chúng ta tin rằng mẹ của các cháu đang ở trong thế giới của chúng ta,” Xanthous nói. “Tất cả chỉ có thế.” Ông để phong thư lên trên vai mình cho ngọn lửa nuốt chửng lấy nó.
“Đó là chuyện tốt hay chuyện xấu?” Conner hỏi, không thỏa mãn với thông tin này.
“Chẳng tốt cũng chẳng xấu, đó chỉ là tin Bà Tiên Đỡ Đầu muốn báo cho các cháu vào lúc này thôi,” Xanthous đáp.
Bọn trẻ thở hắt ra tức tối. Biết thêm tin này chỉ khiến cho bọn chúng thấy mọi chuyện tồi tệ hơn.
Khuya hôm ấy, Alex kéo Conner vào phòng ngủ mình để nói chuyện riêng. Cô bé vặn to đài phát thanh để với đôi tai thính nhạy của loài chó, Lampton cũng không nghe được chúng nói gì.
“Mẹ đang ở trong thế giới cổ tích,” cô bé mào đầu. “Em biết thế có nghĩa là gì không?”
“Là gì?” Conner hỏi.
“Chị nghĩ điều đó nghĩa là bà có thể đã nói dối chúng ta,” Alex tiếp. “Làm sao mẹ có thể đến đó mà bà không biết gì chứ? Có lẽ bà không phải là vị tiên duy nhất có khả năng qua lại giữa hai thế giới.”
Conner gật đầu.
“Em nghĩ bà không nói dối chúng ta đâu,” Conner nêu ý kiến. “Chỉ vì lúc này chúng ta đang giận bà nên cứ đổ mọi trách nhiệm lên bà thôi.”
Alex dụi đôi mắt đã mỏi vì thiếu ngủ. Cô bé biết lời cậu em không phải sai sự thật hoàn toàn.
“Mới vài ngày trước thôi, chị còn lo cho bà và gắt gỏng với mẹ, giờ thì chị đang lo cho mẹ đến phát ốm và giận bà vô cùng,” Alex nói. “Mọi thứ thay đổi nhanh đến chóng mặt.”
“Ừm, đúng thế,” Conner đồng tình rồi thở dài.
“Theo em thì làm sao mẹ đến đó được?” Alex hỏi em.
Conner suy nghĩ một lúc lâu. “Em tự hỏi phải chăng vẫn còn cách khác để đi vào Miền Cổ Tích,” cậu nói.
Alex ngẩng phắt đầu lên nhìn cậu em. Cô bé đã dành quá nhiều thời gian vào việc ôm mấy cuốn sách và cố gắng tái tạo cổng vào thế giới cổ tích như lần trước mà chưa bao giờ nghĩ tới những phương pháp khác.
“Còn cách nào khác chứ?” Alex hỏi.
“Em không biết,” Conner đáp. “Nhưng nếu cuốn sách của bà có khả năng đó, em chắc là qua nhiều năm, bà phải tạo ra nhiều cái khác như vậy chứ, phải không?”
“Nếu bà tạo ra nhiều lối khác để đến rồi đi thì cũng hợp lý thôi,” Alex nói thành tiếng suy nghĩ của mình. “Không nhất thiết cho chính bà dùng, mà cho các vị tiên khác được bà tuyển mộ để giúp bà phổ biến các truyện cổ đến mọi nơi trên thế giới – đúng không?”
Mắt Conner mở to ra và cậu bé bĩu môi.
Em có câu hỏi gì vậy?” Alex hỏi cậu.
“Ghét thật, bao giờ em có thắc mắc gì, mọi người đều biết tỏng!” Conner nói rồi hỏi Alex. “Chị chắc là chị không thể nào tự biến ra một cái cổng à?”
Alex cũng muốn tin rằng mình có thể, nhưng trong thâm tâm, em biết rằng nếu thế thì giờ này em đã tìm ra cách vào thế giới cổ tích rồi.
“Không, đó là nhờ phép thuật của bà,” Alex nói. “Chị chỉ… chị chỉ…”
“Kích hoạt nó?” Conner hỏi.
“Phải,” Alex đáp.
“Vậy thì không biết bà còn vật gì mà chúng ta có thể kích hoạt nữa không,” Conner nói.
Một suy nghĩ khác lóe lên trong đầu Alex ngay khi cậu em vừa dứt lời. “Có lẽ đó là lý do mà bà không biết mẹ đã ở đâu,” cô bé vừa nói vừa gật gù. “Có lẽ ai đó đã lấy được một vật gì đó, như cuốn truyện cổ của bà, và dùng nó để đến bắt mẹ.”
Bọn trẻ nhìn nhau và khẽ nở nụ cười. Đó không phải là nụ cười của niềm hạnh phúc, mà là nụ cười của thành công. Bọn trẻ biết chúng sắp lần ra đầu mối rồi – chúng có thể cảm thấy thế.
“Nhưng là ai chứ?” Conner thắc mắc.